Giờ tý…Trong phòng ngủ của Tiểu Đa Đa cùng Nam Cung Dục.
“Diệt Sát?” Nam Cung Dục xem toàn bộ nội dung mà Đêm đã ghi lại được, nhìn Tiểu Đa Đa nghiền ngẫm. Ngươi là có ý tứ gì, chỉ là chơi đùa thôi sao? Diệt Sát? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể diệt Cung Sát của ta hay không. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Nam Cung Dục nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng của Tiểu Đa Đa, chết tiệt! Nàng thế nhưng hôn lão bát! Nam Cung Dục trong lòng không hiểu sao lại dâng lên lửa giận, hận không thể đánh Tiểu Đa Đa một chút.
Ngày hôm sau…
“Lão thất, lão bát, các ngươi ngày mai đến sớm, sau đó liền đại náo Dục Vương phủ, nói là ta khi dễ Dục nhi, nhưng nhớ rõ là không nên huyên quá lớn, chỉ cần toàn bộ Vương phủ biết là được” Nói giỡn, nháo lớn để đến tai hoàng đế, hắn không cho người xử nàng mới là lạ!
“Nương tử, vì sao muốn nói ngươi khi dễ Dục nhi a? Ngươi rõ ràng đều không có khi dễ Dục nhi a” Nam Cung Dục vẻ mặt không tình nguyện
“Dục nhi, ngươi có nghĩ là đem người xấu đuổi ra khỏi Vương phủ hay không, về sau sẽ không còn người khi dễ ngươi?”Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục thực sự hỏi.
“Chỉ cần bọn họ không khi dễ nương tử là được”
“Nhưng mà bọn họ ngay cả Vương Gia là Dục nhi còn dám khi dễ, huống gì là ta a?” Tiểu Đa Đa tiếp tục khuyên bảo.
“Bọn họ khi dễ Dục nhi là vì Dục nhi là ngốc tử, còn nương tử thì không phải” Nam Cung Dục quyệt miệng khổ sở nói. Ai nói ngốc tử liền nhất định ngốc?! Tâm ngốc tử lại càng mẫn cảm!
“Dục nhi đã quên sao? Bọn họ cũng nói nương tử ngốc a!” Tiểu Đa Đa ra vẻ thương tâm nói.
“Đúng! Chúng ta phải đem đuổi bọn họ ra, bằng không thì bọn chúng sẽ khi dễ nương tử!” Nam Cung Dục huy huy quyền trên đầu, bộ dáng cùng ánh mắt rất kiên định.
“Ân, cái này đúng rồi. Các ngươi lại đây, chúng ta như vậy, như vậy, sau đó như vậy…Tốt lắm, mọi người hiểu chưa?” Tiểu Đa Đa nhỏ giọng nói kế hoạch của mình, kế hoạch này nàng cũng phải suy nghĩ hai ngày mới nghĩ ra a.
“Hiểu rồi!” Ba người trăm miệng một lời trả lời. Tiểu Đa Đa nhìn ba người trước mặt, hai hoàng tử nhỏ tuổi và một Vương Gia tâm trí tiểu hài tử. Oa!Sao nàng có cảm giác mình hướng dẫn người chưa trưởng thành phạm tội a?
“Tốt lắm, mấy ngày nay mọi người cứ theo kế hoạch mà tiến hành, không thể tiết lộ, biết không?” Tiểu Đa Đa lắc đầu hỏi. Nhìn ba người trịnh trọng gật đầu, giống như đang đảm nhận nhiệm vụ bí mật vậy. “Hảo, mọi người hiện tại giải tán, chuẩn bị tiến hành kế hoạch!”
Ngày hôm sau…
“Tứ Hoàng tẩu, ngươi sao lại làm như vậy?” Vào thời điểm giữa trưa tại phòng Tiểu Đa Đa bỗng nhiên phát ra tiếng gầm lên giận giữ.
“Cái gì! Ta làm sao?” Thanh âm kiêu ngạo của Tiểu Đa Đa truyền ra, hạ nhân Vương phủ cũng lần đầu tiên đi ra, bình thường bọn họ đều ở trong phòng mình ăn uống rồi chơi đùa, nào có quan tâm đến ngốc Vương Gia a?! Nhưng hôm nay, nghe được thanh âm cãi nhau liền chạy tới đây xem náo nhiệt.
“Tứ Hoàng tẩu, ngươi sao lại có thể bắt Tứ Hoàng huynh làm việc nặng a? Hắn là một Vương Gia nhưng cũng chính là phu quân ngươi!” Nam Cung Thuần chất vấn.
“Ta bắt hắn làm việc nặng khi nào? Mắt nào của ngươi nhìn thấy?” Tiểu Đa Đa chẳng lười quan tâm.
“Hai mắt của ta đều thấy được, không chỉ riêng ta thấy mà ngay cả bát đệ cũng thấy được!” Nam Cung Thuần lôi kéo ống tay áo Nam Cung Tuấn.
“Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy ngươi khi dễ Tứ Hoàng huynh!” Thanh âm túy túy của Nam Cung Tuấn mang theo lửa giận.
“Hừ! Ta khi dễ hắn thì làm sao a? Ai có thể quản ta?” Tiểu Đa Đa tiếp tục lớn tiếng nói.
“Hảo, tốt lắm! Ta quên nói với ngươi, mẫu hậu của Tứ Hoàng huynh cũng chính là Hiếu Hiền Hoàng hậu rất yêu thương Tứ Hoàng huynh, có một lần ta mắng Tứ Hoàng huynh một câu, kết quả là buổi tối ta liền nằm mơ thấy Hiếu Hiền Hoàng hậu tới tìm ta, hơn nữa ta còn đau bụng cả đêm a! Ngươi nên cẩn thận không thì buổi tối nàng đến tìm ngươi! Hừ, bát hoàng đệ, chúng ta đi!” Nói xong, Nam Cung Thuần thở phì phì lôi kéo Nam Cung Tuấn đi ra. Mà bọn hạ nhân ở bên ngoài nghe được lời hắn đều toát mồ hôi lạnh. Không có biện pháp a, người cổ đại chính là rất mê tín!
“Tốt! Kêu nàng tới tìm ta đi! Ta mới không sợ a!” Tiểu Đa Đa vọt tới cửa, nhìn về hướng Nam Cung Thuần và Nam Cung Tuấn li khai liền kêu lên. Sau đó trừng mắt nhìn đám hạ nhân tới xem náo nhiệt bên ngoài một cái, hung hăng đóng cửa lại.
“Tức chết ta! Nam Cung Dục, ngươi lại đây cho ta!” Tiểu Đa Đa dứt lời, ở trong phòng liền truyền ra tiếng bước chân “Ngồi xổm xuống cho ta, ngươi cao quá làm ta nhéo không tới lỗ tai!” Tiểu Đa Đa gắt cổ họng quát.
“Nương tử, đau! Đau!” Thanh âm ủy khuất của Nam Cung Dục truyền ra.
“Không được khóc, ngươi câm miệng cho ta! Ta đá chết ngươi, tức chết lão nương!” Tiểu Đa Đa rống lên, trong phòng liền truyền ra thanh âm của chân đá vào mông. Mọi người bên ngoài nhìn chằm chằm cửa, Vương Phi thực cường hãn a! Chẳng lẽ nàng là người của Hoàng hậu nương nương sao?
………
“Hắc hắc, nương tử, thế nào? Dục nhi giả vờ giống không?” Nam Cung Dục nhỏ giọng hỏi Tiểu Đa Đa.
“Giống! Dục nhi tuyệt nhất! Đến đây, nương tử hôn một cái!” Nói xong, còn không chờ Nam Cung Dục phản ứng, Tiểu Đa Đa liền “bẹp” hôn một cái trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Dục, cười hì hì nhìn Nam Cung Dục.
“Hắc hắc, hắc hắc” Nam Cung Dục vuốt vuốt chỗ được Tiểu Đa Đa hôn, ngơ ngác nhìn Tiểu Đa Đa, lại liên tiếp ngây ngô cười. Nương tử hôn hắn, có phải mình và bát đệ đáng yêu giống nhau a? Bát đệ có bao nhiêu đáng yêu đâu? Hắn là rất đáng yêu a! Tên ngốc tử đã quên ngày hôm qua có người còn ngại bộ dáng đáng yêu của Nam Cung Tuấn a!
Kết quả là, suốt một ngày, Nam Cung Dục luôn ôm mặt mình lắc lư ở Vương phủ, lại thường thường ngây ngô cười hai tiếng. Bọn hạ nhân trong Vương phủ lại càng bội phục ánh mắt của Hoàng hậu, lần này lại mua được người lợi hại như vậy, cư nhiên sau vài ngày liền đem ngốc Vương Gia khi dễ càng choáng váng. Mà Hoàng Hậu này thực không phải, bọn họ địa vị thấp, chỉ là một đám hạ nhân nên bình thường giận cũng chỉ biết hận trong lòng, Vương Gia là người tốt như vậy, vốn đã đáng thương, hiện tại còn bị Vương Phi khi dễ cho choáng váng thêm. Nhìn xem, Vương Phi này tâm địa hư quá, Vương Gia tốt như vậy, lúc không với tới lỗ tai còn bắt Vương Gia ngồi xuống, nhéo tai Vương Gia khiến một ngày phải ôm mặt! Chỉ biết âm thầm khóc nhưng cũng chả dám nói gì.
………..
Giờ tý…
Nam Cung Dục vuốt mặt mình, nhìn Tiểu Đa Đa “Ha ha!” Cổ họng Nam Cung Dục truyền ra hai tiếng cười. Đêm bất khả tư nghị ngẩng đầu nhìn Nam Cung Dục, chủ tử…nở nụ cười? Nở nụ cười! Chủ tử đã bao nhiêu năm không nở nụ cười a! Bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt của Đêm, Nam Cung Dục liền thu lại tinh thần “Đêm, ngươi lui ra đi!”
“Là!” Đêm như cũ biến mất không hề có tiếng động.
Nam Cung Dục ánh mắt nhu hòa nhìn Tiểu Đa Đa, lấy tay bỏ trên ngực mình, cảm thấy nơi ấy có cái gì bắt đầu trưởng thành. Tay kia vuốt ve khuôn mặt Tiểu Đa Đa, nhẹ nhàng giống như vuốt ve một đồ sứ trân quý “Ngươi là nữ tử như thế nào a? Ngươi thật là nàng sao?” Nam Cung Dục lầm bầm lầu bầu.