• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng huynh, ngươi sao lại ngồi một mình ở đây a?” Nam Cung Tuấn thấy Nam Cung Dục bĩu môi mất hứng liền hỏi.

“Aiz…” Nam Cung Dục một bộ dáng thành thục, giống cái oán phụ thở dài, bộ dáng kia nhìn thế nào liền giống với bộ dáng Nam Cung Thuần bình thường ra vẻ âm trầm “Lão bà nương tử nói làm cho ta ở nhà tự chơi, nàng đi ra ngoài!”

“Kia, hoàng huynh, ngươi có biết lão đại chuẩn bị cái kinh hỉ gì không a?” Nam Cung Thuần tò mò hỏi Nam Cung Dục, hắn ngày hôm qua suy nghĩ cả một ngày mà không nghĩ ra được, thế là, vừa dùng xong đồ ăn sáng liền bỏ chạy đến đây xem kinh hỉ.

“Không biết a! Lão bà nương tử nói chờ đến buổi tối liền nói cho ta biết!” Nam Cung Dục một bộ dáng vô tình, bĩu môi đáp. Lão bà nương tử còn đem thưởng của ngày hôm qua lưu cho tới hôm nay a! Hắn thật sự rất số ruột a! Ngẩng đầu nhìn nhìn trời, aiz, sao lại còn chưa tối a?

“Nga, như vậy a? Thực chờ mong a!” Nam Cung Thuần cũng ngồi vào bên cạnh Nam Cung Dục bĩu môi nói “Đúng rồi, hoàng huynh, ngươi chuẩn bị cái lễ vật gì đưa cho Lão đại?”

“Còn muốn chuẩn bị lễ vật sao? Ta không có chuẩn bị a! Lão thất, ngươi nó chuẩn bị cái gì cho tốt a?” Nam Cung Dục nâng hai má suy tư.

“Aiz, nữ nhân thật phiền toái! Lão bát, ngươi nói chuẩn bị cái gì?” Nam Cung Thuần một bộ dáng tiểu đại nhân thở dài, sau đó nâng cằm bất đắc dĩ hỏi Nam Cung Tuấn.

“Hoàng huynh, ta cũng không biết nha! Nếu không chúng ta đi hỏi Ngũ ca đi! Ngũ ca khẳng định biết!” Nam Cung Tuấn cũng học bộ dạng hai cái hoàng huynh ngồi xuống, nâng cằm buồn rầu suy tư, bỗng nhiên nhớ tới Nam Cung Trạch liền đề nghị nói.

“Đúng a! Ngũ ca khẳng định biết! Hoàng huynh, chúng ta đi hỏi Ngũ ca đi” Nam Cung Thuần vỗ đầu một cái, hắn sao không nghĩ ra chứ?

“Được rồi! Nhưng mà, lão bà nương tử nói ta không được tùy tiện đi ra ngoài…” Còn không cho ta đến gặp Ngũ đệ a.

“Chúng ta cũng không nói, lão đại làm sao mà biết a!” Nam Cung Thuần khuyên nhủ.

“Kia, kia chúng ta ngoéo tay, cũng không được nói chúng ta đi tìm Ngũ đệ!” Nam Cung Dục cắn ngón tay suy nghĩ, trong chốc lát liền quyết định nói.

“Hảo!” Nam Cung Thuần cũng Nam Cung Tuấn trăm miệng một lời, sau đó ba người ngoéo tay, liền một đội xuất phát đi về phía phủ Hoàng tử Nam Cung Trạch.

Chạng vạng, Tiểu Đa Đa một thân mệt mỏi về tới Vương phủ, tiến vào phòng ngủ liền thấy Nam Cung Dục ghé vào trên bàn ngủ, lập tức sủng nịnh cười nhẹ đánh thức Nam Cung Dục “Dục nhi, tỉnh tỉnh, mệt nhọc thì lên trên giường ngủ đi, ở trong này ngủ sẽ cảm mạo..sẽ cảm lạnh!”

“Ngô ~” Nam Cung Dục mở mắt mông lung buồn ngủ, nháy nháy thấy rõ người trước mắt, lập tức hưng phấn nhào vào trong lòng người tới “Oa! Lão bà nương tử, ngươi đã trở lại! Dục nhi đều chờ ngươi một ngày, ngươi sao lại đi chơi lâu như vậy a?”

“Ha ha, Dục nhi ngoan, nương tử không phải đã trở lại sao? Hoa Ảnh nói ngươi một ngày đều không có dùng bữa, ngươi sao lại không ngoan như vậy a? Đi, chúng ta đi ăn cơm đi. Cơm nước xong ta có kinh hỉ cho ngươi!” Tiểu Đa Đa nhẹ nhàng vuốt ve tóc Nam Cung Dục, tình thương của mẹ tràn ra a! =.=

“Hảo, đi, lão bà nương tử, chúng ta nhanh đi ăn cơm! Hôm nay là Thất tịch lễ tình nhân a, Dục nhi cũng chuẩn bị lễ vật cho lão bà nương tử a!” Nam Cung Dục cười thần bí, a miệng thật to lôi kéo Tiểu Đa Đa đang nghi hoặc đi dùng bữa.

Lúc ăn cơm chiều, Nam Cung Dục chính là nhanh chóng ăn mấy miếng cơm liền nói chính mình đã ăn no, hắn còn có việc, làm cho Tiểu Đa Đa ăn cơm xong thì về phòng. Sau đó hứng thú mà lại thần bí chạy về phòng, thật cẩn thận đem cửa phòng khóa trái, ở bên trong một thời gian dài cổ mới đi ra, để lại một phòng đèn đuốc.

“Dục nhi, ngươi không phải có việc sao? Sao lại đứng ở đây?” Tiểu Đa Đa cơm nước xong xuôi liền trở về phòng, lại thấy Nam Cung Dục tham đầu tham não đứng ở cửa.

“Lão bà nương tử, Dục nhi chờ ngươi thật lâu a! Ngươi mau nhắm mắt lại!” Nam Cung Dục có chút khẩn trương cùng hưng phấn nói với Tiểu Đa Đa, không đợi Tiểu Đa Đa phản ứng liền tiến lên dùng tay che hai mắt Tiểu Đa Đa lại “Lão bà nương tử, ngươi phải nghe nha! Không cho phép nhìn lén!”

“Hảo hảo hảo! Ta không có nhìn trộm, vậy Dục nhi chạy nhanh mang ta xem lễ vật của ngươi đi!” Tiểu Đa Đa bất đắc dĩ cười, thật sự là tính nết tiểu hài tử. Sau đó nhắm mắt lại, đi theo Nam Cung Dục từng bước một đi về phía trước, chỉ nghe “Két ~” một tiếng, là thanh âm cửa phòng mở ra.

“Tốt lắm, lão bà nương tử, ngươi có thể mở mắt a!” Tiểu Đa Đa giống như tiểu con dâu nhu thuận mở to mắt, tầm mắt mông lung dần dần rõ ràng.

“Thật khá nha!” Tiểu Đa Đa nhìn trong phòng dùng ngọn nến xếp thành hình trái tim, phía trên còn dùng ngọn nến nhỏ xếp thành vài chữ “Đa Đa, ta yêu ngươi”, cảm động nước mắt đều đảo quanh. Người nữ tử não mà không nghĩ muốn lãng mạng, nhưng mà nàng chưa bao giờ nói, bởi vì nàng biết tướng công của mình có đặc thù, nàng không thể yêu cầu hắn nhiều lắm, nhưng mà… Tiểu Đa Đa nhìn sang bên cạnh thấy Nam Cung Dục chớp chớp đôi mắt to trong suốt, ha ha, đây chính là ngốc tướng công của mình sao? Nguyên lai hắn cũng biết lãng mạn a!

“Nương tử, ngươi thích lễ vật vi phu đưa cho ngươi không?” Nam Cung Dục ánh mắt thâm tình nhìn Tiểu Đa Đa hỏi. Kỳ thật bây giờ hắn khẩn trương muốn chết! Đây đều là ngũ đệ dạy, hắn ở trong phủ ngũ đệ nhưng mà luyện thật nhiều lần a!

“Thích, thích…” Tiểu Đa Đa nói xong liền thu vạt áo Nam Cung Dục, kiễng mũi chân hôn lên môi đỏ mọng của Nam Cung Dục, lúc này đây không có trò đùa giai, không có động cơ bất lương, chỉ có chính là cảm động cùng tình yêu.

“Lão….” Lời nói của Nam Cung Dục bị trở lại trong miệng, sau đó mở đôi mắt ngập nước thật to nhìn Tiểu Đa Đa. Ha ha, hắn chỉ biết ngũ đệ có biện pháp nhất, quả nhiên giống ngũ đệ nói, lão bà nương tử hôn hắn a! Ha ha, đúng rồi, ngũ đệ nói không thể phân tâm! Nghĩ đến đây, Nam Cung Dục nhanh chóng thu hồi tâm thần, nhắm mắt lại, cố gắng hôn trả Tiểu Đa Đa, trong phòng tràn ngập hơi thở ái muội. Vốn đang có thể phát sinh ra chút gì, đáng tiếc hai nhân vật này chính là hai cái ngu ngốc, aiz!

“Vù vù ~” Qua thời gian thật dài, cả hai người đều nhanh hít thở không được liền ngừng lại, Nam Cung Dục cùng Tiểu Đa Đa đều hấp từng ngụm từng ngụm khí. Tiểu Đa Đa trong lòng thầm mắng: Tnnd! Hôn môi đúng là thể lực sống, bất quá, ha ha, cảm giác giống như thật không sai a!

“Lão bà nương tử, ta còn chuẩn bị cho ngươi một lễ vật khác a!” Khuôn mặt tuấn tú Nam Cung Dục đỏ bừng nhìn Tiểu Đa Đa, sau đó nhanh chính xoay người đi tới trên giường, cầm lấy một cái hộp gấm đi tới trước mặt Tiểu Đa Đa.

“Lão bà nương tử, tặng cho ngươi, mau mở ra a!” Ha ha, ngũ đệ nói, chỉ cần lão bà nương tử mở lễ vật ra, sau đó mặc nó vào, kia hắn muốn hôn lão bà nương tử thế nào liền có thể nha! Hì hì

“Đây là cái gì?” Tiểu Đa Đa nhìn bộ dáng thần bí cùng bộ dáng chờ đợi của Nam Cung Dục, chậm rãi mở hộp gấm trong tay Nam Cung Dục ra, khi nàng nhìn thấy gì đó bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đỏ sẵn, “Phụt!” một chút lập tức đỏ đến có thể xuất ra huyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK