• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đêm Lễ tình nhân, bởi vì Nam Cung Dục ‘phi lễ’ với Tiểu Đa Đa, nên bị đánh một cái, sau đó Nam Cung Dục khổ sở đến cực điểm khóc chạy ra khỏi phòng, để lại Tiểu Đa Đa trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy mình không đúng, lại nhìn bên ngoài trời đã tối, ngẫm lại Nam Cung Dục cũng không có mặc quần áo, Tiểu Đa Đa không khỏi tự trách, đều oán mình! Tiểu Đa Đa liền xoay người, lấy một cái áo khoác choàng lên người, lại cầm một cái áo choàng đi ra ngoài tìm kiếm Nam Cung Dục.

“Vương gia, ngươi mau về phòng đi! Ngươi ở trong này Vương phi sẽ lo lắng!” Đông Phương Bạch nhìn trên giường, toàn tâm toàn ý khuyên giải. Lúc trước vừa thấy Vương giả chỉ mặc một cái tiết khố vọt vào phòng hắn, liền đoán được Vương gia có thể là cùng Vương phi cãi nhau, nhưng mà Vương phi sao lại có thể làm cho Vương gia mặc thế này chạy ra ngoài chứ?

“Không cần! Ta mới không cần trở về! Lão bà nương tử thế nhưng đánh ta! Dục nhi về sau đều không cần thấy nàng!” Dưới chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ, đôi lúc còn có hỗn loạn vài tiếng nức nở “Còn có, Tiểu Bạch, không cho phép ngươi nói cho lão bà nương tử ta ở trong này, bằng không về sau ta cũng không để ý ngươi, có nghe hay không?”

“Hảo, ta không nói cho Vương phi, kia Vương gia đi ra, đừng nghẹn ở bên trong, sẽ nghẹn phá hư!” Đông Phương Bạch nhẹ giọng dỗ người trong chăn, đây là chủ tử hắn, nhưng mà bộ dáng hiện tại của chủ tử không làm cho hắn sợ hãi, có chính là sự quan tâm cùng từ ái của trưởng bối.

“Thật sự?” Nam Cung dục từ trong chăn lộ ra khuôn mặt hồng hồng, không tin nhìn Đông Phương Bạch hỏi.

“Ân!” Đông Phương Bạch giống như một người phụ thân, sủng nịnh cười cười khẳng định. Kỳ thật hắn biết, Vương phi sẽ tới chỗ hắn tìm Vương gia, bởi vì Vương gia bình thường trừ bỏ Vương phi thì cũng chỉ cùng hắn gần nhất.

“Thùng thùng!” Tiếng đập cửa vang lên, sau đó truyền đến thanh âm lo lắng của Tiểu Đa Đa: “Tiểu Bạch, ngươi đã ngủ chưa!”

“Thưa Vương phi, không đâu! Vương phi có chuyện gì sao?” Đông Phương Bạch nhìn Nam Cùng Dục trốn ở trong chăn, vừa nghe được thanh âm Tiểu Đa Đa mắt liền sáng lên, nhưng lập tức lại mất hứng chu miệng lên, hắn cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười.

“Dục nhi vừa mới đi ra, có ở chỗ của ngươi hay không a?” Tiểu Đa Đa cách ván cửa vội vàng hỏi, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến Đông Phương Bạch, nếu không ở trong này liền phiền toái lớn.

“Không được nói ta ở trong này!” Nam Cung Dục dỗi, nhìn Đông Phương Bạch nói.

“Thưa Vương phi, Vương gia nói hắn không ở trong này!” Đông Phương Bạch thật cung kính trả lời. Kỳ thật hắn đã sớm nhìn thấy người trên giường vội vàng, từ khi nữ tử đến cũng đã muốn ra ngoài, nhưng cố tình đùa giỡn tính tình tiểu hài tử, cho nên hắn đành phải giúp một tay.

“Ha ha!” Tiểu Đa Đa cười khẽ đẩy cửa phòng ra, kỳ thật nàng ở ngoài cửa đã nghe được Nam Cung Dục nói, nghe Đông Phương Bạch trả lời liền biết hắn cố ý giúp mình. Vì thế, đi đến trước giường nhìn Nam Cung Dục cuộn chăn nằm như con tằm, mở miệng chế nhạo nói: “Kia Dục nhi, ngươi nói ngươi ở đâu a?”

“Dù sao Dục nhi không ở đây, hừ!” Thanh âm Nam Cung Dục rầu rĩ từ trong chăn vang lên.

“Dục nhi!” Tiểu Đa Đa ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng lật chăn, nhìn thiên hạ trong chăn ủy khuất cắn miệng, mở miệng nói: “Dục nhi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, không cần tức giận được không?”

“Hừ, lão bà nương tử là xấu đản, lão bà nương tử đánh Dục nhi!” Nam Cung Dục mắt to lóe lệ quang, mang theo dày đặc giọng mũi nói.

“Ta…” Miệng Tiểu Đa Đa nhẹ nhàng rút một chút, cảm tình liền đánh hắn một chút nàng liền biến thành người xấu! Thật sự là tính nết tiểu hài tử, định nghĩa thật đúng là đơn giản a! Tiểu Đa Đa quay đầu liền nhìn thấy trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Đông Phương Bạch đã muốn thức thời rời khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa phòng lại, vì thế nhỏ giọng mở miệng nói cam đoan: “Dục nhi, ta thật sự sai lầm rồi! Ngươi theo ta trở về đi! Ta cam đoan về sau mặc kệ như thế nào ta cũng không đánh ngươi!”

“Thật sự?” Nam Cung Dục xốc chăn lên “Đó là Dục nhi làm như thế nào Lão bà nương tử cũng sẽ không tức giận?”

“Ân, kia Dục nhi theo ta trở về được không?” Tiểu Đa Đa khẳng định gật gật đầu.

“Vậy Dục nhi hôn lão bà nương tử thì sao?” Nam Cung Dục tiến thêm một bước truy vấn, trong mắt lóe chờ mong.

“Không đánh…” Tiểu Đa Đa mặt đỏ tai hồng trả lời.

“Vậy Dục nhi làm cho lão bà nương tử mặc lễ vật Dục nhi đưa cho lão bà nương tử thì sao?” Mỗ đầu đất được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

“Không, không đánh…” Mỗ Đa Đa cúi đầu e lệ nói.

“Vậy Dục nhi sờ nơi này của lão bà nương tử thì sao?” Mỗ đầu đất vô pháp vô thiên, chỉ vào trước ngực Tiểu Đa Đa hỏi.

“Không, không đánh…” Tiểu Đa Đa nhỏ giọng ngượng ngùng nói, trong lòng lại nói một lần, là vợ chồng trong lúc đó là bình thường, không phải phi lễ.

“Hảo oa! Vậy lão bà nương tử, chúng ta trở về đi!” Nam Cung Dục lập tức từ trên giường nhảy xuống, vỗ tay hưng phấn mà kêu, hoàn toàn không thấy bộ dáng ủy khuất vừa rồi.

“Hảo…” Mỗ Đa Đa tiếp tục làm tiểu con dâu thẹn thùng, mặc cho Nam Cung Dục lôi kéo tung tăng chạy về phòng ngủ.

“Aiz, Vương gia hiện tại thật là có phúc a!” Đông Phương Bạch nhìn phương hướng hai người rời đi, nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của Nam Cung Dục vừa rồi không khỏi cảm thán nói.

“Lão bà nương tử, hiện tại Dục nhi có thể hôn ngươi sao?” Một hồi đến phòng, Nam Cung Dục liền khẩn cấp hỏi Tiểu Đa Đa, nhìn đến Tiểu Đa Đa biết vâng lời cam chịu, liền tiến lên ôm Tiểu Đa Đa, cúi đầu tìm được môi anh đào mà mình chờ mong đã lâu, trên mặt là thỏa mãn vô hạn. Tiểu Đa Đa bị Nam Cung Dục hôn, trên mặt giống như cháy, còn không có phản ứng liền cảm thấy mình giống như mất đi xương cốt, xụi lơ xuống dưới… Bỗng nhiên, Nam Cung Dục giống như nhớ tới cái gì, liền rời khỏi miệng Tiểu Đa Đa, nhìn Tiểu Đa Đa trong lòng, a miệng nói “Lão bà nương tử, ta còn muốn sờ ngươi!”

“Phốc ~” Một tiếng, mặt Tiểu Đa Đa đỏ đến có thể xuất huyết được, này, này, này cũng quá trực tiếp đi?! “Ngô ~” Còn không chờ Tiểu Đa Đa trả lời, Nam Cung Dục lại hôn lên, nhưng mà lần này không đơn giản là hôn, bàn tay to của hắn cũng đi vào trước ngực Tiểu Đa Đa, cách quần áo mà nhẹ nhàng vuốt ve, trong chốc lát xoa bóp, trong chốc lát nhăn, giống như một cái đứa nhỏ gặp trò chơi mới vậy.

“Ân ~” Tiểu Đa Đa bị hắn chạm vào như vậy, không khỏi phát ra một tiếng yêu kiều, cả người run rẩy, một cỗ điện nhanh chóng lủi tới toàn thân, đầu óc trống rỗng, không biết vì sao thân thể càng nhuyễn. Nam Cung Dục nghe được thanh âm, trong lòng càng thêm cao hứng, sau đó ôm Tiểu Đa Đa đi tới trước giường lớn, đem Tiểu Đa Đa nhẹ nhàng đặt trên giường, bàn tay to bắt đầu cởi áo khoác Tiểu Đa Đa. Bởi vì Tiểu Đa Đa vừa mới ra ngoài gấp nên cũng chỉ mặc một cái áo khoác, Nam Cung Dục vài cái liền cởi được áo khoác ra, lộ ra cái yếm lửa đỏ bên trong “Lão bà nương tử, ngươi thật xinh đẹp!” Nam Cung Dục nhìn Tiểu Đa Đa cả người phấn hồng tiểu mễ lạp đang nhắm mắt lại, không biết vì sao hắn chính là cảm thấy như vậy. Nói xong liền nằm úp sấp trước ngực Tiểu Đa Đa, dùng răng nanh cách vật liệu may mặc khẽ cắn một chút…

“Tê ~” Tiểu Đa Đa bởi vì nhận được đau đớn mà không tự giác hít một hơi, sau đó lý trí nhanh chóng quay về: “A…. ngươi, ngươi làm gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK