Lại nói Băng Mộ Tuyết quay về nhà trọ dưới chân núi Bạch Ngọc Sơn này.
Nếu Vương Lăng biết hắn đang ở đâu thì ngay lập sẽ tức hiểu ra nha đầu Hồ Tuyết Nghi qua lại giữa 2 nơi qua huyễn cảnh kia.
Thấy Băng Mộ Tuyết quay lại một thiếu nữ nhanh nhẹn chạy gần lại. Thiếu nữ dễ thương này là Hồ Dung Nhi thuộc Hồ tộc do có thể sử dụng thủy thuật nên được Băng Nguyệt Cung tuyển chọn.
-Tuyết tỷ tỷ, người quay về rồi.
-Ừm. Tỷ có chút chuyện cần giải quyết
Đằng sau Hồ Dung Nhi là một người phụ nữ cũng một đồ trắng, ngực nở eo thon, đậm nét quyến rũ, trông tầm 30 tuổi nhưng thật chất đã hơn 200 tuổi. 200 tuổi không phải lão rồi sao, thật ra thế giới này khi đạt đến cảnh giới cao hơn thì tuổi thọ cũng kéo dài.
Đạt tới cảnh giới khởi lực tăng 200 tuổi thọ, cảnh giới nguyên lực 500 tuổi thọ, cảnh giới viên lực tuổi thọ 1000 năm, cảnh giới thần lực lại đến 2000 năm, bán thần tuổi thọ 5000 năm.
Người phụ nữ đó là sư phụ của Băng Mộ Tuyết, Băng Linh Linh. Nhiều năm trước nàng từng là Đông Phương đệ nhất mỹ nữ, giờ đây đồ đệ nàng Băng Mộ Tuyết hiện nay kế thừa vẻ đẹp sư phụ cũng là mẫu thân nàng trở thành Đông Phương đệ nhất mỹ nữ thậm chí hiện giờ nàng còn muốn vượt qua mẫu thân trước kia.
-Tuyết nhi, ngươi đi đâu giờ mới quay lại, không phải bảo ngươi đi đón Dung Nhi sao khiến ta lo lắng được mất.
-Xin lỗi mẫu thân.
-Ta nghe nói ngươi gặp hai tên Đinh Vãn, Đinh Toàn của Vạn Độc Môn hai tên này chuyên dùng xuân dược hại bao đời thiếu nữ ta còn lo ngươi bị bọn chúng ám toán. Giờ thấy ngươi linh lực không hề suy giảm nghĩa là không trúng bẫy bọn chúng cũng làm ta nhẹ nhõm.
-Mẫu thân. Ta...
-Làm sao.
-Không có gì. Chỉ là 2 tên đó ta đã xử lý xong xuôi rồi.
-Ừm. Vậy thì tốt.
Băng Mộ Tuyết trở nên trầm lặng, nàng không thể nói cho mẫu thân mình bị hạ độc dược còn bị thất thân nếu không ai biết mẫu thân nàng sẽ làm ra chuyện gì thậm chí còn rượt theo giết chết Vương Lăng.
Mẫu thân nàng rất ghét đàn ông vì nàng bị nam nhân phụ lòng.
‘Chỉ là ta muốn tự tay giết hắn thôi không phải lo lắng cho hắn’
Băng Mộ Tuyết tự nhủ.
-Đi thôi về Băng Nguyệt Cung.
Thấy Băng Mộ Tuyết thất thần, Băng linh Linh lên tiếng.
-Vâng.
Băng Mộ Tuyết cùng Băng Linh Linh, Hồ Dung Nhi lên đường quay về Băng Nguyệt Cung.
Lúc này Vương Lăng đã quay về thành Nguyệt Châu.
3 ngày đi đường Vương Lăng vừa luyện ‘Băng Ngưng Tuyết’ vừa luyện tập ‘Lục Liên kiếm pháp’ dù linh lực suy giảm thảm trọng nhưng kĩ năng còn đó giúp Vương Lăng cũng đủ giải quyết mọi đối thủ luyện khí cảnh giới.
Vương Lăng thuê một chiếc xe ngựa tiến về thủ đô Cuồng Long, do nhiều ngày tu luyện ‘Băng Ngưng Quyết’ nên cơ thể vô cùng mệt mỏi. Suốt dọc đường đi Vương Lăng ngủ lấy lại sức, dư thời gian nghiên cứu chút tư liệu phòng thân sau này.
Thủ đô Cuồng Long, phủ chủ Vương gia tộc, một mỹ phụ nhân đang ngồi đọc một bức thư được gửi đến bởi con trai nàng, Vương Lăng.
Người phụ nữ này là mẫu thân của Vương Lăng, Hồ Ngạn. Bức thư này được Vương Lăng trước khi chết gửi cho mẫu thân giúp Lưu Vũ có thể dễ dàng hoàn thành vai trò của hắn. Nàng đọc xong bức thư những giọt lệ rơi xuống làm mờ nhòa hết những dòng chữ.
Đứa con của nàng bị người khác ám hại, thậm chí trước khi chết vẫn an ủi mẫu thân hắn còn giao phó Lưu Vũ thay hắn chăm sóc nàng. Nàng biết Vương Lăng hiện còn sống không phải là Vương Lăng chỉ trông giống Vương Lăng mà thôi.
Nhưng để tìm ra kẻ ám hại con trai nàng, nàng sẵn sàng hỗ trợ Lưu Vũ tìm ra kẻ ám toán con trai nàng. Dễ dàng phân tích cũng thấy ‘Âm Dương Khí Môn’ có ai cố ý để nó rơi vào tay Vương Lăng làm hắn bị truy đuổi. Mà người đáng nghi nhất chính là Chu gia, nó từng nằm trong tay Chu gia vì đây là vật gây họa nên đẩy cho Vương Lăng. Đang đau thương muốn chết thì nô tỳ chạy vào báo cáo Vương Lăng đã trở về. Hồ Ngạn lau đi nước mắt, hít một ngụm khí sâu bình tĩnh đi ra đón lấy Vương Lăng.
Vương Lăng đứng trước phủ chủ Vương gia, nơi này đối với hắn xa lạ vô cùng nhưng bắt đầu từ đây nơi này là nhà hắn.
Một người phụ nữ xa lạ từ xa tiến đến vẻ mặt mang theo một nụ cười vui sướng. Hồ Ngạn tiến đến ôm lấy Vương Lăng, một mùi thơm xông vào mũi Vương Lăng khiến hắn mặt trở nên đỏ.
Vương Lăng nhanh lấy lại bình tĩnh, từ đây đây là mẹ hắn không thể động lòng được. Không biết tại sao đến thế giới này hắn càng ngày càng ham nữ sắc, trước kia những nữ nhân kia hắn không thèm để vào mắt.
Hồ Ngạn đang ôm Vương lăng thì cảm thấy có một vật dài cứng đâm vào người nàng, là người từng trải nàng biết đó là vật gì. Trong lòng mắng thầm Vương Lăng vô sỉ nhưng không biểu hiện ra mặt.
-Mẫu thân, con đã về.
-Ừm, bao lâu nay con chịu khổ rồi.
-Lần này ra ngoài rèn luyện con đủ tự tin tộc hội ngày mai rồi.
-Vào nhà rồi nói, đồng thời gặp phụ thân của con luôn. Ông ấy lo lắng lắm đấy.
-Vâng.
Vào sảnh đường của Vương gia thấy gần đó 4 vị trưởng lão cùng gia chủ Vương gia Vương Khiết, chỉ thấy một người trung niên khuôn mặt tuấn tú, mang khí chất vương giả, tham vọng của kẻ đứng đầu.
Vương Khiết nhìn thấy Vương Lăng vui mừng đứng dậy hỏi thăm tình hình của hắn, mấy vị trưởng lão cũng hỏi han hắn.
-Vương Lăng dạo này con ra ngoài đạt được kết quả thế nào.
-Bẩm phụ thân, các vị trưởng lão. Đồ nhi ra ngoài luyện tập kết quả rất tốt ‘Vạn Kiếm Quy Tông’ và ‘ Toàn Lưu Nhất Kiếm’ đạt được tới tầng 2.
-Haha. Tốt tốt. Ngày mai chắc chắn sẽ có một suất đi Minh Lam Tông
-Vâng.
-Được con về nghỉ nghơi thật tốt mai còn thi đấu.
-Vậy con xin cáo lui.
Vương Lăng đi theo Hồ Ngạn về nội viện thấy bản dòng chữ Lam Viện là nơi ở của Vương Lăng. Theo vào trong phòng trà Vương Lăng ngồi đối diện với Hồ Ngạn
-Vương Lăng chết như thế nào.
Vương Lăng giật mình không ngờ Hồ Ngạn trực tiếp vào vấn đề. Chần chừ chút hắn mới mở miệng:
-Vậy là phu nhân đã biết Vương Lăng xảy ra chuyện. Không biết vì sao phu nhân có thể phát hiện ra ta không phải Vương Lăng thật.
Hồ Ngạn lấy tách trà uống một ngụm nhưng không thể giấu được vẻ mặt đau thương.