Tô Dịch cười vũ mị:
-Có lẽ do hắn thương hoa tiếc ngọc nên không nỡ làm tổn thương mỹ nhân như ngọc này.
Vương Lăng hung hăng nguýt nàng một cái, thở dài:
-Ta cảm thấy lần hành thích lần này rất kì quái. Tại sao nàng lại lực chọn hôm nay để mà hành thích.
-Có lẽ là do nàng có liên quan đến tên dâm tặc kia thì sao. Nhờ hắn mà thuộc hạ bao vây quanh ngoại viện chặt chẽ như vậy. Nội viện giờ thưa thớt vài người chúng ta.
Linh Mộng lúc này mới có cơ hội mở miệng, Tô Dịch ngay lập tức phản bác:
-Cái này không đúng. Rõ ràng tên dâm tặc đó muốn là Đông Phương tiểu thư còn Tần Thanh Y là muốn giết nàng. Nghĩ thế nào cũng không thể nào là đồng bọn.
-Cái này đúng. Tên dâm tặc kia ngay cả thủ vệ cũng chỉ đánh ngất đi mà không giết rõ ràng đúng là không liên quan.
Linh Mộng hiểu ra nói tiếp. Vương Lăng thì suy nghĩ chốc lát thốt lời:
-Ta thấy trong phủ còn có nội gián thông báo tin này cho Tần Thanh Y, người này phải rất thân thiết với Đông Phương tiểu thư, còn hiểu rõ mối thù của Tần Thanh Y.
-Tiểu thư có nghi ngờ ai không.
Tử Y Tiên nhìn Đông Phương Lục Uyển hỏi, nàng suy nghĩ chốc lát sau đó lắc đầu. Vương Lăng thì hiểu ra gì đó nhìn đám người:
-Ta không biết đó là ai nhưng ta biết mục đích của hắn.
-Là gì.
-Nếu Đông Phương tiểu thư thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Cả đám người suy nghĩ chốc lát, Tô Dịch nhanh nhẩu trả lời:
-Nếu vậy việc liên minh giữa Vương gia và Đông Phương gia sẽ bị cắt đứt. Thế nhưng như vậy Chu gia càng thêm đáng nghi sao, giờ phút này chúng muốn gây chiến sao.
Tô Dịch đột nhiên ngay sau đó hiểu ra vấn đề nói tiếp:
-Nếu vậy là có người muốn gây ra nội chiến giữa các gia tộc bên trong. Dù ai thắng ai thua thì đều có lợi cho hắn. Vậy mục đích của hắn là 5 đại gia tộc, có lẽ không khác với mục đích Tần Thanh Y. Nếu vậy thì dễ hiểu vì sao hắn lại biết chuyện Tần Thanh Y rồi.
Vương Lăng cảm thấy nhức đầu, hắn không muốn quan tâm đến mấy vấn đề này. Phân phó Tử Y Tiên bảo hộ bên cạnh Đông Phương Lục Uyển, Vương Lăng đem Tần Thanh Y về một căn phòng được Đông Phương Lục Uyển sắp xếp.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần Thanh Y nhợt nhạt làm hắn nổi lên lòng thương cảm. Vuốt ve mái tóc nàng, hắn thở dài cảm thông cho số phận của nàng. Hắn không biết nàng có thâm thù đại hận gì, hắn chỉ muốn nàng nhanh chóng quên đi nó.
Tần Thanh Y mở mắt thấy Vương Lăng nhìn chằm chằm mình thì kinh hãi ngó lại thấy y phục vẫn y nguyên mới thở dài hung hăng nguýt hắn, Vương Lăng phì cười nhìn nàng.
Tần Thanh Y không hiểu nhìn hắn, nàng cảm nhận khi ở bên cạnh hắn nàng lại quên đi mối hận gia tộc mà chỉ suy nghĩ về Vương Lăng, Nàng lắc đầu bình tĩnh lạnh nhạt nói:
-Ngươi muốn làm gì.
-Muốn làm gì. Chằng phải nàng muốn trả thù sao, ta tạo cơ hôi cho nàng đây.
-Ta biết ta không giết được ngươi.
-Sao nàng biết. Nếu vậy sao nàng lại cả gan ám sát hôn thê ta.
-Hôn thê ngươi thì sao. Ta đã nói là ta đã chuẩn bị kĩ càng rồi.
-Nói ta nghe người sai khiến nàng là ai.
-Là ai. Ngươi nói vậy là sao.
Tần Thanh Y giọng nói run run, dĩ nhiên là nàng bị Vương Lăng nói trúng, hắn cười vuốt ve mặt nàng.
-Nếu nàng không nói ta đánh đắc tội.
-Ngươi. Vô sỉ, chết đi.
Nàng nhanh chóng lấy ra trâm cài đầu đâm vào người Vương Lăng, hắn không tránh né để trâm cài đâm sâu vào vai hắn. Nàng kinh hãi nhìn hắn:
-Ngươi sao lại không né.
-Cái này có thể làm nàng bớt giận chưa.
-Không thể nào. Việc các ngươi còn nợ Tần gia ta rất nhiều, chút thương thế này có ăn nhằm gì.
Vương Lăng ôm chặt lấy nàng làm nàng giãy dụa muốn đem hắn đẩy ra. Càng giãy giụa vết máu trên vai hắn càng nhiều. Không biết vì sao nàng lại im lăng, trong lòng cảm thấy khó hiểu bản thân. Nàng bây giờ có thể giết Vương Lăng nhưng nàng lại không tài nào ra tay được. Vương Lăng ôm nàng nói nhỏ:
-Có thể nói ta nghe chuyện của nàng được không.
-Tại sao ta phải nói ngươi nghe.
-Nàng giữ trong lòng cũng đâu ích gì. Ít nhất cũng phải cho ta chết minh bạch chứ.
-Thôi được, dù sao ngươi cũng không biết gì, kể ngươi nghe cũng không ảnh hưởng gì.
Vương Lăng buông nàng ra tỏ vẻ lắng nghe, Tần Thanh Y giúp hắn xử lý vết thương với bắt đầu kể lại.
200 năm trước, Tần Thanh Tú cha nàng là một tướng quốc có danh tiếng rất lớn, Cuồng Long thành trước kia là thủ đô của Hòa Ly đế quốc, tuy là một nước nhỏ nhưng lại vô cùng có danh tiếng. Vốn dĩ nơi đây là nơi có vị trí chiến lược quan trọng toàn Đông Phương đại lục nên mấy nước lớn ai cũng thèm muốn.
Đứng đầu Hòa ly quốc là Đông Phương gia tộc, Tần gia cùng Trình gia là hai gia tộc vô cùng có thế lực tại Hòa Ly quốc.
Mạn Đà đế quốc đứng đầu Chu gia có ý định xâm lược Hòa Ly quốc, vì Mạn Đà quốc lãnh địa gần sát Hòa Ly quốc nhất. Thế nhưng quân Mạn Đà đế quốc liên tiếp bị Tần Thanh Tú đánh lui.
Chính vì nhờ cha nàng mà đế quốc mới giữ được biên cương, cho đến khi nội bộ hoàng tộc xảy ra tranh chấp chia làm 2 phe do hoàng đế tự nhiên đột ngột qua đời.
Việc tranh chấp nội bộ ảnh hưởng đến công cuộc phòng thủ. Dù cha nàng gửi thư thêm viện phí cùng viện binh bao nhiêu lần đều bị khước từ.
Tần gia cũng tranh cãi không đồng ý bỏ tài sản riêng ra giúp hắn giữ thành.
Rốt cuộc, Trình gia cùng một phe phái bên Đông phương gia giúp Chu gia âm thầm hại chết Tần Thanh Tú, cha nàng bị Đông Phương gia hạ độc nên trên chiến trường bị giết chết.
Chu gia cho người ngũ mã phanh thây cha nàng trước mặt mọi người dân trong thành làm sĩ khí đại giảm, Đông Phương gia thống nhất đầu hàng cùng Chu gia mở cửa đón giặc.
Tần gia bị Mạn Đà đế quốc diệt mà người làm điều này là Vương gia, mẹ nàng bị luân phiên những tên giặc cuồng liên tiếp cưỡng hiếp đến chết. Cảnh tượng đó nàng đến giờ vẫn mơ thấy ác mộng, mẹ nàng dù cầu xin ra sao hay ý định tự sát đều không thể thực hiện. Sự đau khổ của mẫu thân nàng khi nhìn nàng hi cọng nàng mau chóng chạy thoát in sâu vào tâm trí nàng.
Đáng lẽ nàng đã không thoát khỏi số phận như mẹ nàng nhưng nàng may mắn được một người thần bí cứu thoát khỏi tay giặc.
Chứng kiến cha nàng vì nước mà chết không toàn thây, chứng kiến mẹ nàng bị giặc luân phiên cưỡng hiếp, chứng kiến gia tộc bị tàn sát.
Nàng dĩ nhiên là lòng thù hận vô cùng lớn, nàng nhớ rõ khuôn mặt của gia chủ Đông Phương gia, nhớ rõ bô mặt người đã dẫn đầu đoàn người đến thảm sát nhà nàng.
Nàng quyết tâm báo thù, trà trộn làm nha hoàn Đông Phương phủ, do nàng thực lực quá kém nên việc giết gia chủ Đông Phương gia là không thể nào.
Sau đó người cứu nàng đến tìm nàng kể rõ ràng kế hoạch với nàng, nàng dĩ nhiên không từ bỏ cơ hội trả thù mà ra tay với Đông phương đại tiểu thư.
Nàng vừa kể nước mắt nàng lại rơi không ngừng, ống tay áo Vương Lăng đã ướt đẫm nước mắt nàng. Hắn ôm chặt nàng lại, đem nàng ôm vào lòng, trong lòng hắn đối với Chu gia càng thêm căm phẫn.
Tần Thanh Y gục đầu vào lòng hắn, những gì nàng phải chịu đựng nàng chưa từng kể với ai, giờ đây nói với Vương Lăng lòng nàng trở nên nhẹ nhàng hơn. Cuộc đời nàng cần một bờ vai chắc như vậy che chở, Vương Lăng nhìn nàng rúc vào người hắn như một chú mèo nhỏ trong lòng yêu thương vô bờ.