Mục lục
[Việt Nam] Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc y nhân thu tay lại lùi ra nhìn Tuyết Ưng nói:

-Ta rút lui, mục đích của ta giờ không còn, ta cũng không lưu luyến nữa.

-Đứng lại, ai cho ngươi đi.

Tuyết Ưng khó chịu đứng chặn lại, hắc y nhân kia cười mỉm nói tiếp.

-Cô nương không định giúp bạn hữu của mình sao.

Nghe lời hắn nói Tuyết Ưng mới nhận ra con hắc điểu kia như đói lâu năm mà há rộng mồm hút mọi thứ xung quanh nó vào mồm, dù là gạch đá hay là xác của những người vô hồn kia. Tuyết Ưng quay qua nhìn hắc y nhân cau có.

-Ngươi đi cùng tên kia cũng chả phải loại tốt đẹp gì, ai biết ngươi đang giở trò gì.

-Đừng gộp chung ta với sinh vật ghê tởm kia, ta đến đây vì mục đích của mình mà thôi.

Hắc y nhân cau mày khó chịu, Vương Lăng lấy lại tỉnh táo cùng Tiểu U chạy tới bên cạnh Tuyết Ưng nghe hắc y nhân nói, Vương Lăng đôi mắt lạnh lùng nói.

-Mau nói mục đích của ngươi, đến đây làm gì. Nếu không bọn ta không dễ dàng để ngươi rời đi.

-Nhìn tên kia sắp đến rồi mà ngươi còn chặn ta lại, có bản lĩnh sao.

-Nếu không nói thì ngọc đá cùng tan.

Giọng hắn càng thêm lạnh lùng, hắn ôm trong tay Sở Ngọc bộ dáng đang rất khổ sở, hắc y nhân biết nếu không nói rõ thì khó mà rời đi, gã không muốn cùng hắc điểu kia đối đầu. Hắc y nhân thành thật nói:

-Cũng chả giấu ngươi làm gì, ta đến đây là vì nha đầu trong tay ngươi.

-Vì nàng? Là như thế nào.

-Là vì nàng có Cực Âm Chuyển Thể, nói vậy thôi tên kia đã tới rồi kìa.

Hắc y nhân chạy vụt đi cũng biến mất sau truyền tống trận, Lộc Khách vì chấn động của hắc điểu nên tỉnh dậy thấy mọi thứ tan hoang biết không ổn nên cũng mau chóng chạy tới truyền tống trận, Vương Lăng tuy thấy gã nhưng cũng không ngăn cản. Hắn cũng không có tâm trạng đánh tiếp, mong muốn chữa trị cho Sở Ngọc càng sớm càng tốt mặc kệ Cực Âm Chuyển Thể gì đó.

-Chúng ta cũng mau chóng thoát ra.

Tiểu U cùng Tuyết Ưng gật đầu yểm hộ hắn rút lui, hắc điểu kia sau khi ăn no thì đã không thấy bóng dáng Vương Lăng đâu. Nó gầm lên nhìn xung quanh kịp thời đuổi kịp đám người Vương Lăng, Tiểu U cùng Tuyết Ưng trực tiếp cản hậu, hai nàng người đánh ra một con Bạch Ưng to lớn, người đánh ra một con mãng xà da tím hung dữ. Cả hai hồn thú ngay lập tức đều tiếp xúc với hắc điểu, nó há mồm rộng hút một hơi khiến cả hai hồn thú đều chui vào bụng nó.

-Đây rốt cuộc là cái thứ quỷ gì.

Vương Lăng kinh ngạc há hốc mồm, hắn biết bản thân không thể nào đối phó nổi thứ này nên lập tức co dò mà chạy. “Lôi Thiểm Bộ” hết tốc độ hướng phía truyền tống trận, quay lại nhìn hai tiểu la lỵ hắn gọi vọng.

-Bỏ đi, mau chóng rời khỏi đây.

Cả hai nữ nghe hắn gọi cũng không cố chấp giao đấu lập tức vọt đi, mặc kệ cái thứ kia. Hắc điểu một bụng căng đầy tốc độ có hơi chậm lại, nó giọng rè rè.

-Tổn hại ta rồi bỏ chạy sao.

Nó há to mồm thở ra một hắc pháo nhắm hướng Vương Lăng, cảm nhận nguy hiểm ập tới Vương Lăng nhìn ra sau kinh hãi.

-Mau tránh.

Hắn cố lách người qua nhưng hắc pháo bắn ra tốc độ quá nhanh nên xuyên thẳng qua người hắn, cũng may hắn còn biết bay, hắn bay lên không trung nhìn xuống thấy một vết thiêu cháy chảy dài trên nên sàn. Tiểu U cùng Tuyết Ưng trước khi hắn nói cũng kịp thời tránh ra nhưng tuy né được một đòn nhưng hắc điểu kia đã đuổi kịp, sau khi bắn ra một pháo thì cơ thể nó trở nên gọn nhẹ hơn nên tốc độ cũng tăng lên kịp lúc chặn đường lui của Vương Lăng.

Hắn hạ cánh vẫn ôm trong lòng là Sở Ngọc, hai mắt hắn đầy căm giận nói.

-Ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng.

-Nói ngươi biết thì làm cái gì, tất cả các ngươi sẽ sớm chết dưới tay ta.

Hắc điểu âm thanh khó chịu phát ra, ý tứ rất rõ ràng không hề muốn nói chuyện. Vương Lăng cũng không hy vọng nhiều, lúc này cơ thể kiệt quệ nếu đánh nhau tiếp thì rất không ổn, dù sao thì cần phải sớm rời khỏi đây rồi mới tính tiếp được.

Hắn lần này quyết định dùng “Bạo Linh Hóa Quyết” đột phá đỉnh phong, đẩy giới hạn lên cao nhất. Hắn ôm Sở Ngọc không dây dưa gì nữa trực tiếp lao ra ngoài, hai nữ kia cũng lao theo. Hắc điểu nào để hắn thoát dễ vậy, tốc độ nhanh nhất đuổi theo, vừa tạo ra những âm thành ru rú ghê người. Vương Lăng tạo ra một kết lưới màu đen bằng hắc lôi có thể ngăn cản hắc điểu một lúc, nhưng cũng không cản được bao nhêu nó có giật phá qua miệng vẫn tạo ra âm thanh quái gở.

Cả ba người Vương Lăng đều rùng mình, chả biết hắc điểu kia là cái thứ gì mà tạo ra nổi sợ trong lòng, Tuyết Ưng tốc độ nhanh nhất biết cứ thế cả ba sẽ bị hắc điểu kia chặn đường nên mau chóng kéo Vương Lăng cùng Tiểu U bay nhanh đi. Tức thì trước mắt cũng gần truyền tống trận, sao mà gần ngay trước mắt mà xa lận đận, Lộc Khách đang ở ngay trước cửa truyền tống, hắn thấy đám người Vương Lăng đến lại nhìn phía sau giật mình cố sức mà chạy.

Sở Ngọc trong tay Vương Lăng cũng từ từ mở mắt, giọng có chút yếu ớt, cảm nhận được Vương Lăng ôm trong lòng có chút ấm áp, cố sức nói:

-Vương lang, chàng mau buông thiếp ra, thiếp tự đi được, như vậy thì chàng sẽ chậm lại đấy.

-Sở Ngọc, Nàng tỉnh lại là tốt. Sắp ra ngoài rồi, đừng ồn, ta sẽ không bao giờ buông nàng ra.

Nhận ra Sở Ngọc đã tỉnh hắn vui mừng nhưng cũng rất tập trung nhìn ra thứ phía sau, thấy nó sắp bắt kịp Tiểu U cau mày buông Tuyết Ưng ra quay ngược lại, cả người tỏa ra tử khí màu tím vô cùng quỷ dị.

-Tiểu U, ngươi làm gì.

-Đừng lo chủ nhân, ta nghĩ có cách ngăn tên này lại.

-Cẩn thận.

Trước tình hình gặp phải tên quái thai kia, Vương Lăng cũng hết cách, nếu là Tiểu U nói có cách hắn chỉ còn cách tin tưởng mà thôi. Tiểu U cả người dần trở nên quỷ dị, không biết có phải ảo ảnh hay không khi hắn thấy một con rắn khổng lồ ẩn hiện, cứ như Tiểu U giống với hắc điểu kia vậy. Một luồng khói đen bay tới ngay trước người của hắc điểu, như thói quen nó há mồm ra nuốt làn khói đen một cách vô thức.

Vương Lăng hồi hộp nhìn xem, bất chợt hắc điểu rú lên trông như nó rất đau đớn, cơ thể vặn vẹo dần mất đi định hình, Tiểu U giải phóng hết tử khí trông cũng rất mệt mỏi, lại thấy cơ thể hắc điểu vặn vẹo nhanh chóng lui về. Vương Lăng nhìn Tiểu U nhíu mày, hắn cảm giác Tiểu U này còn giấu hắn rất nhiều điều.

-Làm thế nào mà ngươi có thể làm được vậy, nếu làm sớm chút thì đã không cực khổ như vậy.

-Chủ nhân thông cảm, chính ta cũng không biết nó có hiệu quả hay không.

-Thế thứ người vừa phóng xuất là gì vậy.

-Là Ngột Quy Tức Khí, u linh bọn ta kêu vậy, trước kia từng thấy thứ này xóa sổ vô số u linh, không hiểu sao ta lại không bị nó ảnh hưởng còn có thể hấp thu. Cũng không biết đối với hắc điểu kia lại có tác dụng.

Vương Lăng thở dài, còn nhiều thứ hắn chưa được biết, dù Tiểu U nói thật hay nói dối cũng không liên quan tới hắn hiện giờ, trước mắt không có chuyện gì là tốt rồi. Hắc điểu kia dần dần phình trướng lên như quả cầu, một tiếng nổ vang lên, đất đá quanh đó nát tương, thoát ra ngoài là những làn khói đen tràn về chỗ Vương Lăng, Tiểu U giật mình tạo ra một hộ thuẫn chặn lại, Tuyết Ưng đánh ra một chưởng gió nhưng không hề có tác dụng bao nhiêu, thổi thì lại bay lại.

-Mau rời khỏi đây.

Hết chuyện này đến chuyện khác kéo đến, hắn sắp phát điên rồi, khi đang chuẩn bị đi thì hắn giật mình thấy làn khói đen đã chặn trước truyền tống trận, Lộc Khách xấu số không chạy thoát được bị bao phủ bởi làn khói đen quỷ dị, lập tức hắn ngã quỵ ra đất không còn cử động, thế là tất cả làn khói đen cứ chui hết vào trong người Lộc Khách trả lại bầu không khí trong sạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK