Nhìn bộ dáng thất thểu vô lực của hắn, Hàn Bắc Nguyệt cười trộm, tuy rằng hắn hoa tâm nhưng nàng sẽ không vì thế mà ghét bỏ gì hắn. Nàng cuối cùng cũng không nỡ nhìn người nàng thích đau buồn lên giọng:
-Được rồi, nếu ngươi đã yêu thích các nàng ta cũng không ngại nhưng mà có điều kiện.
-Điều kiện gì?
Nghe nàng chấp nhận hắn vui mừng quay qua, hai mắt tập trung nghe lời nàng nói.
-Cũng không có gì quá đáng, mấy nữ nhân đó trước hết phải khiến ta hợp mắt đã. Còn nữa …
-Còn điều gì.
-Ngươi trước tiên làm gia gia ta phải đồng ý trước hết, nếu không thì gia gia sẽ không cho ngươi thu thêm ai đâu.
Hắn vuốt cằm suy nghĩ, quả thật nhìn lão giả Hàn Thế Vân kia có hơi cố chấp thật, nếu làm không tốt thì hắn chỉ có nước bán cháo, việc nàng muốn cũng là việc hắn cần làm, không có gì phải suy nghĩ nhiều, việc quan hệ của mấy nàng để sau này suy nghĩ sau. Hắn vui vẻ đáp:
-Được, ta đáp ứng nàng.
-Như vậy thì tốt, chúng ta vẫn cứ giữ mối quan hệ như trước đây, đợi sau này ngươi đem kiệu tới rồi thì ta mới chính thức ở cùng ngươi.
-Như vậy thì có hơi lâu đấy. Nàng là thê tử của ta, không thể xưng hô thân mật hơn chút sao.
Bàn tay hắn lại không thành thật để trước ngực nàng, Hàn Bắc Nguyệt mặt ửng hồng gạt tay hắn ra trách móc:
-Ngươi cứ không đàng hoàng như vậy thì bảo sao ta không tức giận.
-Ta chỉ như vậy khi ở trước mặt nàng mà thôi.
-Dẻo miệng.
Hàn Bắc Nguyệt nghuýt hắn, bộ dáng giận dỗi rất đáng yêu. Nghĩ tới việc chính hắn vỗ đầu, quay qua nói:
-Nguyệt nhi, ta còn có việc muốn nói với nàng.
-Chuyện gì?
-Thực ra là vì tiểu nha đầu nàng bắt trước đó, hiện nàng ta đang ở đâu.
-Ngươi quan tâm đến nó?
-Cũng không hẳn, là vì ta có nhiều thứ cần nàng ta làm. Nàng biết mà trước đó trong động ta còn được nàng ta cứu giúp.
Thấy nàng không vui hắn lập tức giải thích rõ ràng, từ chuyện gặp được Tiểu U cho đến lập khế ước, ngay cả việc Tiểu U là U Linh cũng không che giấu vì hắn biết ít nhiều Hàn Bắc nguyệt là thánh nữ thực lực cao thì kiến thức cũng cao minh sẽ nhận ra ít nhiều, đồng thời hắn cũng muốn nhận được sự tín nhiệm của nàng. Thấy hắn thành thật nói với mình tất cả, Hàn Bắc Nguyệt trong lòng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, nghe hắn nói xong nàng trầm mặt thở dài:
-Xét về công thì ta nên giải chàng đi, còn tiêu diệt luôn ả ma nữ đó nhưng nghĩ lại chàng thế cô ở trong tông môn quả thật cũng có nguy hiểm, có khế ước thì cũng có thể ngăn chặn nàng ta làm ác.
-Như vậy ý nàng làm thế nào mới tốt.
Vương Lăng tuy biết nàng là thánh nữ làm việc nghiêm minh nhưng hắn vẫn tin nàng sẽ vì hắn mà suy nghĩ lợi hại. Hàn Bắc Nguyệt trầm tư một lát, nhìn hắn nghiêm chỉnh nói:
-Việc nàng ta là U Linh chưa thể xác định rõ ràng nhưng ta cũng có thể thả người, hi vọng ngươi quản lý cho tốt.
-Điều đó là dĩ nhiên.
-Còn nữa ta thấy tiểu ma nữ đó nhìn cũng rất đáng yêu đừng bị nó mê hoặc.
Giọng nàng mang hơi hướng răn đe làm hắn chỉ biết gật đầu đáp ứng. Việc hai người gây gỗ tạo ra tiếng động đã ảnh hưởng tới sự chú ý từ bên ngoài của đoàn quang minh kỵ sĩ, nhưng ai cũng không dám tiến vào vì phía trước là thánh địa tuyệt đối cấm chân của thánh nữ.
Ly Nhã sớm đã ở bên ngoài nghe tiếng động đi vào nhìn thấy Vương Lăng cùng Hàn Bắc Nguyệt nói chuyện vui vẻ, đôi khi còn thấy thánh nữ cười làm nàng kinh ngạc, không ngờ Vương Lăng lại rất có bản sự. Nàng tiến vào cửa nhìn hai người khó hiểu.
-Có chuyện gì vậy.
Ly Nhã nhìn vào cái lỗ đằng xa quay qua hai người hỏi, Hàn Bắc Nguyệt có chút xấu hổ vội che giấu đi, Vương Lăng cười hi hì trả lời:
-Không có gì, chẳng qua là nàng ấy dạy ra sử dụng ma pháp, ta không cẩn thận làm hỏng cửa mà thôi.
-Nếu vậy thì không sao.
Nàng ta cũng không nghi ngờ, vì không nghĩ là do Hàn Bắc Nguyệt gây ra, quen biết lâu cũng chưa từng nhìn thấy Hàn Bắc Nguyệt mất bình tĩnh việc gì. Lấy lại sự nghiêm cẩn vốn có, Hàn Bắc Nguyệt quay qua phân phó Ly Nhã đem Tiểu U thả ra, lấy ra lý do nàng ta là xà yêu ăn “Hóa Hình Đan” biến trở thành, việc của yêu thú không có liên quan tới Quang Minh giáo hội nên sẽ không ai dám nghị luận.
Tiểu U được thả tự do vui mừng chạy tới nhìn thấy Vương Lăng ở cùng với Hàn Bắc nguyệt, nàng ta hiểu rõ mối quan hệ mờ ảo của hai người này thông qua không gian ý thức nên chạy tới bên cạnh Hàn Bắc nguyệt nắm tay cười.
-Cảm tạ tỷ tỷ.
-Không có việc gì. Tiểu muội sau này nên tránh làm người khác tổn thương nếu không sẽ mang tới phiền phức.
-Vâng.
Tiểu U gật đầu bộ dáng khả ái, Hàn Bắc Nguyệt thêm yêu thích tiểu yêu nữ này nhưng nàng tính tình nghiêm túc
nên rất nhanh tỉnh táo nói với bản thân đây mà U Linh. Vương Lăng ở lại cùng Hàn Bắc Nguyệt nói một số chuyện, trong đó việc tìm kiếm hắc ám pháp sư hắn sẽ giúp sức cho nàng, nàng ta chấp nhận ngọt ngào trong tâm vì biết hắn đang giúp đỡ mình. Đến khi hắn phải rời đi, nơi đây chỉ còn hai người, Hàn Bắc Nguyệt nhỏ giọng gọi:
-Vương lang, cẩn thận, đừng để bị thương.
-Ừm. Ta sẽ giữ gìn sức khỏe.
Thấy nàng bỏ qua lớp uy nghiệm, hiện nét nhu tình với mình làm hắn vừa cảm động vừa vui sướng, quả nhiên là muốn hiểu nữ nhân thì phải mặt dày, cứ đường đường chính chính thì còn lâu mới làm nên chuyện.
Hắn đi ra khỏi biệt viện nhìn thấy đằng xa ánh mắt lửa đốt của Thần Quân cười mỉm không quan tâm cứ từ từ mà đi, hắn biết chắc chắn gã này sẽ không dám động thủ vì e ngại Hàn Bắc Nguyệt. Hắn nắm tay Tiểu U dùng “Phi Quang Dực” bay qua mấy cánh rừng, hắn than thầm khi nhận ra tông môn thực sự cảnh vật rộng lớn vô cùng, có cả mấy đạo sơn mạch sát nhau, quả nhiên là tông môn nhất phái có khác. Tiểu U được hắn dẫn đi hồi lâu thì đột nhiên lên tiếng.
-Chủ nhân, có khí tức hác ám.
-Ở đâu?
Hắn nhướng mày hỏi, Tiểu U thành thật chỉ tay về phía Đông Bắc, nơi hướng lên một ngọn núi khá cao.
-Lên đó xem thử.
Hắn không hề nghi ngờ, vì biết Tiểu U là U Linh nên rất nhạy cảm với khí tức hắc ám, hắn hạ thấp xuống len lỏi qua những hàng cây vì nghĩ tới việc bị kẻ khác phát hiện từ trên không. Hắn đi hồi lâu nhận được sự hiện diện của khí tức hác ám mà Tiểu U nhắc tới.
Đằng xa kia, một đám tông môn đệ tử hơn mười người đang bị bao vây bởi hơn chục hắc ám pháp sư. Nằm trên đất là xác của hơn chục đệ tử cùng mấy tên pháp sư áo đen.
Vương Lăng cảm thấy kỳ quái, không hiểu đào đâu ra nhiều hắc ám pháp sư như vậy, hắn đảo mắt qua nhìn đám đệ tử tông môn, nhận ra người đứng đầu là Dương Tả nội môn đệ tử vết thương chi chít trên người.