Hắn bắt gặp ngay một tên mặt mũi hung tợn đầu trọc đang dồn ép một mỹ thiếu nữ tầm 25 tuổi vào một gốc cây, mỹ thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, đáng được gọi là một mỹ nhân. Vị mỹ nhân kia tỏ vẻ hoảng sợ nhìn kẻ trước mặt:
-Ngươi muốn làm gì. Ta la lên đấy.
-Không có ai đến cứu ngươi đâu. Ngoan ngoãn cho ta hưởng dụng đi. Hehe
-Có ai không cứu tôi với.
-Hét khàn giọng cũng không ai cứu ngươi đâu.
Vương Lăng nhìn cảnh này cười lạnh, cái này diễn kịch thật quá dở rồi, mà hắn cũng biết diễn cũng chả để dành hắn mà cho kẻ sắp đến kia. Quả nhiên một thiếu niên còn trẻ tầm 18 tuổi có chút đẹp mã, người thiếu niên này lấy ra một thanh kiếm chỉa về tên bặm trợn kia:
-Ác tặc mau dừng lại. Chỉ là một thiếu nữ yếu đuối mà ngươi cũng dám làm hại.
-Thiếu hiệp.
Lập tức thiếu nữ kia tỏ vẻ vui mừng chạy tới bên cạnh người thiếu niên khép nép, nhìn tên thiếu niên kia mau chóng đỏ mặt là biết non đời cỡ nào. Vương Lăng nhíu mày, chả biết đào đâu ra cái tên ngây ngô này nữa, còn chưa đến dung linh cảnh mà đi đòi làm anh hùng rồi. Tên đô con tỏ vẻ tức giận chỉa mũi đao về phía thiếu niên:
-Tiểu tử tránh ra. Đừng có đòi làm anh hùng.
-Làm nam nhi thì không bao giờ hiếp đáp phái yếu. Ngươi không hiểu đạo lý này sao.
-Một tên tiểu tử hỷ mũi chưa sạch mà đòi dạy ai.
Nói xong gã giơ đao chém về phía thiếu niên, vị thiếu niên kia nhanh chóng lấy kiếm ra đỡ, bàn tay tê rần thối lui. Liên tiếp ánh đao chém xuống, cũng nhờ sự nhanh nhậy mà thiếu niên có thể tạo thế vừa đón đỡ vừa lui, đến khi gã đô con chém mạnh một đao thì thiếu niên nhanh chóng nhảy bật ra sau. Quay đầu nhìn lại, người thiếu niên thở mạnh tạo thế đem mũi kiếm đâm tới.
-Lăng Phi kiếm.
Thiếu niên hét to ba phân ảnh đánh tới làm gã đô con phải chịu 2 kích mà ngã nhào ra đất. Với Vương Lăng mà nói, nhìn cảnh này hắn cảm nhận cảnh giới hắn thật đi xa với đám người này tời, rõ ràng đây là võ tịch dành cho luyện khí cảnh mà tên kia to khỏe cũng nằm lăn quay ra thế kia. Gã đô con vẻ hãi hùng nhìn người thanh niên đứng dậy quay người bỏ đi.
-Nhớ đó tiểu tử, sau này ta sẽ quay lại kiếm ngươi sau.
-Cảm tạ ơn cứu giúp của thiếu hiệp.
Lập tức thiếu nữ tới ben cạnh người thiếu niên, còn tên kia thì cười trả lễ:
-Lẽ thường thôi. Cô nương đừng bận tâm.
Ngay sau đó là cái cảnh hai người nói ơn trả lễ mà Vương Lăng phải thấy ngán ngẫm, nữ cái gì Mị Diễm, nam thì tên Hoa Bảo. Thật hắn chả biết nói gì chứ rõ ràng tên đô con kia sức lực cùng linh lực hơn hẳn sao lại bỏ chạy thục mạng thế kia, mà nhận có một đòn vậy mà lăn quay ra bỏ chạy. Thật chả biết tên kia ngốc thật hay ngốc giả nữa.
Vương Lăng chả muốn bận tâm nữa, nghĩ nghơi thế thôi, giờ cứ tiếp tục lên đường. Vừa đi được vài mét thì lại nghe tiếng hét, hắn khổ não vốn chả muốn bận tâm nhưng nhìn cái kẻ kia làm bản thân Vương Lăng sôi máu. Quay lại hắn nhận ra vị thiếu niên Hoa Bảo kia nằm bất động trên đất chắc do uống thứ gì mà ma nữ kia đưa, còn ma nữ kia thì cười.
-Thật không ngờ lại có tên ngốc như nhà ngươi.
-Lại thêm một con mồi lọt lưới.
Tên to cao bặm trợn quay trở lại quay qua tỏ vẻ kính cẩn với ma nữ kia, Hoa Bảo giờ mới nhận ra 2 người này là đồng bọn, mặt tái xanh.
-Tại sao lại lừa ta.
-Tại sao? Nếu không tiếp cận người thì ngươi bóp bể đá chạy mất thì sao, bọn ta muốn lấy lệnh bài cùng tài bảo của mấy kẻ ngu ngốc như ngươi. Thật không ngờ ngươi cũng mới kiếm có được có 5 cái, thật mất công ta.
Mị Diễm cười ma mị, tay cầm viên bích ngọc, giờ Vương Lăng đã hiểu mục đích đám người này, điều hắn để ý hơn là đám này toát ra một luồng ma khí khó hiểu nhưng lượng linh lực không hề ít, hắn cười mỉm nhìn 2 kẻ dưới kia như sói nhìn thấy con mồi. Mị Diễm đi đến vuốt ve khuôn mặt Hoa Bảo.
-Đừng lo tỷ tỷ sẽ không giết đệ đâu, nhìn đệ cũng dễ thương về làm nhục đỉnh cho mấy tỷ muội cũng được.
-Điều ngươi nói có ý gì.
Hoa Bảo lạnh run, nghĩ tới bản thân sắp bị làm đồ chơi cho mấy dâm nữ hưởng dụng tới chết, sung sướng á? Chắc sướng. Vương Lăng nghe vậy thì biết ả này tu luyện công pháp lấy dương bổ âm, thật chả biết là loại tà đạo ma pháp nào. Muốn biết nhiều hơn, hắn tức thì ở bên cạnh người Mị Diễm kề thanh linh kiếm ngay cổ ả. Lập tức ma nữ vì sự xuất hiện của hắn mà kinh hãi không kịp phản ứng tỏ vẻ kinh hoảng, tên đô con thấy Vương Lăng đe dọa Mị Diễm thì giật mình chỉ tay tới:
-Tiểu tử kia, ngươi nếu dám làm tổn thương trưởng lão thì đừng hòng sống tốt.
-Trưởng lão à.
Vương Lăng cười lại ngay lập tức bên cạnh tên đô con, gã giật mình cảm thụ linh lực biến mất hoàn toàn, cơn đau truyền tới từ cổ họng ngay sau đó, cả người lại lần nữa bị đá bay tới một bên đường, máu me be bét. Tất cả với cái nhìn của dung linh cảnh thì thật sự quá nhanh không thể phản ứng kịp. Vương Lăng nhìn ra nét kinh sợ của Mị Diễm nhìn ả như muốn bỏ chạy. Hắn nào để ả chạy thoát, ngay lập tức bên cạnh chỉa mũi kiếm vào cái cổ trắng ngần kia.
-Muốn chạy sao.
-Thiếu hiệp tha mạng. Có gì từ từ nói.
-Ừm. Thế thì nói ta biết ngươi là ai.
Mị Diễm run người, nhận ra sát khí tỏa ra, không dám che giấu nói thẳng.
-Tiểu nữ là trưởng lão của Hợp Hoan Tông. Nếu thiếu hiệp tha mạng thì bao tài bảo, mỹ nữ cũng có thể cung cấp cho thiếu hiệp.
-Ta không cần. Nói xem mục đích chuyến này là làm gì.
-Bọn ta tới để tìm thêm lô đỉnh, cũng như …
-Như cái gì…?
Vương Lăng ánh mắt càng thêm sắc lạnh, hắn ghét mấy ả miệng mồm lẻo lự mà dài dòng, Mị Diễm hoảng sợ nói:
-Là để trà trộn Minh Lam Tông.
-Để làm gì.
-Cái này thì tiểu nữ thật không biết. Xin thiếu hiệp tha mạng.
-Hết rồi sao.
-Thật tiểu nữ không biết gì hơn nữa.
Vương Lăng nghĩ ngợi lan man, Mị Diễm vẫn run run nhìn hắn cố gắng trốn thoát. Ả biết giờ có cầu xin cũng không phải là cách, nhìn Vương Lăng giết gã đô con kia là biết không phải dạng dễ dụ như Hoa Bảo.
Lập tức Mị Diễm tỏa ra hắc khí, một mùi hương tỏa ra như hương thơm dẫn dụ đàn ông vào lưới tình. Với Vương Lăng mà nói, thì kẻ đã gặp qua loại độc hương còn lợi hại hơn gấp trăm lần thì cái làn khói này tính là gì. Mị Diễm y phục để lộ da thịt nhìn Vương Lăng quyến rũ:
-Thiếu hiệp, người chỉ cần tha cho tiểu nữ thì người muốn làm gì cũng được hết.
-Thật sao.
-Dĩ nhiên.
Mị Diễm bầu ngực đung đưa, y phục lỏng ra, Vương Lăng nhìn lại cười nhìn nàng bàn tay khẽ động, lập tức Mị Diễm nhận ra dị trạng né tránh ra kiếm khí vừa qua, ả không ngờ Vương Lăng lại không bị ả mê hoặc, may nãy ả còn phòng bị mà tránh một kiếm khí kia. Giờ ả thật biết nguy hiểm tới gần, lập tức bỏ chạy, Vương Lăng nào cho ả cơ hội, một khoảng băng vực khóa mọi chuyển động của ả. Mị Diễm nhìn lại hoảng sợ không thể làm gì hơn là cố thút thít:
-Xin công tử tha mạng. Ta cũng là vì cái ăn cái mặc mà thôi.
-Tha mạng ư. Được nếu như hắn tha cho ngươi.
Vương Lăng nhìn qua Hoa Bảo, truyền hắn chút linh khí để hắn có thể cử động, nhặt lên thanh kiếm đưa hắn.
-Nào vị thiếu huynh này xem xem có nên tha cho người này không.
Vương Lăng cười nhìn Hoa Bảo bàn tay gã run run dần tiến tới chỗ Mị Diễm.