Vương Lăng cũng hiểu hoàn cảnh thế giới hiện tạ, làm cướp chưa chắc là xấu mà chỉ là cùng đương mà thôi. Hắn nhìn hai người nằm trên đất thấy cả hai không hề bị thương nghiêm trọng gật gù đồng ý với ý kiến tên vừa rồi.
-Ta thấy ngươi nói đúng, nếu các ngươi muốn giết người thì cả 4 người này đã chết lâu rồi, có vẻ các ngươi thật không muốn giết người.
-Đa tạ công tử đã hiểu.
Tên thổ phỉ lộ vẻ thán phục với Vương Lăng, có chút không thích hắn vì là công tử nhà giàu nhưng lại nhận ra hắn không hề giống những người khác.
-Được rồi ngươi tên gì.
-Ta là Quân Trí, không biết công tử có gì chỉ dạy.
-Ừm nghe rất có trí ruệ.
Vương lăng đem một cái giới chỉ ném cho Quân Trí, vui vẻ nói:
-Ta hiểu các người là vì miếng ăn cũng không làm khó các ngươi. Đây là 50 hắc tinh đủ một khoảng thời gian các ngươi không cần làm ăn cướp.
-Đa tạ công tử. Bọn ta không làm khó công tử nữa, cáo từ.
Quân Trí vui vẻ nhận lấy, vô cùng cảm kích Vương Lăng quay đầu lại tò mò hỏi.
-Không biết công tử tính danh là gì.
-Ta là Vương Lăng.
Vừa nói xong cả đám người ánh mắt kinh dị nhìn hắn, ai chẳng biết danh tiếng hắn vô cùng nổi bật, không ngờ cách hành xử lại vô cùng ổn thỏa như vậy. Tên tiểu bạch kiểm tức giận nhìn hắn:
-Ta mặc kệ ngươi có phải Vương Lăng hay không. Để bọn chúng chạy thoát sau này sẽ hại biết bao nhiêu người đây.
-Ai cho ngươi chỉ trích tướng công ta. Không có chàng các ngươi còn sống sao.
Tần Thanh Y bực tức đi tới, vẻ đẹp nàng làm tên này phải câm nín nhìn lại Vương Lăng lộ vẻ ghen tị. Vương Lăng hừ lạnh.
-Ngươi không thấy những người đó đều là người dân cầm cuốc sao, do thực lực không đủ mạnh chỉ có thể cùng nhau làm cướp. Giết chúng thì bao nhiêu người vợ, đứa con ở nhà phải mất chồng, mất cha, nhà tan cửa nát. Còn nữa chẳng phải ta nói các ngươi sống tới giờ là bọn họ nương tay hay sao.
Tên tiểu bạch kiểm này hoàn toàn câm nìn không thể thốt được lời nào, thiếu nữ kia say mê nhìn hắn làm Tần Thanh Y có chút không thoải mái nhưng lại hiện ra vẻ tự hào, hắn mới quay qua nhìn thiếu nữ hỏi:
-Các người là ai sao lại tới đây.
-Bọn ta đến tham gia tuyển chọn Minh Lam Tông. Ta là Đình Đình, hắn là Trấn Bạch, người bị thương kia là Hàm Trương, tỷ ấy là Hàn Tố Cẩm.
-Nàng ta họ Hàn.
-Công tử quen biết ai họ Hàn nữa sao.
Hàn Tố Cẩm lúc này đã tỉnh lại, nghe Vương Lăng nói có chút ngạc nhiên.
-Nàng có quen Hàn Bắc Nguyệt.
-Ngươi quen tỷ tỷ.
-Có chút thân thuộc, mối quan hệ không tệ lắm.
Vương Lăng sợ nàng hỏi thêm quay qua nhìn Hàm Trương, lấy ra một khỏa đan dược cho hắn nuốt lấy, hồi sau Hàm Trương tỉnh dậy, cơ thể hồi phục, nghe được lời thuật lại của đám người thì hắn tiến đến chắp tay cảm tạ.
Vương Lăng hài lòng gật đầu, thấy mấy người cơ bắp thuận mắt hơn mấy tiểu bạch kiễm.
Vương Lăng cho đám người đi cùng mình, đây cũng là quyết định tự làm khổ hắn, Tần Thanh Y thấy có nữ nhân bên cạnh nên đuổi hắn ra khỏi xe ngựa ngồi tám chuyện với hai nữ nhân kia.
Vương Lăng biết hắn là nam tử hán làm sao để nữ nhân đi bộ hắn đi xe ngựa được đành ngậm ngùi lấy một con ngựa mà cưỡi, hắn cũng cấp cho Hàm Trương một con để Trấn Bạch lết bộ đi. Trấn Bạch đối với Vương Lăng cực hạn căm tức nhưng không dám phát tiết, bên cạnh hắn còn có 10 hộ vệ khởi lực cao đoạn mệnh lệnh hắn ai dám cãi.
Nghe Hàm Trương nói hắn biết cả đám chỉ tình cờ gặp nhau nên cùng khởi hành, chỉ có Trấn Bạch cùng Đình Đình là đi cùng nhau, trên đường đi hắn biết rõ Trấn Bạch yêu thích Hàn Tố Cẩm.
Nhờ sự bảo hộ của Vương Lăng mà đám người đến nơi an toàn, nơi đăng kí ở trước mặt nên Vương Lăng thưởng đám người một ít hắc tệ để đám người quay về.
Người tham gia đăng ký dự tuyển thực sự rất nhiều, rất náo nhiệt, hàng chờ xếp thẳng tắp nhìn cũng muốn bỏ về, hắn còn thấy có người dựng trại qua đêm nữa. Vương Lăng nhíu mày, cái này 2 ngày nữa là thi không biết khi nào mới tới lượt hắn. Đám người Đình Đình cũng lo lắng nhìn ngó hàng chờ.
-Đợi đến khi nào đây. Có khi chúng ta không kịp dự thi.
-Đừng lo, 2 ngày sau mới thi mà, vẫn còn kịp.
Trấn Bạch to giọng tuyên bố nhưng bản thân hắn lại lo ở trong lòng, Vương Lăng nhớ đến tấm lệnh bài Long Võ đưa hắn mỉm cười nhìn lại.
-Thế thì ngươi cứ ở đây đợi đi.
Thấy Vương Lăng cười thì đám người lộ vẻ khó hiểu, thực sự ai cũng biết hắn được chọn làm đệ tử chân truyền, hôm nay đến chỉ để cùng đi với Tần Thanh Y. Trấn Bạch cũng biết Vương Lăng lợi hại, không dám sĩ diện hão.
-Thật ra ta cũng có chút lo lắng. Không biết công tử có cách.
-Dĩ nhiên ta có cách.
Vương Lăng nhìn vào nơi đăng ký, hắn khẽ bước chân tách khỏi hàng tiến đến buồng đăng ký. Đám người thấy hắn phá hàng thì căm phẫn chửi tới, hắn tỏa ra hàn khí lạnh buốt nhìn đám người làm cả đám run run, không dám hó hé chỉ đợi hắn bị đuổi đi rồi cười trên nỗi đau của hắn.
Hai tên trông thi thấy Vương Lăng tiến bước tới thì nhíu mày.
-Ngươi mau xếp hàng, đừng tưởng đút lót là có thể qua được.
-Thật sao, thế nhưng vật này rất đáng giá nha.
-Cái gì đáng giá. Dù ra giá bao nhiêu thì cũng đừng hòng phá hủy quy tắc nếu không...
Vương Lăng không bận tâm uy áp, lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho cả hai người. Cả hai giám khảo ngạc nhiên thấy hắn bình tĩnh ung dung, sau đó nhìn lại tấm lệnh bài thì cả kinh run run nhìn hắn.
-Cái này là hỏa lệnh của Long Võ trưởng lão, ngươi được chính người chọn sao.
-Ta vẫn chưa chọn, sao cái này bắt ta phải chọn lão à.
Nghe hắn nói hai người run run, không ngờ hắn lại cao ngạo như vậy, thật sự thì có chút nghi ngờ nhưng biết bản thân nếu thật sự đắc tội trưởng lão thì cuộc sống chấm hết. Hai người vẻ mặt kì quái nhìn hắn.
-Đã có lệnh bài thì không cần đăng ký làm gì. Công tử đây là ý gì.
-Ta dĩ nhiên là không cần đăng ký thế nhưng bạn hữu ta thì đang cần gấp, thế nào không đồng ý à.
-Cái này. Thôi thì coi như ngoại lệ vậy, bạn hữu của công tử đâu.
-Bọn họ ở kia.
-5 người, cái này không hợp lý lắm.
-Hiểu rồi. vậy là các người không đồng ý.
Vương Lăng cười lạnh lẽo khiến hai người rùng mình, dù quy tắc nghiệm ngặt nhưng vẫn có thể phá, không thể vì một chút danh lợi mà mất đi nhiều thứ hơn.
-Được rồi. Công tử cầm lấy, đây là thẻ bài tham gia tuyển chọn, 2 ngày nữa cầm lấy nó là có thể vào huyễn cảnh tham gia dự thi.
-Ta hiểu rồi. Thế còn mức phí, nộp bao nhiêu.
-Không cần đâu. Bọn ta nào dám lấy.
Vương Lăng nhìn 6 thẻ bài màu bạc trong tay vui vẻ quăng cho 2 tên coi thi chục tinh tệ rời đi, thật ra thì phí tham gia 10 hắc tệ một người, hắn quá hào phóng rồi.