Đi vào trong, đám người liền bị choáng ngộp bởi nơi này.
Nơi này cũng không phải rất lớn, cũng chí trên 200m vuông. Chính giữa có 1 cái bệ rất lớn, nhìn qua giống như trên đó thiếu đi cái gì đó.
Đám người nhìn xung quanh liền lâm vào 1 cảm giác quái lạ.
Nơi này giống như là 1 nơi chứa hàng phế thải, mọi thứ đề bị ném vào thành nhiều đống “rác” lớn nhỏ khác nhau.
Nhưng là “rác” này lại là đan dược, vũ khí, nguyên liệu… đủ mọi thứ linh tinh cổ quái.
“Đừng ngẩn ra đó, nhanh chân lên”. Vũ Minh lên tiếng nhắc nhở.
Đám người sực nhớ ra mình chỉ có 10 phút, liền lập tức triển khai hành động. Mỗi người chạy về 1 bên, toàn bộ đều lấy sạch đồ trong balo ra, sau đó nhét những thứ bên ngoài vào.
Những chiếc bình đựng đan dược, dược tề… không quản nó là gì, họ đều nhét hết vào trong balo.
Vũ Minh cũng không có lập tức hành động, hắn bây giờ đang theo hướng dẫn của Vũ Duệ lục lọi trong đống đồ để tìm ra 1 thứ.
Không sai.
Thứ đó chính là bảo vật của Chiêu Hy năm xưa.
Không sai biệt lắm mất khoảng 5 phút Vũ Minh mới từ trong đống “rác” nhặt nó đi ra. Nó là 1 cái khăn buộc đầu, nhìn qua liền biết nó bất phàm, bởi vì nó phát ra ngoài 1 chút uy năng cũng đủ khiến Vũ Minh kinh ngạc rồi.
“Tỉnh, còn 2 thứ ngươi phải lấy, ta cảm nhận được nó nằm ở bên trái cách đó 30 mét, nhanh lên đi”. Vũ Duệ lên tiếng hối thúc.
“Là cái gì?”.
“Là 1 viên mật rắn, nó đối với ngươi không có tác dụng, nhưng có thể cải thiện thể chất của Eun Jung, cho nên lấy hay không tùy ngươi”.
Vừa nghe xong, Vũ Minh không chút do dự lao tới bắt đầu tìm kiếm. Cho đến khi nhìn thấy 1 viên giống như bảo thạch màu xanh ngọc bích, lớn bằng bàn tay mật rắn.
Cầm lên liền giống như đang cầm 1 cái bong bóng nước, có cảm giác bóp nhẹ 1 cái là nát.
“Vũ Minh, nhanh lên, hết thời gian rồi”. Lâm Dũng vác balo ở phía xa gọi tới.
“Tới ngay”.
Nhìn trong tay quyển trục, Vũ Minh nhếch miệng cười.
Bởi vì đây là 1 quyển trục truyền tống. Có thể tạm thời mở ra không gian đến tọa độ chỉ định. Thời gian cánh cổng mở ra là 30 phút, nhưng như thế là đủ rồi.
Vũ Minh để cho Vũ Duệ lưu lại tọa độ nơi này, chờ ra ngoài trở lại liên bang, hắn liền sẽ tìm nơi mở ra quyển trục, trở lại đây vơ vét sạch cái bảo khố này. Đừng quên hắn thế giới có thể mang đồ vật tiến vào, mà hiện tại ở đây nhiều người, không tiện vơ vét.
Theo đám người đi ra ngoài, nhìn cánh cửa đóng lại, đám người có chút không bỏ.
“Ngươi làm gì mà không lấy gì hết thế?”. nhìn Vũ Minh toàn thân chẳng có cái gì, Lâm Dũng kỳ quái hỏi.
“Bên trong không có đồ vật ta cần”. Vũ Minh nhún vai nói.
Chỉ là nhìn về phía Eun Jung, đám người càng lộ ra vẻ cổ quái.
“Ngươi… mấy cái này…”. Vũ Minh nói không lên lời.
Bởi vì Eun Jung đang ôm 1 đống đá quý, hình dạng to to nhỏ nhỏ có hết.
Ngươi bảo ngươi lấy cái gì không tốt, lại đi lấy mấy cái này? Mấy thứ này thì đang giá mấy đồng?.
Càng quá đáng hơn là Chiêu Hy lấy toàn bộ là ngoại trang, cũng chính là y phục.
Nhìn qua liền biết mấy thứ này toàn bộ là Pháp Khí trở xuống.
Mặc dù nói pháp khi cũng rất đáng tiền, nhưng là với gia thế của Vũ gia, muốn mua cho nàng mặc 1 năm 365 ngày, mỗi ngày 1 bộ, cho nàng mặc đủ 100 năm cũng thừa sức.
Vũ Minh nhất thời đỡ trán. Thật đúng là 2 cái phá sản đàn bà.
Nhìn mấy người kia học hỏi 1 chút, tên thì vác đại đao cấp Bảo Khí, người thì cầm trường kiếm cấp Bảo Khí. Một thanh Bảo Khí vũ khí đủ đổi 100 thanh bình thường pháp khí rồi.
Thật đúng là 2 cái phá sản đàn bà a.
May mắn hắn còn có quyển trục truyền tống, có thể lần nữa trở lại.
“Ha ha ha”. nhìn biểu tình của Vũ Minh, đám người liền cười lớn.
Mặc dù không lấy ra cái gì ra hồn, nhưng là cũng không có cái gì đáng thất vọng. Dù sao mấy thứ này bên trong có rất nhiều, nhưng toàn bộ là hàng tiêu hao, đối với cảnh giới cao cũng không có nhiều tác dụng.
Họ thu thập được thứ quan trọng nhất đó là võ giả liên minh toàn lực bồi dưỡng hứa hẹn.
Đây mới là kỳ ngộ, mặc dù Vũ Minh đối với cái nàng chẳng để vào mắt.
“Chiêu Hy, tới đây”. Vũ Minh từ trong người lấy ra 1 cái khăn buộc đầu, vừa thấy cái này Chiêu Hy liền hét lên 1 tiếng, sau đó chạy tới.
“Để ta mang lên cho ngươi”. Vũ Minh cười nói.
“Ừm”. Chiêu Hy hung hăng gật đầu nói.
Đám người hiếu kỳ, chỉ là 1 cái khăn buộc đầu thôi, nhìn qua cũng chỉ cảm thấy khá đẹp đẽ, nhưng cũng không cần phấn khích đến thế chứ?.
Ngay khi Vũ Minh mang lên khăn buộc đầu cho Chiêu Hy, nàng phẳng phất giống như đang có biến hóa, họ chỉ cảm thấy nàng trở lên càng đẹp đẽ, càng xinh đẹp, nhưng lại không hiểu rốt cuộc là chỗ nào thay đổi.
Chiêu Hy vui vẻ nắm lấy 2 tay của Vũ Minh quay vòng tròn.
“Được rồi, đừng đùa, làm sao mà ngươi…”. Vũ Minh dừng lại hỏi.
“Nha, ta có thể khống chế nó nha, nhưng ta cảm thấy như này vẫn đẹp hơn”. Chiêu Hy phe phẩy đuôi tóc nói.
Vũ Minh nhất thời nhìn có chút ngẩn người.
Đám người cũng thế, so với Vũ Minh không khá hơn chút nào. Đến cả Eun Jung là nữ cũng thế nói gì đến người khác.
“Oa, tỷ tỷ thật xinh đẹp”. Eun Jung kinh ngạc nói.
“Ngươi cũng rất xinh đẹp nha Eun Jung”. Chiêu Hy cười hì hì nói.
“Được rồi, mau rời khỏi đây thôi”. Vũ Minh thầm than 1 tiếng sau đó nói.
Đám người có chút kích động đi theo sau. Đặc biệt là Eun Jung.
Nàng chỉ biết thế giới này qua kiến thức của Vũ Minh truyền lại, nhưng sắp tận mắt chứng kiến, cảm giác liền khác biệt.
Theo bản đồ di chuyển, đám người liền đến cửa ra. Trên đường không có chút trở ngại nào.
Trước mặt họ xuất hiện 1 cái gương tròn lớn, khi họ vừa đi đến đây thì trên mặt gương liền hên lên chữ số, sau đó hình chiếu A Linh lại xuất hiện.
“Mạo hiểm giả đã tới cửa ra vào, phải chăng rời khỏi?”.
“Rời khỏi”. đám người khẳng định đáp.
“Cổng truyền tống mở ra, mời đi vào bên trong”. A Linh lạnh lùng thanh âm nói.
Đám người nhìn nhau 1 cái, sau đó đồng loạt đi vào.
Nhìn đám người từ cổng truyền tống biến mất, A Linh nở nụ cười lẩm bẩm nói.
“Cá đã cắn câu”. sau đó quay người biền mất.
….
Đi ra khỏi cổng truyền tống, đám người Vũ Minh liền phát hiện họ đang ở trên không trung. Sau đó lực hút liền kéo lấy họ xuống rơi xuống biển.
Ngoi đầu lên khỏi mặt nước, đám người mới phát hiện mình đang nằm ở ngay bên cạnh vùng biển bị chia cắt làm 2, cũng chính là lối vào bí cảnh. Họ nhất thời thở nhẹ ra. Còn tưởng là bị hãm hại đây.
Đáng thương nhất là Eun Jung. Nàng vốn không biết bơi, đột nhiên rơi xuống nước làm nàng uống lấy 1 bụng nước.May mắn Vũ Minh kéo nàng lên kịp thời, không sợ rằng nàng là võ giả đầu tiên bị chết đuối.
Ngay lúc này, từng tiếng ầm ầm vang lên, từng âm thanh xé gió lao tới.
Võ giả liên minh vừa rồi phát hiện không gian chấn động, cho nên họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Biết được mấy người Vũ Minh là từ bí cảnh đi ra, đám người khó tin không thôi, sau đó mừng rỡ truyền tin về.
Ngay lập tức, họ liền nhận được lệnh đưa đám người Vũ Minh trở về.
Chiêu Hy khoác lên người Eun Jung 1 cái áo khoác lớn che đi quần áo bị ướt đẫm của nàng. Dù sao trên người nàng quần áo chỉ là loại bình thường, không có tác dụng chống nước, cho nên sợ nàng bị người soi mói, hơn nữa nơi này cũng không có chỗ thay quần áo nên đành phải dùng biện pháp này.
Rất nhanh đám người liền về tới nơi. Vừa về tới nơi đám người liền bị hỏi tất tần tật về chuyện trong bí cảnh.
Vũ Minh để Lâm Dũng nói nhanh gọn lẹ, hắn có chút mất kiên nhẫn với đám người này rồi.
Lâm Dũng cũng biết hiện tại Vũ Minh có chút bực mình, nếu không phải không muốn trở mặt, chỉ sợ Vũ Minh hắn hiện tại liền đã chửi bới rồi. Không nhìn thấy Chiêu Hy cùng Eun Jung bị cả đám nhìn tới nhìn lui hay sao.
Mất vài phút Lâm Dũng cũng nói xong toàn bộ, tất nhiên là ngoài chuyện Eun Jung cùng Chiêu Hy, Lâm Dũng không có 1 lời nói tới.
“Còn gì nữa không?”. người của võ giả liên minh hỏi.
“Không có”. Lâm Dũng xác định.
“Xong rồi thì đi thôi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Khoan đã”.
“Còn chuyện gì nữa sao?”. không cần đến Vũ Minh, Lâm Dũng hiện tại cũng bắt đầu có chút tức giận.
Đám người này làm bổn phận của mình, hắn cũng cố gắng phối hợp rồi. Chưa nói tới vừa rồi Lâm Dũng kể lại, tên này ánh mắt còn đảo ra ngoài mấy lần liếc nhìn 2 người Chiêu Hy với Eun Jung.
Hại hắn phải nói lại vài lần, bây giờ còn lằng nhà lằng nhằng.
Giọng nói của Lâm Dũng mang theo vẻ bất mãn làm đám người tỉnh táo lại, nhưng là trở ngại mặt mũi, họ là ai? Đường đường là người của võ giả liên minh, lại bị 1 tên đệ tử dùng cái giọng đó nói chuyện, ai sẽ chịu được?.
Hắn đảo mắt nhìn qua 2 người bên cạnh Vũ Minh, nở nụ cười bỉ ổi sau đó ra vẻ nghiêm trang hỏi.
“Hai người kia là ai? Tên gì?”.
“Không phải việc của ngươi”. Lâm Dũng tức giận quát.
“Mặc kệ hắn, chúng ta đi”. Vũ Minh lên tiếng, sau đó liền mang người rời đi.
“Thân phận không rõ ràng, ai cho phép các ngươi đi? Cản họ lại”. tên đội trưởng quát.
Vừa dứt lời, mấy tên võ giả liên minh bên cạnh liền lập tức xuất thủ đánh tới. Tên đối diện Vũ Minh dùng là chưởng khí, mặc dù bị Vũ Minh cản lại nhưng dư lực vẫn thổi bay đi cái áo khoác trên người Eun Jung.
May mắn Vũ Minh tay nhanh túm lại kịp, còn tên phía sau thì bị Vũ Minh dùng lưng cản lại.
Xuất thủ xong bọn họ mới có chút hối hận, tại sao lại hướng về Eun Jung cùng Chiêu Hy ra tay.
Chỉ là lúc này, Vũ Minh nửa thân trên cái áo bị đánh tan nát. Cũng không phải là tên kia hạ thủ lưu tình, mà là Vũ Minh tán lực đạo phát đi ra ngoài gây nên.
Trong chớp mắt, tay cầm áo khoác ngay lập tức rút lại, khoác lên người Eun Jung. Hắn là không muốn để nàng bị mấy tên chó chết này nhìn thấy quần áo bị ướt.
Cả đám người liền cảm thấy có 1 chút kỳ quái. Hình ảnh có chút khác lạ.
Bởi vì 2 tên kia ra tay quá nhanh, cho nên đám người cũng không kịp phản ứng, cho đến khi Vũ Minh nửa thân trên quần áo tan nát thì họ đã đứng chết chân tại chỗ rồi.
Mà Vũ Minh hắn lại chẳng quan tâm tới những người khác thế nào, hắn vậy mà dùng động tác vô cùng ôn nhu khoác lên người Eun Jung cái áo khoác ngoài.
“Oppa…”. Eun Jung lo lắng nói không lên lời.
Nàng mặc dù hiểu biết qua về thế giới này, nhưng chân chính cảm nhận vẫn làm nàng rất khó để tiếp thu. Bởi vì vừa rồi mọi thứ đều làm nàng sợ gần chết. Nếu không phải có Vũ Minh cùng Chiêu Hy bên cạnh, sợ rằng nàng đã sớm sợ hãi ngồi xuống đất rồi.
Vũ Minh thấy nàng vẻ mặt đầy khiếp ý, trong lòng quặn đau, đôi mắt lóe lên hàn ý, nhưng giọng vẫn ôn nhu nói.
“Ngoan, không cần sợ, có oppa tại”. nhẹ vuốt vuốt lấy mái tóc ngắn của nàng, Vũ Minh quay người. Giọng tràn ngập sát khí nói.
“Vừa rồi tên nào ra tay”.
Cả đám đều câm như hến.
“Ta hỏi! Kẻ! Nào! Ra! Tay!”.
Vũ Minh gằn từng chữ nói.
“Hừ, ra tay làm sao rồi?”. tên đội trưởng bị khí thế của Vũ Minh trấn nhiếp, nhưng lại thẹn quá hóa giận quát.
Xong đời.
Lâm Dũng cảm thấy không ổn, lập tức chạy lại, đưa cho Vũ Minh 1 cái ánh mắt yên tâm sau đó kéo mấy người khác lùi lại phía sau.
“Hắn có thể tự giải quyết, yên tâm đi”. giường như thấy ánh mắt lo lắng của Eun Jung, Lâm Dũng liền nói.
“Nếu không tự đi ra vậy thì để ta tự tìm vậy”. Vũ Minh cười lạnh nói.
“Ha ha ha, chỉ bằng người một tên tiểu …”.
Nói chưa dứt lời, Vũ Minh liền xuất hiện trước mặt hắn, 1 quyền toàn lực đánh tới.
Ầm.
Tên đội trưởng phán ứng cũng rất nhanh, ngay khi 1 quyền của Vũ Minh sắp đánh tới, hắn liền đưa 2 bàn tay lên đỡ.
Nhưng là vẫn bị đánh lùi lại 7-8 mét.
“Nhanh… nhanh quá!”.
Đám người cả kinh không thôi. Rõ ràng chỉ là Thông Mạch cảnh tầng 8, tại sao hắn lại có tốc độ nhanh như thế?.
Tên đội trưởng càng là kinh ngạc đến sợ hãi.
Chính thức nhận 1 quyền của Vũ Minh, hắn bàn tay hiện tại còn đang đau đến phát run.
Xẹt.
Vũ Minh giơ lên chân, hét lớn 1 tiếng.
“Thiên Ma Hoàng Quân Bộ”.
Ầm.
Lần này tên đội trưởng như dính 1 nhát cự thạch. Thoáng cái liền bay ra ngoài.
Bụi mù tán đi.
Tên đội trưởng kia xuất hiện trước mặt đám người. Nhìn thấy thê thảm trạng thái, cả đám người hít vào 1 ngụm khí lạnh.
Cả người hắn nhiều chỗ máu chảy, quần áo rác nát so với 1 tên ăn mày còn thảm hơn. Khóe miệng rỉ máu.
Thực ra đây chính là điều hắn muốn.
Hắn chính là lợi dụng Vũ Minh, khiến Vũ Minh tức giận ra tay với hắn. Chỉ cần hắn bị thương, cho dù là rất nhẹ, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi.
Chứ nếu không, dù 1 đòn kia hắn đỡ không đươc cũng có thể chạy được, vì sao hắn còn đứng đó đây?.
Vũ Minh hiển nhiên cũng nhận ra điểm này.
Nhưng…
Vậy thì đã sao?.