Loay hoay 1 đêm không ngủ, Vũ Minh nghe Chiêu Hy nói Eun Jung tỉnh lại, hắn liền thu lại gương mặt chán nản nặn ra nụ cười đi vào.
Hôm qua không có tinh thần, hôm nay mới chậm rãi nhìn lại Eun Jung. Mặc dù trải qua thời gian tẩy lễ cùng tăng lên thực lực cải thiện thể chất, nhưng hôm qua nàng trên người vẫn còn thiếu hụt chút gì đó.
Mà hôm nay, nàng cả người tràn ngập sức sống, gương mặt trắng nõn, mái tóc dài nhuộm tím thả ngang vai, đôi tai được Chiêu Hy đeo lên 1 đôi khuyên tai nhỏ nhắn lại toát ra 1 vẻ hết sức xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt kia, vẫn như thế sắc xảo.
Mặc dù nói cái thế giới kia, nói đúng hon là quá khứ, đối với đồ trang điểm ỷ lại quá mức, không giống như bây giờ, mọi thứ vật phẩm chăm sóc da đều vô cùng thực dụng, cải thiện làn da không nói, còn có thể khiến cho làn da tăng lên mịn màng cùng tràn đầy 1 loại tự nhiên sắc thái.
Tuy rằng trước kia Eun Jung cũng rất xinh đẹp, nhưng là tẩy trang xong liền thiếu đi 1 chút sức sống. Điều đó cũng không có thay đổi được Vũ Minh đối với nàng yêu thích.
Nàng trước kia luôn là như thế nhẫn nhịn, cố gắng tranh thủ.
Quen biết mấy năm đủ cho Vũ Minh đối với nàng hiểu rõ. Nàng chính là như thế cố chấp, mặc dù là ca sĩ, nhưng là nàng đối với diễn viên con đường lại hết sức chuyên chú.
Khi còn bé liền chạy theo mẹ phía sau, cố gắng thể hiện bản thân để cho những người khác chú ý tới mình, hy vọng đạt được 1 vai diễn nhỏ. Cho đến khi lớn lên nàng tính cách này cũng không có thay đổi.
Cố chấp, chịu khó, mọi chuyện đều giữ lấy ở trong lòng. Rất ít tâm sự với người khác. Hơn nữa đặc biệt rất hiểu lòng người.
Chính là những điểm này mà Vũ Minh đối với nàng rất yêu thích.
Mà hiện tại, sau khi thể chất cải biến, căn cơ được bổ sung đầy đủ, nàng cả cơ thể phát ra 1 loại khí chất hết sức mê người. Mặc dù nhìn quá có chút trẻ con, nhưng là lại có cảm giác giống như 1 tiểu thư quý phái.
Nếu như hiện tại để nàng thay 1 bộ y phục công chúa vào, đảm bảo liền sẽ để người khác ngay lập tức trở lên mê muội.
“Oppa!”. Eun Jung kinh hỉ kêu lên.
“Eun Jung, dậy rồi nha”. Vũ Minh cười đi tới rồi ngồi xuống nói.
“Có chỗ nào không khỏe sao?”.
“Không có, hiện tại tinh thần rất tốt nha, cũng không có cảm thấy mệt mỏi”. Eun Jung lắc đầu nói.
“Thật sao? Để ta xem 1 chút”. Vũ Minh cười cười sau đó nhảy lên lên giường ôm lấy nàng.
“Oppa… làm cái gì a, hiện tại là ban ngày”. Eun Jung đỏ mặt nói.
“Ta chỉ là muốn ôm người thôi, ngươi trong đầu nghĩ cái gì đó nha”. Vũ Minh chọc ghẹo.
“Hey, các ngươi đủ a? Ta còn ở đây đâu”. Chiêu Hy giả vờ tức giận nói.
“Ha ha, Chiêu Hy của chúng ta hóa ra cũng biết ghen a”. Vũ Minh cười lớn.
“Xì, ai mà thèm”. Chiêu Hy bĩu môi nói, nhưng là nhìn vẻ mặt liền biết nàng chính là đang ghen tị.
“Được rồi, đi xuống dưới ăn điểm tâm sáng thôi”. Vũ Minh.
“A…”.
“Làm sao rồi?”. Vũ Minh nhìn 2 người vẻ mặt có chút do dự liền kỳ quái hỏi.
“Cái kia… bá mẫu…”. Eun Jung do dự nói.
“Hả? Sao ngươi biết?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Là hôm qua ngươi cùng bá mẫu nói chuyện, ta nghe được, ta nói với Eun Jung”. Chiêu Hy nói.
“Các ngươi a. Yên tâm đi, không có chuyện gì”. Vũ Minh lắc đầu nói.
“Nhưng là…”.
“Thế giờ có xuống hay không? Mẹ ta còn đang chờ các ngươi đây”.
Ý tứ hắn rất rõ ràng, mẹ chồng muốn gặp nàng dâu, các ngươi có xuống hay không nói 1 tiếng.
“Biết rồi”. Hai người đồng thanh đáp.
“Ha ha, thật là”. Vũ Minh bật cười, sau đó liền đi xuống.
Đi xuống dưới, Đào Nguyệt Nhi liền đang dõi mắt nhìn lấy hắn.
Vũ Minh có chút chột dạ, nhưng vẫn là tươi cười đi tới.
“Mẹ, ngài dậy sớm như vậy làm gì?”.
“Hôm nay ta có việc cần giải quyết, thế nào? Nghe nói hôm qua Ánh Tuyết tới, đã nói rõ ràng chưa? Nàng nói thế nào?”.
“...”. Vũ Minh trầm mặc.
“Người trẻ tuổi các ngươi thật đúng là không khiến người ta bớt lo”. nhìn vẻ mặt của hắn, Đào Nguyệt Nhi liền hiểu.
“Không có chuyện gì đâu mẹ, ta sẽ giải quyết”. Vũ Minh nói.
“Hừ, ta còn không biết tính ngươi? Thôi được rồi, chuyện của ngươi ta cũng không quản. Hai cô gái kia đâu? Sao không mang xuống cho ta gặp mặt 1 chút”. Đào Nguyệt Nhi vừa uống cafe vừa hỏi.
“Cũng nhanh thôi”. Vũ Minh vuốt mũi cười khổ.
Vừa nói xong, Chiêu Hy cùng Eun Jung liền dắt tay nhau từ trên nhà đi xuống.
Đào Nguyệt Nhi đôi mắt nhìn chằm chằm vào 2 người họ. Càng nhìn càng khó thể tin được.
Tô Ánh Tuyết đã rất đẹp rồi, nhưng là 2 người này cũng không kém chút nào. Thậm chí Chiêu Hy còn có phần đẹp thái quá. Chính bản thân nàng cũng cảm giác có chút kinh ngạc.
Trong mắt nàng, Tô Ánh Tuyết mặc dù xinh đẹp, nhưng lại có chút trẻ con, như là thiếu nữ mới yêu đẹp đẽ như thế. Nhưng là Eun Jung cùng Chiêu Hy lại là khác biệt.
Eun Jung gương mặt tuy hơi có chút baby, nhưng là khí chất lại hết sức thành thục. Ánh mắt mang theo 1 chút u buồn, lại hết sức sắc bén. Giống như nàng đã trải qua rất nhiều sự việc mới khiến nàng hình thành loại này khí chất.
Về phần Chiêu Hy, chính là nam nữ ăn sạch loại kia. Ai nhìn thấy nàng cũng nảy sinh cảm giác yêu thích. Nếu không phải bản thân có hướng giới tính rõ ràng, Đào Nguyệt Nhi chỉ sợ chính bản thân nàng giới tính có vấn đề.
Tất nhiên đây chỉ là 1 loại cảm giác. Nhưng không thể phủ nhận, 2 người này cực kỳ xinh đẹp, Chiêu Hy càng là đẹp tới mức dùng yêu nghiệt để hình dung nhan sắc nàng cũng không đủ.
Không thể không nói, Vũ Minh ánh mặt rất tốt. Xinh đẹp như thế con dâu, tìm cả Nam thành chắc cũng chỉ tìm ra được vài người đi?.
Chiêu Hy cùng Eun Jung đi xuống, Vũ Minh lập tức giới thiệu.
“Mẹ, đây là Chiêu Hy, còn đây là Eun Jung. Còn đây là mẹ ta”.
“Bá mẫu tốt”. hai người lập tức cúi chào.
“Các ngươi tốt, ngồi đi”. Đào Nguyệt Nhi lạnh nhạt gật đầu nói.
Chiêu Hy nghe thế kéo lấy ngơ ngơ ngác ngác Eun Jung ngồi xuống.
“Ngươi gọi Eun Jung?”. Đào Nguyệt Nhi nhìn qua Eun Jung hiếu kỳ hỏi.
“...”.
Vũ Minh cùng Chiêu Hy có chút bất đắc dĩ. Eun Jung nàng vốn nghe không hiểu a, nàng nói họ nghe hiểu, nhưng là đáng tiếc Đào Nguyệt Nhi nói thì nàng nghe không hiểu.
Eun Jung thấy Đào Nguyệt Nhi nói gì đó, sau đó 3 người đều nhìn mình, có chút ngốc ngốc không hiểu.
Thấy Eun Jung không có trả lời mình, Đào Nguyệt Nhi gương mặt có chút trầm xuống, Vũ Minh có chút không đành lòng liền nói.
“Mẹ, tình huống của nàng… có chút phức tạp. Hai người họ không có đồng hồ thông tin, Chiêu Hy nàng nghe hiểu, nhưng Eun Jung nàng nghe không hiểu”.
“Là vậy sao?”. Đào Nguyệt Nhi nửa tin nửa ngờ, nhưng là nhìn xuống tay 2 người không thấy đồng hồ thông tin liền tin 8 phần.
“Bá mẫu thứ lỗi cho, nàng tình huống có chút đặc biệt”. Chiêu Hy bên cạnh cũng nói.
“Ừ, không sao, được rồi ăn đi, vừa ăn vừa nói”. Đào Nguyệt Nhi cười nói.
Đào Nguyệt Nhi cuối cùng cũng biết Eun Jung tình huống đặc biệt là cái gì.
Nàng giống như có chút… quá mức lễ phép.
Trước khi ăn cơm còn nói 1 câu “chúc mọi người ngon miệng”. Trong bữa ăn mỗi khi Đào Nguyệt Nhi lên tiếng là nàng lại chăm chú lắng nghe, mặc dù là nghe không hiểu.
Thậm chí do thói quen, nàng ăn cơm 1 miếng khá lớn, cho nên Đào Nguyệt Nhi khá giật mình nhìn chăm chú nàng dẫn tới Chiêu Hy cùng Vũ Minh cũng nhìn theo.
Tưởng rằng mình làm gì không lễ phép sự tình, hay trên mặt dính gì đó, Eun Jung đưa tay vuốt vuốt miệng, sau đó còn đứng dậy cúi đầu liên tục xin lỗi.
“Ha ha, thật là đáng yêu tiểu cô nương, nàng bình thường cũng như thế sao?”. Đào Nguyệt Nhi bật cười.
“Đúng thế”. Vũ Minh gật đầu nói.
“Thảo nào, cũng không lạ gì khi ngươi thích nàng. Nàng là lần đầu tiên đến đây sao? Cảm giác nàng có chút không quen thuộc cho lắm, giống như là không quá quen với cách sống nơi này. Ta nghĩ những nơi khác so với đây cũng không có khác gì đi?”.
Không thể không nói, Đào Nguyệt Nhi ánh mắt thật chuẩn. Tuy nhiên Vũ Minh là sẽ không giải thích.
Đào Nguyệt Nhi liếc nhìn Chiêu Hy. Mặc dù nàng rất ít nói, nhưng là thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi Đào Nguyệt Nhi cũng hiểu đôi chút về nàng. Nhưng hiện tại cũng không tiện đánh giá thế nào, chủ yếu là nàng còn khá là hài lòng.
Ít ra, Vũ Minh chọn người cũng không tệ.
Mặc dù đối với Tô Ánh Tuyết, nàng cảm thấy Vũ Minh đối xử không công bằng. Nhưng là có người mẹ nào không hi vọng con mình hạnh phúc?.
Nàng nhìn người bao nhiêu năm, làm sao nhìn không ra được ánh mắt tình cảm khi mà Vũ Minh nhìn 2 người họ. Hơn nữa 2 người này cũng rất hiểu chuyện, dù hiểu rõ về 2 người chưa nhiều nhưng ấn tượng ban đầu cũng rất khá.
“Phu nhân”.
Lúc này, Phúc bá từ ngoài đi vào nhẹ giọng nói.
“Ồ, đến giờ rồi sao? Chờ ta chút”. Đào Nguyệt Nhi khẽ gật đầu nói.
“Vũ Minh, ngươi định chừng nào đưa nàng đi làm đồng hồ thông tin? Nói chuyện như có chút quá bất tiện”.
“Một lát nữa võ giả liên minh người tới ghi chép 1 chút tình huống kia, mẹ biết đó, ta ký qua hiệp đỉnh bảo mật không nói được. Chờ ghi chép xong liền đi cho nàng làm đồng hồ thông tin”.Vũ Minh đáp.
“Ừ, ta biết. Được rồi các người ăn đi. Ta đi trước”. Đào Nguyệt Nhi nói xong liền đứng dậy.
Mặc dù Eun Jung nghe không hiểu, nhưng nàng cũng không phải đần. Nhìn thấy Phúc bá vào thì Đào Nguyệt Nhi nói vài câu xong liền đứng dậy liền hiểu nàng muốn đi
Thế là Eun Jung lập tức bỏ xuống đũa bát đứng dậy cúi chào.
Thấy thế Đào Nguyệt Nhi vô cùng vui vẻ cười 1 tiếng rồi đi.
Vũ Minh cười lắc đầu, xoa xoa đầu nàng rồi tiếp tục ăn.
“Tỷ tỷ, ta làm gì sai sao?”. Eun Jung khó hiểu quay qua nhìn Chiêu Hy hỏi.
“Không, ngươi làm không có gì sai hết”. Chiêu Hy cố nén cười.
Cũng không lâu lắm, người của võ giả liên minh liền tới. Ghi chép xong sự việc liền rời đi.
Để cho Chiêu Hy cùng Eun Jung thay đổi quần áo, sau đó hắn liền dẫn họ đến sở cảnh sát làm hồ sơ.
Trên đường đi, Eun Jung hiếu kỳ nhìn tới nhìn lui. Nàng tuy có hiểu qua 1 chút, nhưng là tận mắt chứng kiến mới cảm thấy thế giới này thần kỳ.
Các loại xe trên đường, kiến trúc xinh đẹp. Không có cảnh sát giao thông nhưng các loại xe đều di chuyển hết sức tuân thủ luật.
Thậm chí khi nàng thấy xe bay càng kinh ngạc đến ngây người.
Khi thấy những ma thú vật nuôi xinh đẹp của những người đi đường càng làm nàng hét ầm lên làm cho người đi đường kinh hãi kém chút gọi báo bệnh viện tâm thần.
Ây. Nơi này không có bệnh viện tâm thần, bởi vì những người bị điên đều bị ném lên tiền tuyến cùng ma thú đối kháng.
Tất nhiên khi họ thấy chiếc xe này liền từ bỏ ý định. Đừng đùa, loại xe kia chỉ có những đại nhân vật mới có khả năng sở hữu. Họ còn chưa muốn chết.
“Ngồi xuống đi”. Vũ Minh bất đắc dĩ kéo nàng ngồi xuống.
“Nha, oppa, kia là cái gì nha”. Eun Jung hưng phấn nói.
“Ma thú sủng vật”.
“Mua cho ta 1 cái nha oppa”. Eun Jung làm nũng nói.
“Được, được”. Vũ Minh cười vuốt tóc nàng nói.
“Oppa, con kia tên gọi là gì? Đôi tai thật đáng yêu, giống như con thỏ, thật xinh đẹp”.
“Tiểu Bạch Thố, cấp 1 ma thú, nhìn qua rất đáng yêu, nhưng hoang dại lại rất đáng sợ, đi săn theo đàn, mỗi năm đểu có trên 20 người chết vì chúng, hơn nữa chúng là ăn thịt, không phải ăn cỏ đâu”. Vũ Minh cười nói.
“Có như thế đáng sợ sao? Chúng như thế đáng yêu...”. Eun Jung co rụt lại nói.
“Ha ha, yên tâm, bị làm thành sủng vật chúng rất hiền lành, hơn nữa có riêng thức ăn cho chúng, không có gì đáng sợ cả”. Vũ Minh nói.
“Nha, oppa, ma thú có đáng sợ như thế sao?”. Eun Jung hiếu kỳ hỏi.
“Ừ, ngươi cũng biết, ma thú chiếm toàn bộ đại dương cùng 1 phần 4 đất liền. Chúng nó tồn tại suốt 500 năm rồi, ngươi không phải đã biết rồi sao?”. Vũ Minh nói.
“Nha, chỉ là có chút khó tin, cũng rất kinh ngạc làm cách nào mà họ có thể kiên cường chống chịu để có được những thứ ngày hôm nay”. Eun Jung cảm thán nói.
“Đúng vậy, tiềm năng của con người là vô hạn, có được như ngày hôm nay đều bằng ý chí cực kỳ mạnh mẽ”.
“Tuy nhiên phát triển đến ngày này đều phải trả giá bằng máu”. Vũ Minh chậm rãi nói.
“Nha... Vậy có những gì đã xảy ra? Họ đánh đổi những gì?”. Eun Jung cúi đầu hỏi.
Vũ Minh biết Eun Jung cố ý nói như thế, nàng đang cố gắng tiếp thu lấy những thứ này.
“Ngươi cũng biết, giống như ở thế giới của ngươi, dù cho không có chiến tranh, nhưng cũng không thiếu những thứ xấu xa trong xã hội”.
“Nơi này cũng thế, con người nắm giữ sức mạnh đủ để phá vỡ những luật pháp, coi thường sinh mạng. Cũng có người vì muốn nắm giữ sức mạnh mà không tiếc hết thảy”.
“Như ở chỗ ngươi vì tiền mà có thể buôn bán người, ma túy... Thì ở chỗ này, cũng như thế”.
“Đương nhiên, ở đâu cũng có luật lệ, có chính phủ cùng quý tắc. Ở chỗ ngươi có pháp luật, cảnh sát duy trì trậy tự, thì chỗ này cũng có liên bang. Nếu như liên bang không được, vẫn còn có võ giả liên minh”.
“Khác nhau, chỉ là ở chỗ này, con người phải cùng ma thú đối kháng, dễ chết hơn, nhưng đạt được cũng nhiều thứ hơn”.
Vũ Minh nói vô cùng gọn nhẹ, cũng rất dễ hiểu để cho Eun Jung dễ tiếp thu hơn.
“Vậy còn...”. Eun Jung do dự không biết nên nói hay không, Vũ Minh biết nàng muốn nói cái gì.
“Ừm, phú hào là thượng lưu người, các ngươi sợ hãi họ, không dám cùng họ đối nghịch. Còn ở đây, võ giả là trên hết. Các ngươi cả đời cũng không chắc có thể cùng phú hào tài phiệt đối kháng, còn ở đây, chỉ cần cố gắng... Ngươi có thể cùng bất kỳ người nào tranh phong”.
“Mặc dù nhìn qua rất hỗn loạn, nhưng là hỗn loạn sẽ mang tới sự cân bằng. Mạnh được yếu thua chính là ý này. Ngươi hiểu chứ?”. Vũ Minh ôn nhu nói.
“... Ta hiểu, chỉ là... ta không có thiên phú, không thể giúp ngươi cái gì... Ta có phải hay không quá vô dụng?”. Suy nghĩ 1 lúc Eun Jung mới lên tiếng.
“Ha ha, ta biết ngươi nội tâm cũng không có hoàn toàn tiếp nhận. Nhưng tin tưởng ta, ngươi cũng không phải giúp ta cái gì. Bởi vì chính ngươi sẽ thay đổi hoàn toàn thế giới này”. Vũ Minh vô cùng tự tin nói.