Thời gian còn vài ngày là nhập học. Mấy ngày nay, gần như toàn bộ tân sinh đều bị “bóc lột” 2 lần. Đương nhiên là vì 2 bang phái khác nhau, đa số đều là nội môn ra tay, dù sao cũng chỉ có nội môn mới có thể thành lập bang phái.
Mấy ngày này Vũ Minh cùng Lâm Dũng đã càn quét không ít bang phái trong Hoàng Tuyền Môn, vơ vét được không ít điểm số.
Mà vô sỉ nhất chính là, Vũ Minh cùng Lâm Dũng không có bộc lộ thân phận chân truyền đệ tử của mình khiến cho đám người cứ nghĩ hắn là ngoại môn hoặc nội môn.
Mà đi hỏi những tân sinh kia, cũng không có ai biết được Vũ Minh cùng Lâm Dũng đã thành chân truyền đệ tử. Chỉ biết rằng đó là 2 tên biến thái, đem chân truyền đệ tử Hợp Đạo cảnh đánh không phân thắng bại.
Từ đó cũng không có ai dám trêu chọc 2 người họ, cố gắng trốn tránh qua 1 tuần đầu tiên đỡ phải bị điêm của bản thân bốc nhiên bốc hơi đi mất.
“Ta nói các ngươi a, trốn cái gì? Chẳng phải đây là các ngươi quy củ sao?”. Lâm Dũng chỉ đám người trước mặt nói.
“Lâm ca, ngươi tha cho ta đi, ta cả đời tích lũy cũng mới chỉ được từng chút này, ngươi xem… ta điểm thật sự rất ít a”. Một tên đệ tử khóc không ra nước mắt nói.
Ban đầu hắn vốn là trốn rất kỹ, nhưng ai biết được Vũ Minh cùng Lâm Dũng truy đuổi 1 đám người chạy lại đây. Thế là hắn liền tai vạ.
“Ngươi khóc cái gì, ta cũng chưa đánh ngươi. Đường đường Dung Linh cảnh tầng 2, còn cao hơn ta 1 tầng. Cường giả tâm của ngươi đâu?”. Lâm Dũng khinh bỉ nói.
Ngươi mẹ nó có biết xấu hổ hay không?.
Các ngươi 2 cái biến thái, cướp điểm thì cướp đi, đã thế cướp xong còn đánh bất tỉnh người ta. Còn ác thú vị chụp lại tấm hình truyền lên trên mạng, bảo chúng ta làm sao không sợ?.
Điểm có thể mất nhưng mặt mũi không thể. Bị nhiều người như thế thấy mình bị đánh, đã thế còn có khuất nhục hình ảnh, họ làm sao không sợ hãi 2 người?.
Đánh chết Lâm Dũng cũng không nói đây đều là chủ ý của Vũ Minh. Trước kia Vũ Minh thế nào hắn là người hiểu rõ nhất, hơn nữa lại còn cùng Vũ Minh thực hiện không dưới 10 lần, Lâm Dũng hắn khoản này đã rất là thành thạo.
“Ha ha, điểm ít không phải là ngươi sai, nhưng không chịu nỗ lực là ngươi không đúng. Quy củ là quy củ, mau giao điểm ra đây. Hôm nay là ngày cuối cùng, ta có thể tha cho ngươi, không động thủ. Nhưng nếu ngươi không chịu phối hợp… hắc hắc, ngươi hiểu”. Lâm Dũng âm hiểm cười.
Tên kia nhìn bên cạnh đám người từng người bất tỉnh sau khi giao điểm xong, hắn khẽ nuốt 1 ngụm nước miếng. Sau đó run rẩy lấy ra thẻ của mình bắt đầu cùng Lâm Dũng và Vũ Minh chuyển điểm.
“Tiểu tử, thấy ngươi như thế nghèo. Ta không đánh ngươi, mau đi đi”. Lâm Dũng cười nói.
“Thật… thật sư? A, ta đã biết. Đa tạ Lâm ca, đa tạ Lâm ca”. Tên kia nói xong liền chạy mất.
Có lẽ hắn là người duy nhất không bị đánh bất tỉnh đi.
“Đi ra đi, ngươi theo đủ lâu rồi đấy”. Vũ Minh phía sau bình tĩnh lên tiếng.
“Hả?”. Lâm Dũng giật mình, nhíu mày nhìn xung quanh, nhưng vẫn không có thấy ai hết. Hắn hơi nhíu mày lại.
Vũ Minh chậm rãi nhặt lên 1 viên đá.
“Còn không ra sao?”.
Vừa dứt lời, hắn liền dùng viên đá làm ám khí, nhanh như chớp phóng ra ngoài.
Bụp.
Viên đá bắn vài 1 gốc cây, 1 phát liền xuyên thủng nó.
Lâm Dũng thấy thế trong chớp mắt liền chạy tới, bàn tay giơ lên muốn đánh xuống, nhưng khi thấy người núp phía sau liền giật mình, nắm tay nằm giữ không trung không có tiến tới.
“Tại sao là ngươi”. Lâm Dũng bất ngờ hỏi.
“Ta… ta…”.
Người này không ai khác chính là Uyển Như.
Nàng theo dõi 2 người Vũ Minh mấy hôm nay, mấy lần trước nàng cảm giác Vũ Minh giống như phát hiện nàng, nhưng không có nói ra. Sao lần này lại bắt nàng lộ tẩy đây?.
Sau ngày hôm đó, nàng về liền điều tra lấy Vũ Minh, phát hiện hắn có tới tận 3 người nữ nhân. Nàng cho rằng hắn quá mức hoa tâm.
Nàng dù sao cũng là con cháu đại gia tộc, muốn tìm hiểu mấy tin tức này rất đơn giản.
Mà nàng kinh ngạc nhất chính là nữ nhân tên Eun Jung kia. Bởi vì với thân phận của Vũ Minh, hẳn là không đến nỗi vừa mắt 1 ca sĩ đi? Nhưng là khi biết được cái điều luật mới về giải trí, nàng liện giật mình.
Không nghĩ tới chỉ bế quan có mấy tháng liền thay đổi nhiều đến thế. Càng giật mình hơn là khi nàng nghe xong mấy bài hát mà Eun Jung hát, nàng liền mê đắm vào thể loại âm nhạc này.
Sau đó tiếp tục điều tra lấy người nữ nhân tên Tô Ánh Tuyết. Không ngờ tới người này lại là chân truyền đệ tử, lại còn là đệ tử của Băng Cung cung chủ Quân Tinh Trúc.
Cuối cùng nghi hoặc nhất chính là người con gái tên Chiêu Hy.
Người này không có lấy 1 tin tức giá trị. Ngoài xinh đẹp đến mức biến thái, cũng chẳng còn gì khác.
Mà người này… giống như biến mất rồi.
Đúng vậy, là biến mất.
Kẻ địch của Vũ gia rất nhiều, điều tra Vũ Minh càng nhiều hơn. Cho nên những người bên cạnh hắn ai nấy cũng bị điều tra.
Cô gái tên Chiêu Hy này vậy mà chẳng có lấy 1 chút thông tin nào. Nhưng có thể khẳng định, người này đã rời đi Vũ Minh. Cũng không lạ gì khi ngày đó nàng nói câu kia lại kích thích Vũ Minh đến vậy.
Nàng tìm hiểu tính cách của Vũ Minh, phát hiện hắn trước giờ cũng không có cùng nữ nhân động thủ qua, ngoại trừ 1 lần trong lớp học ra tay với Vũ Tiểu Phụng.
Nàng luôn cho rằng ai nấy đều ngang hàng, không phân biệt nam nữ, giống như Quân Tinh Trúc hay Như Thủy Tiên Tử, tất cả đều là nữ nhân không phải sao? Nàng mục tiêu cũng chính là 2 người họ.
Mà thái độ ngày đó của Vũ Minh cũng kích thích nàng. Sống trong gia đình thời nay, đa phần đại gia tộc thường coi trọng nam tính hơn là nữ tính. Trọng nam khinh nữ là điều rất bình thường. Chẳng qua không có người nói ra mà thôi. Cho nên ngày đó nàng mới tức giận vì thái độ của Vũ Minh như thế.
Những là trong lúc tức giận nàng lại chạm vào nỗi đau của Vũ Minh. Thảo nào hắn muốn giết chết toàn bộ bọn họ.
Mà nàng theo dõi hắn mấy ngày nay, chủ yếu là muốn cùng hắn nói xin lỗi. Chỉ là nàng không có cái can đảm đó, nên cho đến bây giờ vẫn chưa nói ra.
“Ngươi đi theo chúng ta làm gì?”. Thu tay lại, Lâm Dũng nhíu mày hỏi.
“Ta… ta là tới… muốn cùng Vũ Minh… nói 1 chút”. Uyển Như ấp úng nói.
Vũ Minh nghe thế hơi nhướng mày lên, quay đầu nhìn chằm chằm Uyển Như.
Lâm Dũng tránh qua 1 bên nhường đường cho nàng.
Đi tới trước mặt Vũ Minh, Uyển Như không biết nên nói cái gì. Mất 1 lúc mới bình tĩnh 1 chút.
“Cái kia… ta….”.
“Ngươi không nên xuất hiện trước mặt ta”. Vũ Minh lạnh nhạt trả lời.
“Ta… ta biết”.
“Vậy ngươi còn đến đây làm gì?”.
“Ta… thật xin lỗi, ta không biết…”. Uyển Như hít sâu 1 hơi, lập tức hơi cúi thấp người nói.
“Há, vậy ngươi có thể đi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ngươi không phải…”. Uyển Như thấy thái độ của Vũ Minh vẫn như thế chẳng quan tâm, trong lòng nàng dấy lên 1 chút tức giận, nhưng cố đè nén xuống.
“Ta không cần ngươi thương hại”.
Xung quanh không khí đột ngột giảm xuống, giống như đứng trong hầm băng như thế. Vũ Minh ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy Uyển Như, hàn khí bắn ra 4 phía.
“Ta… ta chỉ là…”. Uyển Như bối rối nói.
“Thu lại ngươi lòng thương hại đi, cũng đừng đi theo ta nữa. Ta sợ nhịn không được đem người giết”. Vũ Minh bình tĩnh đứng dậy, sau đó xoáy người rời đi.
Lâm Dũng lạnh nhạt nhìn Uyển Như 1 cái.
“Nữ nhân ngu xuẩn”. lẩm bẩm 1 câu, Lâm Dũng liền theo Vũ Minh rời đi.
Uyển Như sững sờ đứng tại chỗ.
Nữ nhân ngu xuẩn!
Nữ nhân…
Ngu xuẩn…
Câu này giống như ma chú in vào trong đầu Uyển Như.
Sau 1 lúc, nàng gương mặt tức giận giậm chân 1 cái hét lớn.
“Bản tiểu thư hạ mình xin lỗi ngươi, ngươi còn muốn thế nào? Có giỏi ngươi trực tiếp giết ta. Tên khốn kiếp, đáng đời ngươi bị người đá”.
Đáng tiếc, lời nói của nàng không cách nào rơi vào tai Vũ Minh, bởi vì hắn đã đi xa rồi.
Giống như thoải mái hơn không ít, Uyển Như hừ 1 tiếng liền đi.
….
Thời gian rất nhanh trôi qua. Vũ Minh cùng Lâm Dũng đã vơ vét được rất nhiều điểm của lão sinh. Hiện tại Vũ Minh hắn có trên 12 vạn điểm. Mà Lâm Dũng cũng có được 10 vạn điểm.
Nếu để người khác biết không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Ngay cả đến mấy vị trưởng lão giàu có nhất cũng chỉ có vài trăm vạn điểm mà thôi.
Mà hiện tại, số điểm đã đủ nhiều. Vũ Minh cùng Lâm Dũng liền hướng đến mục tiêu tiếp theo - nguyên liệu.
Không sai, bọn họ là đang tìm kiếm nguyên liệu chế tạo thuyền.
Đầu tiên cần Tùng Mộc, thiên cấp vật liệu xây dựng để tạo thân thuyền. Thứ này so với sắt thép còn cứng rắn hơn gấp ngàn lần. Dùng nó chế tạo thân thuyền hoàn toàn đủ chống đỡ lấy Hợp Đạo cảnh công kích không vỡ.
Tiếp theo liền là Ngô Tùng. Thiên cấp tài liệu, dùng để làm long cốt, là bộ phận nằm ở dưới đáy thuyền theo trục dọc, là điểm tựa để gắn vào các bộ phận khác. Mà quan trọng nhất chính là đẻ chẻ nước, giúp thuyền tiến về phía trước thay vì bị dạt sang 2 bên.
Tiếp đó liền là bánh lái. Mặc dù cũng không cần thiếu dùng thiên cấp tài liệu, nhưng Vũ Minh vẫn là chọn lấy Hoàng Đàn Liễu, là thiên cấp tài liệu gỗ.
Mà cái cuối cùng chính là buồm.
Không sai, Vũ Minh là đang muốn tạo 1 chiếc thuyền buồm.
Vì sao?.
Tin tưởng ta, ngươi vĩnh viễn sẽ không muốn mang 1 con thuyền kim loại ra biển. Bởi vì nó chỉ khiến ngươi chết càng nhanh.
Tất cả kim loại hiện tại trên trái đất không có thứ nào có thể dùng chế tạo thuyền, bởi vì nó chịu không nổi 1 kích của ma thú.
Mà những thiên cấp vật liệu kia thì khác. Không những cứng rắn, lại hết sức nhẹ. Có thể chống chịu với bão táp, ma thú mà không bị sứt mẻ gì.
Về phần kim loại? Không tồn tại.
Vũ Minh chọn lấy lá và vỏ cây Huyết Long làm buồm và dây cột thuyền.
Sau khi lựa chọn xong nguyên liệu, hắn cùng Lâm Dũng liền đến tìm Cung Bắc Hải.
“Các ngươi đến đây làm gì?”. Đang ngồi trong phòng, nghe được Vũ Minh cùng Lâm Dũng tìm hắn. Để cho người dưới mang họ vào. Nhìn thấy Vũ Minh cùng Lâm Dũng đi tới hắn liền hỏi.
“Cung tiền bối, chúng ta có việc nhờ ngài. Hắc hắc”. Lâm Dũng cười nói.
“Trước đừng nói. Ta hỏi các ngươi, dạo gần đây có phải các ngươi làm náo loạn cả Hoàng Tuyền Môn lên hay không”. Cung Bắc Hải đưa tay cản lại.
“Có sao?”. Vũ Minh nhướng mày hỏi.
“Nào có. Chúng ta rất thân thiện với mọi người a”. Lâm Dũng cười cười đáp.
“Thân thiện? Đem điểm của người khác cướp, sau đó đánh người ta ngất xỉu. Đây là ngươi thân thiện? Ngươi logic tư duy có vấn đề à?”. Cung Bắc Hải trừng mắt nói.
Khi hắn nghe tin này hắn còn không tin. Dù sao quy định còn đó, hắn không tin Vũ Minh cùng Lâm Dũng lại làm chuyện này. Nhưng là khi biết tới cái quy củ “tân sinh” kia. Hắn liền lắc đầu.
Đây có phải là tự đem đá đập chân mình?.
Nhiều năm bắn nhạn nay bị nhạn mổ mù mắt đi.
Dù sao cũng là do đám lão sinh kia đặt ra quy củ, bây giờ gặp phải đá cứng, bị đau cũng đáng đời. Nếu không phải thời gian chỉ có 1 tuần, Cung Bắc Hải tin chắc Vũ Minh Lâm Dũng 2 người sẽ đem toàn bộ võ giả liên minh cướp đoạt 1 lần.
“Không đánh không quen biết mà. Hơn nữa đây cũng là quy củ… ngài hiểu”. Lâm Dũng cười hắc hắc nói.
“Được rồi, đừng nói nhảm. Các ngươi tới đây làm gì”.
“Chúng ta muốn đổi 1 chút nguyên liệu thiên cấp”. Vũ Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Các ngươi sao không đến Tàng Bảo Các mà đến đây? Ở đây cũng không có nguyên liệu cho các ngươi đổi”.
“Chủ yếu là… số lượng có chút nhiều. Hơn nữa Tàng Bảo Các cũng có quy định số lần đổi tài nguyên, chúng ta cũng có hỏi qua Huyền lão, nhưng ông ấy trực tiếp đuổi chúng ta ra ngoài. Bảo chúng ta tới tìm ngài…”. Lâm Dũng nói.
“... Nói đi, muốn đổi cái gì, bao nhiêu”. Cung Bắc Hải có chút đau đầu. Rốt cuộc 2 tên này muốn đổi thứ gì mà Huyền lão để họ tới đây hỏi hắn?.
“Cũng không có gì nhiều. Đây là danh sách”. Vũ Minh lấy ra 1 tấm giấy đưa cho Cung Bắc Hải.
Cung Bắc Hải nghi ngờ cầm lên xem, nhưng nhìn nội dung bên trong kém chút làm hắn cắn lưỡi.
Cái này mẹ nó là cái quỷ gì?.
Hoàng Đàn Liễu cùng Long Huyết thì cũng xong đi. Dù sao Hoàng Đàn Liễu tuy là hiếm có, nhưng ít ra vẫn là có thể tiện tay lấy ra được. Hơn nữa Vũ Minh 2 người chỉ cần khối lượng khoảng 200 kg.
Lá và vỏ cây Long Huyết cũng rất dễ dàng tìm được. Số lượng lại nhiều, 2 người Vũ Minh chỉ cần gần 100 kg.
2 thứ này đơn giản.
Nhưng nhìn xuống mới thấy khủng bố.
Tùng Mộc muốn 12 tấn? Con mẹ nó chứ ngươi cho rằng đây là cải trắng? Muốn có liền có?.
Mỗi cây Tùng Mộc đều cần trên 20 năm mới có thể hình thành, toàn bộ võ giả liên minh tìm ra chưa tới 500 cây. Mỗi cây giỏi lắm nặng trên 300 kg. Cái này không phải cần tới 400 cây?.
Con mẹ nó chứ sao không đi cướp?.
Cướp cũng không có các ngươi khốn nạn. Cả võ giả liên minh chưa tới 500 cây, các ngươi liền muốn 400 cây? Ngươi là ở đùa chơi ta?.
Ngô Tùng muốn 3 cây cao trên 10 mét?.
Ngươi mẹ nó tìm ra được 1 cây Ngô Tùng nào có độ dài trên 8m ta gọi ngươi cha.
“Các ngươi ở đùa ta chơi?”. Cung Bắc Hải khó thở nói.
Hắn hiện tại vô cùng nghi ngờ có phải 2 người này đến đây đùa nghịch hắn hay không. Thứ này đừng nói hắn, toàn thế giới cũng không tìm được trọn vẹn những thứ hắn yêu cầu.
“Không có a. Chúng ta là nghiêm túc, đây là những thứ chúng ta cần”. Lâm Dũng ngờ nghệch hỏi.
“Ngươi có tin hay không ta 1 chưởng đem ngươi đánh thành bánh thịt? Tùng Mộc 12 tấn là cái quỷ gì? Ngươi có biết thứ này toàn thế giới có bao nhiêu không? Chưa được 500 cây. Mà 12 tấn của các ngươi liền chiếm 400 cây rồi”.
“Chưa kể tới Ngô Tùng. Ngươi tìm ra cho ta cây nào trên 8m ta liền đem chức trưởng môn nhường lại cho ngươi, thế nào?!”. Cung Bắc Hải tức giận nói.
“Thật không có sao?”. Vũ Minh nhíu mày 1 chút, hắn là không nghĩ tới vấn đề này. Vốn tưởng rằng nguyên liệu hẳn là rất sung túc, ai ngờ lại thiếu thốn tới mức này.
Nhưng là nếu không dùng những thứ này, hắn tìm đâu ra nguyên liệu thay thế?.
Tùng Mộc có màu đen, đặc tính là nhẹ, dễ dàng nổi trên mặt nước, lại vô cùng rắn chắc. Dùng để chế tạo thuyền hoàn toàn là 1 pháo đài di chuyển trên mặt nước.
Hơn nữa dù chế tạo thế nào cũng không thể làm nó bay màu được. Thiên nhiên màu sắc đen tuyền. Tùng Mộc là thứ lựa chọn hàng đầu của hắn.