“Ha ha, xem các ngươi sợ thành 1 đoàn”. Vũ Minh cười lớn chỉ đám người nói.
Đám người nghe xong nhất thời mặt đen lại.
Mẹ nó còn không phải vì ngươi?.
“Được rồi, không đùa. Các ngươi đến đây không phải vì âm nhạc sao? Mà ta cảm thấy như thế thật quá kìm nén, cái này cũng gọi là âm nhạc? Vì thế ta muốn để người khác lên thay thế, các ngươi không có vấn đề gì chứ?”. Vũ Minh cười nói.
Đám người im lặng, nhiều người bắt đầu có tâm tư rời đi. Bởi vì với cái tính cách của Vũ Minh, hẳn là để cho 1 người ca hát cực kỳ khó nghe lên chỉnh bọn họ.
Họ sớm trước kia đã từng nếm quá, ký ức còn khắc sâu đâu.
Phải biết thanh danh của Vũ Minh tại Nam thành không thế nào tốt, mặc dù dạo gần dây biến mất, nhưng là cũng không có thay đổi quan niệm của họ với Vũ Minh.
Đơn giản mà nói đắc tội ai cũng được, đừng đắc tội Vũ gia đại thiếu. Mặc dù không đến mức chết người hay tàn phế, nhưng là đảm bảo hắn sẽ để lại cho người 1 đoạn khó quên ký ức đau thương.
Quy tắc của những người của các gia tộc này rất đơn giản, náo thế nào cũng được, miễn không gây tàn phế cùng chết người là họ sẽ không quản, dù sao đều là trẻ tuổi đệ tử.
Nhưng là nếu như vượt qua mức đó, thì rất dễ dàng dẫn tới 2 gia tộc chiến tranh.
Dù cho trước kia Vũ Minh không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn tuân thủ lấy cái quy tắc này. Nhưng là điều hắn làm khiến người khác tức gần chết. Thà rằng bị hắn đành 1 trận cũng còn tốt hơn bị hắn trên tâm linh tàn phá.
“Vũ thiếu, có… có thể hay không… bỏ đi?”. 1 tên đi ra gượng gạo nói.
“Các ngươi vẻ mặt này là thế nào?”. Vũ Minh nhếch miệng.
Đám người không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn lấy hắn làm Vũ Minh có chút chột dạ.
“Tốt a, ta thừa nhận trước kia ta có chút quá, nhưng lần này không giống. Phải biết người biểu diễn cho các ngươi xem là tương lai Vũ gia thiếu phu nhân”.
“Cái gì?”. cả đám kinh ngạc nói.
Xôn xao.
Lời qua tiếng lại, đám người nhất thời liền ồn ào lên.
“Vũ thiếu”. 1 người đi lên.
“Làm sao?”.
“Người ngươi nói là 1 ca sĩ?”.
“Có vấn đề?”. Vũ Minh nhíu mày.
“Không, mặc dù nói ra có chút không đúng, nhưng là ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi. Ngươi phải biết chúng ta cái vòng tròn này, không ai là không có thân phận cao quý, ngươi là 1 trong những người đứng đầu, thì cũng nên biết”.
“Ngươi lấy 1 người ca sĩ làm vợ không có vấn đề, chúng ta cũng rất ủng hộ, nhưng là… nàng sẽ phải đón nhận cái gì ngươi hẳn là hiểu rõ chứ?”.
“Chẳng phải là 1 chút đám đàn bà nói xấu sao?”. Vũ Minh khinh thường nói.
“Vũ thiếu, ta biết ngươi không quan tâm cái này, nhưng nói ra mong ngươi cũng đừng để bụng. Ca sĩ thân phận chỉ là để mua vui cho người xem, mặc dù ở đây khác biệt, nhưng là ra ngoài vẫn sẽ bị người khác đánh giá”.
“Nếu là tương lai Vũ gia thiếu phu nhân, ngươi hẳn phải biết điều này ảnh hưởng thế nào tới danh tiếng của Vũ gia”.
“Ngươi là…”. Vũ Minh nhìn tên này 1 chút, cảm giác có chút thấy ở đâu rồi.
“Ta gọi Vũ Lang, cũng là 1 thành viên Vũ gia”. tên kia đáp.
“A”. Vũ Minh nhất thời sáng tỏ, thảo nào hắn sẽ nói cái này.
“Ha ha, các ngươi thật đúng là biết quan tâm ta a, ta biết các ngươi nghĩ cái gì. Nhưng là, đừng nên coi thường bất kỳ người nào. Nàng là ca sĩ, ta vì nàng kiêu ngạo. Ta biết nói các ngươi cũng không hiểu, vậy để nàng hát 1 bài, các ngươi liền biết ta kiêu ngạo là cái gì”.
“Eun Jung. Lên đây đi”. Vũ Minh chỉ về phía quầy rượu vẫy tay.
Eun Jung có chút xấu hổ đi lên.
Lúc đầu nghe đám người nói, nàng nội tâm là khó chịu, cũng bất lực. Bởi vì xã hội này chỉ coi trọng cường giả. Cái gọi là nghệ nhân, cũng chỉ là để cường giả mua vui, thân phận thấp kém ngay cả 1 tên công nhân bình thường cũng không bằng.
Nhưng là Vũ Minh những lời đó để nàng cảm động.
Xoạt.
Đám người đồng loạt tránh ra 2 bên nhường đường.
Thấy được Eun Jung, đám người đồng loạt trợn to mắt.
Nàng ăn mặc 1 chiếc quần ngắn ôm tới đùi, 1 chiếc áo thun kéo xuống qua chiếc quần, thêm 1 đôi giàu kéo tới sát đầu gối. Mặc dù rất phổ thông, nhưng là dáng người nàng khá cao, thêm mái tóc tím bồng bềnh, gương mặt đẹp không tì vết càng tôn lên khí chất cao quý của nàng.
Đẹp!
Quá đẹp!
Nhìn qua có chút ngây thơ, nhưng lại không hiểu tỏa ra 1 loại hấp dẫn.
Cực kỳ quyến rũ.
Càng quá đáng hơn là bên cạnh Chiêu Hy đang nắm lấy tay Eun Jung đi cùng. Bởi vì nhìn ra Eun Jung xấu hổ cùng lo lắng, cho nên nàng liền mang Eun Jung đi lên.
Nhìn tới Chiêu Hy, đám người đồng loạt trong đầu hiện lên 2 từ.
Nữ Thần!
Không sai, chính là nữ thần.
Cao quý, trang nhã, gần như trước mắt nhưng xa không chạm tới.
Đám người không hiểu sao lại có chút tự ti.
Chờ cho Chiêu Hy cùng Eun Jung đi lên sân khấu, đám người ánh mắt vẫn rời không khỏi 2 người họ.
“Nhìn đủ chưa?”. Vũ Minh âm thanh lạnh lẽo vang lên làm đám người tỉnh táo lại, hơi chút xấu hổ.
“Lần sau để cho ta thấy ánh mắt như thế nhìn nàng, ta đảm bảo các ngươi cuộc đời còn lại trải qua kinh khủng nhất đến cuối đời”. Vũ Minh bình tĩnh nói.
Đám người trong lòng có chút bất lực.
“Nàng thật là ca sĩ?”.
“Làm sao?”. Vũ Minh nhướng mày.
“Không không không, chỉ là trước kia chưa từng thấy qua”. tên kia xấu hổ nói.
“Ha ha, vậy hôm nay ta để cho các ngươi biết, thế nào là âm nhạc”. Vũ Minh âm thanh mang theo có chút kích động.
Trong vũ trụ, âm nhạc không thiếu, nhưng là gần như toàn bộ đều là theo con đường võ giả, cho nên âm nhạc không thế nào phát triển, cũng chỉ có thể nói là giải trí.
Nhưng ngược lại là vũ đạo, nhảy múa lại cực kỳ được hoan nghênh.
Vũ công trong vũ trụ thân phận cao quý, bởi vì họ có thể thông qua biểu diễn mê chết cả 1 quân đội, đó là 1 loại mị hoặc. Vũ công đều có cách tu luyện riêng, cảnh giới giống nhau, không cần thận 1 chút liền bị họ khống chế.
Thông qua 1 loại dao động ảnh hưởng tới tinh thần người xem, đây là 1 loại bước sóng, nhìn hay không đều bị ảnh hưởng. Hơn nữa cấp bậc càng cao, ảnh hưởng càng lớn.
Nhưng là trong vũ trụ lại không có âm thanh chưởng khống.
Hắn tưởng tượng thấy 1 ngày, Eun Jung đứng trên sân khấu, bên dưới là hàng trăm tỷ người gào thét cảnh tượng. Thật đúng là đủ hùng vĩ.
Âm nhạc là thứ quý giá nhất mà nhân loại sáng tạo ra. Chỉ có nhân loại trí tưởng tượng mới có thể sáng tạo ra những thứ này.
Năm xưa trống trận cũng có thể gọi là 1 loại âm nhạc, dùng để cổ vũ sĩ khí quân đội.
Nếu như Eun Jung nàng ngày nào đó trở thành nữ hoàng âm nhạc toàn bộ vũ trụ, phải chăng 1 lời nói của nàng liền có thể khiến cho toàn bộ vũ trụ điên cuồng đâu?.
Xoay người ngồi xuống trước chiếc đàn dương cầm, Vũ Minh nhìn Eun Jung hỏi.
“Muốn bài nào?”.
“Lovey Dovey đi”. Nghĩ 1 chút Eun Jung liền nói. Dù sao với không khí hiện tại rất thích hợp bài này.
“Tốt”. Vũ Minh gật đầu.
Sau đó điều chỉnh 1 chút đàn dương cầm.
Nhạc cụ hiện tại so với quá khứ khác nhau quá xa, đặc biệt là đàn dương cầm. Họ kết hợp lại các loại âm thanh với nhau, chỉ cần điều chỉnh 1 lúc là có 1 bản nhạc hay.
Tất nhiên vẫn phải có nhạc khúc mới được. Đương nhiên Vũ Minh đã ghi nhớ hết được những nhạc khúc đó rồi. Sự việc liền trở lên đơn giản.
Điều chỉnh thử mất khoảng 2-3 phút liền xong.
“Xong”. Vũ Minh nói xong liền đặt tay lên phím đàn bắt đầu đánh.
Ngay sau đó, âm nhạc vang lên, ban đầu chỉ có 1 đoạn giống như kèn vang lên. Nhưng vài giây sau liền vang lên tiếng trống kết hợp.
Vừa nghe đến đây đám người không tự chủ được lắc lư theo điệu nhạc.
Eun Jung cầm lên micro bắt đầu hát…
Bên dưới đã là 1 mảnh hỗn loạn.
Đám người hiện tại không có chút nào chú ý hình tượng của mình.
Eun Jung hiện tại thể lực rất nhiều, qua nhiều năm luyện tập hiện tại nàng hoàn toàn có thể 1 mình hát bài này mà không chút nào gượng ép hay khó nghe.
Điệu nhảy của nàng rất đơn giản, ở đây ai cũng có thể làm được, hơn nữa làm có thể còn tốt hơn. Nhưng là hiện tại không ai đi chú ý cái này, họ trong đầu bây giờ chỉ có âm nhạc.
Điên cuồng.
Họ bắt đầu học theo điệu nhảy của Eun Jung. Vậy mà chỉ 1 lúc, bên dưới hoàn toàn mô phỏng theo được điệu nhảy của nàng.
Trịnh Thiên ở quầy rượu cũng ngẩn ngươi, cơ thể cũng có chút rung chuyển. Mặc dù tận lực khắc chế nhưng vẫn là khó kìm nén được cái cảm giác sung sướng này.
Giai điệu này thật…thật… quá tuyệt vời.
Quá tuyệt vời.
Hắn hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, Eun Jung vì sao lại nói bài hát kia như thế.
Quả thật 2 cái so sánh, hoàn toàn là rác rưởi cùng báu vật cấp bậc.
Đây mới thực sự là âm nhạc sao?.
Vũ Minh cùng Chiêu Hy cũng có chút kích động. Kích động ở đây không phải bài hát này có cỡ nào ưu tú, cũng không phải Eun Jung hát hay cỡ nào. Dù sao nhiều năm như thế, sớm đã thích ứng cùng quen thuộc.
Họ kích động là do bầu không khí sôi động.
Chỉ cẩn người đến bất kỳ show âm nhạc nào đều sẽ bị bầu không khí như này khiến cho nhiệt huyết sôi trào, rất muốn đứng cùng đàm người thét gào.
Tất nhiên, người mù âm nhạc ngoại lệ.
Ngay khi âm nhạc kết thúc, toàn bộ đám người đều đồng loạt đứng chết chân tại chỗ. Họ hiện tại kích động đến run rẩy. Ngay sau đó, toàn bộ thét lớn.
Phải biết rằng, ở đây trên 200 người toàn bộ đều là con em gia tộc lớn nhỏ đều có. Từ con em gia tộc kinh thương đến võ giả, không 1 ai là ngoại lệ, đều ngửa mặt lên trời thét lớn.
Họ muốn giải phóng ra sự kích động trong lòng.
Khí tràng của họ toàn bộ bạo phát. Vậy mà lạ thường kết hợp lại với nhau, tuy rằng nó không có nguy hiểm gì, nhưng là mang tới áp lực cho người khác thật rất lớn.
Trọn vẹn hơn 200 người bộc phát ra khí tràng, ngay cả Vũ Minh trong lòng cũng nổi lên ý nghĩ né tránh.
Tất nhiên hắn sẽ không làm vậy, bởi vì Eun Jung còn đang ở đây. Hắn muốn xem xem, rốt cuộc nàng chịu đựng được loại áp lực này bao lâu.
Ban đầu nàng có chút run rẩy, sau đó là cố gắng chống đỡ.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Minh đang nhìn chằm chằm nàng, rồi cho nàng 1 cái ánh mắt cổ vũ.
Hít sâu 1 hơi, Eun Jung lấy lại bình tĩnh, sau đó đứng thẳng người lên.
Vũ Minh ánh mắt lóe lên tán thưởng thần sắc, hắn đứng dậy đi bên cạnh Eun Jung, nhìn xuống đám người đang hét lớn, sau đó dồn lực quát lớn 1 tiếng.
“Ngậm miệng”.
Mất khoảng vài phút, đám người mới bình tĩnh lại, gương mặt kích động đỏ bừng nhìn lên.
“Làm sao rồi? Không phải các ngươi đều coi thường ca sĩ sao? Hiện tại kích động như vậy làm gì?”. Vũ Minh nhìn đám người trào phúng nói.
Đám người xấu hổ cúi đầu. Nhưng nội tâm lại điên cuồng chửi bới.
Mẹ nó ngươi đem đến người như thế, chúng ta làm sao biết? Hiện tại còn trào phúng chúng ta?.
Tuy nhiên chỉ là dám nghĩ thế thôi, ai bảo họ đuối lý đây?.
“Ha ha, coi thường ca sĩ đúng không?”. Vũ Minh cười lạnh.
Cũng không trách họ nghĩ như thế, dù sao xã hội hiện tại, ca sĩ thật đúng là không có đem lại sự hữu ích gì cho xã hội.
Võ giả đều cần thời gian tu luyện, thậm chí có người còn đóng cửa vài tháng không ra ngoài chỉ để tu luyện, ai sẽ quan tâm đến mấy cái gọi là ca sĩ này?.
Vũ Minh thì không nghĩ thế, võ giả cũng cần nghỉ ngơi, áp lực quá lớn họ cũng sẽ đi tìm “kỹ viện” phóng thích áp lực, hoặc trực tiếp ở nhà cùng vợ “vận động”.
Nhưng đó cũng chỉ là ngắn ngủi tạm thời, áp lực đến từ 2 phương diện, 1 là thân thể, 2 là tinh thần. Mà áp lực trên tinh thần có thể ép 1 người đến phát điên, như vậy tìm thứ gì để có thể giải tỏa?.
Đương nhiên là âm nhạc.
Nhìn đám người trước mặt này liền hiểu, tuy rằng bây giờ ca sĩ chẳng có cái gì địa vị, dù sao những ca khúc họ hát chẳng ra gì, hơn nữa địa vị thấp cho nên cũng chẳng ai đi quan tâm phát triển nó.
Vũ Minh nhớ lại lời Vận Mệnh Nữ Thần nói lúc trước, thế giới kia là do lịch sử đứt gẫy tạo thành không gian, có như này hiện trạng 1 phần cũng là vì đó.
Nếu như cuộc sống chỉ có chiến đấu, danh lợi cùng địa vị, mà thiếu mất văn hóa phồn vinh, giải trí mang tới niềm vui sướng thì còn gì là cuộc sống. Cuộc sống như thế thật rất nhàm chán, cũng rất mệt mỏi.
Hắn muốn thay đổi điều này.
Hắn nhìn đám người bên dưới bình tĩnh nói.
“Thế nào? Hét lớn đi ra, thoải mái hơn không ít đi?”.
Đám người nhất thời sững sờ, cảm nhận 1 chút cơ thể, hoàn toàn không có trước đó mệt mỏi.
Họ đến đây chủ yếu là để giải sầu, đó là do tinh thần mang tới áp lực, 1 loại ảo tưởng mệt mỏi gây nên. Nhưng hiện tại, chúng nó hoàn toàn biến mất.
Ngước nhìn Vũ Minh trên đài, khẳng định gật đầu.
“Tốt, các ngươi tới đây đều tìm niềm vui, như vậy ta đã đưa cho các ngươi, các ngươi trả tiền đi. Mỗi người 100 triệu, không có ý kiến gì chứ?”. Vũ Minh cười cười nói.
Mẹ nó.
Nghe 1 bài hát 100 triệu?.
Ngươi sao không đi ăn cướp?
“Không muốn cho? Phải biết, các ngươi vừa mới chứng kiến lịch sử thời khắc, ngoại trừ ta, nàng là lần đầu tiên trên thế giới này hát cho người khác nghe. Nghe xong không muốn trả tiền?”. Vũ Minh cười lạnh nói.
“Chúng ta cho”.
Đám người dứt khoát nói.
Cho nàng thì được, cho người… chết tư tưởng đó đi.
“Vậy tốt, các ngươi vừa rồi như thế sỉ nhục ca sĩ cái từ này, cũng là đối với nàng nhục nhã. Không đối với nàng xin lỗi sao?”.
“Đứng trước mặt các ngươi hiện tại, là âm nhạc - QUEEN”. Vũ Minh hét lớn nói.
Nghe thế họ liền sững sờ, nếu đổi lại là người khác, họ có lẽ không thèm ngó tới, nhưng là vừa chứng kiến thần tác như thế, họ nội tâm lại sinh ra xấu hổ. Xin lỗi 1 người như thế, cũng không mất mặt
Đám người đồng loại biểu thị áy náy, 1 tay để trước ngực, bày ra thân sĩ cúi người đồng loạt nói.
“Queen”.