Mục lục
[Việt Nam] Chúa Tể Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi là đang kể chuyện cười sao?”. Người kia khẽ cười nhìn Vũ Minh nói.

“Chuyện cười sao?”. Vũ Minh cười cười.

Người kia đột nhiên cảm thấy không ổn, từ lúc Vũ Minh nói chuyện đến giờ, nàng đã bỏ tay xuống, cho nên hiện tại Vũ Minh cùng Vũ Duệ hoàn toàn tự do. Mà trong thời gian đó, hắn đã di chuyển tới kế bên cơ thể hắn rồi

Chưa để nàng kịp phản ứng, Vũ Minh ngay lập tức trở lại thể xác.

Mà người kia, muốn lần nữa đánh bật hồn thể Vũ Minh ra ngoài, nhưng đáng tiếc, ngay khi Vũ Minh trở lại thân thể, hắn đã sử dụng lên hủy diệt lực lượng nhỏ nhoi trong cơ thể mình.

Giống như hắn vừa rồi nói, hủy diệt lực lượng không chỉ là dùng để hủy diệt, mà còn có thể dùng để bảo vệ.

Vũ Minh cảm thấy có 1 loại lực lượng nào đó tác động đến hồn thể của hắn, muốn đem hắn đẩy ra ngoài. Nhưng là do có hủy diệt năng lượng che chắn, cho nên hắn 1 chút bị tác động cũng không có.

“Giao cho ngươi rồi”. Vũ Duệ thấy thế khẽ nhếch môi, sau đó hóa thành 1 đạo tàn ảnh biến mất.

“Lựa chọn của ngươi đây?”. Vũ Minh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy trào phúng nói.

“Trở lại thân xác thì thế nào? Ngươi đánh lại ta sao?”. Mặc dù bất ngờ bị Vũ Minh lợi dụng sơ hở trở lại thân thể, nhưng nói về thực lực, Vũ Minh nhưng là tổn thương không được nàng.

Phải biết Chiêu Hy mặc dù sức mạnh thân thể chỉ đạt tới Tử Linh cảnh, nhưng là muốn đánh phá, trên trái đất người có thể tổn thương được nàng còn chưa sinh ra.

Đương nhiên, nàng là không biết tới Bạch Tử tồn tại nên mới có ý nghĩ đó.

Thực tế mà nói, hồn thể đối với con người là không có tác hại, nó chỉ chiếm cứ được thể xác khi linh hồn biến mất. Cho nên nó mới trăm phương ngàn kế chiếm lấy thi thể Song Dực Sư Ưng Vương.

Sở dĩ nó có thể chiếm được thể xác Chiêu Hy, đơn giản vì Chiêu Hy nàng chỉ còn lại 1 đạo tàn hồn.

Mà như dạng này, những hồn thể đến từ thế giới như nó khó chơi nhất chỉ có là không thể dùng chiêu thức công kích linh hồn. Đơn giản vì nó còn đang trong bảo vệ kỳ.

Mà muốn giết chúng bằng việc công kích linh hồn, phải có cấp bậc tương đương với Sáng Thế Thần. Hoặc là hóa thành hồn thể cùng chúng chém giết.

Mà võ giả, chỉ có thể công kích thực chất, muốn đi ra bằng hồn thể chiến đấu, cũng chỉ có những pháp sư kia mới làm được. Nhưng ai sẽ lại đi chăm chú tu luyện hồn thể đây? Đơn giản vì họ đối mặt với kẻ địch là bằng xương bằng thịt, chứ không phải hồn thể.

Có thể đối phó với hồn thể, chỉ có vũ trụ hải. Nhưng vũ trụ hải đã bị phá hủy, cũng không lạ gì khi những thứ này có thể tiến vào vũ trụ này hoành hành,

“Ta thật đánh không lại ngươi, nhưng là có thể giết chết ngươi”. Vũ Minh cười lạnh nói.

Cơ thể hắn đột nhiên hiện lên vài đạo tia chớp đen, đây là hủy diệt năng lượng di chuyển trong thân thể hắn tạo thành dị tượng. May mắn hắn có sinh mệnh năng lượng bảo hộ, nếu không cũng kiên trì không được bao lâu với tình trạng này.

Người kia khẽ giật mình, nàng cảm nhận được nguy hiểm. Tuy rằng vật chất là không thể tác động tới hồn thể, nhưng là năng lượng bản nguyên lại khác biệt. Nó là các năng lượng hình thành thế giới, đương nhiên có thể ảnh hưởng tới hồn thể.

“Ta còn thật không tin ngươi dám làm cái gì, ngươi bỏ được sao?”. Người kia vẫn giữ lấy 1 chút tâm lý may mắn, nàng thấy Vũ Minh yêu Chiêu Hy như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm tự tay giết chết nàng?.

“Ngươi ánh mắt này để ta đặc biệt chán ghét, cho nên…”. Vũ Minh lạnh lùng nói.

Nhìn lấy người con gái quen thuộc, nhưng lại bị người khác chiếm giữ, dùng cái ánh mắt đó nhìn mình, Vũ Minh cảm giác rất buồn nôn, rất tức giận. Hắn thà chính tay mình giết chết Chiêu Hy, cũng không để cho cái thứ dơ bẩn này chiếm hữu lấy cơ thể nàng.

“Ngươi đi chết đi”. Vũ Minh gầm lên 1 tiếng lao tới.

Xẹt.

Người kia phản ứng kịp thời, tránh né 1 đòn tấn công của Vũ Minh. Nếu như chậm chút nữa khả năng đã bị hủy diệt năng lượng xé thành 2 nửa. Nhìn vùng bụng quần áo bị phá hủy, lộ ra cái eo thon trắng như tuyết, người kia ánh mắt nhìn Vũ Minh đầy phẫn nộ.

Mà Vũ Minh cũng khó hiểu, tại sao người này lại phẫn nộ đây? Nghĩ là nghĩ thế, nhưng hắn cũng không có dừng lại mà tiếp tục lao lên.

Không thể không nói, người này khống chê thân thể Chiêu Hy né tránh rất nhanh, Vũ Minh rất khó áp sát đánh trúng. Hắn có chút hối hận vì trước kia không có quyết tâm ra tay.

Liếc mắt qua nhìn Linh Nhi đang không ngừng thôn phệ hồn thể, Vũ Minh trong đầu lóe lên ý nghĩ, sau đó không chút do dự đánh về phía Linh Nhi.

Thấy Vũ Minh hướng về Linh Nhi đánh tới, người kia biến sắc lập tức lao lên cản lại. Điều này vừa vặn phù hợp Vũ Minh ý nghĩ.

Ngay khi người kia cản lại, Vũ Minh tay còn lại lập tức hoá chưởng đánh tới. Không chút cố kị, không chút nhân nhượng, giống như đó không phải là Chiêu Hy như thế.

Mà người kia cũng bị sự tàn nhẫn của Vũ Minh làm giật mình.

Hắn vậy mà thật sự ra tay?!.

Chẳng lẽ hắn không quan tâm Chiêu Hy? Điều này sao có khả năng?.

Vũ Minh 1 chưởng trực tiếp đánh trúng cánh tay của nàng, cánh tay trực tiếp bị đánh máu thịt be bét.

Cánh tay gần như bị phế bỏ, đây chính là uy lưc của hủy diệt năng lượng.

Chiêu Hy nàng ngoài thân thể sức mạnh thân thể ra thì không hề sử dụng được 1 chút chân nguyên lực nào. Đó là do tác dụng phụ trong thời gian rất dài đóng băng.

Mà ngay khi đánh bị thương người kia, Vũ Minh lập tức đánh tới.

Về phần Linh Nhi trực tiếp bị Vũ Minh không thèm để ý tới. Vừa rồi lo lắng chẳng qua chỉ là nhất thời, khi đó hắn quên mất Bạch Tử còn tại.

Mà Bạch Tử là ai? Đại danh đỉnh đỉnh Vũ Trụ Đệ Nhất Thần Toán, chưa nói tới thân phận pháp sư, chỉ riêng là chưởng môn Thiên Cơ Tông, dù thực lực không bằng đỉnh phong nhưng muốn chơi chết Song Dực Sư Ưng Vương thì quá đơn giản.

Nói gì đến việc đây chỉ là một Ngụy Song Dực Sư Ưng Vương đây.

Chỉ được cái thân xác mạnh mẽ, làm sao chơi lại được Bạch Tử. Huống chi con Song Dực Sư Ưng Vương này ngay cả Thánh Giả cũng chưa đạt tới.

Hơn nữa Vũ Minh biết rõ, Bạch Tử là người có tính mục đích nhắm vào rất mạnh, hắn chọn ở lại trái đất, 80% nơi này có thứ hắn muốn, dù không biết là gì nhưng chắc chắn hắn sẽ không đơn giản nhìn trái đất gặp nguy mà không ra tay.

Hủy diệt năng lượng quả thật quá mạnh mẽ, dù đã né tránh chỗ yếu hại, nhưng người kia cũng bị thương không nhẹ.

“Ngươi thật đúng là nhẫn tâm”. Người kia phẫn hận nói.

“Với ta có quan hệ gì?”. Vũ Minh cười nhạt.

“Vậy để xem ngươi tàn nhẫn tới đâu”. Người kia lạnh lùng nói, sau đó lập tức lao lên.

Vũ Minh đôi mắt lóe lên tia sáng.

Cắn câu rồi.

Quả nhiên.

Người kia lao lên, sau đó lập tức nhắm về phía đầu Vũ Minh đánh, ngay trước ngực liền để lộ ra sơ hở chết người.

Vũ Minh nheo đôi mắt lại, bàn tay được bao phủ bởi hủy diệt năng lượng đâm thẳng tới, ngay lập tức liền đâm xuyên cơ thể Chiêu Hy. Máu tươi từ cánh tay hắn nhiễu xuống đất tạo thành 1 vũng máu lớn.

“Thật đủ tàn nhẫn”. Lúc này, đột nhiên cách đó không xa, 1 bóng người xuất hiện, hình dáng cũng rất xinh đẹp, nhưng nhìn qua giấu như được nhân tạo tạo ra mà không phải tự nhiên sinh trưởng.

“Chúc mừng, ngươi vừa tận tay giết chết nàng”. Người kia nói.

“Vậy sao?”. Vũ Minh cười nhạt, sau đó rút tay ra khỏi người Chiêu Hy, ngay lập tức nàng mất đi cân bằng muốn đổ gục xuống thì cánh tay còn lại của Vũ Minh đưa ra đỡ lấy.

Bàn tay đầy máu kia lập tức đặt lên người nàng, 1 nguồn sinh mệnh lực khổng lồ tràn ra ngoài truyền vào cơ thể Chiêu Hy, duy trì lấy sinh mạng của nàng.

“Ngươi quên rằng ta vẫn còn nắm giữ sinh mệnh lực lượng sao?”. Vũ Minh nhìn người kia cười nhạt.

“Ngươi…”. Người kia tức giận nói không lên lời.

“Muốn dùng tâm kế với ta, ngươi còn non lắm”. Vũ Minh cười lạnh nói.

Hắn nhìn ra, người này mặc dù mạnh mẽ 1 điểm, nhưng là tâm trí quá mức đơn giản, hắn chính là muốn để cho nàng biết hắn thật sự quyết tâm giết nàng trong thân xác Chiêu Hy.

Như vậy nàng ta liền sẽ lợi dụng điều này, trước khi hắn giết Chiêu Hy liền lập tức rời khỏi thân xác nàng.

Nhưng ai bảo Vũ Minh cũng đang lợi dụng điều này đâu?.

Nắm giữ sinh mệnh lực lượng, chỉ cần trái tim không nát, hắn hoàn toàn có thể cứu sống lại Chiêu Hy. Nếu như không tàn nhẫn đâm xuyên cơ thể Chiêu Hy, như vậy rất có thể khiến cho người này nghi ngờ.

Hắn thành công.

“Ngươi đừng hòng rời khỏi đây”. Người kia tức giận quát lớn 1 tiếng.

“Ha ha, đáng tiếc điều đó không do ngươi quản”. Vũ Minh cười lớn 1 tiếng, bàn tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện truyền tống quyển trực, ngay lập tức hắn liền đập xuống đất 1 cái, dưới chân liền xuất hiện 1 cái vòng tròn khắc hoa văn kỳ lạ.

Trong chớp mắt, 2 người liền lập tức biến mất tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK