Dường như sẽ là một hồi giằng co.
Nhưng thực sự song phương ngang tay sao?
Lâm Hiên dùng Lục Ngôn Ác Quỷ chú triệu hồi ác quỷ, mục chính chỉ là kéo dài thời gian cùng tiêu hao pháp lực của đối phương mà thôi. Hắn đang chờ thời cơ, giờ khắc này đã trở thành độc xà, chỉ chờ đợi đối phương lộ ra sơ hở sẽ lao lên cắn xé.
Theo thời gian trôi qua, song phương chiến đấu vẫn kịch liệt vô cùng. Yêu tộc tai dài mắt xanh càng lúc càng chiếm thế thượng phong. Lại qua một lát, rốt cục hắn đã tìm được sơ hở, một đao chém rụng đầu ác quỷ. Trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, nhếch miệng cười vui vẻ.
Nhưng đúng giờ khắc này, không gian bên cạnh thân thể lại truyền đến chấn động quỷ dị.
"Không tốt!"
Tuy sau khi cuồng hóa thân thể, đầu óc hắn đã không còn tỉnh táo. Nhưng theo bản năng vẫn cảm nhận được nguy cơ cực lớn. Lông tóc toàn thân dựng đứng, cơ thể muốn nghiêng để né tránh, nhưng đã không còn kịp. Chỉ thấy mi tâm nóng lên, một đạo hắc sắc lệ mang đã xuyên phá qua đầu, máu tươi lập tức túa ra...Đạo lệ mang kia chỉ vẻn vẹn bằng ngón tay cái, nhưng bất luận tốc độ ha lực đều khiến người ta trố mắt. Cũng không phải pháp thuật Ngũ Hành bình thường có thể so sánh.
Mặc Linh Toản!
Tuy thần thông này là bí thuật trong Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết, nhưng cũng không nhất định phải tu luyện công pháp này mới có thể thi triển. Chỉ cần nắm rõ nguyên lý, dùng Tuyết Ảnh Chân Ma công làm cơ sở, cũng có thể thi triển ra.
Trong khoảnh khắc ác quỷ vẫn lạc, cũng là lúc Lâm Hiên phát hiện ra sơ hở. Vì vậy hắn không chút do dự mà thi triển Mặc Linh Toản, nhất kích tất sát. Tuy thân thể Yêu tộc cường đại hơn tu sĩ nhân loại không ít, nhưng đầu bị xuyên phá thì thân thể cũng hoàn toàn phế bỏ.
Mà Lâm Hiên sẽ không để đối phương kịp hít thở, tay phải nâng lên, từ đầu ngón tay phóng ra một đạo ma khí. Xoẹt xẹt, theo động tác của hắn, một lôi cầu hiện hiên ra trên mặt Tê Lôi Cổ Kính, sau đó nó lập tức biến lớn đến hơn mười lần.
Lóe lên một cái, lập tức bay đên thân thể Yêu tộc tai dài mắt xanh.
Vốn đầu đã bị xuyên thủng, lúc này tức thì bị điện man chói mắt bao khỏa, mùi khét lẹt một lần nữa lại tràn ra. Kết cục của hắn cũng chẳng khác gì Xà Yêu ban nãy.
Lâm Hiên hướng về hư không vung lên một trảo.
Bành!
Thân thể Yêu tộc tai dài mắt xanh đã biến thành một đoàn huyết vụ, tan biến vào hư vô. Một viên châu màu xanh da trời bắn ra. Nhưng năm ngón tay Lâm Hiên đã hợp lại, đơn giản đem nó hút vào trong tay. Liếc qua một cái rồi lập tức bỏ vào Túi Trữ Vật.
Cùng lúc đó.
Môn chủ Thái Huyền môn cúi đầu xuống, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, nhìn thoáng qua lồng ngực mình.
Trên đó cắm một thanh Tiên Kiếm màu bạc nhạt. Máu tươi không ngừng tuôn ra, mà trên mặt hắn tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Một lần sẩy chân, ôm hận thiên thu. Quay lại trăm năm trước, nếu biết có ngày hôm nay, vô luận thế nào hắn cũng không thèm muốn Cực Phẩm khoáng mạch của Vân Ẩn tông.
Nhưng mọi thứ đều đã muộn.
Oanh!
Mặt ngoài Tiên Kiếm bùng lên hỏa diễm, bao khỏa toàn thân lão giả, ngay cả Nguyên Anh cũng lập tức bị hóa thành tro tàn.
Chỉ còn lại một Túi Trữ Vật trôi nổi giữa không trung.
Lâm Hiên vươn tay, vật ấy lập tức bị hắn thu lấy.
Đây là Tu Tiên giả thứ tám đã chết trong tay bản thể Lâm Hiên.
Sau đó hắn đem thần thức thả ra, lại không có bất cứ thu hoạch nào nữa. Số lượng Huyết Hỏa nghĩ tuy không phải chuyện đùa, nhưng tồn tại Phân Thần kỳ cũng chẳng phải đồ bỏ, vẫn có gần nửa gia hỏa trốn thoát.
Có vẻ như Lâm Hiên không thể một mẻ lưới hốt gọn.
Nhưng trải qua một trường chiến đấu này, ba phái đều đã đại thương nguyên khí. Cho dù không phải toàn bộ lão quái vật Phân Thần kỳ đều vẫn lạc, nhưng đã bị Lâm Hiên dọa cho vỡ mật. Không còn uy hiếp đối với Vân Ẩn tông.
Lâm Hiên dùng thực lực một người mà làm nên chiến tích như vậy, phóng nhãn tam giới từ cổ chí kim, từng đó cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Hắn không truy đuổi tới cùng, dù sao độn thuật của lão quái vật Phân Thần kỳ nào cũng có chỗ huyền diệu riêng. Chính mình cho dù có gắng sức, cùng lắm cũng chỉ diệt sát thêm được một hai người.
Lại qua thời gian mấy nhịp thở, một đạo cầu vồng xuất hiện trước mắt, Thân Nội Hóa Thân đã quay trở lại.
Linh quang lóe lên, liền hợp nhất với bản thể.