Mục lục
[Dịch] Bách Luyện Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cút mau!"

Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.

Thanh y công tử vừa sợ vừa giận, nhãn quang ánh lên một tia oán độc nhưng phần sợ hãi càng nhiều hơn. Gia hỏa này mặc dù kiêu ngạo đã thành thói quen nhưng còn chưa ngu đến nỗi không biết sống chết. Hiển nhiên không hắn không phải đối thủ của tên “Ác đồ” trước mắt.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi trở về bẩm báo lão tổ. Nhờ lão nhân gia làm chủ báo cừu. Hòa thượng có thể trốn, nhưng chẳng lẽ lại sợ miếu có chân hay sao?

Ý nghĩ xẹt qua trong đầu, thanh y công tử rên rỉ rồi bò dậy từ trên mặt đất. Được hai thị nữ dìu vào thú xa.

Hắn cũng không dám nhiều lời. Linh quang hiện lên, Thú xa hóa thành một đạo kinh hồng bay vút ra bên ngoài phường thị.

Kết quả này khiến chúng tu tiên giả chung quanh hoàn toàn bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên mang theo một tia dị sắc.

Kính sợ cùng bội phục nhưng cũng không thiếu sự hả hê khi người gặp họa.

Vạn Thú Tôn Giả thành danh cũng hơn ngàn năm, tính cách cực kỳ bạo ngược. Chỉ là một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ mà lại dám động thủ trên đầu Thái Tuế, như vậy chẳng phải muốn tìm chết sao?

Có lẽ là sợ bị tai bay vạ gió, những tu tiên giả này rất nhanh chóng tản mát đi.

"Đa tạ tiền bối trượng nghĩa tương trợ, nếu không hôm nay thiếp thân đã gặp phiền toái lớn." Đông Phương Minh Ngọc uyển chuyển bái xuống, trên mặt đầy vẻ cảm kích.

"Tiểu sự mà thôi, đạo hữu không cần khách khí. Sự tình tu phục Ô Kim Long Giáp Thuẫn còn thỉnh tiên tử quan tâm nhiều hơn." Lâm Hiên khoát tay áo, không chút để ý mở miệng: "Được rồi, Lâm mỗ còn có việc xin cáo từ trước."

Lời còn chưa dứt hắn đã hóa thành một đạo kinh hồng, bay về phía xa xa trên bầu trời.

Hắn rời đi không phải sợ đối phương lập tức tới tầm cừu mà là có ở lại cũng không còn ý nghĩa.

Nhìn thân ảnh Lâm Hiên rời xa, đôi mắt đẹp của Đông Phương Minh Ngọc chớp một cái, sâu trong đáy mắt dường như có kỳ quang ánh ra.

Đứng ở cửa một lúc, nàng mới chậm rãi vào trong cửa hiệu.

Trong đại sảnh vẫn là một đống hỗn độn. Đám thị nữ đang dọn dẹp, thi thể huyết nhục cũng được hai người hợp lực mang ra ngoài.

Đông Phương Minh Ngọc thở dài bước đều lên lầu hai. Không dừng ở đại sảnh mà đi tới một gian phòng khác.

Bên trong bài trí thuần khiết tao nhã, trên vách tường còn treo một bức thủy bình.

Mùi đàn hương thấm vào lòng, cả gian phòng nhìn qua vô cùng tố nhã. Đông Phương Minh Ngọc hơi chút do dự rồi đi tới trước bức họa.

Nàng đưa ra bàn tay ngọc thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt trên đó. Đôi môi anh đào hé mở nhả ra chú ngữ thần bí cổ lão, thanh âm cực nhỏ tràn ngập khí tức man hoang cổ phác.

Đến khi chú ngữ niệm xong, nàng đưa ngón tay ngọc điểm về phía trước, miệng khẽ quát một tiếng: "Hiện!"

Đầu ngón tay ngọc không biết đã bị cắt ra từ khi nào, một giọt tinh huyết nhỏ ra, như một tiểu huyết châu vù một tiếng nhập vào bức họa.

Phần phật . . .

Giống như mặt nước hồ đang phẳng lặng bị ném xuống một hòn đá, tạo lên từng vòng từng vòng gợn sóng dập dờn. Cảnh vật trong bức họa lóe ra, chỉ trong nháy mắt đã trở nên chân thật, không còn là một bức họa vẽ bằng mực nữa.

Nếu có tu tiên giả Linh giới nào ở chỗ này khẳng định vô cùng sợ hãi.

Bởi vì đây là Tu Du Đồ đỉnh đỉnh đại danh!

Cái gọi là Tu Du, là một trong những thiên địa pháp tắc cực kỳ cao cấp, ngang với không gian pháp tắc.

Cho dù ở Linh Giới, tu tiên giả có thể nắm giữ nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, phải là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm danh chấn một phương.

Mà Tu Du Đồ chính là cách vận dụng cụ thể của không gian pháp tắc, đem cây cỏ núi đá phong ấn trong một bức họa.

Khi tiểu huyết châu dung nhập vào, đột nhiên sương trắng tỏa ra bao bọc lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, khi sương mù tan đi thì đã không thấy tung tích của nàng trong phòng.

Giờ này khắc này Đông Phương Minh Ngọc đã đi vào Tu Du Đồ.

Núi cao hồ sâu bên ngoài chẳng qua là che mắt mà thôi, chân chính Tu Du Đồ kỳ chỉ lớn chưa bằng một phần ba căn phòng này, chỉ là một hang đá nhỏ hẹp đơn sơ mà thôi.

Muốn phong ấn không gian càng lớn thì phải càng thấu triệt đối với không gian pháp tắc.

Trong hang đá, ngoài trừ Đông Phương Minh Ngọc còn có một hắc y nữ tử chừng hai mươi tám chín, thấy không rõ dung mạo do dùng khăn lụa che lại.

Nhưng tu vị của nữ tử này không phải thấp, không ngờ tu tiên giả Ly Hợp Hậu Kỳ.

Mà khiến người chú ý là nàng chính lại là Hải Tộc nhân, từ trên người có thể thấy một chút bất đồng đặc biệt so với nhân tộc.

Chính là nữ tử từng xuất hiện ở trên Huyền Quy khôi lỗi, không biết sao giờ lại xuất hiện ở nơi này, hành tung quỷ bí khôn lường.

"Quận chúa."

Nhìn thấy Đông Phương Minh Ngọc, trong mắt nữ tử lộ ra một tia hoan hỉ, cúi thân hành lễ.

"Tú di, sao người lại đến nơi này?"

Đông Phương Minh Ngọc đưa tay che miệng, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

"Chủ thượng không yên lòng về sự an toàn của Quận chúa nên phái ta đến bảo hộ."

"Ý của phụ vương?"

"Không sai, nói vậy Quận chúa cũng hiểu được, từ khi Khấp Mộc Chân Nhân ngã xuống. Hồng Diệp Tiên Tử tiếp tục địa vị đảo chủ nhưng tu vị chưa tới Ly Hợp, tự nhiên rất khó khiến kẻ dưới phục tùng. Lo lắng bên trong còn chưa nói, mấu chốt là bên ngoài Vạn Thú Tôn Giả dã tâm bừng bừng. Nếu là sự tranh đoạt của các tiểu thế lực Nhân tộc thì chủ thượng không để ở trong mắt. Có điều Hồng Diệp hải vực này có quan hệ rất lớn đến đại sự của chúng ta. Theo ý của thuộc hạ. Quận chúa là thiên kim chi thể, xuất đầu lộ diện ở nơi này thật không ổn. Chi bằng Quận chúa trở về Hải Đế Tiên Thành, chuyện nơi đây để thuộc hạ chủ trì là được." Mặc dù không thấy rõ dung mạo nhưng thanh âm của hắc y nữ tử vô cùng nhu mì, tám chín phần cũng là một đại mỹ nữ.

"Đa tạ ý tốt của Tú di, nhưng Ngọc Nhi không thể rời khỏi nơi này."

"Sao?"

"Minh Ngọc không phải muốn tranh cái gì, cũng biết thủ hạ nhân tài dưới trướng phụ vương đông đúc. Ta chẳng qua chỉ là Ngưng Đan Kỳ nhưng mưu đồ đại sự lần này không phải cứ tu vị cao là có thể hoàn thành. Mấu chốt là cần phải bí mật. Đương nhiên Hồng Diệp đảo không đáng nhắc tới, phụ vương cũng không để Vạn Thú Tôn Giả vào mắt. Nhưng nếu một khi tin tức lộ ra thì Nhân tộc sẽ không từ bỏ ý đồ. Mà với thân phận của phụ vương, Hải Tộc làm sao có thể bỏ mặc. Một lời không tốt, hai tộc đột khởi phân tranh. Khi đó chỉ có máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi, hơn nữa lại để Yêu Tộc chiếm được tiện nghi."

"Quận chúa nói có lý, so sánh với Kỳ quận chúa suốt ngày chỉ biết hồ nháo thì ngươi thật cực khổ." Hắc y nữ tử thở dài.

" … Chẳng lẽ tiểu muội lại làm chuyện gì hồ đồ, gây ra đại họa?" Đông Phương Minh Ngọc nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần lo lắng, tính cách của nàng tuy khác muội muội nhưng tình cảm rất tốt.

Mẫu thân đã sớm mất, Trưởng tỷ như mẹ. nàng tự nhiên vô cùng chiếu cố đối với thân muội muội này.

"Kỳ quận chúa tư chất không tồi nhưng chỉ có điều tính cách quá mức hoạt bát, không chịu nổi tịch mịch, điều này tuyệt đối chỉ có hại với tu tiên giả chúng ta. Gần đây nàng lén rời Hải Đế Tiên Thành, xém chút nữa táng thân nơi bụng hải thú, cũng may được một Nhân tộc tu sĩ đi qua tương cứu. Có điều Kỳ quận chúa không lấy đó tiếp thu được chút giáo huấn nào, không lâu rồi lại trốn đi. . ."

"Cái gì, nó trốn đi. . ." Đông Phương Minh Ngọc quá sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.

"Không sai, đúng là trốn khỏi thành, còn lưu lại một ngọc giản, nói cuộc sống ở đáy biển quá mức nhàm chán, muốn đi ra bên ngoài xông xáo một phen. . ." Hắc y nữ tử thở dài, thanh âm cũng tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

"Không được, tiểu muội làm sao có thể hồ nháo như vậy, chẳng qua nó vừa mới Trúc Cơ, vạn nhất rơi vào trong tay tà tu…" Thần sắc Đông Phương Minh Ngọc khẩn trương, tính tình nàng trầm ổn nhưng cũng không biết tiến thối thế nào khi đối mặt với sự cưỡng bức của Thiếu đảo chủ vừa nãy.

"Ngọc Nhi, ngươi cũng không cần quá lo. Kỳ nha đầu tuy tùy hứng dù sao cũng là nhi nữ của vương thượng. Chủ nhân đã lập tức phái Thiên Cầm Thất Sát đi tìm tung tích rồi"

"Thì ra là thế. . ."

Đông Phương Minh Ngọc nghe đến đó, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm. Thần thông của Thiên Cầm Thất Sát ra sao thì nàng trong lòng hiểu rõ. Có bọn họ đi tìm muội muội, hẳn là không đáng ngại, gặp sự không tốt cũng có thể hóa hiểm hành hung.

***

Cùng lúc đó, trong Phủ thành chủ.

Trong một phòng cực kỳ hoa lệ, một thiếu nữ thanh xuân ngồi ở ngôi chủ vị. Nhìn qua nàng khoảng hai mươi, một thân váy trắng muốt, mang theo vài phần phiêu nhiên xuất trần.

Chính là Hồng Diệp Tiên Tử!

Nàng mới hơn bốn trăm tuổi đã tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ. Cho dù ở nơi Linh Giới tài nguyên phong phú này, dùng từ kỳ tài ngút trời để hình dung nàng thì cũng không gì là quá đáng.

Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, tổ phụ của nàng vẫn lạc quá sớm. Không còn Khấp Mộc Chân Nhân, Hồng Diệp Tiên Tử đảm đương vị trí đảo chủ vô cùng miễn cưỡng.

Cường giả vi tôn, Tu Tiên Giới xưa nay đều như vậy. Một Nguyên Anh tu sĩ chưởng quản một đại gia nghiệp như vậy, há có thể không khiến đám hổ lang thèm thuồng.

Nhớ đến Vạn Thú Tôn Giả, sắc mặt Hồng Diệp Tiên Tử liền trở nên âm trầm.

Lão không biết xấu hổ đó, không ngờ lại muốn nàng gả cho lão.

Song phương chênh nhau hơn ba nghìn bảy trăm tuổi, lão gia hỏa này cũng quá vô sỉ rồi.

Lúc này ngoài Hồng Diệp Tiên Tử, trong thính đường còn có mấy chục tu sĩ Nguyên Anh, tu vị kém nhất cũng là Sơ kỳ đỉnh phong.

Thượng giới quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là một tiểu đảo mà nội tình có thể sánh được với Thiên Nhai Hải Các, thế lực cường đại hàng đầu ở Nhân Giới.

Những người này vốn là tâm phúc của Hồng Diệp Tiên Tử. Nếu không có sự ủng hộ của bọn họ thì nàng căn bản không làm được vị trí đảo chủ này.

Mà hiện tại Hồng Diệp đảo gặp phải đại nguy cơ.

"Các vị thúc bá, lần này Vạn Thú lão nhân kia tới rõ ràng là bất thiện. Từ khi tổ phụ ngã xuống, thế lực của Hồng Diệp đảo chúng ta đại giảm. Hiện tại cường địch ở bên như lang hổ rình mồi. Tiểu nữ tử trẻ người không biết ứng phó ra sao, còn thỉnh các vị thúc bá đưa ra chủ ý"

Hồng Diệp Tiên Tử hé mở đôi môi anh đào. Nàng không chỉ có tư chất xuất chúng mà dung mạo cũng là nhất đẳng, là đại mỹ nữ nên khó trách Vạn Thú Tôn Giả thèm nhõ dãi ba thước. Lão gia hỏa kia ngoài trừ dã tâm bừng bừng thì nổi danh nhất chính là tham hoa háo sắc.

Nếu nghĩ đến việc trâu già gặm cỏ non thì quả thực không có đạo đức nhưng lão đâu có quản nhiều, Tu Tiên Giới vốn chính là cường giả nói chuyện.

"Đại tiểu thư, Vạn Thú Tôn Giả dã tâm bừng bừng, Khi lão đảo chủ còn tại thế đã từng giao tranh với Hồng Diệp đảo chúng ta. Lần này quay đầu trở lại khẳng định quyết tâm, hơn nữa hắn tính nhất tiễn hạ song điêu. . ." Người lên tiếng là một tu tiên giả vận hắc bào, khuôn mặt vuông vức, nhìn qua có vẻ chất phác.

"Nhất tiễn hạ song điêu! Quách thúc thúc, còn thỉnh nói rõ hơn." Quách Nho này chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nhưng khi tổ phụ còn tại thế rất nể trọng sự trung tâm của lão. Hồng Diệp Tiên Tử đối với lão kính trọng như phụ thân.

"Đại tiểu thư, điều này là rất rõ ràng. Vạn Thú Tôn Giả ngoài mặt muốn hảo sự với đại tiểu thư, cũng không hề đề cập tới đối với sự tình Hồng Diệp đảo. Nhưng một khi tiểu thư thật sự gả cho hắn, chẳng phải mỹ nhân cùng giang sơn đều trong lòng bàn tay hắn hay sao. . ."

"Lời này của Quách hiền đệ sai rồi, hôn sự lần này chính là một cơ hội đối với chúng ta…" Quách Nho còn đang nói thì một hồng phát lão giả lại cười mà như không cười mở miệng.

Người này diện mạo quái lạ, không chỉ tóc đỏ như lửa mà khuôn mặt bên trái còn có một cái bớt to hình một con bò cạp, nhìn qua đáng sợ cực kỳ.

"Ngô trưởng lão, lời này là có ý gì? Chuyện thế này sao lại là cơ hội cho bổn đảo?" Quách Nho nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ chán ghét đảo qua hồng phát lão giả, căn bản không để ý việc đắc tội với một tu tiên giả Nguyên Anh Hậu Kỳ.

"Quách hiền đệ ngươi cần gì phải nóng vội như thế. Để Ngô mỗ phân tích cho ngươi hiểu. Đại tiểu thư, lời của ta có chút khó nghe nhưng tuyệt có lý, xin đại tiểu thư không nên tức giận. . ."

"Ngô trưởng lão có lời mời nói. Lời thật thường khó nghe, Hồng Diệp không phải tiểu hài tử ba tuổi, còn hiểu được đạo lý này. . ."

Ngồi ở chủ vị Hồng Diệp Tiên Tử thở dài, áp chế sự tức giận trong lòng. Kỳ thật nàng vô cùng đối bất mãn với Ngô trưởng lão này. Chẳng qua hiện tại đại địch đang ở bên ngoài, nếu nội chiến chỉ khiến Vạn Thú lão gia hỏa kia chiếm được đại tiện nghi.

Cân nhắc hơn thiệt, tạm thời nhẫn cơn tức nhất thời.

"Đại tiểu thư, xin thứ cho Ngô mỗ nói thẳng. Lão đảo chủ đã ngã xuống. Đại tiểu thư mặc dù tư chất cao với nhưng dù sao chỉ là tu sĩ Nguyên Anh. Ngươi kế nhiệm địa vị đảo chủ quả thực khó mà để kẻ dưới phục tùng. Cho dù không phải Vạn Thú Đảo dã tâm bừng bừng thì các thế lực khác cũng không buông tha cho miếng thịt béo Hồng Diệp Đảo này, nguy cơ này chỉ là sớm muộn" Ngô trưởng lão lớn tiếng nói. Đám người phía dưới liên tục gật đầu. Lời này khó nghe nhưng chữ chữ đều có lý. Ngay cả người luôn trung tâm như Quách Nho, mặc dù tức đến đỏ mặt tía tai mà cũng khó phản bác chứ đừng nói là người khác.

"Lời này của ngươi là có ý gì, là muốn ép Đại tiểu thư thối vị sao. Nàng không làm đảo chủ thì Ngô trưởng lão như ngươi xứng sao?" Quách Nho nghiến răng nói.

"Quách Lăng Tử ngươi hoảng hốt làm gì, bổn trưởng lão lúc nào nói qua là muốn cái chức vị đảo chủ. Đây là ta luận sự, phân tích tình cảnh của Hồng Diệp đảo chúng ta mà thôi, nếu lời Ngô mỗ có gì sai mời ngươi phản bác"

"Ta. . ." Sắc mặt Quách Nho từ đỏ chuyển sang tím nhưng nói không thêm được một chữ.

"Quách thúc, người đừng nóng, nghe Ngô trưởng lão nói xong đã." Thanh âm không chút biểu cảm của Hồng Diệp Tiên Tử truyền vào tai, không đành lòng thấy tâm phúc phẫn nộ nên giải vây.

"Dạ, tiểu thư."

Quách Nho vốn vô cùng trung thành đối với Hồng Diệp Tiên Tử, liền thi lễ rồi nhẫn khí lui xuống, có điều vẫn trợn mắt với hồng phát lão giả.

Ngô trưởng lão lại xem như không thấy. Chỉ là một tên mãng phu, tu đến Nguyên Anh thì sao? gia hỏa đầu để dưới chân này, bóp chết hắn giống như bóp chết một con con rệp, loại vô dụng như thế sao ảnh hưởng đến đại sự của lão.

Khóe miệng họ Ngô lộ nụ cười đắc ý, tiếp đó mở miệng nói : "Đại tiểu thư minh giám, cựu thần tuyệt không hai lòng, chỉ là tính toán chu toàn cho Hồng Diệp đảo chúng ta mà thôi. . ."

"Ngô trưởng lão ngươi nói đi " Hồng Diệp Tiên Tử khó chịu vô cùng nhưng bề ngoài vẫn phải thản nhiên, là đảo chủ có rất nhiều việc thân bất do kỷ.

"Cũng là Đại tiểu thư còn hiểu lí lẽ, lão phu thật chỉ suy nghĩ vì bổn đảo, cho dù không có Vạn Thú Tôn Giả thì thế lực khác cũng không từ bỏ ý đồ. Dù sao không có tu sĩ Ly Hợp tọa trấn, Hồng Diệp đảo ta muốn sinh tồn thật là khó. Chỉ có tìm một đại thế lực rồi phụ thuộc mà thôi"

"Ngô trưởng lão, lời này của ngươi ý gì, chẳng lẽ bảo ta gả cho Vạn Thú lão nhân kia " Hồng Diệp Tiên Tử nghe mà biến sắc, sự nhẫn nại của nàng cũng có mức độ.

"Đại tiểu thư hà tất tức giận, kỳ thật đây có thể xem là thượng sách" Ngô trưởng lão cười mà như không cười nói.

"Thượng sách? Ngô Tử Minh, ngươi bán chủ cầu vinh. Chẳng lẽ đã quên, năm đó nếu không phải có lão đảo chủ thì ngươi đã sớm tẩu hỏa nhập ma ngã xuống. Hiện giờ đại nạn lâm đầu, không nghĩ cách hồi báo mà ngược lại đem Đại tiểu thư đưa tới hố lửa là sao. Vạn Thú lão nhân kia còn lớn hơn tiểu thư hơn ba nghìn bảy trăm tuổi. . ."

Tiếng xương rôm rốp truyền vào tai, Quách Nho nắm chặt tay. Nếu không phải đang ở Thành chủ phủ, lão sẽ không để ý thực lực chênh lệch mà liều mạng cùng đối phương.

Hay cho tên bán chủ cầu vinh!

"Quách Nho ngươi không nên nói bậy, Ngô Tử Minh ta thân là nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, sao lại bán chủ cầu vinh. Ân đức của lão đảo chủ ta ngày ngày đều nhớ kỹ, cũng chính vì lo lắng hết lòng nên mới nghĩ lối thoát cho Đại tiểu thư."

"Lối thoát? Hắc hắc, lối thoát ngươi nói chính là gả Đại tiểu thư cho lão gia hỏa lớn hơn nàng gần bốn nghìn tuổi?" Quách Nho cười lạnh, vẻ mặt đầy căm phẫn.

"Họ Quách, chính ngươi không hiểu thì đừng có ở chỗ này ngậm máu phun người, lớn hơn ba nghìn bảy trăm tuổi thì làm sao? chẳng lẽ ngươi quên thân phận của chúng ta sao? Không phải phàm phu tục tử mà là tu tiên giả, niên kỷ chênh lệch còn tính cái gì. Vạn Thú Tôn Giả vừa mới độ kiếp thành công, ít nhất còn có hai ngàn năm thọ nguyên. Không sai, đại tiểu thư chỉ mới bốn trăm tuổi mà thôi, nhưng nếu nàng không thể tiến giai Ly Hợp thì thọ nguyên còn không bằng tôn giả. Họ Quách, ngươi nói đề nghị của Ngô mỗ có gì không thỏa đáng? Đại tiểu thư gả cho Vạn Thú Tôn Giả thì có cái gì mà không xứng?" Miệng lưỡi Ngô trưởng lão vô cùng lợi hại, chưa thấy có điểm nào không hợp lý.

"Ta. . ."

"Ngươi cái gì mà ngươi, không hiểu thì đừng ở chỗ này mà nói lung tung, họ Quách ngươi là loại đầu không não thì nghĩ ra được ý kiến gì?" Ngô trưởng lão khinh thường nói.

"Không sai, Quách mỗ nói không lại ngươi nhưng có thiên địa chứng giám, ta một lòng trung thành đối với tiểu thư, không giống ngươi mọi chuyện đều là tự tư tự lợi. Thi cốt lão đảo chủ còn chưa lạnh đã muốn tìm chủ công khác. Không sai, ngươi nói rất đúng, rất có lý. Vậy cứ coi như hai người xứng đôi thì làm sao, lão Vạn Thú Tôn Giả tham hoa háo sắc, nghe nói cơ thiếp có hơn trăm, thậm chí còn bắt không ít nữ tu làm đỉnh lô, lão gia hỏa này nhân phẩm như vậy mà còn không biết xấu hổ, muốn Đại tiểu thư gả cho lão, chẳng ngang với đẩy nàng vào hố lửa sao?"

"Cổ hủ!" Đối mặt với chất vấn của Quách Nho, Ngô trưởng lão lại lộ vẻ khinh thường:

"Trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện quá mức bình thường, huống chi là nhất đảo chi chủ.

Mấy trăm cơ thiếp tính là cái gì. Theo ta biết, trong những nhất phương cường hào không ít người có vô số thị thiếp. Nam nhân thân là tu tiên giả, lấy nhiều hơn mấy lão bà thì có cái gì mà kỳ quái.

Còn về đỉnh lô, trong những huynh đệ đang ngồi ở đây, vị tất không có chuyện tương tự như thế, song tu vốn là có lợi cho việc đột phá bình cảnh, việc này cùng với việc gả Đại tiểu thư thì có quan hệ gì? Vạn Thú Tôn Giả coi như có cuồng vọng gấp mười cũng không dám xem thường đạo lữ danh chính, thị thiếp cùng đỉnh lô không có điểm quan hệ cùng tiểu thư nhà chúng ta. "

"Ngươi. . . "

Quách Nho cực kỳ giận dữ nhưng Tu Tiên Giới chính là nhược nhục cường thực, Vạn Thú Tôn Giả Thân làm vậy nhiều nhất chỉ là bị người người đàm tiếu mà thôi.

"Được, coi như ngươi nói có lý, nhưng đối phương cưới tiểu thư rồi sẽ buông tha cho Hồng Diệp đảo chúng ta? Lão đảo chủ tân tân khổ khổ lập cơ nghiệp, chẳng lẽ cứ để đối phương thôn tính như vậy sao?"

"Hắc hắc. Nghe vậy mới nói Quách Nho ngươi là loại ngu xuẩn, lão phu lo lắng hết lòng nghĩ ra kế sách thuận theo thời thế, cuối cùng cũng chỉ muốn bảo toàn cơ nghiệp của lão đảo chủ mà thôi." Ngô trưởng lão dõng dạc nói.

Quách Nho khó có thể tin nổi, trợn to hai mắt. Đối phương nói kín kẽ đến mức như áo trời không thấy vết chỉ khâu, không để cho lão tìm được lí lẽ mà phản bác. Tuy đã hiểu âm mưu của Ngô trưởng lão nhưng mặt ngoài đuối lý đấu không lại. Kỳ thật lão đã từng nghĩ về chuyện này.

Khi tiểu thư kế thừa đại vị lão đã có phần không tình nguyện, nếu không phải An trưởng lão đại lực duy trì, chưa chắc tiểu thư có thể trở thành đảo chủ.

Nghĩ tới đây lão lại nhìn về phía An thúc. An trưởng lão chính là lão thần đi theo lão đảo chủ lâu nhất. Cũng là tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ, hơn nữa thực lực tựa hồ còn trên Ngô Tử Minh một bậc.

Ngô Tử Minh luôn luôn sợ hãi đối với An trưởng lão.

Mà An trưởng lão cũng một lòng xem tiểu thư như chất nữ của mình, sao hiện giờ chưa thấy lên tiếng?

Chỉ thấy lúc này An trưởng lão đang nhắm nghiền hai mắt, một bộ lão thần.

Quách Nho càng thêm nghi hoặc nhưng lúc này không tiện mở miệng, trước hết là phải phản bác lại ngụy biện của Ngô Tử Minh đã.

"Ngươi nói như thế khác nào dẫn lang vào nhà, đem tiểu thư vào miệng hùm, bảo toàn cơ nghiệp của lão đảo chủ cái gì? Ngô Tử Minh, công đạo tự nhân tâm, coi như lời ngươi dễ nghe cũng không thể trắng đen lẫn lộn như vậy."

"Họ Quách, ngươi vụng về như lão trư thì không có nghĩa người khác cũng như thế, kế sách này do Ngô mỗ vất vả mới nghĩ ra được. Không sai, ngươi vừa mới phân tích cũng có vài phần đạo lý. Nếu Vạn Thú Tôn Giả cầu hôn có chủ ý mượn mỹ nhân chiếm giang sơn, khi đó ngươi hữu Trương Lương kế, ta có quá tường thê (1). Đối phương muốn tiểu thư gả cho hắn thì chúng ta thể thông qua đó để nhân cơ hội."

"Nhân cơ hội? "

"Không sai. Như Ngô mỗ vừa mới phân tích, mặc dù không có Vạn Thú Tôn Giả thì thế lực khác cũng sẽ không buông tha Hồng Diệp đảo, một khi tiểu thư được gả đi thì sẽ mượn danh tiếng của Vạn Thú Tôn Giả khiến cho tất cả thế lực khác phải kinh sợ"

"Cái này mà gọi là kế sách? Chẳng phải Hồng Diệp đảo vẫn rơi vào tay Vạn Thú Đảo sao."

“Hừ, ngươi hoảng cái gì, lão phu vẫn chưa nói xong. Đây chỉ là bước đầu tiên, không phải đối phương muốn cầu thân với tiểu thư hay sao. Chúng ta có thể ra một điều kiện, sau này nếu tiểu thư sinh nở, trưởng tử phải theo họ của lão đảo chủ. Như vậy, Hồng Diệp nhất mạch vẫn được thừa truyền.

Các vị nghĩ xem, cơ thiếp của Vạn Thú Tôn Giả tuy nhiều nhưng luận về thân phận và thực lực, bọn họ sao có thể sánh được với tiểu thư chúng ta. Cái này gọi là mẫu bằng tử quý. Sau này tiểu thiếu gia dựa vào tiểu thư, thêm đám lão thần chúng ta tri trì, còn sợ không đoạt được vị trí thiếu chủ hay sao, một khi Vạn Thú Tôn Giả ngã xuống. Khi đó tiểu thiếu gia cũng đã đủ lông đủ cánh, hắn lại mang họ của lão đảo chủ, khi đó không chỉ Hồng Diệp đảo mà ngay cả những cơ nghiệp khác của Vạn Thú Tôn Giả cũng sẽ rơi vào tay chúng ta.

Chư vị huynh đệ, các ngươi nói xem, có phải Ngô mỗ đã lo lắng hết lòng cho Hồng Diệp đảo hay không? Như họ Quách kia bằng sức của mãng phu, căn bản chỉ là lấy trứng chọi đá. Luận thực lực, Vạn Thú Tôn Giả chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết ngươi như con kiến vậy."

" Lời này của Ngô trưởng lão không sai. Nếu theo kế này, không những Hồng Diệp đảo chúng ta có thể vượt qua nguy cơ mà thực lực còn tăng mạnh là không thể bàn cãi."

"Ừm, ta cũng thấy có lý. Ngoài kế này thì đúng không còn cách nào giải trừ nguy cơ trước mắt."

Tiếng nghị luận liên tiếp truyền vào tai, phe cánh của Ngô trưởng lão tạm thời không đề cập, cả những trưởng lão trung lập cũng cho kế này là khả quan.

Mạnh yếu cách xa, chống lại Vạn Thú Đảo thì bọn họ cũng không có một phần thắng.

Mà Ngô trưởng lão hiến kế này quả thực không tệ.

"Ngươi, các ngươi. . . "

Quách Nho vừa sợ vừa giận nhưng vốn không phải kẻ nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán thi nhau rơi xuống.

Trong mắt Ngô trưởng lão hiện một tia khinh miệt nhìn Quách Nho một cái, sau đó xoay người khom mình hành lễ vẻ mặt vô cùng trung thành:

"Thuộc hạ biết, kế này có phần không công bình đối với Đại tiểu thư, nhưng năm đó lão đảo chủ gây dựng sự nghiệp vô cùng gian khổ, thuộc hạ thật sự không đành lòng nhìn nó hủy trong tay chúng ta. Tiểu thư làm theo ý của lão thần, mặc dù tạm thời sẽ có chút ủy khuất nhưng tiền đồ lại vô cùng rực rỡ."

Lời còn chưa dứt, hắn trừng mắt nhìn một đại hán đầu trọc Nguyên Anh trung kỳ ở bên cạnh một cái.

Người này là Thiết Đảm Tôn Giả, là bè đảng của Ngô trưởng lão.

Đã được lão đại bày mưu đặt kế, đại hán đầu trọc tiến lên một bước, cũng dõng dạc trần thuật: "Đại tiểu thư, muốn thành đại sự rất khó tránh khỏi phải chịu chút ủy khuất, kỳ thật nếu Đại tiểu thư dứt bỏ thành kiến, với Vạn Thú Tôn Giả cũng được xem là một mối lương duyên."

"Lương duyên? Thiết Đảm, ngươi đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn!" Bộ dáng Quách Nho vô cùng phẫn nộ nhưng có vẻ lão ngày càng trở nên thế đơn lực bạc.

"... Hừ, cái gì mà nói hươu vượn? Tu tiên giả đả tọa khổ tu cùng trải qua tinh phong huyết vũ là vì cái gì, không phải là cầu trường sinh sao? Tiểu thư tư chất không tồi, nhưng đạt tới Ly Hợp Kỳ khó cỡ nào chắc hẳn Quách Nho ngươi đã rõ ràng. Không còn lão đảo chủ đề điểm quan tâm, tiểu thư muốn tiến giai nào phải dễ. Nhưng nếu gả cho Vạn Thú tôn giả làm thê tử. Được tồn tại Ly Hợp hậu kỳ chiếu cố, cơ hội tiểu thư tiến giai chẳng phải lớn hơn nhiều sao? Sao không phải là lương duyên?...Như vậy xét cả đôi đường, tiểu thư gả về Vạn Thú đảo là lựa chọn sáng suốt.

Tiểu thư, sự trung tâm của lão thần có nhật nguyệt chứng giám, xin ngươi suy nghĩ suy nghĩ cho tốt..." Ngô Tử Minh hai tay ôm quyền, thịch một tiếng quỳ xuống.

"Cái này..."

Song phương cãi cọ một phen khiến Hồng Diệp tiên tử nghe mà đau đầu. Tuổi trẻ kinh nghiệm nông cạn, trước kia có nan đề gì đều do tổ phụ nàng xử lý. Hôm nay không biết nên lựa chọn thế nào. Sự trung tâm của Quách Nho thì nàng đã rõ, có điều lời của Ngô Tử Minh cũng rất có lý. Nhưng cái chính là nàng vốn thập phần chán ghét Vạn Thú tôn giả kia. Lúc này Hồng Diệp tiên tử chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu sang lão giả ở gần nhất.

"An thúc..."

Tròng mắt Ngô Tử Minh hơi co lại, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ khẩn trương. Hồng Diệp nha đầu sắp chui vào tròng nhưng An Chân Viễn lão hồ ly không phải là Quách Nho. Kế sách liên hoàn lần này của lão tự tin có thể qua mặt được các tu tiên giả ở đây, người kiêng kị duy nhất chính là lão quái vật An Chân Viễn kia.

Lúc này An đại trưởng lão mới mở hai mắt, vẻ mặt hờ hững không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Hồng Diệp tiên tử vốn vô cùng tôn kính vị Thủ Tịch trưởng lão này, không dám có bộ dáng đại tiểu thư gì đó, ngược lại dùng lễ hậu bối:

"An thúc. Người cũng đã nghe phân tích của hai vị trưởng lão Quách Ngô, chất nữ không biết lựa chọn thế nào, còn thỉnh An thúc cho ta chủ ý."

Thân là đảo chủ mà làm thế này, quả thật nàng vô cùng tín nhiệm đối với An trưởng lão.

Chỉ thấy An trưởng lão do dự một chút rồi chậm rãi mở miệng:

"Quách Ngô hai vị hiền đệ đều nói đều có lý riêng, nhưng sự tình vốn trọng đại còn cần bàn bạc kỹ hơn ..."

"Bàn bạc kỹ hơn nhưng Vạn Thú tôn giả..."

"Hừ, Vạn Thú Đảo tuy kiêu ngạo nhưng thực lực không hơn chúng ta bao nhiêu. Hồng Diệp đảo cũng không phải quả thị mềm mặc cho đối phương nắn bóp. Nếu Vạn Thú đảo nếu dám tấn công bổn đảo. Chúng ta chiếm cứ thiên thời địa lợi, khẳng định bọn họ tổn thương cực kỳ thảm trọng, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn Vạn Thú không dám làm ra sự tình lưỡng bại câu thương. Chúng ta muốn kéo dài thêm một thời gian thì không có vấn đề. Ngô trưởng lão phân tích có lý nhưng dù sao việc này quan hệ đến hạnh phúc một đời của tiểu thư. Chúng ta cần suy nghĩ cẩn trọng hơn nữa" Thanh âm An trưởng lão vang vọng truyền vào tai, có vẻ nghiêm nghị vô cùng.

Ngô trưởng lão thở dài đồng thời mắng thầm không thôi, lão thất phu này quả nhiên khó đối phó. Tuy vậy lão cũng biết nóng vội ăn không được đậu hũ nóng. Chuyện này nếu làm quá gấp, ngược lại sẽ khiến đối phương nghi ngờ.

Nghĩ đến đây, trên mặt lão lộ một nụ cười nịnh nọt: "Lão ca nói có lý, ta cũng vì an nguy của Hồng Diệp đảo."

"Vô sỉ!"

Quách Nho trừng hai mắt nhìn sang nhưng Ngô Tử Minh tự nhiên coi như không thấy.

"Được rồi, đại tiểu thư đã mệt. Hôm nay dừng thảo luận ở đây, mọi người lưu tâm nhiều hơn đến hành động của Vạn Thú đảo, việc này tái nghị sau còn không muộn."

"Dạ!"

Thân là Thủ tịch trưởng lão, lại là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, lời nói của An Chân Viễn có mười phần phân lượng. Hồng Diệp tiên tử không chút dị nghị mà chúng tu Nguyên Anh kỳ thi lễ rồi nối đuôi nhau đi ra.

Chỉ có Quách Nho còn tràn đầy không yên, lo lắng cho hạnh phúc cùng tiền đồ tiểu thư:

"An Đại ca, Ngô Tử Minh là hạng vô sỉ chủ bán cầu vinh, ngươi ngàn vạn lần đừng nghe hắn hoa ngôn xảo ngữ"

"Quách trưởng lão, mọi người đều cùng phụ tá tiểu thư, nên đồng tâm hiệp lực mới phải. Ngươi nói sau lưng trưởng lão khác như vậy thật không ổn. Lần này lão phu không truy cứu, sau này không thể tái phạm."

Ngoài dự đoán của Quách Nho, An trưởng lão nghe xong thì biểu tình lại âm trầm xuống, lạnh lùng quát lớn.

"Ta..." Quách Nho nhất thời cứng họng còn An Chân Viễn lãnh đạm rời đi.

Mà cảnh này đều lọt vào mắt Ngô Tử Minh cùng đồng đảng. Ba người thầm kinh ngạc sau đó trở nên vui mừng.

"Đại ca, ngươi nói lúc nãy An lão nhi làm sao vậy, uống nhầm thuốc hay là trở nên hồ đồ? Trước kia hắn cùng Quách Nho đều cùng một giuộc, mọi chuyện nhằm vào huynh đệ chúng ta. Nếu không có hắn phụ tá bảo hộ, nha đầu Hồng Diệp kia không chút căn cơ thì có tư cách gì mà ngồi lên đại vị đảo chủ..." Đi đến một nơi không người, trong mắt Thiết Đảm tôn giả hiện lên một tia khó hiểu.

"Thiết Đảm, ta xem ngươi cũng chẳng khá hơn họ Quách mãng phu kia bao nhiêu. An lão nhi đưa nha đầu kia ngồi lên là muốn lấy lệnh thiên tử hiệp chư hầu, mặc sức thao túng chúng ta. Chẳng qua hiện Vạn Thú tôn giả đã đánh tới cửa, Hồng Diệp đảo vốn không thể ngăn được. Tu tiên chính là vì cầu thọ nguyên. Ngươi cho là An lão hồ ly sống đã lâu nên ngại mạng còn dài chăng?" Thanh âm châm chọc truyền vào tai, vừa lên tiếng chính là một mỹ phụ Nguyên Anh trung kỳ ăn vận lẳng lơ diêm dúa, nhìn qua dáng vẻ phong tình vạn chủng.

"Nhị muội nói không sai, ánh mắt lão phu nhìn người không kém. Biểu hiện hôm nay của An Lão nhi thật khiến người nghi ngờ. tám chín phần là hắn đang tồn tại tâm tư khác." Ngô Tử Minh gật đầu mở miệng.

"Đại ca thật là tinh anh, không giống tam đệ một bộ ngây ngốc..." Trên mặt mỹ phụ hiện một tia đắc ý, thanh âm tràn ngập mị ý.

"Các ngươi nói là… An Lão nhi cũng muốn đầu nhập về với Vạn Thú tôn giả?" Ngữ khí của Thiết Đảm tôn giả mang theo vài phần nghi ngờ.

"Hừ! Điều này có gì kỳ lạ. Phu thê vốn như chim liền cánh mà lúc đại nạn lâm đầu đều tự bay đi. Nói cho cùng thì Hồng Diệp tiên tử không chút quan hệ với An Lão nhi. Chúng ta thân là tu tiên giả, ngoại trừ Quách Nho đầu đúc bằng đá thì ngươi nghĩ những người khác đều ngu ngốc vậy sao?" Mỹ phụ chậm rãi nói.

"Ừm. Nhị muội nói không sai nhưng chúng ta cũng không nên quá mức khinh tâm. Muốn được Vạn Thú tôn giả trọng dụng thì phải dâng Hồng Diệp nha đầu kia làm lễ yết kiến, Việc này không thể dùng sức, chỉ có thể dụng tâm kế khiến đối phương ngoan ngoãn bước vào tròng" Trên mặt Ngô Tử Minh lộ chút suy nghĩ, thanh âm tràn đầy vẻ đắc ý.

"Đại ca yên tâm, đúng rồi, thời điểm..."

Chú thích (1): Ngươi hữu Trương Lương kế, ta có quá tường thê.

Trương Lương kế:

Đời nhà Tần, Hàn Quốc có một vị quý tộc tên gọi Cơ Lương. Ông bày mưu ám sát Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bác Lãng Sa nhưng không thành công, vì để trốn tránh lệnh truy nã, ông đành phải đổi tên thành Trương Lương. Ít có ai ngờ, Trương Lương sau này lại trờ thành trọng thần túc trí đa mưu dưới trướng Hán Cao Tổ – Lưu Bang.

Tổ Tiên của Trương Lương nguyên là người Hàn trong nước, ở thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc, gia tộc ông được Hàn Hậu trọng dụng, về sau nước Tần tiêu diệt Hàn Hậu, Trương Lương bán hết cả gia tài để mưu cầu võ sĩ giúp đỡ, dùng một trăm hai mươi cân sắt đúc thành ám chùy, ý đồ giết chết Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bác Lãng Sa (nay thuộc huyện Nguyên Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), chẳng ngớ ám chùy lại đánh trúng đoàn xe tùy tùng nên kế hoạch bất thành.

Ngày sau, Trương Lương có cơ duyên được hoàng thạch lão nhân truyền thụ Thái Công Binh Pháp. Ông ngày đêm nghiên cứu, sau nhiều lần phỏng đoán, rốt cuộc cũng đã tinh thông mà trở nên vô cùng túc trí đa mưu.

Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần. Trương Lương cũng tụ họp hơn trăm trai tráng. Tháng 12 năm 208 TCN Trần Thắng bị giết, tướng Tần Gia lập người dòng dõi nước Sở là Cảnh Câu ở đất Lưu làm Giả Vương (vua tạm thời) của nước Sở. Trương Lương muốn đi theo, đi đến giữa đường thì gặp Lưu Bang, bèn theo Lưu Bang. Lưu Bang cho ông làm tướng coi quản ngựa của quân lính.

Ông mấy lần đem Thái Công Binh Pháp ra trình bày với Lưu Bang, được khen ngợi. Vì vậy, ông quyết định theo Lưu Bang, không đến yết kiến Cảnh Câu nữa. Sau khi phò trợ Lưu Bang thành công diệt Tần lập Hán, ông liền hướng Hán Cao Tổ, cũng tức là Lưu Bang chào từ giã.

Sau khi Trương Lương chết, Tây Hán những năm cuối quân Xích Mi khởi nghĩa, thiên hạ đại loạn. Có người khai quật mộ phần của Trương Lương lên, vừa mở nắp quan tài ra, chỉ thấy một bức hoàng thạch tượng bay lên cao rồi tan biến vào giữa những đám mây, mà trong quan tài cũng không hề tìm được di cốt Trương Lương, chỉ thấy một cuốn văn thư ghi lại mưu lược ngày trước của ông.

Quá tường thê (thang mây)

Quá tường thê xuất hiện vào kỳ Đông Chu xuân thu thời Chiến Quốc.

Tương truyền, có một lần, Sở Huệ Vương phái Công Thâu Ban (Lỗ Ban) chế tạo thang mây (thang dài dùng để công thành hoặc chữa cháy) vối ý đồ tấn công Tống quốc.

Mặc Tử hay tin, vội vàng đi liên tục mười ngày mười đêm đến Sở quốc tìm gặp Công Thâu Ban, nói – “Phương Bắc có người bắt nạt ta, mời ngươi ra tay trừng trị hắn.”

Nhận thấy Công Thâu Ban không hề có hứng thú, Mặc Tử liền nói tiếp – “Ta sẽ tặng ngươi thật nhiều vàng.”

Công Thâu Ban nghe xong lập tức giận dữ đáp – “Ta chỉ thi hành nhân nghĩa, kiên quyết không tùy tiện giết người.”

Mặc Tử lại nói – “Sở quốc đất đai có thừa, nhân khẩu sung túc, vì cớ gì lại muốn chiếm đoạt thêm đất đai? Tống quốc trước nay không hề đắc tội Sở quốc, vì cớ gì Sở quốc lại muốn dẫn quân tiến đánh? Ngươi chỉ thi hành nhân nghĩa, kiên quyết không tùy tiện giết người, cớ sao lại hỗ trợ Sở Vương tiến đánh Tống quốc? Làm thế không phải là tùy tiện giết người sao?”

Công Thâu Ban tuy nghe Mặc Tử nói xuôi tai, nhưng hắn cũng đành bất lực mà đáp trả – “Ngươi nói rất có đạo lý. tiếc rằng ta đã lỡ nhận lời Sở Vương.”

Mặc Tử nghe xong lập tức xin Công Thâu Ban dẫn đi gặp Sở Vương.

Mặc Tử vừa gặp được Sở Vương liền hỏi – “Có những người, xe tốt ở nhà không thích ngồi, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp xe hư, vải lụa ở nhà không thích mặc, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp vải bố, cao lương mỹ vị ở nhà không thích ăn, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp cám bã. Dám hỏi Sở Vương, đó là loại người gì?”

Sở Vương đáp – “Đó là kẻ trộm cướp.”

Mặc Tử tiếp tục hỏi – “Sở quốc đất đai năm nghìn dặm, Tống quốc đất đai năm trăm dặm, Sở quốc giàu có khắp thiên hạ, Tống quốc hai bàn tay trắng. Đánh Tống quốc, chuyện đó so với chuyện trộm cướp có gì khác nhau?”

Sở Vương lại đáp – “Tuy rằng nói như vậy, nhưng Công Thâu Ban đa giúp ta chế tạo thang mây, ta nhất định phải dùng nó đánh chiếm Tống quốc.”

Mặc Tử bất đắc dĩ đành phải thỉnh cầu Công Thâu Ban giả vờ bày ra chiến trận. Được Sở Vương đồng ý, Mặc Tử cởi xuống đai lưng giả làm thành trì, tiếp đó cùng Công Thâu Ban dùng gậy gỗ nhỏ làm vũ khí đấu trận.

Mặc Tử làm người thủ thành, Công Thâu Ban theo đó bày ra chín loại binh pháp công kích, thế nhưng không có loại nào thành công. Đến lượt Công Thâu Ban thủ thành, hắn liền liên tiếp thất bại ba trận mà run tay buông xuống gậy gỗ.

Lúc này Mặc Tử mới nói – “Ta đã phái ba trăm đệ tử sang Tống quốc hỗ trợ, bọn họ mỗi người đều biết được một loại binh pháp của ta.”

Sở Vương trầm mặc hồi lâu, sau đó nói – “Ta quyết định không đánh Tống quốc nữa.”

Khổng Tử có khả năng nâng cửa thành lên, thế nhưng ông chưa bao giờ hướng về phía mọi người khoe khoang tài năng. Mặc Tử giỏi cả kỹ năng tấn công lẫn phòng thủ, ngay cả Công Thâu Ban cũng phải nghiêng mình bội phục, thế nhưng chưa bao giờ nghe ai nói ông giỏi dụng binh. Bởi lẽ cả Khổng Tử lẫn Mặc Tử đều hiểu rõ một đạo lý – “Thắng lợi nhất thời không khó, cái khó chính là biết cách vĩnh viễn giữ vững giang sơn.” – Mà việc đó thì phải biết trọng dụng người tài mới có khả năng làm được.

Ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương thức đối phó. tất cả mọi người đều hữu kế sách, kiên quyết không ai nhún nhượng ai. Binh đến ngăn cản, nước đến đắp đê.

Câu nói “Ngươi hữu Trương Lương kế, ta có quá tường thê” chính là mang ý nghĩa như vậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trần Hùng
22 Tháng hai, 2023 18:33
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần, gồm cả app đọc file ebook - bỏ dấu ngoặc () hai bên dấu chấm đi nhé, thể loại tiên hiệp, huyền huyễn, đô thị.... đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share up lên cùng đọc nha: bit(.)ly/3XREUVq hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=share_link -------------------------^^_____^^^------------------------------
torio123
12 Tháng tám, 2022 13:32
ai rảnh làm tiếp với
lategoto
06 Tháng hai, 2022 01:06
của chùa nhé đh :))
kiriyohi
21 Tháng một, 2022 12:09
Ad dịch nốt bộ truyện này đi
destroy7785
28 Tháng mười, 2021 18:16
nếu chụp xquang thì não của main có hình âm hộ.
Hoàng Minh
14 Tháng chín, 2021 18:19
đang đọc thấy ghi truyện lấy từ truyenyy chốc lát lại thấy là ***, đang đọc app ttv, vậy cuối cùng của ai :D
Hoàng Minh
13 Tháng chín, 2021 08:36
điểm trừ của truyện này là nhiều vợ quá thôi, còn lại ổn áp
Hoàng Minh
13 Tháng chín, 2021 08:36
từ linh giới trở đi hay lắm nhé
Hieu Le
11 Tháng chín, 2021 22:55
Bao h có chương mới vậy
Hoàng Minh
11 Tháng chín, 2021 07:58
ai làm tiếp bộ này đi
Hoàng Điệp
30 Tháng tám, 2021 21:07
Truyện lặp lại quá nhiều lần, mấy năm trước khi bắt đầu ra trương đã góp ý giờ đọc lại vẫn không thay đổi
Hoàng Minh
23 Tháng tám, 2021 09:25
đọc truyện 6 năm nhiều bộ hay nhưng thích mỗi bộ này
ThuýKiều Hy
29 Tháng năm, 2021 18:59
Về sau lâm hiên có đc cải thiện tư chất không vậy? Chí ít cũng phải luyện đc Đan dược chứ suốt ngày trộm phế Đan thế sao được. Ông lâm hiên này cũng kiểu tỏ ra vẻ khinh bỉ các thứ, đọc ngày càng chán, có lẽ không hợp huhu
linhmin97
13 Tháng tám, 2020 10:02
Ty bjn vì bản dịch này.
Tan Luc Le
30 Tháng bảy, 2020 12:19
truyện hay
Quang Vo
28 Tháng sáu, 2020 21:22
mạch truyện sao khác với các trang web truyện khác quá vậy ta.
Kevin1988
29 Tháng mười một, 2019 22:23
Chán nhỉ, ko có bản dịch, toàn đọc convert khó chịu quá. Các huynh đệ có nguồn truyện nào khác cho xin với. Thanks
imlee112
15 Tháng một, 2019 22:55
càng về sau càng chán. câu kéo chữ quá nhiều.có cái bảo vật mỗi lần sử dụng lại giới thiệu mất 1 trang. nhân vật chính tính tình ko nhất quán nếu ko nói là bẩn tính nhưng hay ra vẻ ***
Tooth Less
25 Tháng bảy, 2017 22:44
Chương 2232 Lâm Hiên lại dịch thành Hàn Lập r bạn
Hieu Le
20 Tháng hai, 2017 22:31
hay bi thoat ra
shiraha
09 Tháng mười một, 2016 09:12
Bao giờ có dịch tiếp vậy, đọc convert khó chịu k đọc nổi
BÌNH LUẬN FACEBOOK