Mục lục
[Dịch] Bách Luyện Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hiên nhíu mày, hai tay khua vèo ra một đạo pháp quyết.

Hàn khí khắp trời lập tức trở nên bạo ngược, hội tụ cùng một chỗ biến một khối băng cầu cực lớn tới hơn mười trượng.

Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, đưa đầu ngón tay trịnh trọng điểm một cái.

Khối băng cầu bắt đầu quay tít sau đó ùm một tiếng nổ tung ra, mấy con Hàn Giao giương nanh múa vuốt xuất hiện.

Mà bên kia hỏa tường cũng thu lại biến ảo ra bảy tám con Ác Giao dữ tợn.

"Đi!"

Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn ông ông kêu vang không ngừng, những Băng Hỏa Ác Giao gào thét nhằm đối thủ đánh tới.

"A!" Hồng Phấn lão ma không nhịn được thét một tiếng kinh hãi. Mặc dù lão đã nhìn ra đôi Ngân Hoàn kia là vật bất phàm nhưng không ngờ khi thi triển lại có uy lực cực đại đến như thế.

Sắc mặt lão trắng nhợt, trên người linh quang chớp động liên tục, đưa tay vào túi trữ vật lấy ra một cây phiên kỳ màu hồng rồi phun lên đó một ngụm tinh huyết. Phiên kỳ đón gió thì căng ra, trong khoảnh khắc đã tách ra hơn mười đạo hồng quang biến thành những bức tường sáng.

Lúc này lão ma mới nhẹ nhàng thở ra, bảo vật này lão thu được khu vực bị âm hồn chiếm cứ, chính là trấn tông bảo của môn phái nào đó, có lực phòng ngự kinh người, thậm chí có thể đỡ một đòn Nguyên Anh kỳ lão quái.

Vừa nghĩ tới đây lũ băng hỏa Ác Giao đã ầm ầm kéo tới.

Nương theo âm thanh khiến người ghê răng, trong mắt lão ma chợt hiện nỗi kinh hoảng. Những Ác Giao kia lựa chọn phương pháp tự bạo, thủy hỏa vốn là tương khắc mà lúc này hàn khí cùng liệt hỏa xoắn lại cùng một chỗ sinh ra sức công phá không thể tưởng tượng nổi.

Oành…

Hai con thứ nhất vừa tới bức tường ánh sáng đầu tiên đã tan tành. Linh quang bắn ra sáng lòe một khoảng trời.

Tiếp theo là đạo thứ hai, đạo thứ ba...

"Không có khả năng, một Ngưng Đan trung kỳ tu sĩ sao có thể thi triển ra công kích kinh người như vậy!" Thấy vậy vẻ mặt lão ma kinh ngạc không ngớt nhưng bây giờ đâu phải lúc để tìm hiểu.

Hai tay Lâm Hiên hợp lại trước ngực đem hai Ngân Hoàn thu lại cùng một chỗ, trong miệng lẩm bẩm niệm những chú ngữ cổ xưa.

Roạt!

Hằng hà sa số tia hàn khí màu trắng hiện lên, đem thân hình Lâm Hiên bọc ở trong hình thành một tầng băng tinh bảo vệ lấp lánh. Ngay sau đó hồng quang phát ra mãnh liệt rồi uốn lượn thu nhỏ lại, hiện ra mấy sợi hỏa diễm nhỏ cỡ ngón cái như những con Hỏa Linh xà uốn éo không ngừng lưu chuyển bên ngoài tầng băng tinh, mỹ lệ tới cực điểm.

Lúc này thân hình Lâm Hiên ở trong băng hỏa trùng trùng, tiên khí tràn trề dường như đến từ tiên giới.

Chứng kiến cảnh này Hồng Phấn lão ma mở to mắt trong lòng phát lạnh, nhanh chóng vỗ trên túi trữ vật, vài bộ Khô Lâu Cốt quỉ dị xông ra.

Khác với pháp khí của tu ma giả bình thường những bộ Khô lâu này có màu hồng phấn, Lão ma đấm ngực phun ra một ngụm máu huyết, những bộ Khô Lâu sau khi hấp thu lại rất nhanh mọc lên da thịt.

Lập tức mấy nữ tử răng ngọc mắt to xinh đẹp xuất hiện, dáng người thướt tha uốn lưng như xà yêu nhẹ nhàng bay múa.

Mị nhãn lả lơi câu hồn dẫn phách, Lâm Hiên mới nhìn vào đã thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu mơ hồ.

Hắn vội hít vào một hơi, ngay lập tức huyễn cảnh tan hết, khóe miệng Lâm Hiên lộ một chút châm chọc. Thực ra loại ma công mê huyễn này đối với hắn đâu có mấy tác dụng.

"Nguyệt Nhi!"

Nương theo một làn u hương say đắm Nguyệt Nhi xuất hiện ở giữa không trung, tay ngọc phất một cái Thú Hồn Phiên đã tuôn ra vô số luồng quỷ sương vụ.

Ngay lập tức những thiếu nữ do các bộ Khô Lâu biến thành lộ ra sắc sợ hãi.

Sắc mặt Hồng Phấn lão ma u ám, cắn đầu lưỡi một cái tiếp tục phun ra một ngụm máu huyết bắn ra tan vào trong thân thể những thiếu nữ kia.

Két két...

Những thiếu nữ bắt đầu ma hóa, tóc duỗi kéo dài tới gót chân, sau đó trên đầu mọc ra những chiếc sừng nhọn hoắt như sừng sơn dương, thân hình cao thêm mấy tấc, làn da trở nên càng trắng bệch, móng tay duỗi dài như móc câu.

Hồng Phấn khô lâu!

Chính là thần thông thành danh của lão ma.

Nhưng Nguyệt Nhi lại không coi vào đâu, chỉ thấy bàn tay nhỏ không ngừng vung lên, từng đạo pháp quyết liên tục đánh vào trong ma phiên.

"Nhập!"

Quỷ vụ sương mù cuồn cuộn rồi một vầng sáng từ bên trong bắn ra như sấm sét. Trong nháy mắt đã đến trước mặt những Hồng Phấn khô lâu.

Vừa kéo vừa lôi đã đem đối phương bọc lại.

Hồng Phấn Khô Lâu liều mạng vùng vẫy mồm cắn tay vung, đáng tiếc vầng sáng kia như là có thần thông khắc chế, đem tất cả hút vào trong ma phiên.

Lúc này hai mắt lão ma trợn tròn, trước đây số tu sĩ ngã xuống trong tay Hồng Phấn Khô Lâu vô số kể, sao lần này lại dễ dàng đánh bại như thế.

Âm hồn thiếu nữ kia mắt mày như vẽ, tu vị lại là Ngưng Đan Kỳ, ngoài Cực Ác Ma Tôn còn kẻ có quỷ sủng lợi hại như vậy sao?

Trong lòng lão ma chấn độn, thò tay vào túi trữ vật đang muốn lấy ra bảo vật khác thì một đạo sáng lóe lên trước mắt, Lâm Hiên đã đi tới bên cạnh lão.

Dưới sự công kích của Băng Hỏa Ác Giao, bức tường phòng ngự ánh sáng còn sót lại hai đạo cuối cùng. Lâm Hiên chỉ tay lên, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn hóa thành hai đạo sáng bạc ra sức đánh vào.

Bành!

Toàn bộ không gian xung quanh chấn động, Màn sáng phòng ngự rung lên dữ dội. Lợi dụng thời khắc ngắn ngủi này lão ma tế ra một kiện pháp bảo cổ quái, là một pho tượng toàn thân màu đen cao hơn mười trượng.

Mặc dù khổng lồ nhưng không chút nào chậm trễ, giống như một tòa núi nhỏ chắn ở trước người lão ma. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng đâu yếu thế hóa thành hai đạo sáng màu bạc cuồng kích không ngừng.

Coong coong…!

Một lát sau bên ngoài pho tượng đã xuất hiện vô số vết rạn khá nhỏ, nếu như là pháp bảo khác thì đã mất đi linh tính biến thành phế phẩm, tuy nhiên pho tượng này rất to lớn nên nhất thời chưa chịu ảnh hưởng lớn lắm.

Nấp sau pho tượng, lúc này Hồng Phấn lão ma đã vô cùng hoảng hốt cùng kinh sợ, hơi do dự lão từ trong lòng lấy ra một viên phật châu. Chuỗi phật châu này vốn là lão thu được trong một di chỉ thượng cổ ở mấy trăm năm về trước.

Chuỗi phật châu này vốn là của một vị cao tăng Nguyên Anh kỳ cửa phật, có thần thông độn thuật vô cùng thần diệu.

Sở dĩ lão ma có thể xuân phong đắc ý tới ngày nay là nhờ thần thông được phong ấn ở trong Phật châu này. Hồng Phấn lão ma năm xưa bị Nhất Tuyến Hạp thái thượng trưởng lão đuổi giết mà có thể trốn được cũng là hiệu dụng của nó.

Đương nhiên mỗi viên châu này chỉ dùng được một lần, hiện tại lão chỉ còn có bốn viên.

Lão ma vốn coi chúng như bổn mạng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nỡ dùng, nhưng bây giờ đã không có lựa chọn.

Ánh mắt oán độc của Hồng Phấn lão ma đảo qua trên người Lâm Hiên và Nguyệt Nhi, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái bóp nát viên phật châu.

Chỉ thấy trước mắt lão hiện ra một khối quang cầu ngũ sắc lung linh nhỏ như ngón tay, lão ma hít vào một hơi đem pháp lực toàn thân rót vào. Quang cầu rung động rồi nổ tung hóa thành phật quang ngũ sắc, bắn ra những hoa văn phật ký bao bọc lão vào bên trong.

Thấy thế Lâm Hiên nheo mắt, bước vào tiên đạo đến nay đã kinh qua bao phen tranh phong, thấy tình cảnh trước mắt còn không đoán ra ý định của lão ma hay sao.

Khóe miệng hắn lộ vẻ châm chọc. Muốn chạy sao? Nào có dễ dàng như vậy!

Thân ảnh Lâm Hiên lóe lên cực nhanh đã tới trước mặt đối thủ, tay phải khẽ ngửa lên đã có một ngọn hỏa diễm màu xanh lục hiện lên.

Cổ tay hắn nhẹ rung lên, hỏa diễm chợt thu lại, trong tiếng thanh minh biến thành một con Giao long chừng nửa tấc giương nanh múa vuốt lao qua đối phương.

Thời khắc này thân thể lão ma đang ở trong phật quang, thấy thế thì khóe miệng khẽ nhếch lên chế diễu. Độn thuật này vốn là thượng cổ thần thông thiên về mượn lực công kích để phòng ngự, đối phương không biết rõ đúng lúc có thể giúp lão thở ra một ngụm ác khí.

Xoẹt...

Hai đạo sắc quang cùng bắn vào nhau, linh quang không ngừng xoắn lấy nhau, chiếu ra những tia sáng dữ dội khiến người không mở mắt ra được.

Chỉ thấy sau lát phật quang đã bị phá vỡ một lỗ hổng, Hồng Phấn lão ma ngây ngốc rồi sắc mặt đại biến. Lúc này muốn làm gì cũng đã muộn, lão chỉ cảm thấy bụng tê rần, không ngờ Giao Long đã chui vào trong thân thể.

Lão ma sợ tới mức hồn bay phách lạc, hai tay múa may loạn lên nhưng rất nhanh một tầng hỏa diễm màu xanh lục đã hiện ngoài thân thể lão.

Ánh mắt Hồng Phấn lão ma lộ ra vẻ tuyệt vọng, hướng qua Lâm Hiên phất tay dường như muốn cầu xin tha mạng. Đáng tiếc đã muộn, có trách thì trách lão đã dây vào tiểu sát tinh này. Ánh mắt Lâm Hiên lạnh lùng đưa hai tay bắt quyết, hỏa diễm bạo cháy lên đem thân thể lão ma thiêu đốt thành tro tàn.

Lâm Hiên thu tay một chiêu đem Bích Huyễn U Hỏa bay trở về, còn mang theo túi trữ vật của đối phương.

Mất đi sự thao túng của chủ nhân, pháp bảo vĩ đại kia cũng phục hồi nguyên hình là một pho tượng yêu ma khoảng hai thước, mặt ngoài có những vết rạn nhỏ chính là bị Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn gây hư tổn.

Pháp bảo mới luyện thành mà đã có uy lực như vậy khiến Lâm Hiên hết sức hài lòng, nếu như là dùng nguyên thần bồi dưỡng một hai trăm năm thì khó có thể tưởng tượng được sự lợi hại của nó.

Thần sắc Lâm Hiên khá vui vẻ, lần chiến đấu này cũng không mấy khó khăn lại thu hoạch cực kỳ phong phú.

Thượng phẩm tinh thạch kia, tin tưởng toàn bộ U Châu bây giờ cũng chỉ còn lại vài khối, Thú Hồn Phiên sau khi hấp thu Hồng Phấn Khô Lâu thì uy lực tăng cường không ít.

Còn có mấy thứ pháp bảo của đối phương tuy hắn không dùng thì có thể mang đến phường thị đổi lấy số lượng tinh thạch cực lớn.

Một lát sau ba người hóa thành một đạo kinh hồng màu lam nhằm hướng ngược lại mà bay đi.

Cũng không lắm đã tới bên ngoài trấn nhỏ của phàm nhân.

Lâm Hiên dừng độn quang định thăm hỏi một chút tin tức.

"Thiếu gia, người ở nơi này nghỉ ngơi một chút, loại tiểu sự vấn đường này để cho tỷ muội chúng ta làm là được." Lục Doanh Nhi nhu thuận dịu dàng nói.

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu không phản đối: "Hai ngươi đi nhanh rồi về."

"Vâng."

Nhìn bóng dáng hai thiếu nữ tan biến, Lâm Hiên tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tọa.

Nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy hai nàng quay lại. Lâm Hiên nhíu mày nhưng không lo lắng. Lúc trước hắn đã ban cho hai thiếu nữ mỗi người một viên Cảm Ứng Châu. Nếu hai nàng gặp nguy hiểm hắn sẽ cảm ứng được.

Có lẽ là có chuyện nên có chút chậm trễ.

Dù sao cũng không vội, Lâm Hiên ung dung đang muốn nhắm mắt lại đột nhiên hắn cảm ứng được có tu sĩ tới đây.

Hai đạo quang hoa xuất hiện nơi chân trời hướng bên này bay vút qua.

Một trước một sau giống như là đang rượt đuổi.

Khoảng cách khá xa nhưng Lâm Hiên thi triển linh nhãn thần thông tự nhiên thấy khá rõ.

Phía trước là một hồng y nữ tử còn trẻ chừng hơn hai mươi, thân hình diễm lệ nhưng đang hoang mang, tóc mai tán loạn đang thao túng một cây kiếm tiên tinh xảo liều mạng mà chạy.

Phía sau là một nam nhân hết sức bình thường, toàn thân đầy hắc khí hiển nhiên là một tu ma giả.

Hai người đều là Trúc Cơ Kỳ, cảnh giới của nữ tử chỉ là sơ kỳ còn nam nhân kia đã là Trung kỳ, ma đạo công pháp uy lực quỉ dị bá đạo nổi danh, nữ tử này đương nhiên không địch lại là chuyện thường.

Những chuyện như thế này ở Tu Tiên giới nhiều đếm không xuể, Lâm Hiên sớm đã lãnh đạm coi như không nhìn thấy.

Lâm Hiên vận huyền công thi triển Liễm Khí Thuật, thần quang ẩn lại tựa như một phàm nhân.

Thuật độn quang của nam nhân kia vốn nhanh hơn, rất nhanh khoảng cách hai đã thu hẹp lại đến hơn mười trượng. Mam nhân kia vung tay bắn ra một đạo sáng màu đen.

Là một thanh hắc phi đao nhắm thẳng ngực nữ tử mà kích, này người hạ thủ tàn độc, một đòn muốn lấy mạng đối phương.

Xem ra hai người thù hận không nhỏ a!

Thiếu nữ nghe thấy phía sau có tiếng vang quỉ dị vội quay đầu lại bắt pháp ấn, trong ngọc chưởng hiện một tia sáng hồng nghênh đón phi đao.

"Ồ?"

Nhìn nữ tử này thi triển pháp thuật Lâm Hiên khẽ giật mình, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái không kiềm chế được đứng lên.

Thủ thế này...

Dường như đã thấy qua ở đâu, Lâm Hiên còn chưa nhớ ra thì đã nghe ầm một tiếng, phi đao cùng hồng quang chạm vào nhau.

Chỉ thấy thân thể mềm mại của thiếu nữ run lên, sau đó giống như cánh én từ trên bầu trời liệng xuống.

Đây không phải là nàng bị thương mà là do lực kiệt, một đòn kia đã làm kiệt quệ pháp lực trong cơ thể nàng, hiện tại đã không phi hành nổi.

Dù vậy tu tiên giả cũng khác phàm nhân. Kiếm tiên của nàng cũng có thần thông bảo hộ chủ nhân, hồng quang lấp lánh giúp nàng bình an rớt xuống.

Có điều nàng lại rơi xuống gần Lâm Hiên.

Nữ tử này cũng rất kiên cường, mặc dù toàn thân đã mất đi sự không chế, tâm thức mơ hồ nhưng vẫn cắn chặt hai hàm răng nhỏ không để cho mình ngất đi, trên vẻ mặt tuyệt vọng còn vương lại chút máu đen đã khô.

Khoảng cách gần như vậy, dung mạo xinh đẹp có phần mơ hồ của nàng đã hiện vào mắt Lâm Hiên, đặc biệt nơi tay áo thiếu nữ có thêu vài đoá mây trắng.

"Phiêu Vân Cốc!"

Những ký ức gian khổ ngày trước khi mới bước chân vào tu tiên đạo thoáng hiện về, Lâm Hiên khẽ kêu lên.

"Hứa Giai?"

"Ngươi... Ngươi biết ta?"

Mặc dù đang ở thời khắc sinh tử nhưng nghe thấy một thiếu niên xa lạ gọi tên, Hứa Giai có chút sửng sốt. Một phàm nhân làm sao có thể nhận ra nàng?

Một chút chậm trễ của nàng thì tu ma giả kia đã dừng độn quang, nhe răng cười đi tới bên này.

Lâm Hiên khẽ thở ra, ánh mắt lại hiện lên vẻ tinh anh.

Lâm Hiên vốn không muốn xen vào việc của kẻ khác nhưng nữ tử này là tu sĩ Phiêu Vân Cốc. Hắn sao có thể tuyệt tình đứng nhìn. Sự tình này vẫn sẽ có người nằm xuống nhưng nay chỉ đổi vị trí mà thôi.

Mà nhân tiện đây Lâm Hiên còn có một chút vấn đề muốn tìm hiểu từ nữ tử này.

Nghĩ tới đây linh lực trong cơ thể hắn lưu chuyển, phát ra một luồng khí tức kinh người.

Tu ma giả kia vốn định giơ tay trừ bỏ tên phàm nhân bất tiện này, dị biến nổi lên khiến hắn há hốc mồm.

Tuy nhiên tên này cũng phản ứng cực nhanh, nhanh chóng khom lưng xuống thi lễ: "Vãn bối là Cực Ma Động đệ tử Thẩm Dương tham kiến tiền bối."

Cực Ma Động?

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt. Bây giờ ma đạo thế đại, Cực Ác Ma Tôn được công nhận U Châu đệ nhất nhân, không ít tu ma giả môn phái khác cũng thường tự xưng mình là thủ hạ của ma tôn.

Giả danh bịp đồ không chỉ là phàm nhân thế tục mà tu sĩ cũng nhiều đếm không xuể.

Đáng tiếc Lâm Hiên lại không coi vào đâu. Ngay cả ma tôn đơn truyền đệ tử cũng xưng huynh gọi đệ cùng hắn. Tên tiểu tử trước mắt này lại muốn cáo muốn mượn oai hùm.

Lâm Hiên khẽ thở dài cũng không nói thêm, giơ tay nhẹ nhàng bắn ra một đạo kiếm quang chói mắt về phía đối phương.

Thấy thế sắc mặt tu ma giả kia đại biến, nhanh chóng vỗ vào túi trữ vật đồng thời phun ra một ngụm máu huyết, tế ra một cái Linh khí phòng ngự hình dạng cổ quái.

Đáng tiếc là phí công vùng vẫy mà thôi. Với thực lực của Lâm Hiên bây giờ, cho dù tiện tay ra một đòn thì một Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nho nhỏ có thể ngăn cản được sao.

Phụp một tiếng, Linh khí đã bị kiếm quang dễ như trở bàn tay chém thành hai nửa. Tên tu ma kia còn không kịp la lên thì kiếm quang đã tiện một vòng trên cổ hắn, nhất thời huyết vũ đầy trời cùng một thi thể không đầu ngã xuống mặt đất.

Lâm Hiên như không thấy, tay trái phất một cái bắn ra một hỏa quả cầu đem thi thể hóa thành tro tàn.

Toàn bộ động tác liên tục trong chớp mắt, thiếu nữ kia mở to hai mắt nhìn về phía Lâm Hiên. Ánh mắt đầy vẻ phức tạp, có cảm kích cũng có sợ hãi...

Trước mặt vị tiền bối đại thần thông này, nàng nhỏ yếu tựa như một con kiến hôi mà thôi.

Lâm Hiên đương nhiên không có ý làm khó dễ nàng, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc ném qua cho thiếu nữ: "Ngươi nuốt vào đi."

Hứa Giai hơi giật mình rồi nhanh chóng mở nắp bình đổ ra hai viên đan dược màu hồng phấn, đôi môi anh đào khẽ hé mở nuốt vào trong bụng.

Nàng dứt khoát như vậy là vì nếu vị tiền bối này muốn đối phó nàng cũng không cần thiết phải dùng đến độc đan làm gì.

Một lát sau thiếu nữ đã cảm giác một cỗ nhiệt khí phát ra từ đan điền, trong lòng mừng rỡ khẽ chống tay ngồi dậy, hai tay xếp bằng thả trên đầu gối tĩnh tọa phục hồi pháp lực.

Qua một khắc khí tức thiếu nữ đã trở nên bình ổn, pháp lực khôi phục tới hơn nửa.

Đan dược Lâm Hiên đưa cho nàng cũng không phải trân quý lắm, chỉ vì tu vị của nàng còn thấp nên mới có hiệu quả như vậy. Đổi lại với các tu tiên giả cấp cao như Lâm Hiên thì không mấy hiệu dụng.

Lúc này thiếu nữ mở đôi mắt hạnh, khóe miệng chúm chím mỉm cười, quay qua Lâm Hiên hành đại lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."

Lâm Hiên khẽ gật đầu.

"Được rồi, cô nương không cần đa lễ, đứng lên rồi hãy nói."

"Vâng."

Hứa Giai có vẻ vô cùng cẩn thận, nàng chưa từng gặp qua mấy Ngưng Đan Kỳ tu sĩ, với lại dường như vị thiếu niên tiền bối này tu vị còn vượt trên cả chưởng môn chân nhân.

Nhưng tiền bối này thật quá trẻ tuổi! nghĩ tới đây nàng không nhịn được nhìn Lâm Hiên vài lần rồi cảm thấy gương mặt này nàng đã gặp qua ở đâu đó.

Dường như trùng hợp với một người trong ký ức của nàng.

Nhưng mà không có khả năng a!

Dù cảm thấy ý nghĩ của bản thân quá hoang đường nhưng Hứa Giai không nhịn được buột miệng: "Tiền bối có phải họ Lâm?"

Lúc này Lâm Hiên lặng im, đối phương lại nhận ra hắn, chẳng lẽ các nữ nhân đều có ký ức tốt như vậy sao?

Khi xưa ở Phiêu Vân Cốc hắn chỉ là một tiểu tu sĩ lặng lẽ vô danh.

Mặc dù cảm thấy có chút kì lạ nhưng đã đến nước này, Lâm Hiên phì cười nói: "Hứa sư tỷ lâu nay vẫn mạnh khỏe chứ?"

Lần này đến phiên Hứa Giai sửng sốt. Lời của nàng vừa rồi chỉ là không kiềm chế được, không ngờ điều đó là sự thực. Nhất thời nàng quên cả thân phận.

"Ngươi thật sự là Lâm Hiên?"

"Hà hà, nếu như ta là đồ giả thì nàng cho đổi thành thật là được."

Hứa Giai lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, năm đó nàng cùng Lâm Hiên nhập môn chung một lúc. Lại khắc sâu ấn tượng với vị sư đệ này, không phải vì Lâm Hiên có tư chất hơn người mà ngược lại hắn có tiếng là ngây ngốc.

Nghe đồng môn nói hắn không có linh căn, nhập môn cũng là bởi vì cơ duyên xảo hợp. Nhưng loại phàm nhân này trên tiên đạo nhất định có hạn, đại bộ phận cũng chỉ ở Linh Động Kỳ sơ kỳ, cho dù đặc biệt khắc khổ, dốc hết tinh lực suốt đời cũng chỉ tới Linh Động trung kỳ mà thôi.

Năm đó vị sư đệ này ở trong môn phái nhận đủ mọi sự khinh khi, rất nhiều sư huynh đệ đều coi hắn như ngốc tử, luôn lấy hắn ra làm đề tài đàm tiếu. Nên tự nhiên trong các đệ tử cùng cấp, danh khí hắn cũng không phải nhỏ a!

Hứa Giai ban đầu không để ý lắm đến Lâm Hiên nhưng mưa dầm thấm đất, cũng thường nghe nhiều lời đồn về hắn.

Nghe nói hắn mới đầu rất khắc khổ tu luyện, nhưng về sau cảm thấy vô vọng nên tới một phế đan phòng, dần dần xa lánh ánh mắt mọi người. Về sau thì không thấy tung tích trong môn phái.

Đương nhiên loại đệ tử phế vật như thế sống hay chết, Phiêu Vân Cốc tự nhiên là không chút để ý. Đã nhiều năm như vậy Hứa Giai sớm đã quên chuyện này.

Không nghĩ tới hôm nay hắn lại đột ngột xuất hiện cứu nàng, mà tu vị lại tăng tiến cực nhanh tới Ngưng Đan Kỳ.

Chuyện này thật khiến người ta cảm thấy hoang đường. Đừng nói đối phương không có linh căn, cho dù là tư chất tuyệt đỉnh mà chưa đến một trăm năm đã tiến giai Ngưng Đan Kỳ thì thật quá nghịch thiên.

Nhìn bộ dáng của nữ tử họ Hứa, khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch. Những năm tháng gian khổ ở Phiêu Vân Cốc lại ùa về, những đồng môn khi xưa đã từng chế nhạo hắn có nằm mộng cũng không ngờ ngày hôm nay hắn lại chính là tiền bối của họ.

Tuy thế, ấn tượng về Hứa Giai khá tốt nên Lâm Hiên mới đối xử ôn hòa với nàng như vậy.

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, vẫn là Lâm Hiên lên tiếng trước: "Hiện tại Hứa cô nương cảm giác thế nào?"

"Đa tạ tiền bối đã lo lắng, vãn bối không còn đáng ngại."

Hứa Giai nhanh chóng cúi xuống hành lễ, tâm tư của nữ tử này cũng khá nhanh nhẹn, Tuy khi xưa hai người là đồng môn nhưng hiện tại thân phận đã khác.

"Cô nương đã không còn đáng ngại, có thể cho Lâm mỗ chỉ giáo mấy vấn đề?"

"Tiền bối xin mời nói cho, tiểu nữ nếu biết thì tuyệt không dám giấu diếm." Hứa Giai lấy ra một khối tinh thạch vừa tiếp tục khôi phục pháp lực vừa cung kính trả lời.

"Phiêu Vân Cốc không phải là ở Duyện châu sao, tại sao cô nương lại tới nơi này tranh đấu cùng người?" Lâm Hiên có chút tò mò mở miệng. Giữa Duyện châu và U châu vốn là khu vực âm hồn đang chiếm cứ. Đối phương chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ tiểu tu sĩ, sao có bản lĩnh bình an đi ngang qua nơi ấy.

"Tiền bối có điều không biết, Duyện châu đã sớm biến thành chỗ của âm quỷ" Vẻ mặt Hứa Giai buồn bã trả lời.

"Cái gì?" Lâm Hiên chấn động, trên mặt lộ vẻ kinh hãi: "Ngươi nói âm hồn đã chiếm lĩnh được Duyện châu?"

"Vâng."

Lâm Hiên nhíu mày im lặng một chút đón nhận tin tức đáng sợ này.

Lại nói U Châu hay Duyện châu đều là ở Triệu quốc. Bốn phía xung quanh U Châu và Duyện châu đều là đại hải mênh mông bát ngát, cụ thể rộng lớn cỡ nào không ai biết, cho dù là tu tiên giả cũng không có cách nào bay qua.

Ở thời kỳ Hồng hoang còn sớm hơn kỷ Phấn trắng, tức là trên nghìn vạn năm trước. Số lượng phàm nhân rất nhiều, thành lập một Triệu đế quốc cự đại khổng lồ tới không thể tưởng tượng nổi.

Lúc kia đế quốc ở cùng một chỗ, nhưng về sau đã trải qua thiên tai long trời lở đất, núi đổ sông vùi. Cuối cùng đế quốc tách thành vài khối đại lục trôi dạt ra khắp nơi trong tứ hải, U Châu và Duyện châu ngày nay chính là một khối nhỏ trong đó, cũng không biết đã lạc hạ tới nơi nào.

Mặc dù Triệu quốc đã sớm không tồn tại, tuy nhiên chúng nhân vẫn còn tiếp tục xưng hô như nghìn vạn năm trước kia.

Hiện tại khắp nơi đều loạn lạc như vậy, muốn tìm một chỗ tu luyện thực là khó khăn a!

Nhưng qua một lát Lâm Hiên khôi phục vẻ ung dung, quay đầu nhìn sang nữ tu:"Tình huống Duyện châu thất thủ như thế nào?"

Trên mặt Hứa Giai dường như càng chán nản, lại có phần chìm vào ác mộng, khẽ vuốt tóc chậm rãi mở miệng.

"Tiền bối, chắc hẳn người cũng biết. Duyện châu dù ở trong Triệu quốc nhưng luôn bị coi là nơi hoang sơ hiểm địa, linh khí nghèo nàn. Thực lực tu tiên giới ở đây vốn không thể sánh bằng U châu, giữa hai bên cũng rất ít có tu sĩ qua lại."

Lâm Hiên gật đầu, năm xưa hắn nhập môn ở Phiêu Vân Cốc. Những tình huống này đương nhiên rõ ràng: " Cô nương trực tiếp nói vào trọng điểm là được."

"Vâng." Hứa Giai cúi đầu ổn định lại tâm tư tiếp tục mở miệng: "Thực ra cũng không có gì. Từ hai năm trước sau khi âm hồn dốc toàn bộ lực lượng chiếm lĩnh Quỷ La Thành thì chia binh hai đường, một đường xâm chiếm U Châu, đường kia thì đi đánh chiếm Duyện châu."

"Thực lực đối phương rất mạnh sao?"

"Ưm." Trên mặt Hứa Giai lộ chút ngượng ngùng: "Đối với Duyện Châu chúng ta thì đúng là như vậy, đại quân âm hồn tới đây tổng cộng do năm mươi vị quỷ vương dẫn đầu."

Hơn năm chục tên quỷ vương nếu như ở U Châu tự nhiên không đáng nhắc. Nhưng đối với Duyện châu thì thực cường đại vô cùng.

Cho dù đem tất cả tông môn gia tộc ở Duyện châu gộp lại cũng không có đủ năm mươi vị Ngưng đan kỳ tu sĩ.

Huống chi dưới trướng các quỷ vương còn có hàng ngàn âm hồn cấp thấp, giới tu tiên giả Duyện châu gần như là dễ dàng sụp đổ, không tới bảy ngày đã thất thủ.

Trận hạo kiếp này giáng xuống khiến sinh linh lầm than. Phàm nhân ở Duyện châu bị tàn sát hầu như không còn. Các tông môn gia tộc cũng tổn thất hàng loạt nhân tài.

Tình thế đã không thể cưỡng lại, chúng tu tiên giả Duyện châu không thể làm bừa, đành lựa chọn phương án bảo toàn thực lực chờ đông sơn tái khởi (1).

Ở Duyện châu hiển nhiên không thích hợp tiếp tục sinh tồn. Qua một hồi cân nhắc bọn họ chỉ có thể lựa chọn tha hương, các môn phái cùng gia tộc di dời tạm lánh đến U Châu.

"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu. Hứa Giai mặc dù nói ngắn gọn nhưng trong đó biết bao nhiêu huyết lệ cùng ác chiến có thể tưởng tượng ra.

Bây giờ âm hồn đang ở thế thượng phong mà các thế lực lớn ở Tu Tiên giới vẫn chưa chịu thành tâm hợp tác, xem ra tiền đồ của Nhân tộc như thế nào còn rất khó nói.

Lâm Hiên im lặng một lát rồi chuyển thoại đề: "Hứa cô nương. Không biết Tần Nghiên Tần đạo hữu của quý môn bây giờ như thế nào?"

Hai người từng đồng sinh cộng tử ở Khê Giản Dược. Hơn nữa lại còn có ước định chuyện trăm năm kỳ lạ. Lâm Hiên có vài phần quan hoài Vân Trung tiên tử.

"Tiền bối nói tới Tần sư tỷ? " Hứa Giai ngẩn ngơ, sắc mặt có chút kỳ lạ liếc qua lén nhìn Lâm Hiên. Tần Nghiên ở Phiêu Vân Cốc tuyệt đối là kỳ tài ngàn năm khó gặp, với lại mỹ lệ như hoa, phong hoa tuyệt đại.

Măm đó ở Duyện châu, Đừng nói bổn môn đệ tử mà nam tu sĩ ngưỡng mộ nàng không phải ít. Lâm Hiên ở Phiêu Vân Cốc chẳng lẽ cũng sùng bái Tần sư tỷ?

Nghĩ tới đây Hứa Giai thở dài trong lòng. Tuy có chút ghen tị với Tần Nghiên nhưng ở phương diện khác thì nàng có chút đồng tình với vị Lâm tiền bối này.

Tần sư tỷ tuy mỹ miều vô cùng nhưng đáng tiếc lại lãnh ngạo như băng. Vốn không động lòng sắc giới. Chỉ sợ tiền bối này cũng là đơn phương tương tư mà thôi.

Đương nhiên những ý này chỉ để trong lòng. Hơi bình ổn lại tâm tư Hứa Giai cẩn trọng nói.

"Tần sư tỷ vẫn mạnh khỏe, bây giờ đang bế quan chuẩn bị ngưng tụ Kim đan."

"Ồ. Nhanh như vậy à?"

Trên mặt Lâm Hiên lộ chút kinh ngạc. Tần Nghiên với hắn và bọn Hứa Giai cùng nhập môn một lúc. Chỉ là hơn năm mươi ngắn ngủi, cho dù là tu sĩ Thánh linh căn cũng chỉ có thể tiến tới Trúc Cơ hậu kì.

"Nhanh a…?"

Hứa Giai nghe xong lời này sắc mặt lại lộ chút kỳ lạ. Trước khi gặp Lâm Hiên thì nàng vô cùng bái phục Tần Nghiên. Cùng nhập môn một lúc, tư chất của nàng cũng khá cao mà chỉ vừa mới Trúc cơ thành công, còn Tần Nghiên đã sắp tiến giai trở thành tu sĩ cấp cap..

Theo lời chưởng môn chân nhân, kẻ khác muốn Ngưng Đan có lẽ rất khó nhưng Tần Nghiên thì không có vấn đề gì. Nàng có tới chín thành nắm chắc.

Nhưng hiện tại gặp Lâm Hiên thì Hứa Giai mới biết núi cao còn có núi cao hơn.

Hứa Giai trong lòng khá nghi hoặc về Lâm Hiên nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng. Lâm Hiên cũng đoán ra nàng đang nghi hoặc điều gì nhưng cũng không muốn nói nhiều, đây vốn là một việc vô ích.

Theo sau Lâm Hiên lại hỏi thêm về tình hình trong Phiêu Vân Cốc hiện nay. Hứa Giai cũng không giấu diếm đem toàn bộ nói ra, dường như có ý lấy lòng Lâm Hiên.

"Đa tạ cô nương đã nói rõ." Trên mặt Lâm Hiên có chút hài lòng.

"Tiền bối người khách sáo rồi. Nếu không có ơn tái tạo của người, tiểu nữ tử sớm đã hương tan ngọc nát. Có thể báo đáp tiền bối một chút chính là bổn phận của thiếp thân." Hứa Giai mười phần nhu thuận, như giận mà vui đáp lại.

Sau một chút chần chờ khuôn mặt nàng ráng đỏ lên như mây chiều mở miệng: "Không biết tiền bối còn có việc gì phân phó, tiểu nữ tử nhất định cố gắng đi làm."

"Vậy sao?" Đột nhiên trong mắt Lâm Hiên ẩn hiện tia cười nhạt.

Thực ra trong Tu Tiên Giới, những nữ tu tư chất trung đẳng vì muốn rút ngắn một phần tiên đạo, đã không tiếc hy sinh sắc hương dụ dỗ tu sĩ cấp cao là chuyện bình thường.

Lâm Hiên cũng không vì vậy xem thường nàng. Tu Tiên giới xưa nay đã như vậy, huống chi bây giờ đại nạn đã tới, Hứa Giai muốn có chỗ dựa vững chắc là hợp tình.

Đáng tiếc hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình. Lâm Hiên vốn không có ý định nhận lấy tâm tình của nàng. Luận tư chất và tâm cơ thì nàng không thể nào sánh với Lưu Tâm và Lục Doanh Nhi, mà hắn cũng không ý định thu nạp thêm nô tỳ trong thời thế loạn lạc này. Đành phải để nàng tự trông chờ vào tạo hóa của mình vậy.

"Hứa cô nương không cần đa lễ. Ta quả thật có một chuyện cần nhờ đạo hữu."

"Vâng" Hứa Giai lộ ra sắc mặt vô cùng vui vẻ.

"Nàng đem sự tình hôm nay quên đi là được."

Lâm Hiên nói tới đây búng tay bắn ra một tia kiếm quang nhỏ như sợi tơ nhắm vào trên trán nàng.

Thấy thế Hứa Giai chấn động mặt hoa biến sắc: "Lâm Hiên. Ngươi thật tàn độc..."

Đáng tiếc gần khoảng cách như vậy nàng muốn lắc người tránh đi cũng không kịp. Kiếm quang tan vào mi tâm, nhất thời thân hình Hứa Giai mềm nhũn té ra.

Lâm Hiên đưa tay khẽ đỡ lấy thân thể nàng. Nhìn thiếu nữ dung mạo thanh tú trong tay hắnkhẽ thở dài. Rốt cuộc không hiểu là hắn thương hoa tiếc ngọc hay là vì chút ký ức năm xưa mà không nỡ xuống tay với nàng.

Tuy không sợ bại lộ thân phận nhưng Lâm Hiên luôn chủ động hành sự trong bóng tối.

Lâm Hiên nhanh chóng đặt thân thể mềm mại không xương của nàng trên bãi cỏ, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hít vào một hơi bắt đầu thi triển Vong Ưu quyết.

Vong Ưu quyết cùng Sưu hồn thuật đều thuộc ma đạo thần thông. Chỉ khác là Vong Ưu quyết không phá hỏng linh trí của đối phương. Chỉ cần cẩn thận là có thể hoàn hảo xóa đi ký ức của đối phương mà không gây thương tổn gì.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là tu vị thần thức của người thi triển phải vượt xa người bị thi triển thuật này.

Sau khoảng nửa tuần hương Lâm Hiên đã thành công xóa đi một đoạn ký ức đối phương. Hắn từ trong lòng lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong có mấy trăm tinh thạch. Đã gặp lại tức là có duyên, bất kể thế nào nữ tử này cũngcung cấp cho hắn một số tin tức. Một chút tinh thạch này xem như là thù lao vậy.

Theo sau Lâm Hiên lại đánh ra một đạo pháp quyết màu xanh tạo ra một tiểu cấm chế đem thân thể Hứa Giai bọc ở trong. Không bao lâu nữa nàng sẽ tỉnh lại, cấm chế cũng tự động tan biến. Rồi thân ảnh Lâm Hiên chợt lóe lên, biến mất ở nơi chân trời.

Chú thích: (1) Ý của câu "Đông Sơn tái khởi" có nghĩa là tương lai sẽ còn cơ hội biết đâu tốt hơn nhiều, cũng như câu còn rừng xanh thì lo gì thiếu củi đốt.

"Đông sơn tái khởi" là nói về tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, ông là trụ cột của triều đình, sớm đã muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn của quyền lực. Tuy nhiên lúc đó nhà Tấn hết sức suy yếu, sau loạn Bát Vương cùng nhiều chuyện linh tinh khác, Tấn thất thế phải dời đô về Nam, đóng tại thành Kiến Khang (trước là thành Kiến Nghiệp thuộc nước Ngô trong thời Tam Quốc).

Tình hình phía Bắc Trung Hoa lúc đó là "quần Hồ tranh thực", Tạ An cứ về Đông Sơn quy ẩn một thời gian lại bị lôi ra gánh vác trọng trách, lần sau chức cao hơn lần trước.

Cháu của Tạ An là nguyên soái Bắc Phủ Binh Tạ Huyền cũng là hào kiệt một thời, dẫn 8 vạn quân Bắc Phủ Binh đánh bại trăm vạn quân của Phù Tần bên dòng Phì Thủy.

Trận đánh Phì Thủy là một trong 10 trận đánh nổi tiếng nhất lịch sử Trung Hoa. Trong tác phẩm Biên Hoang Truyền Thuyết của Huỳnh Dịch tiên sinh đoạn đầu có mô tả khá rõ về triều đình Kiến Khang cùng trận Phì Thủy nổi tiếng này.

Tạ An có thể nói là tài hoa đệ nhất trong lịch sử Trung Hoa chỉ sau Gia Cát thừa tướng, tiếc thay triều đình Đông Tấn quá thối nát nên những cải cách của ông không thực hiện được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trần Hùng
22 Tháng hai, 2023 18:33
Share ebook truyện bản dịch cho đạo hữu nào cần, gồm cả app đọc file ebook - bỏ dấu ngoặc () hai bên dấu chấm đi nhé, thể loại tiên hiệp, huyền huyễn, đô thị.... đạo hữu nào có bộ khác góp gạo share up lên cùng đọc nha: bit(.)ly/3XREUVq hoặc Google Driver: drive(.)google(.)com/drive/folders/1tk8rWwcblttqmc1-xZQbl7XP7Ayo4vs1?usp=share_link -------------------------^^_____^^^------------------------------
torio123
12 Tháng tám, 2022 13:32
ai rảnh làm tiếp với
lategoto
06 Tháng hai, 2022 01:06
của chùa nhé đh :))
kiriyohi
21 Tháng một, 2022 12:09
Ad dịch nốt bộ truyện này đi
destroy7785
28 Tháng mười, 2021 18:16
nếu chụp xquang thì não của main có hình âm hộ.
Hoàng Minh
14 Tháng chín, 2021 18:19
đang đọc thấy ghi truyện lấy từ truyenyy chốc lát lại thấy là ***, đang đọc app ttv, vậy cuối cùng của ai :D
Hoàng Minh
13 Tháng chín, 2021 08:36
điểm trừ của truyện này là nhiều vợ quá thôi, còn lại ổn áp
Hoàng Minh
13 Tháng chín, 2021 08:36
từ linh giới trở đi hay lắm nhé
Hieu Le
11 Tháng chín, 2021 22:55
Bao h có chương mới vậy
Hoàng Minh
11 Tháng chín, 2021 07:58
ai làm tiếp bộ này đi
Hoàng Điệp
30 Tháng tám, 2021 21:07
Truyện lặp lại quá nhiều lần, mấy năm trước khi bắt đầu ra trương đã góp ý giờ đọc lại vẫn không thay đổi
Hoàng Minh
23 Tháng tám, 2021 09:25
đọc truyện 6 năm nhiều bộ hay nhưng thích mỗi bộ này
ThuýKiều Hy
29 Tháng năm, 2021 18:59
Về sau lâm hiên có đc cải thiện tư chất không vậy? Chí ít cũng phải luyện đc Đan dược chứ suốt ngày trộm phế Đan thế sao được. Ông lâm hiên này cũng kiểu tỏ ra vẻ khinh bỉ các thứ, đọc ngày càng chán, có lẽ không hợp huhu
linhmin97
13 Tháng tám, 2020 10:02
Ty bjn vì bản dịch này.
Tan Luc Le
30 Tháng bảy, 2020 12:19
truyện hay
Quang Vo
28 Tháng sáu, 2020 21:22
mạch truyện sao khác với các trang web truyện khác quá vậy ta.
Kevin1988
29 Tháng mười một, 2019 22:23
Chán nhỉ, ko có bản dịch, toàn đọc convert khó chịu quá. Các huynh đệ có nguồn truyện nào khác cho xin với. Thanks
imlee112
15 Tháng một, 2019 22:55
càng về sau càng chán. câu kéo chữ quá nhiều.có cái bảo vật mỗi lần sử dụng lại giới thiệu mất 1 trang. nhân vật chính tính tình ko nhất quán nếu ko nói là bẩn tính nhưng hay ra vẻ ***
Tooth Less
25 Tháng bảy, 2017 22:44
Chương 2232 Lâm Hiên lại dịch thành Hàn Lập r bạn
Hieu Le
20 Tháng hai, 2017 22:31
hay bi thoat ra
shiraha
09 Tháng mười một, 2016 09:12
Bao giờ có dịch tiếp vậy, đọc convert khó chịu k đọc nổi
BÌNH LUẬN FACEBOOK