Tại Linh giới, thực lực của hắn sẽ bị giảm sút không ít, lại dùng ít địch nhiều, chẳng may vẫn lạc cũng không có gì là lạ. Đào Ngột tuy hung tàn, nhưng chắc hẳn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Chẳng lẽ Băng Hải giới này thực sự có bảo vật gì khiến hắn không màng nguy hiểm sao?
Lâm Hiên kiểm kê bảo vật của Huyền Băng lão tổ, tuy đồ vật bên trong đều có giá trị xa xỉ, nhưng hắn cũng không phát hiện cái nào quá nổi bật. Không đáng để loại tồn tại đẳng cấp như vậy ra sức tranh đoạt.
Ngược lại bên trong có ngọc giản ghi chép lại bí thuật Đốt Hồn, uy năng rất lớn, nhưng đồng thời thi triển nó cũng không ít phong hiểm.
Đào Ngột hẳn là không phải vì vật ấy.
Nhưng nếu không phải vì bảo vật, chẳng lẽ là tìm mình báo thù?
Ý niệm này hiện ra trong đầu Lâm Hiên, nhưng hắn lại lập tức bác bỏ. Chỉ một chút thù hận mà bất chấp nguy hiểm như vậy thật là không đáng.
Nhưng...Cũng khó nói.
Tính cách của mình đúng là luôn luôn cẩn trọng, nhưng Đào Ngột lại nổi danh táo bạo ngang tàn. Thời điểm ở Nhân giới, chính mình đã phá hoại chuyện tốt của hắn. Trăm năm trước, cơ duyên xảo hợp, một phân thân của hắn lại bị mình diệt trừ. Có lẽ tên này vì thẹn quá hóa giận, cho nên mới không thèm tính toán trước sau, tiếp tục đem một cỗ phân thân khác hàng lâm xuống Linh giới.
Dường như muốn xác nhận nghi vấn trong lòng Lâm Hiên, vốn bầu trời đang trong xanh đột nhiên tối sầm lại.
Mây đen dày đặc, tuy chưa đên mức không thấy được năm ngón tay, nhưng cũng giống như mặt trời đã xuống núi.
Mà cái này...Bất quá chỉ là bắt đầu mà thôi.
Lại qua một lát, tiếng sấm rền ầm ầm vang vọng.
Hơn nữa, tiếng sau lại càng mạnh mẽ gấp bội tiếng trước, thanh âm đáng sợ kia như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người. Một đám Yêu tộc tu vi thấp đã bị chấn động làm cho bất tỉnh, những gia hỏa xui xẻo hơn thậm chí đã có máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Biểu lộ trên mặt Lâm Hiên cực kỳ ngưng trọng, tuy những tiếng nổ này đối với hắn thì không tính là gì, nhưng kế tiếp phải đối mặt với cường địch, chỉ sợ...
Lâm Hiên cũng không nắm chắc.
Không, chính xác là hắn cảm thấy chẳng có một chút hy vọng nào.
Địch nhân quá mạnh mẽ.
Chỉ là phân thân nhưng tu vi đã đạt tới cấp bậc Độ Kiếp kỳ.
Lần trước có thể đem hắn diệt trừ cũng không phải dựa vào thực lực của mình, mà phần lớn là nhờ vận khí. Trước đó, phân thân Đào Ngột đã bị trọng thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Nhưng lần này thì khác.
Đối phương lại đem một cỗ phân thân khác phủ xuống, thực lực nhất định là chưa có bất kỳ tổn hao gì. Tuy song Anh nhất Đan của Lâm Hiên vừa đồng thời tấn cấp, thực lực đã vượt xa lúc trước, nhưng đối mặt với lão quái vật Độ Kiếp kỳ, vẫn không hề có một chút phần thắng.
Ở lại nơi này, quá nguy hiểm!
Vậy thì ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách?
Lâm Hiên quay đầu nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp cách hắn hơn trăm trượng.
Hương Nhi cùng Viện Kha.
Nếu mình rời đi lúc này, Tuyết Hồ tộc nhất định sẽ bị giận chó đánh mèo. Như vậy, hai vị công chúa chính là người phải đứng mũi chịu sào, nhận lấy lửa giận của Đào Ngột.
Tình huống này, Lâm Hiên tuyệt đối không muốn chứng kiến.
Chẳng lẽ ở lại chỗ này, vì hai nàng mà chọi cứng với Đào Ngột?
Lâm Hiên không có ngu ngốc như vậy, hắn cũng chẳng phải kẻ nhìn thấy mỹ nữ là mờ mắt, đầu bốc hỏa sinh ra đần độn.
Cho nên rời đi dường như là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nói thế nào thì nói, Lâm Hiên quả thực vẫn không muốn đem tai họa do mình gây nên mà đổ vấy xuống đầu Tuyết Hồ tộc. Trong lòng hắn vẫn có một chút do dự.
Đi hay lưu lại nơi này?
Nên lựa chọn thế nào đây?
Lâm Hiên quả thực khó mà quyết định được.
May mắn là hắn cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì hắn đột nhiên có cảm giác, toàn bộ cơ thể bị một luồng thần thức vô cùng bá đạo khóa chặt. Nói cách khác, chạy hay không chạy cũng giống nhau. Thần thức của tồn tại Độ Kiếp kỳ mạnh mẽ hơn xa tưởng tượng của mình. Độn quang nhanh chóng đến mức khó có thể nói hết. Chính mình đã bị hắn nhắm vào thì tuyệt đối không có cơ hội đào thoát.
Nói cách khác, hiện tại chỉ có duy nhất một lựa chọn, đó là chiến mà thôi.
Sắc mặt Lâm Hiên khó coi, nhưng đồng thời cũng thở nhẹ một hơi. Mà lúc này, mây đen trên đỉnh đầu càng lúc càng dày đặc. Sau đó trong phương viên trăm dặm, bầy trời bắt đầu vặn vẹo.
Xoẹt xẹt...
Tiếng không gian bạo liệt vang lên, sau đó một vết nứt không gian đen như mực, dài chừng hơn mười trượng, sâu không thấy đáy đã xuất hiện trước mắt.
Sau đó, một con mắt khổng lồ xuất hiện giữa không trung.
Đào Ngột chi nhãn.
Ánh mắt đảo qua, sắc mặt Lâm Hiên đột nhiên cuồng biến.
Mặc dù đối phương chỉ liếc qua một cái, đã khiến lông tóc Lâm Hiên dựng ngược.
Căn bản không có thời gian để suy nghĩ, thân hình lóe lên, chớp mắt đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ.
Với thực lực hiện nay của hắn, thì triển thuật này quả nhiên là quỷ dị khó lường. Thoáng cái đã biến mất tại chỗ, ngay sau đó liền hiện ra cách chỗ cũ tới ngàn trượng.
Đúng lúc đó, đằng sau chỗ Lâm Hiên đứng lúc trước, có một tòa băng sơn cao đến mấy vạn trượng. Tòa Băng Thành mà Tuyết Hồ tộc cư ngụ, chính là kiến tạo dựa vào ngọn băng sơn này.
Oanh!
Không gian đột nhiên chân động, một gợn sóng mắt thường có thể trông thấy quét qua tàn ảnh của Lâm Hiên rồi đánh vào ngọn băng sơn.
Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả ngọn băng sơn ầm ầm sụp đổ.
Vô số khối băng lớn nhỏ bắn loạn xạ như mưa. Trên mặt Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Tuy di sơn đảo hải đối với cảnh giới của hắn đúng là không đáng kể, nhưng một màn trước mắt vẫn khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Đối phương chỉ liếc mắt một cái, đã tạo nên lực phá hoại khủng bố như thế. Vậy thì toàn lực của lão quái Độ Kiếp kỳ sẽ bưu hãn đến mức độ nào?