Chương 13: Vận khí cuồng nhân
Sự tình không đơn giản chấm dứt như vậy.
Ngay buổi tối khi A cường bị đập gãy một cái chân, từ đó về sau biến mất khỏi hộp đêm, ta biết, hoan ca đã phát lời không cho hắn ở trong thành phố này hỗn nữa, trong thành phố cũng không cho phép một nhà nào dung nạp hắn!
Hoan Ca đã không cho hắn đường sống, Nhuyễn phạn vương chỉ có thể đi bán mông mà thôi.
Ta không động tới tiểu phượng.
Dù sao Tiểu Phượng cũng không giống với A Cường. A Cường là lấy tiền lương của công ty có thể xem như người của công ty, chúng ta chỉnh hắn thế nào người ngoài cũng không nói gì được, nhưng Tiểu Phượng chỉ là một má mì phụ trách các tiểu thư, không được xem như người của công ty, chỉ là ghi cái danh ở trong hộp đêm của chúng ta hỗn lấy cơm ăn.
Dựa theo quy củ, chúng ta không có lý do để động tới nàng. Là má mì tính lưu động cũng rất lớn, hôm nay rời đi nhà này, ngày mai có thể tới nơi khác kiếm cơm, chỉ cần dưới tay nàng còn có tiểu thư là được.
Mặc dù hoan ca chỉ cần nói một câu là có thể đuổi tuyệt đường của nàng nhưng mà như vậy có vẻ quá cậy thế ép người, không hợp với quy củ.
Ở trong cái nghề này cũng không phải lúc nào cũng làm quá tuyệt tình.
Sau cái sự tình này duy nhất khiến ta cảm thấy ngạc nhiên chính là vị tiểu thư dưới tay tiểu phượng bị a cường bắt xuống nước, lại có thể tiếp tục làm tiểu thư, chỉ có điều bây giờ đã đầu nhập dưới trướng mã lệ.
Điều này làm cho ta rất bất ngờ, đồng thời trong lòng cũng có chút mờ mịt.
Có lẽ trong thế giới này là thế, đọa lạc dễ dàng nhưng rời đi thì rất khó.
Toàn bộ quá trình trong sự tình này cũng chỉ có vài chủ quản biết mà thôi, nhưng mà sau đó lại được tuyên truyền ra ngoài, đại khái là tại vài má mì lắm miệng kia. Ngày thứ hai ta vừa tới công ty làm việc đã thấy một đám tiểu thư đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta, trong ánh mắt dód có vài phần xúc động thêm vài phần e ngại, cứ nhìn thấy là thật ngại.
Sau này ta mới biết được, lúc ấy trên mặt ta mang theo nụ cười thật âm hiểm, lại dùng thêm thái độ lãnh huyết, trong tiếng kêu gào thảm thiết của A Cường ta vẫn đem bàn tay của hắn đập bẹp dúm, như vậy trong mắt nhiều người là một loại hành động rất biến thái...
Bất quá trong mắt một ít tiểu thư đại khái có lẽ rất... kool a.
Kỳ thật tràng diện loại này ta cũng không phải lần đầu trải qua. Xử lý A Cường chỉ là một chuyện bình thường rất nhỏ nhặt, A Cường cũng chỉ là một gã vớ vẩn, một gã bám váy nữ cổ đông giả hổ uy làm nhuyễn phạn vương mà thôi. Thu thập hắn cũng không có phí chút khí lực nào,Ngày đó ta dựng tràng diện vậy kỳ thật cũng chỉ là muốn dằn mặt vài người khác trong trường mà thôi.
Ta ý thức được, thời gian gần đây thật sự có chút thả lỏng quá. Từ trong nội tâm mà nói ta tựa hồ đối với cuộc sống này sinh ra mội loại chán ghét từ bản năng.
Cảm giác như đã ở trong bóng tối thời gian lâu rồi bây giờ khao khát hướng tới ánh sáng.
---
Ban ngày, ta đột nhiên có chút nhàm chán. cầm theo cái áo khoác bắt đầu đi ra đường dạo bộ.
Vì công việc của ta vĩnh viễn vào ban đêm nên đã tạo thành thói quen rồi, thành ra ngày đêm điên đảo. Thói quen hàng ngày của ta là, bốn năm giờ chiều rời giường, sau đó sáu bảy giờ sáng bắt đầu mò lên giường.
Trong ấn tượng của ta, tựa hồ đã lâu lắm không có đi dạo vào ban ngày rồi.
Cảm thấy có chút nhàm chán ta mở di động gọi A Trạch, kết quả là vừa thông máy đã bị phủ đầu bằng một tràng chửi mắng: "Phá giấc ngủ của ngươi ta sẽ bị báo ứng, tiểu ngũ chết tiệt!" Sau đó điện thoại dập.
Lại gọi điện cho Kiều Kiều, kết quả nhận điện thoại là một thanh âm của một cô gái lạ trẻ tuổi êm tai, ta lễ phép xin gặp Kiều Kiều, nàng ta lại dùng một thanh âm nũng nịu nói cho ta biết kiều kiều đang tắm...
Từ trong từ ngữ ta ngửi thấy mùi ám muội, sau đó lại dùng ngữ khí lễ phép để cúp điện thoại.
Quấy rầy người ta thân mật đồng dạng cũng sẽ gặp báo ứng thôi.
Người ta lại còn là hai nữ nhân nữa chứ.
Đứng ở giữa đường cái, ta bị ánh nắng mặt trời chiếu có chút ăn không tiêu, đại khái là đã lâu lắm rồi không có phơi nắng nên khiến ta có một chút hoa mắt. Ngồi ở ven đường cái, vừa hút thuốc vừa ngắm mỹ nữ qua qua lại lại, căn cứ vào tư thế đi đường của các nàng, tần suất vặn vẹo eo cùng mông, trong lòng âm thầm đoán xem đâu là xử nữ đâu không phải xử nữ.
Kết quả là trong vòng một tiếng ngoại trừ hai học sinh trung học mặc đồng phục ra còn lại toàn bộ đều bị trong lòng ta đóng cái dấu phi xử nữ.
Thế đạo quỷ quái, ta chửi một câu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Đầu Gỗ giết thời gian.
Trạm xá chỗ Đầu Gỗ công tác ở một ngã tư cách đây không xa. Dưới con mắt người ngoài, một học sinh giỏi của học viện, một thiên tài ngoại khoa bị bệnh viện lớn đày xuống mười tám tầng địa ngục, tới cái bệnh viện xã loại này quả thực là một sự sỉ nhục, nhưng mà đầu gỗ lại làm ra vẻ rất vui vẻ.
Công việc của hắn rất nhàn nhã, trạm xá cũng không có bệnh gì nặng lắm, chẳng qua chỉ là nhà ai đau đầu, nóng mặt, phát thiêu, cảm mạo chạy tới xin một ít dược vật, cơ bản coi trạm xá thành hiệu thuốc. Mọi người xung quanh đều không tin tưởng ở trong cái trạm xá bé con con này, cứ coi như có một chút tiểu bệnh đều thà tới bệnh viện lớn còn hơn.
Thời gian bận rộn nhất của đầu gỗ trong cả một năm chính là lúc hàng năm khai xuân, vì cư dân ở trong các xã khu xung quanh tiến hành kiểm tra thân thể.
Thời gian còn lại đại bộ phận đều ngồi trong phòng làm việc đập ruồi làm vui.
Khi đi vào phòng khám, đầu gỗ còn đang cầm một quyền truyện tranh nhật bản vùi đầu vào. Đây cũng là một kỳ cục của Đầu Gỗ! Gã học sinh giỏi trong học viện này, một người được giáo viên cho là đệ tử thiên tài, một người bị coi như là một khúc gỗ khô, lại hết lần này tới lần khác lại có một sở thích của những tiểu nam sinh thanh xuân... xem truyện tranh nhật bản!
Hơn nữa lại là... truyện tranh thiếu nữ!
Đây tuyệt đối là một tràng diện quỷ dị khiến người ta rởn gai ốc!
Cũng giống như nếu ta nói cho ngươi rằng, Osamabiladen trong thời gian nghỉ ngơi ngoài công việc tổ chức khủng bố ra đều chui vào trong vườn chơi trốn tìm với mấy em nhỏ...
Lần đầu tiên ta tới nhà của đầu gỗ đã bị cả hai giá sách truyện tranh làm cho chấn động!
Từ tiến sĩ CLAMP tới "Con gái của Nila) và mấy loại truyện tranh chỉ có mấy tiểu nữ sinh mới thích xem, truyện vứt đầy trên giá sách và đầu giường của hắn...
Mà ta nguyên lai luôn nghĩ rằng đầu gỗ nên cầm một cái dao mổ sắc lạnh, mặc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt u buồn âm lãnh, là một loại người y học cuồng mới phải.
Thấy ta đi vào, đầu gỗ chỉ có liếc quá một chút rồi tiếp tục tiến hành công việc cao cả xem truyện tranh của mình, một cái tay khác rất nhanh vứt bao thuốc trên mặt bàn cho ta, xem như đã chào hỏi qua.
Ta tiếu mị mị ngồi ở trước mặt đầu gỗ, căn bản không có để ý tới quy định không được hút thuốc trong phòng khám, rút ra một điếu rồi tự mình châm lửa.
Ở trong cái phòng khám này cả ngày, tới một người bệnh cũng không có, làm gì mà phải để ý nhiều làm gì.
"Đầu gỗ bác sĩ, ta thấy đầu ta hơi đau." Ta cố ý làm vẻ mặt đau khổ nói một câu.
Đầu gỗ không ngẩng đầu, từ đằng sau quyển truyện tranh truyền tới một câu lạnh như băng: "Ra khỏi cửa rẽ phải, bắt xe bus đi bốn con phố, xuống xe, rẽ phải, đi thêm một ngã tư nữa là tới bệnh viện thần kinh."
Kháo!
Nói chuyện phiếm với đầu gỗ là một việc rất thống khổ vì thường thường người nói một trăm câu hắn mới nói có một... chữ.
Bất quá đây đối với ta cũng là thói quen rồi, ta giật lấy cuốn truyện trong tay hắn sau đó dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn bắt đầu dũng cảm đối thị. Rốt cục trong ánh mắt của hắn cũng lộ ra vài phần bất lực: "Nói đi, làm sao vậy?"
"Ta tâm tình bất hảo." Ta thở dài.
Sau buổi tối chỉnh được cho a cường một trận nhưng trong lòng ta lại không có cảm giác thành công hoặc là cao hứng gì đó. Loại tràng diện này ta đã trải qua rất nhiều rồi, a cường bất quá là một chuyện rất nhỏ, ta tựa hồ còn kinh nghiệm nhiều việc hắc ám hơn nhiều, đã từng làm nhiều rồi nên trong lòng cũng không miễn được sinh ra vài mặt đen tối.
Nghe ta nói, đầu gỗ không nói tiếng nào, chỉ là đứng dậy rót cho ta chén nước sau đó lại tiếp tục ngồi trước mặt ta thể hiện tâm trạng trầm tư.
Ta còn nói tới MM* Nhan Địch, còn cả cái việc kỳ quái gần đây ta gặp, cái nhẫn vận khí mà gã điên kia cho ta...
Đầu gỗ nghe từ đầu tới cuối, chẳng những không nói chen một chữ thậm chí trên vẻ mặt cũng chẳng có nửa điểm biến hóa.
Trải qua cả một giờ đồng hồ, dưới cuộc tiến công bằng nước miếng của ta đầu gỗ ngay cả tư thế ngồi cũng không thay đổi.
"Ngươi nghĩ ta có nên đau đầu hay không? nên tìm một bác sĩ tâm lý hay là tìm một bạn gái bây giờ? Ta thở dài: "Ta cảm giác mình sắp buồn chết rồi."
Đầu gỗ trầm mặc.
"Uy, nhờ ngươi nói một câu xem nào." ta thở dài.
Đầu gỗ vẫn trầm mặc.
"lão huynh, ta nói nửa ngày rồi, ngươi tốt xấu cũng nói một tiếng đi chứ?"
Đầu gỗ: "Chi."
%¥%……※……
Ta buồn bực, xem ra tìm tới hắn nói chuyện căn bản là một sai lầm. Nhưng mà lúc ta chuẩn bị đứng dậy ra khỏi cửa, đầu gỗ từ sau lưng ta ném tới một túi thuốc, ta tiếp láy.
"Đầu của ngươi, tối về tự mình tra thuốc." Đầu gỗ lạnh lùng nói một câu, sau đó lại thêm vào một câu: " Tiểu ngũ, cô gái tên Nhan Địch kia cũng không tệ đâu, có thể thử xem."
A?
Chờ ta quay đầu lại nhìn hắn đầu gỗ đã lại giơ quyển truyện tranh lên đọc rồi.
-----------------
Đi ra khỏi trạm xá, nhìn nhìn sắc trời sáng chói, ta có một ít mờ mịt, lại nhìn đồng hồ, vừa mới hai giờ chiều. Ta đột nhiên nhớ tới Nhan Địch hôm nay tới khu mua sắm bán xổ số. Địa điểm hình như cách đây không xa, do dự một chút, quyết định tới thăm nàng.
Loại xổ số phúc lợi xã hội của Nhan Địch này không giống với loại sổ xố kỹ thuật của chúng ta, đây là một loại xổ số liên kết.
Loại xổ số này chỉ mở trong một thời gian ngắn, mua tại chỗ, mở thưởng tại chỗ, trao thưởng cũng tại chỗ. Ta cũng biết, lần này thành phố mở xổ số phúc lợi này tựa hồ là để chuẩn bị tiền bạc cho việc mở rộng phía tây thành phố.
Giải đặc biệt là là một chiếc xe hơi hiệu Santana, Giải hai là một cái điều hòa nhiệt độ, giải ba là một cái ti vi... còn cả các loại như xe máy, lò viba, đồ dùng phòng bếp....
Ta đi tới điểm mua bán, chỗ này đã ra vào tấp nập!
Một ngã tư năm trăm mét đã tắc cứng, hai đầu đường đều đã cấm xe đi lại, trong đây vô số đầu người di chuyển,, hai bên đường đều được bày một loạt các gian hàng nhỏ mới dựng, bên trên để đầy các loại ti vi hay là cờ màu gì đó, ngoài ra còn có các giải thưởng cho số điện thoại chiến thắng.
Ở giữa đường là một cái bục cao, bên trên bày một loạt các giải thưởng, hơn mười chiếc xe bày thành một hàng, còn có một bên là hàng ghế chủ tịch dùng để lĩnh thưởng.
Ta đi trong dòng người, tỏng lòng cũng cảm thán người bây giờ với sự nghiệp cờ bạc quả là cuồng nhiệt... bất quá cũng khó trách, ai cũng đều có giấc mộng một đêm bạo phú. Loại xổ số phúc lợi xã hội này rất tiện nghi, bất quá chỉ có vài đồng một tờ, nói không chừng có thể ôm một mớ lớn về nhà.
Huống hồ ở hai bên ngã tư đường còn đặt hai cái loa công suất lớn, thỉnh thoảng người chủ trì lại lớn tiếng khiêu động bầu không khí, thỉnh thoảng lại kéo một hai người may mắn lên trên bục trao thưởng, cái này càng kích thích dục vọng của mọi người xung quanh tới mua xổ số!
Ta trong đoàn người gian nan nhìn trước nhìn sau, suýt nữa còn bị người ta dẫm tụt mất một cái giày, rốt cục tới gần trung tâm ngã tư đường mới tìm thấy Nhan Địch đang ở trong một cửa hàng mua bán.
Ni tử này mặc một bộ đồng phục của trung tâm, trên người còn khoác thêm một dải băng, trước mặt bày một hàng vé số cao cao. Đại khái là hiệu ứng mỹ nữ a, hàng người xếp hàng mua xổ số phải đông hơn các chỗ khác nhiều. Tiểu ni tử này có chút luống cuống chân tay, ứng tiếp không kịp, trên trán lấm tấm mồ hôi, bất quá trên mặt vẫn bảo trị nụ cười tươi rói.
Nàng hôm nay buộc đơn giản tóc của mình lại một chút thành một cái đuôi ngựa, trông rất nhẹ nhàng xinh đẹp, trên mặt còn ẩn ẩn nét hồng, trông như một quả táo chín vậy.
Ta đi mua một lon nước ngọt, rẽ đám người, nhẹ nhàng vỗ nàng một cái. Nhan Địch thấy ta, ngạc nhiên hoan hô một tiếng, trong ánh mắt lộ ra sự vui sướng. Ta cười cười, chỉ chỉ lon nước trong tay. Nàng lập tức nhờ đồng sự bên mnifh thay vị trí cho mình môt lát, lẻn ra phía sau.
Hai người chúng ta đi tới một chỗ ít người qua lại ta mới đưa lon nước cho nàng. Nhan Địch mặt đỏ hồng, khong biết vì nóng hay là vì nguyên nhân gì khác, đôi mắt vụt sáng, trông như một cặp pha lê trong suốt lung linh.
"Ngày đầu tiên đi làm có mệt không?"
"Dạ, vẫn tốt." Nhan Địch cười cười, đáng yêu lè lè lưỡi: "Nhưng mà hôm nay người đi thật là nhiều a.... em không nghĩ lại có nhiều người tới mua xổ số như vậy."
Ta cười cười: "Đại đa số mọi người đều muốn phát tài mà."
"Vâng!" Nhan Địch hưng phấn cười nói: "Hôm nay em đã gặp qua vài người trúng thương lớn, thật sự rất hâm mộ bọn họ a!"
Ta nhìn núm đồng tiên hai bên má nàng, từ trong túi lấy ra một trăm đồng, đưa cho nàng: "Cầm lấy, tiền này coi như hai chúng ta cùng đi mua xổ số. Em ngày đầu tiên đi làm anh phải tới ủng hộ một chút chứ."
Nhan Địch cười cười: "Tiểu ngũ ca, anh cũng muốn trúng thưởng sao?"
"Đương nhiên! Anh nghèo như vậy, không kiếm ít tiền tương lai làm sao cưới được vợ." Ta cười cười.
Ánh mắt Nhan Địch ngượng ngùng, xoay người chạy tới phía sau một một nắm xổ số đi tới đưa cho ta, làm mặt quỷ, cười nói: "Cầm lấy, đi lấy vợ của anh đi!"
Ta lắc lắc đầu: "Không được, anh nói rồi, đây xem như hai ta cùng mua, nếu trúng thưởng xem như là của hai chúng ta."
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Nhan Địch càng đậm, lại không dám nói cái gì, chỉ dám dùng ánh mắt vũ mị nhìn ta một cái.
Ta kéo nàng đi tới phía dưới đài, cười nói: "Được rồi, em đi mua xổ số, anh trả tiền, em phụ trách cào xổ số xem kết quả, như vậy công bình chưa?"
Ta không nhận thấy, lúc Nhan Địch cào xổ số, chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái của ta dường như thoáng có một tia hồng quang...
Hai phút sau, hai người nhìn đống xổ số trong tay, ngây người!
Hơn ba mươi tờ xổ số: Hai cái xe, bốn cái máy điều hòa, sáu ti vi, còn cả tám cái lò vi ba, thêm vào sáu đồ dùng phòng bếp như xoong chảo nồi... lại có thể không một tờ thất bại!!
....
Mồ hôi chảy như mưa
*MM: muội muội.
*Xổ số phúc lợi xã hội: Loại xổ số như vé cào, cào ra xem kết quả. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK