• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: ngươi có tin vào vận khí không?

Gã nam tử gầy gò kia làm ra một chút phong thái rất cán bộ khi bàn công việc: "Trần Dương tiên sinh, đầu tiên ta nên giới thiệu với ngài một chút, nghiệp vụ chính của công ti chúng ta không phải là cho thuê nhà... ngài trước tiên không cần gấp gáp đứng lên như thế, ta nói rồi, phòng là có, hơn nữa điều kiện nhất định sẽ làm ngài hài lòng. bất quá trước khi thuê phòng ta cần nói rõ với ngài mấy việc."

"Đầu tiên, như ta vừa nói,hạng mục chủ yếu mà bổn công ty kinh doanh không phải địa ốc mà là một sản phẩm khác. Đơn giản mà nói, chỉ cần mua loại sản phẩm này của bổn công ty ngài sẽ trở thành hội viên của bổn công ty mà lợi ích của hội viên bổn công ty là phi thường tốt, trong đó kể cả rất nhiều ưu đãi phục vụ, đương nhiên cả yêu cầu thuê phòng của ngài cũng có thể tính là ích lợi của hội viên, hết thảy đều có thể thương lượng..."

Đầu ta nhất thời choáng váng, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Chờ... chờ chút... ý ngươi là... " Ta cố gắng tiêu hóa nội dung hắn vừa nói: "Ý của ngươi là chỉ cần ta mua một món đồ của công ty ngươi thì có thể trở thành hội viên, các ngươi sẽ giúp ta giải quyết vấn đề thuê phòng? Các ngươi là tổ chức gì vây? nhân viên bây giờ đều không phân biệt phòng nữa sao, hội viên của các ngươi còn quản cả việc thuê phòng nữa? các ngươi..." Ta nhìn hắn không có hảo ý nói: "Các ngươi không phải là thành viên Al-Qaida ở trung quốc đấy chứ?"

"Đương nhiên không phải." gã cao gầy này trả lời: "Hạng mục kinh doanh của bổn công ty hoàn toàn vô hại, tôn chỉ là tạo phúc xã hội, vì quảng đại dân chúng phục vụ, tuyệt đối không phải là tổ chưc khủng bố như lời ngài nói."

Sau đó hắn lại đột nhiên từ dưới bàn lấy ra một cái hộp gỗ. Càng dọa cho ta một trận!

Lại gặp quỷ rồi!

Vừa rồi ta thấy rất rõ ràng! Bên dưới bàn là khoảng không, cái gì cũng không có, một cái hộp lớn như vậy hắn lấy từ đâu chứ?!

Gã cao gầy này không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của ta, đã mở hộp ra, bên trong hộp là một cái .. hộp nhỏ, sau đó lại mở cái hộp nhỏ... sau đó là cái hộp thứ ba, thứ tư....

Nhìn thấy hắn lấy ra cái hộp nhỏ nhất, ta quả thực muốn tan ra làm mấy mảnh. May mắn hắn rốt cuộc cũng thở phào, cười khổ, hình như còn lầm bầm: "Ai, không thể tưởng được vận khí của ta thật là không tốt, lại có thể phân tới một hội viên cấp thấp tới như vậy."

Gã cao gầy từ trong cái hộp nhỏ lấy ra một cái gì đó lấp lánh niết trên đầu ngón tay, cười híp mắt nhìn ta, dùng một cách nói cực kỳ chuyên nghiệp rất nhanh giới thiệu: "Xin mời nhìn, đây là sản phẩm chủ đạo của bổn công ty, chúng ta gọi là trang bị điều tiết vận khí. Đeo nó vào ngài có thể tận tình khống chế cuộc sống của mình, khiến cho cuộc sống của ngài tràn ngập mỹ lệ! Ngài muốn tìm thấy công việc hằng mơ tưởng? Ngài muốn phấn đấu ít đi hơn ba mươi năm? Ngài muốn cưới một mỹ nữ đã ái mộ lâu nay? ngài muốn trở thành một danh nhân được vạn chúng chú mục? đeo sản phẩm của công ty hết thảy mỹ mộng của ngài đều sẽ thực hiện được!"

Đại khái là hắn nói xúc động tới 'vong ngã' ( nói đến quên luôn cả bản thân mình ), thế cho nên nước bọt phóng tứ tung vào mặt ta hắn cũng không phát hiện.

Ta lau lau trên mặt một chút, rốt cục khẳng định một việc: Ta gặp được một gã lừa đảo rồi.

Bộ dáng của hắn thật sự giống một gã bằng hữu hồi trước của ta!

Đều là một bộ tẩu hỏa nhập ma!

Ta đã không chịu được bị hắn nói bậy rồi, xoay người nhằm hướng cầu thang đi tới.

Nhưng vừa bước được hai bước, giọng nói của gã lại vang lên từ phía sau.

Chỉ một câu như vậy ta lại có thể dừng bước....

Bởi vì gã hỗn đản này dùng một loại ngữ khí chua chát nói: "Trần Dương, chẳng lẽ cha mẹ ngươi không có giáo dục ngươi là trong lúc người khác nói chuyện phải tôn trọng họ hay sao?"

Nghe thế, trong lòng ta nộ hỏa đã bốc cao ba trượng!

Những lời này đã chạm vào chỗ khó chịu nhất trong lòng ta!

Ta từ nhỏ cha mẹ cùng mất, đích xác không được cha mẹ dạy dỗ, vì thế kiếp học sinh của ta thường thường bị người khác bắt nạt. Bất quá sau khi ta học võ cũng không có ai dám đứng trước mặt ta nói mấy lời như vậy nữa!

Năm đó một gã nói ra những lời này lập tức bị ta một quyền đấm gãy hết răng, sau đó rốt cuộc không ai dám nói như vậy nữa!

Ta rất nhanh xoay người nhắm hắn đi tới, một bên bước một bên nắm chặt nắm tay, chuẩn bị đồng dạng đấm vào mặt hắn.

"Chờ một chút.... chờ một chút..." Gã cao gầy liên tục xua tay, thân thể rất nhanh nhảy dựng lên lùi về phía sau: "ngươi xem, ngươi không được đánh ta... ta đã cẩn thận xem xét qua, ta hôm nay không có huyết quang tai ương, sẽ không bị người đánh, nếu ngươi không muốn bị thương chính mình thì nhất định không được động thủ."

Ta thân thể chợt động, rất nhanh đã phóng tới bên người hắn, một nắm tay quơ tới cổ áo nhấc hắn lên cao, bước tới bên bờ ban công, nhấc hắn đưa ra ngoài.

Tên kia lập tức kêu rầm rĩ, hắn kêu như mèo hoang động tình mùa hè, ta cả đời cũng không có tưởng tượng qua một gã nam nhân khi hét lên lại có thể chói tai hơn cả nữ nhân!

"Ngươi đồ xuẩn hóa này, mau thả ta xuống! Ta có chứng sợ độ cao!!" Hắn giống như bạch tuộc vậy, ôm chặt lấy cánh tay ta, hai chân liều mạng khua loạn, giống như con ếch khua chân.

"Ngươi không phải tính qua hôm nay không có huyết quang tai ương sao? Vậy thử tính xem hôm nay có thể bị quẳng từ trên lầu xuống không?" Ta lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn mở một đôi ánh mắt to tròn , nháy nháy mắt nhìn ta, ra bộ đáng thương nói: "Cái này.... ta chưa tính qua, có lẽ không." Hắn không dám nhìn xuống dưới, liên tục cầu xin: "Được rồi, cầu ngươi thả ta xuống đi, ta thật sự có chứng sợ cao, ta tịnh không sợ ngươi thả ta xuống, vì ta biết ngươi sẽ không làm thế... nhưng mà ta sợ ta sẽ bị ngươi dọa tới đau tim, ta có bệnh tim rất nghiêm trọng... ta tính hôm nay không có huyết quang tai ương nhưng mà không cam đoan tim ta không phát bệnh... Bệnh tim phát ra thì không thấy máu a!"

Hắn là đồ điên.

Đấy là ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu ta. Ta mặc dù không phải là người tốt nhưng đối với đồ điên cũng không so đo làm gì.

Bệnh thần kinh phạm pháp, ngay cả pháp luật cũng không xử được.

Huống chi hắn cũng mới chỉ nói ta một câu mà thôi.

Ta thả hắn xuống, giương mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Nghe rõ, ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi muốn giới thiệu cái gì ta đều không có hứng thú, bây giờ ta phải đi."

Ta đã quyết định đi, hơn nữa quyết định sau khi trở về sẽ tới cái phòng địa ốc tìm gã giới thiệu cho ta, tặng hắn một quyền vào mõm!

"Chẳng lẽ ngươi không hy vọng cái thiện một chút vận khí của ngươi sao?" Gã cao gầy đáng thương phía sau nói với một câu.

Ta hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn hắn: "Ta từng nghe qua một câu, mặc kệ ngươi muốn cái gì, đều phải trả giả! Ta tin rằng trên thế giới này không có sự tình gì không có giá cả... huống chi, một chữ của ngươi nói ta cũng không tin. Cái gì mà thay đổi vận khí, nếu ngươi có thể thay đổi vận khí thì đã đi làm thượng đế được rồi."

"Muốn tìm được bao nhiêu phải trả giá bấy nhiêu.... gã cao gầy này đột nhiên mỉm cười thần bí: "Trần Dương tiên sinh... xin ngài đừng vội vàng. Không thể không mời ngài trả lời một câu hỏi của ta... " Gã cao gầy này cười híp mắt hỏi: "ngươi tin rằng trên thế giới này có tồn tại cái gọi là vận khí không?"

Vận khí?

Ta ngạc nhiên một chút, lập tức nhíu mày nói: "Chẳng lẽ ngươi là giáo đồ của cái môn phái gì đó muốn truyền giáo hay sao? Vậy thì đáng tiếc, ta là kẻ vô thần, không tin tôn giáo, ta chỉ tin chính mình."

"Đúng a!" Gã nam cao gầy đưa ngón tay tỏ vẻ tán đồng, cười nói: Ta cũng đồng dạng không tin tôn giáo, ta cũng cho rằng trên thế giới này không có thần tồn tại. Bất quá ta nói là vận khí, lại có thể tồn tại - mặc dù loại này chúng ta không nhìn thấy cũng không chạm tới được!"

Ta vẫn một mực không tin: "Nhìn không được, chạm không tới, thế thì sao có thể tồn tại?"

"Đương nhiên tồn tại!" Gã cao gầy đón nhận ánh mắt của ta, chém đinh chặt sắt nói: "Không khí! Cái đó không phải cũng không nhìn thấy không sờ thấy sao? Nhưng mà mỗi người đều biết không khí có tồn tại! Đây là một kiến thức thông thường!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK