• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Không ai phản đối chứ?

Phòng số một là một bao gian lớn nhất tại hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng này.

Ngày thường nơi đây là không mở. Chỉ khi nào có khách quý chúng ta mới có thể quét dọn lại. Đương nhiên, khi nào trong hộp đêm họp đều cũng làm ở đây cả.

Giống như trước, ta ngồi ở ngay giữa ghế salong, đêm nay bốn chủ quản của hộp đêm đều đến đông đủ, ngoại trừ a cường ra, hai chủ quản khác đều ngồi cạnh ta. Mặc dù mọi người ngày thường không nói nhưng trong lòng đều biết tường tận. Mặc dù nơi đây có bốn chủ quản nhưng người có quyền phát ngôn chính thức là ta. Không có nguyên nhân gì khác chỉ vì ta là người của hoan ca.

Nhìn thấy người đều đã đến đầy đủ, bốn trưởng kíp phục vụ viên ngồi bên trái, bốn má mì ngồi bên phải, còn hai thủ kho và cả phòng bếp đều cũng bị lôi tới.

A Uy mặt hầm hầm đứng cạnh ta, đôi tay đầy chai sạn không ngừng sát qua sát lại bên ngoài quần.

Năm đó hắn cũng là một gã rất cứng đầu, vì lúc đánh nhau đem người ta đập thành trọng thương nên phải ngồi nhà giam hai năm. Sau này vì biểu hiện tốt nên được thả sớm, nắm ra tay rất nặng. Trên mặt còn có một sẹo do đao chém qua. Người này ngày thường cứ coi như cười một cái thì ai cũng tưởng là nụ cười của đao phủ vậy. Bây giờ mặt mũi hầm hầm càng dọa người, vài má mì đều không dám nhìn thẳng vào hắn.

Ta cố ý làm bộ dáng uể oải tựa ở ghế salong, trong tay còn cầm điếu thuốc. trên bàn trước mặt đặt một bình rượu, híp mắt, không nói không rằng. Hai chủ quản khác lúc vừa tới muốn chào hỏi với ta nhưng nhìn sắc mặt ta bất thiện cũng hạ ý thức nuốt lại lời chào, im lặng ngồi xuống vùi đầu vào điều thuốc.

Mười phút sau đó tiểu phượng và a cường mới tiến tới. Thấy bầu không khí có chút u ám, sắc mặt tiểu phượng có chút không được tự nhiên, bất quá bọn ta là người lăn lộn phong nguyệt đã lâu, nên lập tức vẻ mặt tươi cười ngả người tới cạnh người ta, cười nói: "AI yêu, tiểu ngũ ca, hôm nay ngươi không phải nghỉ ở nhà sao, ta với mấy tỷ muội định buổi tối tới thăm ngươi nữa."

Ta nhếch mắt nhìn nàng một chút, nàng bị ánh mắt băng lãnh của ta dọa lùi nửa bước, mắt nhìn sắc mặt âm trầm của ta cũng hạ ý thức nhắm lại miệng, sau đó lặng lẽ ngồi xuống.

A Cường chậm rãi tới trước người ta, ta nhìn vẻ mặt trấn định của hắn chín phần là giả trang. Phần mông hắn vừa chạm vào salong ta bỗng dưng mở miệng: "Ai cho ngươi ngồi?"

"A?" A Cường có chút chột dạ liếc mặt nhìn ta.

Ta chậm rãi ngồi thẳng dậy, cứ mặc kệ hắn ở chỗ đó, sau đó hạ giọng chậm rãi nói: "Buổi họp hôm nay có lẽ mọi người đều rất kỳ quái. Ở đây làm ăn cũng không tệ, đây là công lao của mọi người. Công ty cho tới giờ cũng không có xử tệ với mọi người. Điểm ấy trong lòng mọi người cũng nên biết."

nói tới đây ta rất nhanh liếc qua a cường, ánh mắt híp lại, cố ý dùng một loại ngữ khí nhàn nhạt nói: "Mọi người phải kiếm tiền, công ty phải phát triển, hết thảy đều phải theo quy củ. Phá hoại quy củ để xảy ra chuyện mọi người đều sẽ bị ảnh hưởng, đạo lý này không cần tiểu ngũ ta nói nhiều ai ngồi ở đây cũng hiểu cả."

Nói tới đây ta lại thẳng lưng, hai tay chống bàn, dùng ánh mắt bao quát nhìn mọi người. Tất cả mọi người ai nấy mặt đều đổi sắc mà có vài người đã ở chỗ này lâu, đã quen với ta, trong ánh mắt còn lộ ra vài phần sợ sệt.

A Khán gật gật đầu đứng dậy, đưa một thứ cho ta. Hắn là tài vụ của công ty, chuyên môn quản lý thu chi, nếu nói trong công ty người nào ngoài ta gần hoan ca nhất thì chính là hắn.

Ta cầm thứ đó trong tay, nhìn thoáng qua rồi dùng ngữ khí lạnh lùng bắt đầu đọc: "Tháng trước, có người dùng chức danh của công ty báo đã chi hơn sáu vạn... một số tiền lớn a!" Ta nhìn A Cường một cái: "Cường Ca, anh giải thích một chút chứ!"

A Cường lúc này mới phản ứng lại, vừa hiểu được tràng diện đêm nay là nhằm vào hắn. Hắn dù sao cũng không phải mới vào nghề, trên mặt hơi hiện nét rối loạn đã bị dấu đi, hắng giọng nói: "Tiểu Ngũ, ngươi bằng cái gì mà hỏi ta? Mọi người đều là chủ quản của công ty, ta báo bao nhiêu tiền cũng không tới lượt ngươi hỏi! Lại nói nữa, chủ quản đều có quyền báo giá với công ty, ngươi chả lẽ không có?"

Ta hừ một tiếng: "Có! Tháng trước ta báo số tiền cũng không kém anh, ta tổng cộng báo đã tiêu năm vạn. Nhưng mà ta đều tiêu cho những đại khách hộ, trong đó tiêu cho ông chủ Mã một nửa, nhưng ông chủ Mã tháng trước tiêu vào công ty ta hơn bốn mươi vạn! Anh thì sao, A Cường? Khách của anh tháng trước tiêu bao nhiêu? Bốn vạn không tới!"

Sắc mặt A Cường có chút trắng bệch, bất quá hắn lập tức phản pháo, quát: "Tiểu Ngũ, ngươi đây là vạch tội ta chắc! Ta tháng trước báo tiền có nhiều hơn một chút nhưng cũng là vì lấy lòng khách, khách cao hứng tự nhiên lần sau sẽ tới ủng hộ! Đạo lý này cũng không cần ta nhiều lời nữa! Ngươi muốn đối phó ta cũng không cần moi móc nhiều thứ! Ta biết ngươi là người của hoan ca, nhưng hộp đêm này cũng không phải của chỉ một mình hoan ca! Tiểu Ngũ ngươi cũng không thể một tay che trời!"

Nghe hắn nói trên, trên mặt ta chẳng những không lộ vẻ tức giận, ngược lại còn từ từ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi đứng dậy đi tới trước người hắn, vươn tay vỗ nhè nhẹ vào bả vai hắn. A Cường bị dọa một trận, bất quá chỉ thấy ta vỗ vai không có động tác gì khác nên cũng không tránh.

"Rất tốt" Ta cười cười nói: "Cường Ca, ngươi nói đúng rồi, hôm nay ta chính là muốn đối phó với ngươi. Bất quá ngươi cũng nói sai một điểm, ta tịnh không phải muốn một tay che trời. Tay của tiểu ngũ ta cũng không lớn như vậy! Nhưng ta hôm nay nói đều rất dễ hiểu, ở công ty làm việc đều phải theo quy củ."

Ta nhẹ nhàng đặt bản báo cáo kia trước mặt hắn, trầm giọng nói: "Việc báo giá sẽ để lại sau chúng ta chậm rãi tính. Bây giờ ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Tháng trước trong hộp đêm có ngươi làm 'Hải Bao', có việc này không?"

A Cường vẻ mặt cứng đờ!

'Hải Bao' là một cách nói, ý tứ chỉ có người mang theo thuốc lắc vào trong hộp đêm bao gian, sau đó gọi vài tiểu thư đóng cửa, phê thuốc, làm chuyện dâm loạn.

Loại này rất nhiều nơi khác đều có, đặc biệt là những hộp đêm cấp thấp hoặc là những sàn nhảy đại loại vậy. Nhưng những nơi cao cấp hơn như thế này đều cự tuyệt khách tới làm trò này.

Nguyên nhân vì "Hải Bao" là đối tượng bị cảnh sát truy quét rất gắt gao hơn nữa lại rất nguy hiểm.

Bổn công ty từng có vài bữa tiệc dùng thuốc tập thể, có người dùng quá liều mà sốc thuốc chết! mà những kẻ thích chơi thuốc một khi đã phê căn bản là không thể tự kiềm chế. Huống hồ sự tình nguy hiểm như vậy thì hộp đêm cao cấp chúng ta cũng không thể kiếm được thêm chút tiền nào, còn phải tự nhiên ôm thêm một việc nguy hiểm vào mình. Vì thế rất nhiều nơi cao cấp đều không cho phép khách dùng thuốc.

Mọi người làm ăn chính đáng cũng đủ thừa tiền rồi.

Ở chỗ chúng ta này, Hoan ca từng hạ quy củ, không cho dùng thuốc lắc, không cho bán bạch phiến. Hai thứ này mặc dù có thể kiếm tiền rất nhiều nhưng tiền này rất dễ làm phỏng tay.

Hơn nữa làm tiểu thư cũng phần lớn không muốn bồi khách phê thuốc... là người đều biết cái loại này một khi dính vào tai họa vô cùng, một khi đã dính vào ma túy nhẹ thì tán gia bại sản nặng thì gia phá thân vong!

A Cường con ngươi lay chuyển một hồi, cắn răng nói: "Tiểu ngũ, ngươi không được vu oan ta, có bổn sự ngươi đưa chứng cớ ra đây."

Ta biết hắn đang cùn, bất quá ta đích xác không có chứng cớ vì mấy buổi tối có 'Hải Bao' kia ta đều không có mặt. Hơn nữa mấy tiểu thư tham dự đều là thủ hạ của Tiểu Phượng, dưới dâm uy của Tiểu Phượng và A Cường không ai dám nói ra cả.

Hồi trước ta cũng thả lỏng quá mức, lại có thể để xảy ra việc này trong hộp đêm mà không phát hiện được.

May mắn không có xảy ra việc gì.

Ta vẫn khuôn mặt cười như cũ: "Cường Ca, ta đích xác không có chứng cớ. Bất quá chúng ta cũng không phải là cảnh sát, không phải việc gì cũng cần chứng cứ a!"

Trên mặt ta vẫn mang theo nụ cười nhưng lại đột nhiên tóm chặt lấy ngực áo hắn dùng sức kéo hắn xuống, đồng thời đầu gối thuận thế huých lên mặt hắn! A Cường kêu thảm một tiếng trên mặt lập tức bạo xuất một đoàn huyết hoa, cả người nhuyễn xuống, hai tay ôm mũi.

Ta lôi hắn lên, bọn người A Uy bên cạnh cũng đi tới, quơ tới hai tay hắn đặt lên trên mặt bàn, tách từng ngón tay của hắn ra. A Cường liều mạng giãy dụa nhưng mà dưới tay mấy kẻ ngũ đại tam thô như thủ hạ của A Uy hắn còn chẳng thể so với con gà dưới tay kẻ cắt tiết.

Ta vỗ vỗ bàn tay đặt trên mặt bàn của A Cường, nhẹ nhàng hít lấy một hơi thuốc, cầm lấy chai rượu vung lên đập mạnh.

A Cường kêu lên một tiếng như heo bị chọc tiết, sắc mặt ta không đổi, trong tay cầm bình rượu lại đập mạnh thêm một nhát!

"Ta hỏi thêm ngươi một lần nữa, việc "Hải Bao", có không?"

A Cường chỉ kêu thảm không nói. Ta cười cười giơ tay lên cao!

"Cường Ca, ta đang chờ anh nói đây, có hay không có?" Ngữ khí nhu hòa của ta không có nửa phần sát khí nhưng vừa nói xong lại nện thêm một nhát.

Mấy ngón tay đặt trên mặt bàn của A Cường đã huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa! Đám người ngồi xung quanh mặt như tro tàn, trong mắt có vài phần không đành lòng, bất quá đều không dám nói.

Ngồi ở chỗ này đều xem như là người có máu mặt, không phải thường nhân, loại tràng diện này bọn họ cũng không phải chưa từng thấy qua.

Bình rượu trong tay ta nện xuống năm nhát, A Cường ngay cả khí lực kêu giờ cũng không còn, thân mình nhuyễn như bùn nhão: ".... Có, có có..."

Ta nhấc nhấc vai, nhìn mọi người, cười nói: "Mọi người xem ta không có oan cho hắn."

Nói xong ta lại vung bình lên nện mạnh một cái nữa, theo tiếng gào thảm của A Cường, trên mặt ta lộ ra một nụ cười gằn: "Vậy, ta nghe nói ngươi từng bức công chủ xuống nước, có việc này không?"

"Có! Có Có!" Nước mắt nước mũi A Cường đã dàn dụa, giờ ngay cả khóc cũng không khóc được nữa: "Tiểu Ngũ Ca, ngươi ... tha...cho ta đi!"

Ta lắc lắc đầu, vẻ mặt bình thản nói: "A Cường, không phải ta không muốn tha ngươi. Quy củ của công ty là hoan ca định ra. AI cũng không được phá quy củ. Đã phá rồi phải bị trừng phạt! Đạo lý này ngày đầu tiên ngươi tới đây cũng đã biết rồi."

Nói xong ta lại giơ bình rượu lên, lia lịa nện xuống đầu hắn. Phanh một tiếng bình rượu vỡ vụn, mảnh thủy tinh vỡ ra bốn phía, rượu lẫn máu, nước mắt, nước mũi của hắn cuồn cuộn chảy xuống.

Ta thở ra một hơi, ý bảo mấy gã bọn A Uy buông hắn, A cường đã vô lực nhúc nhích, nhuyễn nhuyễn đảo xuống trên mặt đất, ngay cả rên cũng không ra nữa.

Ta rất nhanh xoa xoa những giọt máu bắn trên mặt, thuận tay vỗ vỗ quần áo, sau đó từ trong tay A Uy lấy ra một điều thuốc, bật lửa, hít một ngụm. Lúc này mới chầm chậm ngồi xuống nhìn mọi người nhàn nhạt nói: "SỰ việc hôm nay cứ thế này đã. Các vị, không phải tiểu ngũ ta tâm ngoan thủ lạt, chỉ có thể trách hắn phá quy củ. Ta nói rồi, ta không phải một tay che trời, nhưng đã có người phá quy củ thỉ phải cẩn thận cái tay của mình! Nếu để ta biết có người sau lưng làm mấy tiểu động tác..." Ta nói tới chỗ này cố ý nhìn sang Tiểu Phượng sắc mặt đã trắng bệch, thân thể run như bị sốt rét, sau đó mới chậm rãi nói: "....Vậy đừng có trách tiểu ngũ ta trở mặt không nhận người. Cho nên cái việc bức nữ phục vụ dưới tay xuống nước, ta đã nói rồi, nếu người ta nguyện ý ta mặc kệ. Nhưng nếu dùng thủ đoạn khác cưỡng bức, hừ, hôm nay ta chỉ nói tới đây, ai muốn phiền toái công ti sẽ tìm tới kẻ đó! Mọi người làm ăn đều muốn kiếm tiền, hòa khí sinh tài, đừng làm những việc khiến mọi người đều không vui, sẽ không tốt đâu!"

Dừng lại một chút, trên mặt ta lại lấy lại nụ cười trước đây : "Đều là người của công ty, chỉ cần có thể cho công ty kiếm tiến, theo quy củ của công ty, vậy công ty nhất định sẽ bảo vệ mọi người."

Sau đó ta đứng dậy, cười cười nhìn mọi người: "Ta đã nói xong rồi, mọi người... không ai phản đối chứ?""

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK