Hắn vỗ vỗ bả vai ta, dùng thanh âm thành khẩn nhất nói: "Thế nào? Trần tiên sinh, ngài thử đi. Ta nhất định không lừa ngài đâu... cái này đích xác có hiệu quả đấy."
Ta lập tức lúc lắc đầu giống như trống lắc vậy.
Hắn gấp lên: Ta cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng với thị trường này rồi, đã muốn nhanh nhanh chóng chóng bán quách cái sản phẩm này đi, rời khỏi nơi này về tổng công ty a"
"Bao nhiêu tiền?" Ta thử hỏi một câu.
Hắn lập tức nói ra một vài chữ dọa ta một trận giật mình.
Nhìn sắc mặt của ta, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười "đã dự đoán được" : "Ta biết ngài nhấ định không mua nổi. Giai đoạn hiện tại chúng ta cũng không hy vọng sản phẩm này được thị trường tiếp thụ vì thế sách lược của chúng ta là, đối với các khách hàng không mua nổi sẽ dùng phương thức 'cho thuê' để thay vào."
Cho thuê?
"Ta nói rồi, sản phẩm này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chúng ta cần một số người tình nguyện dùng thử và tiến hành điều tra theo dõi, tìm ra lỗi của sản phẩm. Còn phải tiến hành bước hoàn thiện và cái tạo. Vì thế, ta nói cho thuê, tịnh sẽ không lấy một phân tiền nào của ngài, nhưng mà có điều kiện đó là mỗi tháng căn cứ vào yêu cầu của chúng ta chuyển về một phần báo cáo."
Có loại sự tình tốt như thế này sao?
Bất quá ta lại lập tức cảnh giác.
Vì sao?
Rất đơn giản, khi một gã lừa đảo dùng ngữ khí hòa ái nói với bạn: "Ta không cần tiền của ngài..."
Lúc đó, bạn càng phải giữ thật chặt túi tiền của mình.
"Hừ, lại tốt như thế nữa?" Ta không tin.
Gã nam cao gầy cười rất giảo hoạt: "Ta nói rồi, đối với những khách hàng có thể mua được, đương nhiên chúng ta sẽ không cự tuyệt. Còn đối với những khách hàng muốn mua nhưng không đủ lực, chúng ta đã không lấy tiền, vậy chúng ta cần phải có một thứ gì khác chứ? Làm ăn không thu được lợi thì ai làm? Ngài thấy đúng không?"
Ân, cái này.. hình như có vài phần đạo lý...
Gã nam cao gầy nhìn sắc trời, đứng dậy, từ từ lấy chiếc nhẫn đặt nhét vào trong lòng bàn tay ta: "Được rồi, cái nhẫn này bây giờ tạm thời thuộc về ngài, bất quá xin ngài nhớ cho, vào mùng một mỗi tháng xin dựa theo quy định ghi đầy đủ vào bản báo cáo và chuyển về cho chúng tôi." Hắn từ trong cặp tài liệu rút ra một xấp giấy đưa cho ta, cười nói: "Đây là bản hướng dẫn và bảng điều tra, bên trên đã ghi sẵn địa chỉ nhận."
Nói tới đây, hắn vừa kéo vừa đẩy ta ra khỏi cửa ban công, đi tới trước cầu thang máy. Chờ lúc ta tới nơi, hắn mỉm cười, cúi người nói: "Cám ơn ngài, trần dương tiên sinh, ta rốt cục đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu thụ của mình, chúc ngài may mắn, ta cũng có thể trở về tổng công ty rồi. Ai, công ty giao cho nhiệm vụ tiêu thụ sản phẩm này thật là gian nan, ta sau khi trở về nhất định phải tìm mặt hàng khác nhất định buông tha mấy loại sản phẩm không có tiền đồ này nữa."
Ta không nhịn được hỏi: "Nhưng mà, ngươi nói việc thuê phòng..."
Trên mặt hắn mang theo sự giảo hoạt: "Trần dương tiên sinh, ta đã nói rồi, chỉ khi mua sản phẩm của bổn công ty ngài mới có thể trở thành hội viên chính thức, hưởng thụ đãi ngộ của hội viên. Đãi ngộ của hội viên chúng ta không chỉ có là phòng ở, còn các mặt hàng nhu yếu phẩm, cả một chuyến du lịch nước ngoài.... đáng tiếc là ngài chỉ thuê sản phẩm nên không thể hưởng thụ loại đãi ngộ này."
Đại khái là sợ ta tức giận, hắn thở dài, nhìn ta chăm chú, chánh sắc nói: "Bất quá, cuối cùng, để cảm tạ ngài, ta miễn phí tống ngài một lời khuyên..."
"?"
"Ai..." Gã cao gầy đẩy cái kính nặng chịch trên sống mũi, sau đó dùng một ngữ khí vững vàng, chuyên nghiệp, nói nhanh: "Thân là một người tiêu thụ sản phẩm vận khí, ta nhìn sắc diện của ngài hồng sắc mờ ảo, nhưng ấn đường lại sáng, có thể thấy ngài gần đây vận khí không tệ, chỉ là sẽ gặp phải tiểu nhân chắn đường. Nhưng chỉ cần ngài dụng tâm làm việc thiện đều sẽ thuận lợi vượt qua. bất quá sắp tới ngài sẽ gặp đại vận trong 'tiểu tai', trước mắt ngài sẽ gặp phải huyết quang tai ương! Bất quá ngài không cần gấp, chỉ là vấn đề nhỏ. Lời ta đã hết, cuối cùng tặng ngài mấy câu: "nhị thập công danh chích tân khổ,gia tài vạn quán chích đẳng nhàn,nhất triều tẩu thượng thanh vân lộ, thiết kí tiểu tâm a du ngôn。”
Cái gì? Huyết quang tai ương? Sắc mặt ta cổ quái...
Kháo! Hắn rốt cuộc là gã bán hàng hay là mấy gã thầy bói giang hồ lừa đảo?
Nhưng ta không có cơ hội để nói, cầu thang máy đã đóng cửa, đem ta một đường đi xuống tầng một.
Vừa ra khỏi tòa nhà, ta cảm giác mình có chút hoảng hốt.
Ta rốt cuộc vừa gặp phải gã lừa đảo hay là kẻ điên?
Nói hắn lừa đảo thì... hắn không có lừa được cái gì từ trên người ta, ngược lại còn tống ta một cái giới chỉ.
Việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt lại nhiều... ta lắc lắc đầu.
"Hừ, nói ta gần đây sẽ gặp phải huyết quang tai ương? Kháo! Hồ thuyết bát đạo!" Ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên phía trên đại lâu...
ĐỘt nhiên, một cái gì từ trên giáng xuống, trong tầm mắt ta càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng....
Kháo! là một chậu hoa...
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu ta.
Phanh! Một âm thanh vỡ tan vang lên, đầu ta xuất hiện một dòng máu tươi, ngã xỉu.
Trời... huyết quang... huyết quang tai ương...
----
Đau! Đau!
Không phải đau!
Ta nằm trên giường, trước mặt là một thầy thuốc tướng mạo nghiêm túc đang xử lý vết thương cho ta. Đã tiêm thuốc tê nhưng mà ta vẫn đau tới đầy đầu toàn mồ hôi.
Chỗ này lại có thể là cái bệnh viện tối hôm qua ta vừa tới... Mà vị bác sĩ này lại đúng là người hôm qua trị liệu cho ta.
"Ai, ta nói mấy người trẻ tuổi các ngươi, đều là mấy gã máu nóng, thích đánh nhau!" Bác sĩ trên mặt mang theo khẩu trang, bất quá ta vẫn có thể nhận ra hắn, hắn có một cái đầu địa trung hải đặc trưng.( đầu hói )
Ông ta hiển nhiên càng nhận được ra ta: "Tối hôm qua vừa bị đập vỡ đầu, hôm nay lại đầu vỡ, vận khí của cậu quả là tốt..."
Đầu ta có chút hôn hôn mê mê, miễn cưỡng mở miệng: "Bác sĩ, ta làm sao có thể tới đây vậy?"
"Vận khí của cậu tốt, được người ta đưa tới, bằng không nằm chết trên đường cũng chẳng ai quản."
Xử lý xong miệng vết thương, ông ta đỡ ta ngồi dậy cười nói: "Vận khí của cậu tốt thật, chỉ có một chút ngoại thương, bất quá đầu bị một đòn nặng như thế sẽ có một ít choáng váng, qua một hai ngày là khỏi thôi."
Ta lấy kính soi, nhịn không được hét lên một tiếng!
"Tóc của ta!!!!"
Cái đầu trong kính, tóc ở giữa đã bị gọt sạch, chỉ để lại tóc bốn phía, hình thành một cái đầu ... hói tiêu chuẩn.
"Cậu kêu cái gì chứ!" bác sĩ không hài lòng: "Trên đầu cậu hai lần bị thương, ta muốn xử lý vết thương đương nhiên phải gọt tóc đi rồi."
Nói xong ông ta đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: "cậu nghỉ ngơi một lúc đi. À, đúng rồi bên ngoài còn có người muốn gặp cậu, hình như là người đưa cậu tới đây thì phải."
Chẳng bao lâu, bên ngoài phòng bệnh có một người đi vào. Khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu to, mắt nhỏ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tinh minh, trên mình mặc một bộ tây trang tối màu. Hắn vừa mới tới ta liền cảm giác ánh mắt của hắn đã đưa tới đưa lui, hình như đang tránh né cái gì đó.
"XIn chào." Ta gật đầu cười cười với hắn: "Nghe nói ngài đưa ta tới bệnh viện? Thật sự rất cám ơn ngài... viện phí là ngài trả cho ta? Ta lập tức trả lại cho ngài ngay."
Nhìn hình dáng sắp lấy ví tiền, người này đột nhiên giữ tay ta lại, trên mặt hắn mang theo nụ cười xấu hổ: "Cái này... trần dương tiên sinh đúng không? Tiền thì không cần gấp... ta muốn hỏi ngài một chút, ngài... cái này... ân... ngài sao lại ở chỗ đó ngã xuống vậy?"
Vừa nghe được, trong lòng ta lửa giận bừng bừng bốc lên, cả giận nói: "Có một cái chậu hoa từ trên tòa nhà rơi xuống, không sai không lệch lại đập trúng đầu của ta! Kháo! Việc này ta nhất định không bỏ qua, ngày mai nhất định đi tìm chủ quản tòa nhà cho hắn một trận!"
Ta đột nhiên phát hiện sắc mặt người này càng mất tự nhiên, do dự một lát, hắn thở dài, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ: "Trần dương tiên sinh... ngài xem, sự tình này, không thể xí xóa được sao?"
"Bỏ qua?"
"Đúng vậy" Hắn lấy ra một tấm danh thiếp, dùng hai tay đưa cho ta. Ta nhìn lướt qua, hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ông chính là ông chủ của công ty xây dựng?"
Mặt ông ta lộ ra nụ cười xấu hổ: "Sự tình này là do chúng tôi quản lý không tốt... khi buổi chiều chúng tôi đang tu bổ tầng hai, kết quả không cẩn thận làm rơi một chậu hoa xuống.. hắc hắc, thật là có lỗi. Như vậy đi, viện phí của ngài chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ! Chỉ có điều sự tình này không cần làm rộng ra, được không...."
Ta nhìn hắn nghi hoặc, trong lòng có chút không hiểu rõ tại sao hắn lại như vậy.
Đại khái là không chờ ta nói, đối phương cho ta không đồng ý, hắn do dự một chút, cắn răng nói: "Như vậy đi, trần dương tiên sinh, chúng tôi không chỉ chịu viện phí cho ngài, còn cả phí lỡ việc chúng ta đều sẽ nhất nhất thừa nhận... còn nữa, nếu ngài có điều kiện khác cũng có thể đề cập... việc này, chỉ cần yêu cầu không quá khó khăn, tất cả mọi người có thể thương lượng với nhau a..."
Bây giờ lại tới phiên ta ngạc nhiên.....
Còn có sự tình tốt như vậy? Nhìn tình hình bây giờ, căn bản là hắn đang giơ đầu ra cho ta chém?
Đích xác, thương của ta họ phải phụ trách, nhưng cũng không tất yếu phải nhuyễn tới mức vậy chứ?
Trên mặt ta không biểu lộ gì, trong lòng rất nhanh suy tính.
"Một vạn" Người này thấy ta không nói gì, cắn răng dậm chân báo một giá: "Ngoại trừ viện phí, chúng tôi nguyện ý bồi thường ngài một vạn, ngài thấy thế nào?"
Còn chưa đúng giá!
Trong lòng ta đột nhiên toát ra ý niệm như vậy. E hèm một tiếng, dùng một ngữ khí thong dong nói: "Cái này... ông xem đầu của tôi... lại còn bị cạo trọc cả! Cái này đi ra ngoài người khác còn tưởng ta bị bệnh già trước tuổi? HÌnh tượng này ta làm sao mà đi ra ngoài gặp người khác? Xin lỗi, ta còn muốn đi cưa MM nữa, bằng cái đầu này hơn phân nửa vừa thấy ta là các em MM đã bái bai ta rồi!"
Hắn lấy ra một cái khăn mùi xoa lau lau mồ hôi, hít một hơi khí: "Hai vạn! Thêm một vạn xem như chúng tôi cấp ngài tiền tổn thất hình tượng phí!"
"Còn nữa, sau này đầu ta cũng không biết có lưu lại hậu di chứng gì không... Ai, vạn nhất tương lai lại bị bệnh đau đầu, nhiệt não gì đó, hoặc là bị chấn thương sọ não chi chi loại, ta còn phải tới bệnh viện chuẩn đoán... Ai, ông cũng biết, não con người cấu tạo rất phức tạp đó..."
"... ba vạn, chúng tôi thêm một vạn nữa, Coi như tiền bồi dưỡng sau này cho ngài, đã được chưa?"
Ta thở dài: "Còn cả quần áo của ta nữa... ngài cũng thấy đấy, quần áo của ta đầy những máu! Ai, bộ quần áo này là hàng hiệu quốc tế a, chất liệu thuộc hạng nhất a, nhiễm máu vào thì giặt kiểu gì cũng không sạch a..."
Hắn hận hận nhìn bộ "hàng hiệu quốc tế" của ta, cắn răng nói: "Nhưng mà... ta nhìn bộ quần áo này, càng nhìn càng giống đồng phục ... " Nói tới đây đột nhiên thấy sắc mặt ta trầm xuống, hắn không dám do dự nữa, mau mau nói: "Được rồi! Tôi thêm vào năm ngàn! Xem như bồi thường bộ quần áo của ngài..."
Ta lại thở dài, người này nghe thấy, mặt đã xám xanh, cười khổ: "Trần tiên sinh, ngài đừng thở dài nữa... ngài thở dài nữa là tôi phải khóc mất... trên đầu bị một chút thương đã được đắp vào ba vạn năm ngàn khối. Nếu mà đổi là ta, ta cũng nguyện ý mỗi ngày bị đập như vậy một lần."
Thế được rồi, ta biết không thu được gì nữa, chuẩn bị rút nhận tiền thôi.
Đột nhiên, trong lòng ta lại nghĩ tới một việc, trên mặt lộ ra nụ cười thân ái: "Đúng rồi, công ty xây dựng các ông dưới tay có lẽ không chỉ tòa nhà đó chứ? Việc là thế này , ta gần đây đang muốn đi thuê một căn phòng..."
qua hơn một tiếng sau lúc ông ta đi ra khỏi phòng ta, thần tình ủ rũ, mà ta còn lại nằm trên giường vui vẻ huýt sáo.
Điều kiện cuối cùng của ta, ông ta đáp ứng giúp ta tìm một căn phòng thuộc quyền quản lý của công ty, tiền thuê nhà, tiền điện đều chỉ lấy với giá hai phần ba. ĐỒng thời còn đáp ứng miễn một năm phí quản lý, phí đỗ xe, phí quét dọn,.. mấy loại phí như vậy.
Cuối cùng ta mới cùng cùng ông ta ký một hiệp nghị yểm sự tình này đi.
Kỳ thật trong lòng ta cũng không rõ vì sao hắn lại tự nguyện dâng lên tận miệng ta nhưu vậy... trong ấn tượng của ta, tất cả các công ty xây dựng đều rất là cứng rắn a.
Sau này ta mới biết, tòa nhà kia vừa mới được hoàn tất không lâu, đang toàn lực quảng bá, nếu đột nhiên lại xuất hiện tân văn, nói có người trước cửa bị thương thấy máu... như vậy đối với tòa nhà này là phi thường bất cát tường.
Bây giờ rất nhiều thương nhân đều rất mê tín, đặc biệt là việc khai trương chưa lâu trước cửa lại thấy máu... việc như vậy mà loan ra có lẽ rất nhiều thương nhân sẽ không có đặt văn phòng ở chỗ này nữa.
SỜ sờ vào cái đầu vẫn còn đau, ta đột nhiên nhớ tới chiếc giới chỉ mà kẻ điên vừa mới đưa.
Bị đập một cái vấy máu, lại không hiểu kỳ diệu kiếm được một mớ to, còn giải quyết được vấn đề thuê phòng nữa.
Cái này rốt cuộc xem là vận may hay là xui xẻo đây?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK