• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Điều nàng vừa nói làm cho ta ngây dại, sững sờ như hóa đá!

Ta nghẹn lời mất vài giây đồng hồ, sau đó run lên nhìn Duong Vi chăm chú, nàng vẫn giữ một thần sắc lạnh nhạt, ngữ khí bên trong hàm chứa một vẻ đùa cợt: “Thế nào, cảm giác rất kỳ lạ phải không? Nhìn ta không giống loại con tư sinh ư?”

"Không phải, ngươi rất giống......a không không, ta không phải có ý này!" Ta có chút luống cuống chân tay, trên trán cũng xuất ra đầy mồ hôi.

"Không có gì!" Dương Vi vẫn bình thản hút thuốc, thần sắc của nàng nhìn như lạnh nhạt, vô tư ,thế nhưng ẩn giấu bên trong vài phần uẩn khúc:" Ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì cái này thân phận này! Chỉ là một thân phận, một danh xưng mà thôi, ta vẫn còn là ta!"

Ta ngẫm nghĩ một lát, rồi ngạc nhiên hỏi: “Loại chuyện bí mật này, ngươi cần gì phải nói cho ta biết?"

Dương Vi cười ha hả, chĩa ngón tay vào người của ta nói: "Xem ra ngươi thật sự cũng không phải là một người thông minh cho lắm ......! Một khi chúng ta hợp tác cùng nhau làm phi vụ này, cho dù ngươi không hỏi, Diệp Hoan cũng sẽ đem hết những tư liệu về ta nói cho ngươi biết. Ta biết đi điều tra về hắn, chẳng lẽ hắn không thèm tìm hiểu tý gì về ta sao? Huống hồ, đây đúng là thân phận chân chính của ta, ta chưa bao giờ có ý nghĩ phải giấu diếm điều này, cũng chưa hề cảm thấy hổ thẹn bao giờ cả!"

Dừng một chút, nàng hạ thanh âm thấp xuống, vẫn một điệu bộ thản nhiên nói tỉnh bơ: “Hưởng thụ cái cảm giác nhục nhã, xấu hổ này không phải là ta, mà chính là phụ thân ta!”

Ta có chút tò mò đứng lên, nghe chừng cô gái này tựa hồ rất kỳ quái, mà tính cách cũng rất phức tạp… Nàng dường như muốn chứng tỏ mình rất là kiêu hãnh mạnh mẽ, là một con người hoàn toàn kiên định tự chủ, thế nhưng không hiểu tại sao, chính là ở thời điểm này, trong lòng ta chợt sinh ra một sự đồng cảm, có vài phần thương xót đến nàng…!

Có lẽ cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nặng nề, Dương Vi cười cười rồi mở cửa xe bước ra bên ngoài. Chúng ta đã đỗ xe trên một đoạn xa lộ bao bọc phía trước sườn núi, xung quanh có một mảnh rừng xanh nhỏ, cách khoảng chục bước chân là một ngọn núi. Đương nhiên chỗ này không phải là vách núi cao sừng sững mà chỉ là ngọn núi nhỏ cao khoảng hai, ba trăm mét so với mực nước biển, phía dưới là một thung lũng rất đẹp, đứng từ trên chỗ này nhìn xuống thấy địa thế đi xuống cũng tương đối thoai thoải.

Bầu không khí ban đêm hơi se lạnh nhưng thật trong lành, ta xuống xe ra đằng sau sảng khoái hít vài hơi thật dài, chỉ cảm thấy vài tia lương khí lành lạnh xộc vào phổi, không khỏi làm cho thân mình có chút run lên, tinh thần cũng trấn tĩnh lại. Dương Vi đứng ở phía trên ta đang hút thuốc bên cạnh sườn núi, trong màn đêm đầu thuốc cháy đỏ thỉnh thoảng lập lòe có chút quỷ dị. Gió đêm thổi tung mái tóc suôn dài óng ả của nàng, cảm giác như nàng đang rất cô đơn, buồn phiền, chán chường…

Chỉ đến lúc này ta mới nhận ra, nguyên là ta cứ lởn vởn cảm giác nàng rất khác lạ so với lúc ta gặp nàng trong Casino, thì ra là nàng đã thay đổi quần áo. Không còn là bộ Vest đầm công sở lịch sự, sang trọng nữa mà đã biến thành một bộ đồ da bó sát cả thân người, phía dưới là đôi bốt da cao ống. Bộ đồ da rất mỏng, bóng loáng, cũng rất chặt, đem toàn bộ thân vóc ngọc ngà của nàng tôn lên, hiển lộ những đường cong bốc lửa mê người…, bộ đồ da óng ánh một màu đen huyền bí làm nàng như một pho tượng đồng đen bí hiểm dụ hoặc vô cùng…

Như vậy là buổi đêm nay, ở một nơi yên tĩnh như thế này, cùng một người con gái xinh đẹp truyệt trần đứng chung một chỗ, đón từng ngọn gió đêm thổi qua, nhìn sao trời lung linh chớp nháy, lẽ tất nhiên là một niềm hạnh phúc vô bờ, có phải không?

Ta bất chợt nở nụ cười khổ sở!

Dương Vi đã xoay người lại, nàng liếc nhìn ta một cái: “Trần Dương tiên sinh, thật cám ơn Ngài đã cùng ta ra đây hóng gió!”

Ta cười thật tươi: “Cũng cảm ơn điếu thuốc lá của cô…! Chẳng qua ta nghĩ hình như là cô cũng đâu có hảo cảm gì với ta?”

Dương Vi đi tới gần ta, nàng giương đôi mắt hạnh nhìn lướt qua khuôn mặt ta một chút: “Đúng thế! Trên thực tế, ta không phải là có ác cảm nhằm vào ngươi, mà nói cho đúng thì trong phi vụ hợp tác làm ăn này ngay từ lúc đầu ta đã cực lực phản đối!”

"Tại sao?" Ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Dương Vi cười cười: "Rất đơn giản, nếu như chỉ là cùng một mình Diệp Hoan tiên sinh hợp tác, ta không có ý kiến, bởi vì ông ta đúng là một người bất phàm. Lẽ dĩ nhiên là nếu hợp tác được với một con người như vậy, mối quan tâm chung, ích lợi chung của cả hai bên chúng ta mới có thể được đảm bảo. Thế nhưng rất đáng tiếc chính là… Nội bộ các ngươi bên trong cũng không hề đoàn kết, ta dường như còn được nghe nói chính bản thân Diệp Hoan tiên sinh cũng đang có vấn đề phiền phức chưa được giải quyết xong. Vì vậy ta rất lo lắng là phi vụ hợp tác này có thể bị ảnh hưởng!”

Ta nhất thời run lên, chẳng lẽ Hoan ca có vấn đề phiền nhiễu nghiêm trọng vậy sao?

Dương Vi thản nhiên nói tiếp: "Trong lần hội nghị của đại Gia tộc ta, ta đã đưa ra ý kiến phản đối cùng các ngươi hợp tác! Cũng giống hệt như vậy… bên trong tổ chức của các ngươi cũng nảy sinh ý kiến bất đồng, không phải ai cũng đồng ý sẵn sàng cùng chúng ta hợp tác. Hình như trong nội bộ tổ chức của các ngươi có người nào đấy đã xúc tiến hợp tác với một tập đoàn kinh doanh sòng bạc ở một quốc gia nào đó thuộc khu vực Á Châu! Chính Diệp Hoan tiên sinh tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này…!”

Nàng biết ta đối với việc này cũng không hiểu rõ, cho nên đã giải thích tường tận như vậy, cuối cùng cũng thôi không tiếp tục nữa.

"Trở về đi thôi!" Dương Vi ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất: "Thực lòng thì ta chỉ là đối với ngươi có điểm tò mò, hiếu kỳ, muốn cùng ngươi tiếp xúc một chút, nói chuyện một tý để tìm hiểu kỹ xem thực sự con người ngươi như thế nào, bây giờ thật tốt là ta đã được thỏa mãn, hài lòng rồi!”

Nàng nói xong, vượt qua người ta đi về chỗ chiếc xe.

Cô gái này thật là lạ, ta lắc đầu, đi theo sau nàng…

Đột nhiên, dưới ánh trăng đêm bàng bạc mờ ảo, ta thảng thốt nhìn thấy phía bên trái dường như có cái gì chợt lóe lên, sáng lấp lánh cảm giác như là ánh kim loại…

Trong tâm trí ta lập tức sinh ra dấu hiệu cảnh báo! Cơ hồ hoàn toàn đúng như là một phản xạ có điều kiện, ta đột nhiên bật người lên nhào tới, hai tay từ phía sau ôm choàng lấy bả vai Dương Vi, nương theo đà đè nàng ngã sấp xuống rồi ôm nàng lăn trên mặt đất vài vòng, vừa lúc bên tai vang lên một tiếng “Đinh!” sắc gọn!

Chỉ thấy qua luồng ánh sáng phản chiếu từ trên thân chiếc xe, trong đêm tối xuất hiện một vệt ánh kim như một đạo hỏa tinh! Sau khi ngã xuống đất ta mới nhìn rõ, thì ra là một con dao găm!

Ta còn chưa kịp đứng dậy, đã nhìn thấy có ba bốn bóng người lao nhanh tới từ vạt rừng, trong bóng tối âm u ta vẫn nhìn thấy mấy người đại hán đều trang phục đồ đen, mỗi người cầm trong tay một thứ vũ khí dài bằng thép giống như ống tuýp, mà tựa hồ trên đầu còn có gắn một mũi đao nhọn hoắt!

Gặp quỷ rồi!

Ta không có thời gian để mà xem xét, trước hết buông Dương Vi ra, ẩy nàng về bên cạnh chiếc xe đua, thuận tay nhặt con dao vừa phi trượt chúng ta còn nằm trên mặt đất! Chùm tua buộc ở cán dao mát lạnh, đúng là bằng vải lụa rất mềm mại, con dao có rãnh thoát máu nằm ở hai bên, ta cầm ngược chuôi dao cho kẹp lưỡi dao dọc theo cổ tay, từ phía sau đã có một tên vọt nhanh tới trước mặt!

Mục tiêu đầu tiên của hắn rất rõ ràng, là ta! Rất hiển nhiên tên tập kích này là một sát thủ lão luyện! Hắn muốn trước hết phải giết ta là người đàn ông duy nhất có năng lực phản kháng tự vệ trong hai mục tiêu! Một đạo kình phong rít lên, người này hai tay giơ cao ống tuýp nhằm đầu ta đập xuống, ta hơi nghiêng người né qua, không lùi mà tiến tới, dùng bả vai huých mạnh vào ngực hắn. Hiển nhiên hắn ta đã không có phòng bị, ống thép đập trượt vào khoảng không sau lưng ta, ta chớp cơ hội thuận tay chọc con dao vào vai hắn, đồng thời khuỷa tay trái giã liên tục mấy phát vào giữa ngực hắn! Tên này hự hự mấy tiếng rồi ngã gục xuống, ta không kịp quay đầu lại đã thấy phía sau có tên nữa lao vào, ta chỉ kịp xoay một vòng đã thấy ống thép đập trượt chém xuống mặt đất tóe ra những tia lửa rợn người, ta bật lên đá liên tiếp hai chân ra, thế rồi một phát đá đã trúng ngay vào đầu gối của hắn! Tên nọ cũng kêu lên một tiếng rồi quỵ xuống, ta áp sát vào rồi một tay chống xuống mặt đất làm trụ, còn một tay chém liên tục vào cổ hắn!

Ngay khi bị tập kích, Dương Vi cũng vội vã lao tới mở cửa xe nhưng đáng tiếc đã có một tên lao vượt qua túm lấy cánh tay nàng kéo lại, thế nhưng kỳ quái chính là lúc ta vừa tránh được tên thứ hai đánh trộm thì tên đang lôi kéo Dương Vi kia đột nhiên ôm háng quỳ xuống… Liên tưởng đến việc Dương Vi đêm nay xỏ một đôi bốt da mõm nhọn gót cao, ta không thể nhịn được trong lòng cũng có chút phát lạnh….

Bất chợt từ phía sau lại có người lao tới ôm chặt lấy ta, trong tay cầm ống thép ghì kẹp vào cổ, ta chỉ vừa kịp chộp hai tay vào ống thép cố đẩy ra, còn chưa kịp thoát thì đã có thêm một tên từ bên trái túm lấy một cánh tay ta rồi vụt ống thép xuống! Ta bất đắc dĩ vì cố bảo vệ đầu chỉ có thể giơ cánh tay trái lên ngăn cản…!

“Bịch!” một tiếng trầm đục, ta chỉ cảm thấy một sự đau nhức xói lên óc rồi truyền xuống cánh tay, có điều cũng thật may mắn là tên này đập ống tuýp chứ không phải là một thanh đao, chứ không thì một cánh tay ta đến phải rơi tại nơi này mất!

Sự đau đớn đã kích thích hung tính của ta, ta gầm lên một tiếng rồi vòng tay túm được một cánh tay của tên đang ôm ta từ đằng sau kéo mạnh, phần eo dùng sức hất hắn ta qua vai bắn ra ngoài, đúng lúc này đột nhiên nghe thấy từ nơi Dương Vi truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy nàng đã bị một tên đang vặn tay bắt giữ…!

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK