• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Hồ hữu bằng, cẩu hữu hữu

Dù sao cũng có người trả viện phí, ta ở lại bệnh viện một đêm, nói là tiếp tục theo dõi, sợ trên đầu có di chứng gì đó. Bất quá ta nằm tới nửa đêm là chịu hết thấu.

Ta không chịu được mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện, cái này khiến ta có cảm giác lạnh lẽo, không có một tia hoạt khí.

Càng đáng giận là chỗ này không được hút thuốc. Ta từng thử rút ra một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa đã bị một vị y tá trung niên mặt đầy tàn nhang xông tới lột mất.

"Kháo! nữ nhân này nhất định là xử nữ già bất mãn!" Ta nhìn bóng lưng nàng, trong lòng ác độc mắng.

Tới nửa đêm, thật sự ta không chịu được nữa, lặng lẽ đứng dậy, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, một mình đi ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc taxi đỗ ven đường.

Vết thương trên đầu ta không có gì đáng ngại, chí có chút hơi đau mà thôi.

Bất quá cái này cũng chẳng làm sao, từ nhỏ tới lớn, thương trên người ta còn nhiều cái nặng hơn thế này nhiều, chút tiểu thương này căn bản không để vào mắt.

Lên xe taxi ta nhìn thời gian một chút, vừa vặn đúng mười hai giờ đêm, do dự 5 giây ta quyết định không về nhà. Đã nằm ở bệnh viện cả buổi tối ta quả không muốn về nhà nằm giường nữa.

"Tới "Lão đương phô", nhanh nhé" Ta nói với lái xe taxi.

Lão đương phô là một quán rượu ngầm khá nổi tiếng, nơi đây có ban nhạc rock chơi khá hay, tụ tập toàn những thanh niên 'thời đại mới'.

Lúc bình thường ta thường cùng với vài hảo huynh đệ, chỉ cần không có việc đều sẽ vào đây đốt thời gian.

Vì ở đây chỉ cần tiêu vài chục đồng một bình rượu, hơn nữa trong đây còn có vài bàn bi a cho mọi người chơi miễn phí.

Ta tới "Lão đương phô" là vừa đúng mười hai rưỡi, vì không phải là cuối tuần, nên trong quán không khí cũng bình lặng, nhìn lướt qua ước chừng khách cũng chỉ được ba bốn phần bình thường.

Lúc đi vào cửa, không ít người dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta.

Ta biết, ánh mắt họ phần lớn đều dừng lại ở đống bông băng quấn trên đầu ta. Vì để giữ chặt cái bông gòn trên đầu ta nên bác sĩ đã đặc ý dán hai cái băng lên, tạo thành giống như ta đang đội một cái mũ kỳ quái.

Một đường đi vào, ta nhìn dáo dác xung quanh, hy vọng tìm được vài thân ảnh quen thuộc.

Quả nhiên, ta cũng tìm thấy được mục tiêu ở bên cạnh bàn bi a, bước tới đó.

Nhìn thấy đầu tiên là A Trạch, ngoài ra còn cả Đầu Gỗ và Kiều kiều đang đánh bi a. Bàn bên cạnh còn la liệt vài chai rượu.

A Trạch, Đầu Gỗ và Kiều Kiều, bọn họ đều là bạn tốt của ta, có thể nói là bằng hữu tốt nhất của ta ở trong thành phố này.

A Trạch trên người mặc một cái áo Phông bẩn thỉu vẽ hình Guevara , trên đầu tóc loạn một đoàn, mặt dường như vẫn còn thuốc màu, bất quá khuôn mặt rất đẹp, nhìn từ bên ngoài trông rất giống mấy cậu chàng đẹp trai người Nhật-Hàn. Mà chỉ có chúng ta mới biết A Trạch đã hai mươi lăm tuổi rồi, sớm đã trải qua thời "niên thiếu".

Thằng nhãi này là học viên tốt nghiệp học viện nghệ thuật, là gã lưu manh nhất trong hành ngũ chúng ta. Nhìn vào tướng mạo, hắn trông giống một tiểu nam sinh tuấn mĩ đơn thuần, đáng tiếc chúng ta đều biết hắn đầy bụng 'nam trộm nữ điếm' , MM gục dưới tay hắn nhiều như bầu trời đầy sao...

Không có biện pháp, tướng mạo của hắn thật sự quá dễ lừa người: Ánh mắt u buồn, tướng mạo tuấn mỹ lại có chút âm nhu, ngẫu nhiên còn có thể thấy được một nụ cười đơn thuần, ngượng ngùng...

Hơn nữa hắn lại có thân phận họa sĩ... cái này càng đủ cho đám nữ hài chẳng để ý gì mà nhảy lên người hắn rồi, quả thực giống đám thiêu thân lao vào đống lửa!

Thậm chí ta biết, bây giờ rất nhiều phú bà thích cái loại như A Trạch, hơn nữa, thật sự đã có vài phú bà chú ý hắn, ra cái giá rất cao muốn bao hắn. Bất quá đều bị hắn cự tuyệt thẳng thừng.

Tịnh không phải hắn thật sự vĩ đại, cũng không phải hắn không thích tiền...

Câu trả lời của hắn là: Cứ cho là muốn tìm phú bà, cũng phải tìm được cái loại tuyệt chứng thời kỳ cuối ấy... hầu hạ tốt, sau đó dỗ dành nàng ký tên lên tấm di chúc để tài sản cho mình... như vậy mới có thể 'nhất lao vĩnh dật' một đời nhàn nhã!

A Trạch rất háo sắc mà cũng không phải là háo sắc... có một lần lúc chúng ta nói chuyện phiếm, nói ra lý tưởng của mỗi người. A Trạch nói trong đời hắn có hai nguyện vọng vĩ đại:

Nguyện vọng đầu tiên, hắn hy vọng có một ngày, khi hắn chết đi tranh của hắn sẽ được bán với giá 1 tỷ USD.

Lúc nói ra nguyện vọng này hắn vô hạn thâm tình nhìn chúng ta, kiên định nói: "Các ngươi yên tâm, trước khi ta chết nhất định sẽ gửi cho mỗi người hai bức!"

Vì thế, nguyện vọng thứ hai của hắn là như thế này: "Đời này nhất định phải kiếm được một ngàn mỹ nữ! Như thế lúc nào ta chết sẽ để cho đám nữ nhân đó đến viếng ta. Ngẫm lại a... một ngàn tuyệt sắc mỹ nữ trước linh đường bước đi, chốc lát bày thành hình chữ S, chốc lát lại có hình chữ B..."

Nhìn thấy ta từ xa, A Trạch đã chạy tới, nhìn cái đầu ta, rồi phát ra một trận cười ác ý: "Tiểu Ngũ! Đầu ngươi thế nào lại phát ra ánh sáng thế kia?" Nói xong còn cố ý sờ sờ cái chỗ bị cạo trọc của ta, thở dài: "Tay nghề giỏi, tạo hình tốt, hiệu cắt tóc nào thế? giới thiệu một chút đi."

Ta đá hắn một cước, đi tới bên bàn bi a, cầm lấy một bình rượu tu một ngụm, lúc này mới vô cùng sảng khoái thở ra một hơi.

A Trạch cũng đi tới, lần này trên mặt không cười nữa, chánh sắc nói: "Ngươi làm sao thế? Bằng thân thủ của ngươi ai có thể cho ngươi thành hình này?"

Ta trừng mắt, cắn răng nói: "không ai cả, đi đường không cẩn thận vấp ngã."

Lúc này đầu gỗ đi tới bên người ta, cũng đồng dạng sờ sờ lên cái đầu ta, sau đó dùng một loại ngữ khí chậm chạp mà khẳng định, nhàn nhạt nói: "Không phải ngã, ta thấy được."

Thiếu chút nữa thì quên, đầu gỗ là một bác sĩ ngoại khoa.

Đầu gỗ vốn tính Mục ( gỗ ) bất quá mọi người chúng ta đều công nhận ngoại hiệu "Đầu Gỗ" này là cách xưng hô có thể thể hiện đặc thù của hắn nhất.

Người cũng như tên, Bản thân đầu gỗ là một khúc gỗ, chẳng biết có phải vì chuyên môn của hắn không. Hắn sử dao mổ tuyệt đối là xuất thần nhập hóa, vốn hắn là ngoại khoa y học viện đệ nhất đao.. bất quá vì hắn quá "đầu gỗ" không hiểu thế sự, nhất không nịnh bợ lãnh đạo, nhị không kết giao đồng sự, kết quả chưa tới hai năm từ bệnh viện hạng nhất điều tới bệnh viện hạng "khu", lại không tới hai năm từ bệnh viện "khu" điều tới một trạm y tế...

Trừ mấy cái này ra, "Khúc gỗ" đầu gỗ còn biểu thị hắn đối với tình yêu. Không thể nghi ngờ rằng người như hắn rất khó tìm được người yêu.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, giống như lúc hắn ở trong học viện y học, hết lần này tới lần khác lại có người thích tính cách lạnh lùng cổ quái của hắn, đại khái là cảm thấy nam nhân này khác thường, có thể tưởng tượng là "Kool" nên tới an ủi hắn.

Đầu gỗ cũng không cự tuyệt, dù sao hắn cũng tới tuổi cáo biệt xử nam rồi, cũng không để bụng mỹ sự này. Huống hồ tiểu sư muội kia còn xinh đẹp nữa.

Kết quả, hai người ở chung.

Buổi tối ngày thứ nhất, cơm tối là bánh bao.

Buổi tối ngày thứ hai, cơm chiều vẫn là bánh bao.

Buổi tối ngày thứ ba, vẫn như cũ là bánh bao, vị tiểu sư muội kia là người phương bắc, mặc dù không để ý tới diện thực ( thức ăn bằng bột mỳ ) nhưng cũng muốn thay đổi hình thức, đề xuất muốn ăn bánh nướng... đầu gỗ nghe xong, nhị thoại không nói, bưng bánh bao quay lại phòng bếp. Tiểu sư muội tò mò đi theo nhìn nhìn, lại thấy đầu gỗ cầm một cái cán bột đang gắng sức cán bánh bao mỏng ra...

Tối ngày thứ tư, lại là bánh bao! Tiểu sư muộn muốn ăn mì sợi. Đầu gỗ lại cầm đĩa bánh bao quay lại phòng bếp, lần này cầm lấy dao, dè dặt cắt bánh bao thành từng sợi từng sợi....

Buổi tối ngày thứ năm, lại là bánh bao... tiểu sư muội chịu không nổi nữa, nói muốn ăn Hamburger. Nghĩ rằng nếu không có thì ra ngoài ăn KFC cũng không tệ. Kết quả đầu gỗ nhị thoại không nói, bưng bánh bao quay lại phòng bếp, rút dao, sau đó cắt bánh bao thành hai mảnh sau đó thêm vào vài miếng thịt...

Ngày thứ sáu... ngày thứ sáu hai người đã chia tay.

Đây là tình đầu của đầu gỗ, cũng là lần phiêu lưu tình ái duy nhất của hắn.

Không để ý tới ta đau tới trắng cả mặt, hắn nhấc cái băng gạc trên đầu ta nhìn nhìn, sau đó cướp lấy bình rượu trên tay, nhàn nhạt nói: "Ngươi bị thương, trong ba ngày không được uống rượu."

Ngữ khí của hắn trần ngập chắc chắn và không thương thuyết.

Ta có thể không quan tâm thân thể của mình nhưng không thể cự tuyệt hảo ý của bằng hữu. Trong lúc ta còn đang buồn bực, một thân thể mềm mại đã chui vào trong ngực ta. Kiều kiều cười híp mắt nhìn ta, vươn một ngón tay khêu khêu vào cằm ta, dùng một tảng âm ngọt ngào yêu mị cười nói: "Ai yêu, Tiểu ngũ đệ đệ của ta, ngươi sao lại thành ra hình dáng này vậy? Người ta nhìn mà đau lòng ni..."

Ta một bả hất ngón tay đang đùa rỡn cái cằm của mình, Kiều kiều vẫn không chịu buông ta, lại niết một cái lên mặt ta, tứ vô kị đạn cười nói: "Nào, cấp đại gia cười một cái."

Ta: "XXXXX...."

Nói tới Kiều Kiều, đây là cô gái duy nhất trong hàng ngũ chúng ta, được xưng là nữ thổ phỉ.

Kiều Kiều là mỹ nữ, nhưng lại là loại phi thường tuyệt sắc,cũng chính là cái gọi là : "Mỹ nữ không giảm giá" nàng chỉ cao có một mét sáu, cũng không tính là cao, chỉ là, đôi chân nàng lại chiếm lấy hai phần ba chiều cao! Tỉ lệ như vậy không nghi ngờ là rất "ma quỷ"

Càng làm cho người ta không thể kháng cự là ni tử này rất biết ưu thế của mình, vì thế ngày thường thích mặc một cái quần siêu ngắn, để lộ đôi chân dài thẳng tắp tròn lẳn ra ngoài

Tướng mạo của Kiều Kiều rất 'yêu mị', cái này đều phải quy công cho đôi mắt của nàng. Hai mắt của nàng rất mảnh mai, khóe mắt lại rất cong nhọn, ánh mắt như vậy khi nhìn người, phi thường sở hữu tính khiêu gợi, vì thế đại bộ phận lúc nàng nhìn người ta đều giống như đang liếc mắt đưa tình vậy.

Đêm nay kiều kiều vẫn rất yêu mị như bình thường, bên dưới là một cái quần da siêu ngắn, phi thường bó sát, chất liệu da mỏng manh áp chặt vào người nàng, đưa cái mông tròn lẳn hoàn toàn hiển hiện ra ngoài... Mà chiều dài cái quần cũng thật sự quá ngắn, vừa vặn che đi phần mông của nàng, hơn nữa đôi chân dài nhẵn mịn cũng đủ hấp dẫn đại bộ phận ánh mắt nam nhân chung quanh.

Mà trên người nàng lại mặc một cái áo nhỏ bó sát màu xanh biếc, trước ngực mở rất lớn. Bộ ngực kiều kiều không tính là to, bất quá hình thức lại rất đẹp. Căn cứ vào kinh nghiệm xem vô số phim ảnh cấm của mấy gã nam nhân chúng ta, ngực của nàng thuộc về loại chỉ 'ngộ bất khả cầu' - "Bamboo shots"!

Giờ này thêm vào trước ngực nàng một cái nhũ câu( rãnh ngực) trắng tinh , mà đáng chết lại không chết, nàng tựa hồ cố ý để bộ ngực mình áp sát vào cánh tay ta....

Đương nhiên trên mặt ta không biểu lộ ra nửa điểm mê say.

Vì chỉ có vài người chúng ta mới biết bí mật của Kiều Kiều...

Kiều Kiều không thích nam nhân, nàng là một đồng tính luyến ái.

【 bấm cám ơn là một loại vận động cao thượng... khoa học chứng minh càng bấm nhiều nút cám ơn sẽ càng khỏe mạnh……】
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK