Mục lục
[Dịch] Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Tạp Mông đang làm gì vậy?

- Cái này còn phải hỏi sao? Chắc chắn là muốn biết Lâm Đạt tỷ và tiểu tử Thạch Nham kia nói chuyện gì, nhắc tới cũng thật kỳ quái, sau khi tiểu tử kia và Lâm Đạt tỷ cùng đi gặp qua hải tặc thì Lâm Đạt tỷ bắt đầu đối xử với tiểu tử kia có chút đặc biệt, thường hay tìm tiểu tử kia nói chuyện, nhất định hai người đó có bí mật!

- Tuyệt đối có bí mật! Nhất định là Lâm Đạt tỷ muốn tiểu tử kia làm chuyện gì, bằng không cũng sẽ không nhiều lần gọi hắn như vậy.

- Cũng không biết Tạp Mông có nghe được cái gì không, ta thấy hắn đứng đã rất lâu rồi.

- Mặc kệ đi, tâm tư của Tạp Mông, ai mà chẳng biết?

. . .

Võ Giả trên boong tàu, tụ tập lại một chỗ, bàn luận sôi nổi.

Bất luận là Hoắc Kiệt ủng hộ Tạp Mông, hay là đám người Kiệt Đặc tin phục Lâm Đạt cũng đều lặng lẽ chăm chú nhìn vào Tạp Mông, đều muốn biết một ít tin tức từ trong miệng Tạp Mông.

Một đám người vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa âm thầm đánh giá Tạp Mông, rất là thoải mái.

Đột nhiên, mọi người đang nhìn chằm chằm thì khuôn mặt Tạp Mông trở nên vô cùng khó coi, giống như nam nhân bị cắm sừng, sắc mặt âm lệ nổi giận, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt đằng đằng sát khí.

- Ồ!

Đám người Hoắc Kiệt, Kiệt Đặc đồng thời kinh hô lên một tiếng, đều nhìn về phía Tạp Mông đầy khó hiểu.

- Cẩu nam nữ!

Tạp Mông nhe răng trợn mắt, nét mặt dữ tợn, bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, ngưng tụ lực lượng trong cơ thể vào tay trái, một luồng tinh quang chói lọi đột nhiên bắn ra.

- Ầm ầm!

Cửa gỗ ở cửa cầu thang bị đánh vỡ vụn, mảnh gỗ vụn bay tán loạn. Tạp Mông thế mà lại dùng một quyền đánh nát cửa gỗ làm mọi người nghi hoặc, một quyền mãnh liệt như vậy bản thân Tạp Mông cũng bị lực đạo đánh ra chấn lui về sau, thân hình không ổn định.

- Tạp Mông!

Kiệt Đặc hét rầm lên.

- Ngươi điên rồi sao?

Hoắc Kiệt và mọi người đều sợ hãi biến sắc, không biết Tạp Mông vì sao nổi giận, đều sợ hãi la lên, nhanh chóng chạy về phía bên này, muốn ngăn cản Tạp Mông đừng có làm bậy. Sau khi Tạp Mông đánh một quyền, khí thế vì mà bị kiềm hãm lại, sau khi ổn định thân thế mới lao xuống khoang thuyền.

Lúc này, đám người Hoắc Kiệt, Kiệt Đặc mới phản ứng lại, đều nhảy lên vài mét chạy đến chỗ này, bối rối lôi kéo ngăn cản Tạp Mông.

- Tránh ra!

Tạp Mông gào thét, giãy khỏi lôi kéo của Hoắc Kiệt, Kiệt Đặc rồi đột nhiên xông xuống khoang thuyền.

Chiếc thuyền này không nhỏ cũng không lớn, hàng hóa đặt ở trên boong thuyền, trong khoang thuyền, ngoại trừ cất đồ ăn và nước ngọt ra thì chỉ có một căn phòng gỗ nhỏ, căn phòng chỉ dành riêng cho Lâm Đạt. Cửa gỗ đầu cầu thang là phòng ngừa đám người Tạp Mông, Kiệt Đặc lợi dụng và để vật tư, nước ngọt trong khoang thuyền, ngoài ra căn phòng nhỏ này còn có một cửa gỗ, bởi vì trên thuyền chỉ có Lâm Đạt là nữ tính, căn phòng này để Lâm Đạt sử dụng dùng thay y phục và nghỉ ngơi.

Tạp Mông nổi giận đánh nát cửa gỗ đầu cầu thang, lập tức nhảy vào khoang thuyền.

Lúc này đám người Hoắc Kiệt, Kiệt Đặc cũng nhanh chóng vọt tới, cũng định đi xuống khoang thuyền ngăn cản Tạp Mông.

Tạp Mông giống như điên cuồng, bộc phát ra lực lượng cuồng mãnh của cảnh giới Nhân Vị tam trùng thiên. Đánh Hoắc Kiệt bay qua một bên, nghiến răng nghiến lợi nhắm tới cửa gỗ nhỏ trong khoang thuyền. Gào thét lên:

- Cẩu nam nữ!

Tạp Mông phẫn nộ, muốn đá nát cánh cửa gỗ này.

- Két...

Nhưng vào lúc này, cửa gỗ chủ động mở ra. Y phục Thạch Nham không chỉnh tề, cau mày chắn ở cửa, không cho người khác chứng kiến cảnh trong phòng.

Cửa gỗ cũng không rộng lớn, thân hình Thạch Nham bây giờ đã hơi to lớn, vừa đứng ở cánh cửa gỗ thì gần như đã ngăn hết cửa phòng. Trong khoang thuyền vốn hơi có vẻ lờ mờ, đám người ló đầu nhìn vào nhưng lại phát hiện không thấy gì cả.

- Ngươi nói ai là cẩu nam nữ?

Nét mặt Thạch Nham bình tĩnh, bực mình nhìn chằm chằm vào Tạp Mông, phất phất tay giống như xua diều hâu.

- Không có chuyện gì thì cút xa một chút, đừng quấy rầy chúng ta làm chính sự.

Vừa rồi hắn và Lâm Đạt đang cao hứng sắp tới đỉnh rồi, Lâm Đạt cũng không nhịn được nhỏ giọng khẽ rên, Tạp Mông đột nhiên đánh một quyền đập nát cánh cửa, dọa Lâm Đạt vội vàng đẩy Thạch Nham ra, hai người cuống cuồng mặc lại y phục.

Nếu không phải sau khi Tạp Mông đánh một quyền, thân thể hơi ngừng lại một lát, lại bị đám người Kiệt Đặc, Hoắc Kiệt lôi kéo trong chốc lát, Tạp Mông một mạch xông tới thì nói không chừng sẽ bắt được tại trận.

Cũng may động tác của Thạch Nham mau lẹ, trước đó chỉ cởi quần ra một nửa, sau khi nhanh chóng mặc quần áo lại, dứt khoát chắn ở cánh cửa, che lại hết tầm mắt của mọi người.

- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết!

Khuôn mặt Tạp Mông vặn vẹo, trong hai mắt cất chứa lửa giận ngút trời.

Trong mười ngón hai bàn tay hắn bỗng nhiên bắn ra tinh quang hình xoắn ốc, tinh quang kia bay vòng vòng. Tinh quang sáng lên giống như như mũi tên, đâm thằng vào ngực Thạch Nham.

- Loa Toàn Kình!

Kiệt Đặc hét ầm lên, hoảng sợ nói:

- Tạp Mông, ngươi điên rồi rồi hả? Ngươi muốn lấy tính mạng của Thạch Nham à!

Loa Toàn Kình là võ kỹ mạnh nhất của Tạp Mông, không dễ dàng thi triển ra nhưng một khi vận dụng thì đã nói lên hắn thật sự động sát tâm rồi.

Loa Toàn Kình là một võ kỹ Huyền cấp, có thể đem ngưng kết Tinh Nguyên thành kình đạo hình xoắn ốc, giống như mũi khoan chui vào thân thể người khác, cực kỳ sắc bén cương mãnh.

Đám người Kiệt Đặc, Hoắc Kiệt đã từng thấy qua Tạp Mông dùng Loa Toàn Kình, để lại trên người một tên Võ Giả đồng cấp hơn mười lỗ máu, khiến cho cái tên Võ Giả đồng cấp kia tắt thở ngay tại chỗ. Vừa thấy Tạp Mông lúc đối mặt, lập tức đã dùng Loa Toàn Kình sở trường nhất, mọi người đều kinh hãi, thầm nghĩ Thạch Nham phen này sợ là sẽ xong đời.

- Tránh mau đi!

Nạp Nặc bất hòa với Tạp Mông, không kềm được gào lên:
- Đừng chắn ở cửa nữa, tránh mau đi! Ngươi không đỡ được Loa Toàn Kình đâu!

Thạch Nham cau mày, vẫn chắn ở cánh cửa không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạp Mông, khóe miệng hiện lên sự giễu cợt.

- Xuy xuy xuy!

Từng luồng Loa Toàn Kình chui vào lồng ngực Thạch Nham, y phục hắn lập tức bị phá thủng thêm mười lỗ ngón tay, Loa Toàn Kình giống như mũi khoan, biến thành hình xoắn ốc, không ngừng chui vào bên trong da thịt Thạch Nham.

Đáng tiếc, sau khi Thạch Nham thạch hóa thì thân thể lại cứng rắn như sắt đá. Từng luồng Loa Toàn Kình để lại bộ ngực những tiếng vang kỳ dị, nhưng Thạch Nham lại không bị tróc da rách thịt.

- Ầm!

Thạch Nham xuất cước khí thế như vạn quân, giống như tiếng sấm trúng vào ngực của Tạp Mông.

Tạp Mông giống như đạn pháo, bị Thạch Nham đá một cước bay lên đụng vào Hoắc Kiệt, bay ra xa năm mét, cùng Hoắc Kiệt lăn vào một góc bên trong khoang thuyền, miệng đầy máu tươi.

Khoang tàu ầm ỉ lộn xộn, đột nhiên im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Nguyên một đám Kiệt Đặc, Nạp Nặc miệng há lớn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thạch Nham, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Tạp Mông cũng bị đá một cước làm cho mê muội, không để ý máu tươi chảy ròng ở khóe miệng, ngơ ngác nhìn Thạch Nham.

Từ khi Thạch Nham lên trên một con thuyền vẫn rất an phận, rất ít nói chuyện giao lưu với người khác, cũng không có phát sinh xung đột với bất luận kẻ nào.

Thậm chí, khi bọn Tạp Mông tìm hắn phiền toái, hắn cũng rất an phận. Chưa từng bao giờ phản kháng lại.

Bất luận là Tạp Mông, Hoắc Kiệt, hay là Kiệt Đặc, Nạp Nặc đều coi Thạch Nham như quả hồng, không cho rằng Thạch Nham là Võ Giả cao thâm gì. Bây giờ, bọn hắn lại trở nên yếu đuối trước Thạch Nham, cũng bình yên vô sự dưới Loa Toàn Kình của Tạp Mông, hơn nữa một cước đá bay Tạp Mông ra năm mét.

Cảnh tượng quỷ dị như thế, đã chấn động mạnh đến bọn hắn.

- Ta giết ngươi!

Trước mắt bao người,Tạp Mông thương tích đầy mình bị làm cho nhục nhã, điên cuồng gào thét một tiếng, lại một lần nữa vọt lên, như một con yêu thú điên cuồng.

Thạch Nham nhướng mày, vẻ mặt bực mình, lúc Tạp Mông sắp tiếp cận đến chỗ hắn, đột nhiên ra tay như thiểm điện cực kỳ tinh chuẩn nắm lấy cổ Tạp Mông, một tay xách Tạp Mông lên không.

Quyền cước Tạp Mông liên tục dùng sức đánh lên thân thể Thạch Nham, nhưng sắc mặt của Thạch Nham lại lạnh lùng, làm như không thấy, giống như công kích điên cuồng của Tạp Mông chỉ gãi không đúng chỗ ngứa của hắn, không có chút tác dụng nào.

Một tay nắm lấy cổ Tạp Mông, nắm hắn lên không, lực đạo trên tay Thạch Nham dần dần tăng lên.

Tạp Mông giãy dụa trong chốc lát, sắc mặt bị ngạt đến đỏ bừng, dần dần thấy khó thở, tay chân đong đưa càng lúc càng vô lực.

Ánh mắt Thạch Nham lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạp Mông, sức lực trên tay dần dần tăng lớn.

- Buông tay! Ngươi muốn giết hắn sao?

Hoắc Kiệt đột nhiên biến sắc, vội vàng lao đến.

- Ầm!

Thạch Nham lại là đá ra một cước như thiểm điện, giống như sắt thép đập vào ngực Hoắc Kiệt, thân hình Hoắc Kiệt văng mạnh lên không, từ xương ngực truyền đến tiếng gãy xương giòn giã. Lăn vào một góc khoang thuyền, mặt Hoắc Kiệt đầy máu tươi, vẻ mặt sợ hãi nhìn Thạch Nham, cũng không dám làm bậy nữa. Thạch Nham mặc kệ Tạp Mông sắp tắt thở, cau mày quan sát mọi người trong khoang thuyền, cười lạnh nói:
- Có ai còn muốn cứu hắn sao?

Kết cục Hoắc Kiệt bày ở trước mặt, mọi người cũng chỉ đành câm như hến.

Kiệt Đặc mỗi ngày đến đưa đồ ăn cho hắn, trong lòng cũng sợ hãi, há miệng ra rồi khép lại, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.

- Thạch Nham, đừng giết hắn.

Căn phòng gỗ sau lưng bên trong truyền ra giọng nói của Lâm Đạt
- Thả hắn ra đi, nể mặt ta.

Thạch Nham nhướng mày, do dự một lát rồi mới ném bay Tạp Mông đi.

Thân thể Tạp Mông rơi theo đường vòng cung, rơi xuống đúng trên người Hoắc Kiệt, đè lên Hoắc Kiệt khiến hắn liên tục kêu thảm thiết, cắn răng chịu đựng sự thống khổ. Thạch Nham vẫn chắn cửa, quay đầu nhìn ra sau lưng thì thấy Lâm Đạt đã mặc chỉnh tề, liền mỉm cười rời khỏi cánh cửa gỗ. Y phục Lâm Đạt chỉnh tề, chậm rãi từ căn phòng gỗ nhỏ đi ra.

Võ Giả bên trong khoang thuyền, đều tập trung nhìn về chiếc giường nhỏ duy nhất trong căn phòng gỗ kia nhưng lại phát hiện chăn đệm trên giường chỉnh tề, cứ như là không có chuyện gì. Nhưng mà, trên mặt Lâm Đạt lại hơi hồng hào và trong mắt còn sót lại chút khát tình, khiến cho người khác phải suy nghĩ. Nguyên một đám thuyền viên trong khoang thuyền kinh ngạc nhìn Lâm Đạt, dần dần cũng đã hiểu rõ. . . Nếu như Thạch Nham và Lâm Đạt thật sự trong sạch, Thạch Nham sẽ không một mực chắn ở cửa, Tạp Mông cũng sẽ không nổi điên như thế, khuôn mặt Lâm Đạt cũng sẽ không xinh đẹp rạng rỡ, bộ dạng đầy xuân tình phóng đãng.

Tình hình đã rất rõ ràng rồi. Khẽ vuốt mái tóc còn hơi rối, Lâm Đạt giả bộ trấn định, lông mày nhíu lại, lạnh nhạt hỏi:

- Các ngươi tới làm gì?

Nguyên một đám ngượng ngùng cười gượng, không ai dám mở miệng. Hai mắt Tạp Mông đầy oán hận, quét tới quét lui trên người Thạch Nham, Lâm Đạt, rồi lại cắn răng không lời nào.

Vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh, nhìn Tạp Mông kia rồi trầm ngâm một lát, quay đầu về phía Lâm Đạt nói:
- Ta đi lên đây, nơi này giao cho cô.

Nói xong, cũng không đợi Lâm Đạt đồng ý, nét mặt Thạch Nham dửng dưng, đi thẳng tới cửa cầu thang. Lúc đi đến bên cạnh Tạp Mông thì hắn ngẩng cao đầu, một chân dẫm đúng ngay xương tay của Tạp Mông

- Răng rắc!

Một tiếng vang giòn giã, Tạp Mông co tay trái lại nhưng xương tay vỡ vụn, bàn tay này của hắn sợ là đã bị phế rồi.

Sắc mặt mọi người ngay trong khoang thuyền đột biến, trong long thấy lạnh lẽo, đã biết thêm sự thâm độc của Thạch Nham. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK