Mục lục
[Dịch] Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trên thuyền sắt.

Khuôn mặt Thạch Nham lãnh khốc, ở trên khoan thuyền nhàn nhã như dạo chơi, giống như lưỡi hái của tử thần đang thu gặt từng sinh mệnh của đám hải tặc.

Ba Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp đều bị Thạch Nham đồ sát dễ dàng, thế mà không có tên nào có thể chống cự lại Thạch Nham dù chỉ là trong giât lát.
Thi thể đóng băng đầu vỡ vụn của Lâm Tiếu Thường bốc ra hàn khí, ở ngay trên xe lăn đã sớm mất đi sinh cơ.

Khổng lão nhị và tên râu quai nón cũng chết thảm trong tay Thạch Nham.
Nhất là cái chết của Khổng lão nhị lại càng quỷ dị hơn, rõ ràng thân thể nhảy về phía biển, nhưng hình như lại bị một bàn tay to bắt lại, không có lực trả đòn, bị Thạch Nham nhẹ nhàng xuyên thủng yết hầu.

Đám hải tặc và Khổng lão nhị có cùng suy nghĩ với nhau, đều hướng về phía biển đào tẩu, trong đó năm tên bị Thạch Nham dễ dàng giết chết ngay trên thuyền.

Còn hơn sáu người đều nháo nhát nhảy xuống biển, liều mạng bơi ra phía xa.
Thạch Nham cũng phóng người nhảy xuống biển, ở trong biển hắn như con cá mập to há cái miệng đầy máu, đuổi theo từng tên chạy trốn, chém giết toàn bộ những người đó không lưu lại bất cứ ai.

Làm xong mọi chuyện, Thạch Nham lại theo thang dây lên trên thuyền.
Trên thuyền, Lâm Đạt vẫn chìm trong sự kinh ngạc, ngơ ngắc nhìn hắn.
Hai mươi mấy tên Võ Gả, ba gã cảnh giới Bách Kiếp, mười tên cảnh giới Nhân Vị, hơn mười tên Tiên Thiên, tinh khí nhiều như thế đều bị Thạch Nham hút vào huyệt khiếu không xót chút nào.

Sau khi hút xong tinh khí của những người này, huyệt khiếu của Thạch Nham có dấu hiệu hơi đau nhức, cảm xúc tiêu cực bắt đầu lan ra muốn đánh mạnh vào thần chí của Thạch Nham.

Lên thuyền, Thạch Nham chỉ liếc mắt nhìn Lâm Đạt, thì trong lòng không kiềm được mà xuất hiện một ý niệm, muốn mượn thân thể Lâm Đạt để các loại dục vọng tiêu cực được phóng thích, để trong thời gian ngắn nhanh chóng khôi phục cơ thể đến trạng thái đỉnh cấp. Ý niệm trong đầu vừa sinh ra, làm sao cũng không kiềm nén được, tâm ma bị phóng thích, dục vọng sôi sục trong lòng, nhìn Lâm Đạt mà hắn có chút ngứa ngáy.

Lâm Đạt vẫn còn chìm trong trạng thái khiếp sợ, cũng không biết Thạch Nham lúc này vì hấp thu quá nhiều lực lượng tiêu cực nên sinh ra tâm ma với nàng, mà vẫn còn ngơ ngác nhìn Thạch Nham.

- Hóa là người cứu ta khỏi miệng Thanh lân thú lần trước là ngươi.
Đôi mắt đẹp của Lâm Đạt lóe lên tia sáng kì dị, trên mặt cũng lóe lên vẻ lộng lẫy kỳ lạ.

- Vì sao ngươi không chịu thừa nhận? Ngươi lợi hại vậy, cần gì phải chịu sỉ nhục trên thuyền? Với năng lực của ngươi có thể dễ dàng bóp chết Tạp Mông, vì sao ngươi phải nén giận?

Thạch Nham nhíu nhíu mày
- Lực lượng của ta khôi phục rất chậm, bây giờ vẫn chưa khôi phục đến đỉnh cấp.

- Hiện tại còn chưa khôi phục đến đỉnh cấp?
Lâm Đạt kinh ngạc sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn
- Ta cảm thấy ngươi chắc chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, vì sao lại có thể giết nhiều người như vậy? Trong đó còn có ba tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, bọn chúng ở trong tay ngươi thế mà ngay cả sức đánh trả cũng không có!

Lâm Đạt hít sâu một hơi, hai mắt rạng rỡ, nhìn chằm vào Thạch Nham, khẽ nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi trẻ tuổi như vậy, lại có được lực lượng đáng sợ như thế, tuyệt đối không phải hạng người vô danh!

- Ta không phải người của Vô Tận hải.
Thạch Nham lắc lắc đầu giải thích:
- Trước kia không phải, nhưng về sau sẽ là, cho dù bây giờ ta nói ra ta là ai thì cô cũng không biết.
-
Lâm Đạt tưởng rằng Thạch Nham có lòng giấu diếm, khe khẽ lắc đầu thở dài, buồn bã nói:
- Ta biết nhân vật như ngươi sẽ không để mắt đến tiểu nhân vật như chúng ta. Ngươi không muốn thì đừng nói, dù sao chắc chắn sau này ta cũng sẽ biết ngươi là ai.

Thạch Nham ở trên thuyền bỗng nhiên ngồi xuống, hô hấp có phần gấp gáp, thoáng ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Đạt với ánh mắt nóng bỏng.

Lâm Đạt đột nhiên hoảng hốt. ánh mắt Thạch Nham lúc này nàng rất quen thuộc! Rất nhiều nam nhân lúc nhìn về phía nàng đều lộ ra ánh mắt như thế, Lâm Đạt mấy năm gần đây vào Nam ra Bắc nhiều như vậy, không phải là loại phụ nữ không có tâm cơ, từ trong mắt Thạch Nham lúc này nàng nhìn thấy sắc dục nam nhân trần trụi!

- Đi! Thừa dịp bây giờ ta còn thanh tỉnh! Cách xa ta một chút!
Thạch Nham cắn răng gầm nhẹ.

Hấp thu nhiều tinh khí như vậy, cảm xúc tiêu cực rốt cuộc đã có dấu hiệu không khống chế được, ý nghĩ chiếm hữu Lâm Đạt vẫn lơ lững trong đầu Thạch Nham những vẫn bị hắn áp chế, lại dần dần có chút không khống chế được.

Tâm ma từ từ chiếm lấy thế chủ động, từng bước xâm chiếm lấy tâm chí hắn, hình như đang mê hoặc hắn bước một bước vào vực sâu tội ác.

- Ngươi bị sao thế?
Lâm Đạt kinh hô
- Có phải đã bị thương hay không?

Nếu Thạch Nham không cho nàng đi có lẽ nàng sẽ sợ hãi né tránh.
Nhưng bây giờ Thạch Nham trợn mắt lại cắn răng bảo nàng nhanh rời đi, khiến Lâm Đạt cảm thấy được cái gì đó, nàng vẫn ở không rời đi nói:
- Mới vừa rồi ngươi vẫn còn tốt, tại sao đột nhiên biến thành không bình thường thế này, ta nên làm gì giúp ngươi?

- Đừng động vào ta, cách càng xa càng tốt!
Thạch Nham quát lên
- Nếu không muốn mất đi sự trong sạch thì đứng cách xa một chút.

Thạch Nham không có bắt nàng dùng dây xích trên thuyền trói mình lại. Lâm Đạt không phải Hạ Tâm Nghiên, không thể tin tưởng được, với lại tuy hải tặc đã bị giết sạch rồi, nhưng gần đây còn có hải tặc, nếu trói mình lại thì một khi hải tặc tiếp cận Thạch Nham rất khó chống lại.

- A!
Lâm Đạt che miệng, xấu hổ đỏ mặt, trong đôi mắt xinh đep đầy kinh hoảng, thối lui bước tới đuôi thuyền.

- Hưu! Hưu! Hưu!

Nhưng đột nhiên vào lúc này, con rết trăm chân biến mất ở đuôi thuyền trước kia lại chạy ra.

Một bãi độc thủy từ trong miệng con rết trăm chân kia phun tới, độc thủy kia dính thẳng lên thân thể yêu kiều của Lâm Đạt còn đang hoảng hốt.

- A!
Lâm Đạt lại la hoảng lên, vung thanh đoản kiếm, lập tức quấn lấy con rết trăm chân kia mà chém giết.

Độc thủy màu xanh nhạt dích đầy toàn thân Lâm Đạt, đầy mùi hôi tanh tưởi, lúc Lâm Đạt vung đoản kiếm thì thân thể dần tê mỏi, tay chân từ từ không còn sức lực.

Thạch Nham ở bên kia đang thở phì phò, vừa thấy Lâm Đạt gặp nạn, cắn răng đứng lên, lại ngưng kết tinh thần công kích, đâm mạnh về hướng linh hồn của con rết trăm chân kia.

Cùng lúc đó, Thạch Nham thuận tay nắm lang nha bổng của tên râu quai nón, khuôn mặt cực hung ác vọt qua.

Con rết trăm chân bị tinh thần lực Thạch Nham đột kích, thân hình đột nhiên từ không trung rơi xuống, thấy Thạch Nham xông qua, nó chuyển động sợ hại nhanh chóng chạy trốn.

Nó biết vừa xuất thủ là Thạch Nham, cảm giác được hung sát chi khí trên người Thạch Nham nên nó sợ hãi.

- Chạy! Còn chạy! Ta xem ngươi chạy thế nào!
Thạch Nham vác theo lang nha bổng, lướt qua thân hình đang nhanh chóng suy yếu của Lâm Đạt, dùng lang nha bổng nện mạnh về hướng con rết trăm chân kia.

Thúc dục lực lượng toàn thân còn lại, lang nha bổng trong tay Thạch Nham phát ra ánh sáng màu trắng.

- Bùm! Bùm!
Chỉ vài cái thì cái đầu của con rết trăm chân kia đã bị lang nha bổng nện cho huyết nhục lẫn lộn, con rết mạnh nhờ thân thể linh hoạt và có thể phun độc, nhưng thân thể nó thì lại không cứng cáp.

Bọn chúng vốn không thể thoải mái xử lí như vậy, đáng tiếc linh hồn vừa bị công kích, nên mất đi sự linh hoạt, nên bị Thạch Nham nhẹ nhàng xử lý.
Con rết trăm chân vừa chết, Thạch Nham ném lang nha bổng xuống, hai mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Đạt.

Cơ thể Lâm Đạt tê mỏi vô lực, thấy ánh mắt của Thạch Nham, khuôn mặt dần tái đi nở nụ cười:
- Ta sợ là không qua được rồi. Thạch Nham, xin hãy đáp ứng ta, mang thuyền viên trên thuyền còn sống ra ngoài, đừng để hải tặc giết sạch bọn họ, cầu ngươi!

Thạch Nham thở phì phò, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt bị dục hỏa thiêu đốt, gầm lên:
- Lâm Đạt, ta muốn cô. Ta có thể cứu cô!

- Cái gì, cái gì?
Giọng nói Lâm Đạt càng lúc càng yếu, đôi mắt đẹp đầy quái dị
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể cứu ta? Loại kịch độc của con rết trăm chân này chỉ có Tị độc đan đặc thù của mười lăm thế lực lớn mới có thể giải được, ngươi có đan dược kia sao?

- Ta không có Tị độc đan gì đó, nhưng ta muốn cô, ta có thể cứu cô!
Thạch Nham cắn răng, trên mặt hiện lên gân xanh, dữ tợn nói:
- Cô quyết định đi, muốn giữ trong sạch, hay là muốn sống sót!

Lâm Đạt ngẩn ngơ, mắt đẹp trung hiện lên một tia sáng, nàng kinh ngạc nhìn Thạch Nham, cảm thấy linh hồn đang phiêu đãng, nàng đột nhiên cúi đầu, nói nhỏ:
- Ta, ta chưa ngủ với nam nhân bao giờ, ngươi… xin, xin ngươi hãy nhẹ một chút...

Lúc vừa nói xong nhừng lời này, cái cổ vốn tái nhợt của Lâm Đạt lại hơi đỏ hồng lên, trong lòng vô cùng thẹn thùng.

Thân thể nằm ở trên sàn tàu, toàn thân Lâm Đạt tạo thành một đường cong gợi cảm, đôi mông vểnh cao nhếch lên, mái tóc dài màu nâu che phủ phía trên, đường cong mê người như được phác họa lộ ra, khiến cho huyết mạch người ta căng phồng.

Thạch Nham nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, tầm mắt di chuyển trên đồng thể yểu điệu rung đồng lòng người của nàng một lúc, rốt cuộc nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, giống như dã thú xông lên.

Y phục của Lâm Đạt bị hắn xé rách từng mảnh.

Chỉ chốc lác, Lâm Đạt đã bị hắn lột sạch, da thịt tắng như tuyết, óng ánh nở nang, chạm tay vào co dãn thật đã.

Thạch Nham không khách khí, một tay đặt lên bộ ngực sữa của Lâm Đạt, dùng tư thế nghiêng người, thắt lưng để ngay đôi mông to trắng như tuyết dễ thấy nhất của Lâm Đạt, từ vị trí này mà tiến vào thân thể Lâm Đạt.

Trên thuyền liên tục truyền ra tiếng khàn tiếng thét của dã thú, tiếng hét cực kỳ sảng khoái, ở trên biển liên tục vọng lại, kèm theo tiếng là hô đau khe khẽ.

- Không phải, không phải bảo ngươi nhẹ nhàng một chút sao? Ngươi, ngươi làm cho ta ngay cả đứng lên cũng không nổi! Thế này thìlàm sao ta có thể đi gặp bọn Tạp Mông được?

Rất lâu sau đó, không còn tiếng hô nữa, tất cả khôi phục lại sự tĩnh lặng, chỉ trên thuyển truyền ra tiếng nữ nhân ai oán.

- Thời điểm đó ta cũng không khống chế được.

Nam nhân khẽ cười hì hì
- Sao rồi, có phải chất độc trên người đã hết rồi phải không?
Nữ nhân trầm mặc trong chốc lát, dường như đang kiểm tra trạng thái cơ thể, hồi lâu sau mới giật mình kêu vui sướng:
- Thật sự không còn trúng độc nữa, hơn nữa bên trong thân thể ta hình…hình như có thêm một luồng lực lượng. Ta cảm giác như một chỗ trên người ta đang bị thay đổi.

- A!
Nam nhân kinh hô một rồi tiếng chần chờ một chút, lẩm bẩm nói:
- Không phải chứ, lại thức tỉnh Võ hồn nữa à?

- A! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK