Mục lục
[Dịch] Sát Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi mấy người Tạp Mông đến đây, dưới sự chỉ huy của Lâm Đạt, bắt đầu hăng hái thu thập hết những chiến lợi phẩm trên người bọn hải tặc.

Mười mấy tên hải tặc, trên người rải rác toàn những loại linh tinh như là vũ khí, thuốc men, mấy võ kỹ tầm thường... cũng đều bị đám người Tạp Mông hào hứng gom lại, những thứ đó lại có chút hấp dẫn với đám người Tạp Mông, Kiệt Đặc.

Ví như hai loại võ kỹ Huyền cấp lấy trên người Khổng lão nhị và tên râu quai nón, hay loại nhuyễn giáp lấy từ trên người Lâm Tiếu Thường, đó chính là bí bảo Linh cấp. Loại nhuyễn giáp kia có thể tích trữ được lực lượng, một khi bị tấn công thì những lực lượng thường ngày tích trữ được sẽ tự động xuất hiện bảo vệ cơ thể.

Ngoài ra, trên chiếc thuyền lớn kia còn có rất nhiều thuốc nổ, số thuốc nổ này được chất trên khoang thuyền cũng chất thành ngọn núi nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác phải run sợ rồi.

Lâm Đạt ngẩng đầu lên, vẻ mặt thản nhiên, đưa mắt liếc qua những thứ mà đám người Tạp Mông thu nhặt được, giữ lấy cái nhuyễn giáp trên người Lâm Tiếu Thường và một số đan dược đặt vào trong túi, sau đó liền để đám người Tạp Mông tự mình lựa chọn.

Vừa nghe thấy có thể tùy ý chọn lựa những đồ vật này, mấy người Tạp Mông, Kiệt Đặc hết sức vui mừng, lập tức cướp lấy những thứ mình đã nhìn trúng trước.

Trong chốc lát, đám người Tạp Mông, Kiệt Đặc bởi vì phân chia số đồ vật này mà tranh nhau tới đỏ mặt tía tại, cãi nhau inh ỏi.

Lâm Đạt cau mày lại, thấy thái độ của mấy tên này đúng là làm mất mặt cô quá đi, tức không nhịn được, liền quát lớn:
- Im ngay, nếu cùng tranh một thứ thì bốc thăm quyết định. Còn ồn nữa, những vật này sẽ mang nộp hết lên trên, tới lúc đó các ngươi một cái cũng đừng hòng có được!

Thấy Lâm Đạt quát, mấy người lập tức ngoan ngoãn hẳn, những tiếng tranh luận cũng nhỏ dần đi.

Lâm Đạt ưỡn ngực sữa hài lòng gật gật đầu, sau đó liền liếc nhìn Thạch Nham một cái, thản nhiên nói:

- Ngươi không chọn gì sao?

- Liên quan gì tới hắn chứ?
Tạp Mông đột nhiên hừ một tiếng khó nghe, rồi trừng mắt nhìn Thạch Nham, nói:
- Tên tiểu tử này có làm gì đâu chứ, cũng không phải là người của ta, có tư cách gì đòi chia số chiến lợi phẩm này chứ.

Những thứ trên thuyền đều rất đáng giá, Tạp Mông lại rất ghét Thạch Nham, tất nhiên không muốn Thạch Nham cũng được hưởng lợi.

Đám người Hoắc Kiệt nghe thấy Lâm Đạt có ý định đem lợi phẩm chia cho Thạch Nham cũng đều kêu ầm lên.

Lâm Đạt nghiêm mặt lại, nói:
- Chuyến này là hắn cùng ta đi đến, ta nói hắn được là được, các ngươi có ý kiến gì sao?

Lúc này,quan hệ giữa Lâm Đạt và Thạch Nham không còn tầm thường như trước nữa, vừa thấy đám người Tạp Mông châm chọc Thạch Nham, trong lòng nàng liền cảm thấy không vui, hận không thể dạy cho đám này một bài học.

Thấy Lâm Đạt nổi bão, Tạp Mông, Hoắc Kiệt liền an phận ngậm miệng lại, chỉ dám trừng mắt nhìn Thạch Nham.

Tựa như Thạch Nham chẳng nói câu nào mới là đầu tai họa.

- Thôi khỏi đi!
Thạch Nham cười cười lắc đầu, nói:
- Dù sao tôi cũng không làm gì cả, thực sự không có tư cách lấy những đồ này.

Căn bản là hắn cũng không thích những đồ này.

Lâm Đạt dường như biết được Thạch Nham không có hứng thú với những thứ này, khẽ gật đầu, thầm đưa tới chỗ Thạch Nham ánh mắt không nên chấp nhặt với đám người Tạp Mông.

Thạch Nham cười lắc đầu, tỏ ý hắn không có ý muốn tranh giành bất cứ cái gì với đám người Tạp Mông cả, bảo nàng yên tâm đi.

- Các ngươi nhanh lên đi, lát nữa chúng ta sẽ dùng thuyền của chúng ta để rời khỏi đây, thuyền lớn của bọn hải tặc tuy tốt thật, nhưng rất nhiều dấu hiệu của Huyết Đồng bên trên, mà thanh danh Huyết Động lại quá xấu, để đề phòng phiền phức nên chúng ta không nên quản chiếc thuyền này nữa.
Lâm Đạt thấy mấy người Tạp Mông tiếp tục bận rộn cúi đầu, bực mình hét lớn lên.

Mấy người Tạp Mông, Kiệt Đặc gật đầu lia lịa nói vâng, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

Nửa giờ sau, mấy người đó đã phân chia xong vật phẩm trên thuyền, đưa những thứ còn lại nhét vào khoang thuyền, ai cũng hứng khởi, phấn chấn hẳn, lớn tiếng cười nói lái con thuyền chạy đi.

Con thuyền này lại tiếp tục chạy về hướng Vân Hà đảo.

Thạch Nham vẫn nằm trong đống tạp vật kia, âm thầm khổ tu, có điều Lâm Đạt lại tìm đủ mọi lý do để bắt Thạch Nham xuống thuyền tìm cô.

Mỗi lần Thạch Nham xuống thuyền, Lâm Đạt đều lặng lẽ chốt chặt cửa gỗ ở cầu thang lại, hai người cố nén âm thanh tới mức thấp nhất, rồi lặng lẽ thân mật một hồi.

Lâm Đạt lần đầu mới được nếu thử mùi vị nam nữ yêu đương nên cô có phần hứng khởi, thường chủ động phát tín hiệu cho Thạch Nham, muốn Thạch Nham xuống khoang thuyền khai khẩn ruộng nương phì nhiêu đầy rung động lòng người kia.

Mỗi lần Thạch Nham từ trong khoang thuyền bước ra, đám người Tạp Mông, Hoắc Kiệt, Kiệt Đặc đều nghi hoặc, không hiểu tại sao Lâm Đạt đột nhiên lại quan tâm tới Thạch Nham như vậy, lúc chỉ có hai người gặp mặt bọn hải tặc, chẳng lẽ lại che giấu bí mật gì sao?

Trước mặt mọi người, Lâm Đạt và Thạch Nham đều tỏ ra rất bình thường, ngoài Tạp Mông, những người khác không ai nghĩ rằng hai người này lại có quan hệ tình cảm với nhau.

- Thực phẩm và nước ngọt hôm nay của ngươi đây!
Kiệt Đặc bước tới chỗ Thạch Nham, đặt xuống bên cạnh cái thùng lớn ba giỏ thịt quả và hai hũ nước, rồi cười nói:
- Đây là Lâm Đạt tỷ đặc biệt dặn dò tôi, không được cắt xén lương thực của ngươi, nhưng mà sức ăn uống của ngươi thế này thật đáng sợ quá, cứ đà này, sợ là thức ăn trên thuyền sẽ không đủ dùng mất. Tạp Mông rất không hài lòng về chuyện này, nếu không phải do Lâm Đạt tỷ ép, chắc ta cũng không dám mang những thứ này cho ngươi đâu.

Thạch Nham chỉ khẽ cười, bắt đầu lấy thịt quả trong rỗ ra, tự mình ăn, nói:
- Cảm ơn!

Kiệt Đặc đột nhiên ngồi xuống, ghé sát vào người Thạch Nham, nhỏ giọng, lén lút nói:
- Thạch Nham, mỗi lần ngươi vào trong khoang thuyền, làm gì với Lâm Đạt tỷ vậy? Không phải người có bí mật chứ. Lúc đi gặp hải tặc, rốt cuộc các ngươi đã xảy ra chuyện gì thế?

Kiệt Đặc hiếu kỳ, lúc nói chuyện, còn cẩn thận nhìn lại phía sau mình, tiếp tục nói:
- Ta rất kín miệng, nói cho ta biết đi, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác đâu! Thạch Nham, thực sự ta tò mò chết đi được, nói ta nghe đi!

- Chỉ là nói chuyện yêu đương với Lâm Đạt thôi, nào có bí mật gì chứ!
Thạch Nham cười như không cười, lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu nói cho ngươi biết ta với Lâm Đạt ngày ngày đều vật lộn ở trên giường, không biết ngươi sẽ nghĩ gì nữa?

- Nói chuyện yêu đương?
Kiệt Đặc trợn tròn mắt, khinh thường nói:
- Không nói thì thôi, lý do vớ vẩn thế cũng dám nói? Thân phận Lâm Đạt tỷ cao quý như vậy, gia tộc của tỷ ấy ở Viên La hải vực chúng ta cũng có chút danh tiếng, Lâm Đạt tỷ sau này sẽ làm đệ tử trung tâm trong Thần giáo, tên tiểu tử như ngươi có thể xứng sao? Ngươi cũng chỉ có thể thầm thương trộm nhớ mà thôi.

Thạch Nham cười nhạt, rồi cũng không nói gì thêm.

- Thạch Nham, ngươi xuống đây một chút, ta có chuyện muốn hỏi.
Đúng lúc này, trong khoang thuyền, vọng ra tiếng gọi của Lâm Đạt, âm thanh rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn mang chút kiêu ngạo nữa, dường như đang gọi người hầu vậy.

Kiệt Đặc cười đểu nói:
- Nếu như ngươi và Lâm Đạt tỷ thật sự yêu nhau, thì Lâm Đạt tỷ đã không có thái độ như vậy, đi đi, chắc Lâm Đạt tỷ chắc chắn có chuyện chính sự cần tìm ngươi, tiểu tử nhà ngươi an phận chút, đừng có dùng ánh mắt gian tà đó mà nhìn, thật sự mà chọc giận Lâm Đạt tỷ thì ngươi sẽ không chịu nổi đâu! Ha ha, lúc đầu Tạp Mông cũng chỉ vì ngắm bậy mà bị Lâm Đạt tỷ đánh thành đầu heo, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi cũng biến thành như thế đâu, ha ha!
Kiệt Đặc vốn không tin những lời Thạch Nham nói.

Thạch Nham chỉ biết nhún vai, cười bước về phía khoang thuyền, sắc mặt thản nhiên nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- Không biết lần này Lâm Đạt lại muốn kiểu gì đây, cô nàng này chơi cũng thật điên cuồng, tư thế gì cũng dám thử.

Nghĩ đến đây, lòng Thạch Nham lại nổi sóng, ánh mắt có thêm vẻ kỳ quái, khác lạ.

Những thành viên khác trên thuyền cũng chẳng thèm để ý, riêng Tạp Mông lại lặng lẽ quan sát hắn, vừa nhìn thấy ánh mắt hắn có chút ái muội, trong lòng Tạp Mông nhảy dựng, sắc mặt đột nhiên âm trầm lại. Thạch Nham không để ý hắn, cười cười bước xuống khoang thuyền.

Lâm Đạt sớm đã đợi hắn xuống rồi, vừa nhìn thấy hắn bước xuống, nàng liền nở nụ cười mê đắm, khe khẽ chốt cửa khoang thuyền lại, thân thể mềm mại tỏa ngát hương thơm đột nhiên lao thẳng vào lòng Thạch Nham, ánh mắt tràn ngập sắc tình, cúi đầu làm nũng khẽ nói:
- Hôm nay em muốn ở trên...

Bộp!
Thạch Nham đưa tay vỗ mạnh vào cặp mông vểnh cao của Lâm Đạt, cười hì hì nói:
- Nào, lên giường nằm ấp xuống, nhếch mông lên nào, để anh lao vào từ đằng sau một lát đã!

Thân thể yêu kiều của Lâm Đạt khẽ run lên, ánh mắt long lanh, vừa cười vừa ngoan ngoãn bước lên giường, đưa mông lên thật cao, còn khẽ đong đưa nữa chứ, giống như chú cún con đang vẫy vẫy đuôi chờ chủ nhân ban thưởng đồ ngon vậy. Thạch Nham nuốt nước bọt ực một cái, kéo quần mình xuống một tý, đôi mắt nóng rực, lập tức cầm thương cưỡi ngựa.

Tạp Mông khẽ bước xuống cửa cầu thang, sắc mặt âm hiểm, khó coi đưa tai ghé vào cửa gỗ nghe tiếng động bên trong.

Hắn đã quan sát mấy ngày hôm nay rồi.

Theo những quan sát trong mấy ngày hôm nay, Tạp Mông càng lúc càng cảm thấy giữa Thạch Nham và Lâm Đạt có gì đó mờ ám, hắn dự cảm có chuyện không hay.

Tạp Mông thầm yêu Lâm Đạt bao nhiêu năm nay, trong nghi thức đệ tử ngoại vi của Tam thần giáo, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Đạt thì trong lòng đã thầm yêu trộm nhớ nàng. Nhiều năm qua, Tạo Mông bỏ qua rất nhiều cơ hội, lúc nào cũng đứng sau Lâm Đạt, nếm mật nằm gai, đánh đuổi bao nhiêu thằng đàn ông có ý với Lâm Đạt.

Trong lòng hắn, Lâm Đạt luôn là hàng cấm, chỉ của riêng hắn, không cho phép bất cứ kẻ nào chạm một ngón tay vào.

Từ khi Thạch Nham tới đây, khiến cho hắn luôn cảm thấy mối nguy hiểm, người khác còn chưa nhận thấy thái độ khác biệt mà Lâm Đạt dành cho Thạch Nham nhưng Tạp Mông là người rất mẫn cảm, hắn biết quá rõ Lâm Đạt, qua những cử chỉ hành động nhỏ của cô, hắn đã cảm thấy được không ổn.

Lần này, hắn đã không thể kiềm chế nổi những nghi ngờ trong lòng, dán tai vào cửa gỗ nghe trộm tiếng động bên trong khoang thuyền.

Trong khoang thuyền, Thạch Nham và Lâm Đạt gắng hết sức kiềm chế những âm thanh có thể phát ra, động tác cũng không dám quá mạnh, âm thanh đều được khống chế tới mức tuyệt đối.

Tạp Mông ghé tai nghe hồi lâu, lông mày hắn co lại quan sát, nhưng cũng không nghe được bất cứ tiếng gì.

Càng như thế, Tạp Mông càng hoài nghi, sắc mặt càng sa sầm lại.

Lâm Đạt gọi Thạch Nham xuống khoang thuyền, không thể không nói một lời nào, chỉ cần có tiếng nói chuyện, dù rất nhỏ đi nữa, cũng có thể nghe thấy chút chút gì đó chứ.

Trong khoang thuyền không có tiếng động nào, điều đó chứng tỏ có vấn đề.

Mấy người Kiệt Đặc, Hoặc Kiệt và tất cả các Võ Giả trên thuyền, thấy dáng vẻ lén lút của Tạp Mông, đều cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng dù là Hoắc Kiệt hay Kiệt Đặc đều không dám hé răng nói nửa lời.

Hoắc Kiệt và mấy người ở đây đều có giao tình rất tốt với Tạp Mông, nên cũng không nói nhiều, còn những người nghiêng về phía khoang thuyền, tuy trong lòng rất nghi ngờ, muốn biết bí mật giữa Thạch Nham và Lâm Đạt song cũng chỉ coi như không nhìn thấy.

Tuy ban đầu Tạp Mông không nghe thấy gì song vẫn nín thở, âm thầm chờ tin, quyết không bỏ cuộc, tiếp tục nghe lén.

Quả không phụ lòng người.

Sau nửa tiếng, Tạp Mông cuối cùng cũng nghe thấy tiếng thở nho nhỏ rất kỳ quái từ trong khoang thuyền vọng ra. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK