• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhìn thấy ánh mắt bất lực của Lưu Vân, Hoa Nhược Hư trong lòng hơi có cảm giác bất nhẫn, hắn đối với việc Tô Đại Nhi đuổi Lưu Vân đi có chút khó hiểu, nhưng nhìn dáng điệu của Lưu Vân lúc đó không giống như đang giả bộ.

Trong đại sảnh, vô số ánh mắt đổ dồn vào Hoa Nhược Hư, tựa hồ đều đang chờ quyết định của hắn, Hoa Ngọc Phượng trong ánh mắt âm thầm có chút lo lắng, căn cứ vào bản tính của Hoa Nhược Hư, nàng hiểu rõ hắn khẳng định sẽ không để mặc Lưu Vân như vậy.

Hoa Ngọc Phượng phán đoán quả thực không sai, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hoa Nhược Hư đã cúi xuống vòng tay qua eo lưng đỡ Lưu Vân dậy.

Hoa Nhược Hư trong lòng âm thầm thở dài, nếu Đại Nhi thực sự đuổi Lưu Vân đi thì quá nửa nguyên nhân có liên quan đến hắn, bằng không Lưu Vân cũng sẽ chẳng chạy đến tìm hắn như vậy.

“Sư đệ, Lưu Vân cô nương thân là đệ tử Ma cung, hôm nay đến đây rất có thể là để tìm hiểu tin tức về liên minh thất phái tứ gia chúng ta, ngươi trước hết hãy bắt giữ rồi đưa vào phòng của ta, ta muốn đích thân thẩm vấn cô ấy”. Hoa Ngọc Phượng đột nhiên lên tiếng, Hoa Nhược Hư có chút nghi hoặc rồi lập tức hiểu ra Hoa Ngọc Phương là vì hắn mà giải vây.

“Vâng, Nhị sư tỷ”. Hoa Ngọc Phượng đã phải đóng kịch như vậy, hắn đương nhiên cũng phải phối hợp với nàng, sau khi trả lời một cách khách khí, Hoa Nhược Hư dìu Lưu Vân đi vào trong tẩm cung của minh chủ, mà Hoa Ngọc Phượng phía sau cũng đã đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.

“Minh chủ, người vì sao...” Một giọng nói cất lên, người nói chính là Cát Vân Tường chưởng môn phái Côn Luân, hiển nhiên là hắn muốn phản đối quyết định của Hoa Ngọc Phượng. Rất nhiều người kỳ thực cũng cùng ý định như nhau, bọn họ đều đang chờ xem Hoa Nhược Hư diễn trò hay ho, lại bị Hoa Ngọc Phượng cắt ngang một cái như vậy khiến cho những tất cả suy tính của họ đều thất bại.

“Cát chưởng môn, chẳng lẽ ta thân là minh chủ lại không thể tự mình thẩm vấn một người được hay sao?” Hoa Ngọc Phượng cất giọng nhàn nhạt hỏi, không đợi Cát Vân Tường nói xong đã ngắt lời hắn.

Rốt cuộc không một ai mở miệng nữa, tất cả trơ mắt nhìn Hoa Nhược Hư dễ dàng mang Lưu Vân đi, mặc dù rất nhiều người trong lòng có chút không cam tâm nhưng cũng đành bất lực.

“Giỏi cho ngươi Hoa Ngọc Phượng, vì tình lang mà việc gì cũng dám làm !” Diệp Bất Nhị trong lòng oán hận thầm nghĩ.

Bên trong tẩm cung của Hoa Ngọc Phượng, Hoa Ngọc Loan cùng với Hoa Ngọc Phượng, còn có Hoa Nhược Hư, tất cả đều đang nhìn vào Lưu Vân, chỉ có điều tâm tình của mỗi người lại tựa hồ có chút bất đồng. Lưu Vân nhìn Hoa Ngọc Loan cùng với Hoa Ngọc Phượng, rồi lại nhìn sang Hoa Nhược Hư, nửa muốn nói lại thôi.

“Tỷ tỷ, chúng ta sang phòng của người trước đi”. Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài một hơi, ôn nhu nói với Hoa Ngọc Loan. Hoa Ngọc Loan dùng ánh mắt khác thường nhìn Hoa Ngọc Phượng rồi nhẹ nhàng gật đầu, cất bước đi ra ngoài trước.

Hoa Ngọc Phượng đưa ánh mắt dịu dàng liếc nhìn Hoa Nhược Hư rồi xoay người đi theo sau Hoa Ngọc Loan.

“Lưu Vân, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Đại Nhi vì sao lại đuổi ngươi đi như vậy?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hỏi.

“Công tử, sau khi ngươi đi rồi, tiểu thư, nàng,...nàng bỗng trở nên giận dữ”. Lưu Vân có chút xúc động nghẹn ngào nói. “Sau đó nàng đuổi ta ra ngoài bắt ta tới tìm ngươi, nói rằng ta nếu muốn quay về thì trừ phi,...trừ phi...”

“Trừ phi cái gì?” Hoa Nhược Hư thấy nàng cứ lắp bắp “trừ phi” đến nửa buổi cũng chưa nói xong bèn tiếp lời hỏi.

“Tiểu thư nói, trừ phi công tử cưới nàng thì ta mới có thể đi theo người về gặp lại tiểu thư”. Lưu Vân rốt cuộc cũng nói ra, hơn nữa còn đem hết thảy mọi chuyện khi đó một chữ cũng không bỏ sót kể hết lại, bởi vì nàng biết rằng bản thân mình chỉ có nói thật kĩ càng mới có thể làm cho Hoa Nhược Hư giữ nàng lại bên cạnh.

“Xem ra ta quả thực đã làm hại ngươi rồi”. Hoa Nhược Hư thở dài một hơi, “Chỉ có điều, Đại Nhi vì sao lại đối xử với ngươi kỳ lạ như vậy? Sự tình hôm nay dù sao cũng không thể trách ngươi được”.

“Tiểu thư đối với Đại trưởng lão cũng vô cùng tức giận, không biết có làm gì lão không, công tử về nguyên nhân thì sau này người sẽ biết”. Lưu Vân thấp giọng đáp.

“Hay là như vậy đi, ta bây giờ sẽ đưa ngươi đến tìm Đại Nhi”. Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi nói, trong đầu có chút rối trí, hắn không thể để Lưu Vân ở lại nơi này, Hoa Ngọc Phượng có thể giúp hắn một lần nhưng không thể giúp hắn cả đời được,càng huống chi, hắn cũng không muốn làm nàng khó xử.

“Công tử, không được đâu, ngài có thể đi tìm tiểu thư nhưng ngài không nên mang ta theo, bằng không tiểu thư sẽ lại tức giận, như vậy mà nói, ta chỉ sợ càng khó quay về”. Lưu Vân sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

“Nhưng mà chung quy lại, ngươi thực sự không thể đi theo ta được đâu !” Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ nói.

“Công tử, ngài nhất định phải lưu giữ ta lại, bằng không,...bằng không ta chắc chắn sẽ không sống nổi, tiểu thư đã nói rồi, ta nhất định phải đi theo ngài !” Lưu Vân vừa khóc vừa nói, “Nếu tiểu thư biết ta bỏ đi một mình, ta khẳng định sẽ phải chết !”

“Lưu Vân, ngươi là thị nữ thân thiết nhất ở bên Đại Nhi, nàng có thể chỉ là tức giận nhất thời mà thôi”. Hoa Nhược Hư trong lòng đã có chút dao động.

“Công tử, ta từ nhỏ tới lớn đều đi theo tiểu thư, ta quả thực hiểu rất rõ về người, tiểu thư nói một là một, mặc dù,...mặc dù người trước kia vẫn đối xử với ta rất tốt, nhưng mà hôm nay,...hôm nay, sau khi công tử đi rồi, tiểu thư nhất định cho rằng ta quấy rầy hai người nên mới làm ngươi bỏ đi”. Lưu Vân nghẹn ngào nói, bả vai rung lên từng hồi, giọng nói đứt quãng, “Công tử, người nếu không đồng ý lưu ta lại thì không bằng giết ta đi còn tốt hơn”.

“Nhưng mà Lưu Vân, ta hiện tại làm sao lưu ngươi lại được? Ai cũng đều biết ngươi là thị nữ của Đại Nhi, nếu ta cho ngươi đi theo bên mình, ta biết ăn nói thế nào với người khác? Đừng nói người ngoài, ngay cả sư tỷ của ta, ta cũng không có cách gì thuyết phục được người”. Hoa Nhược Hư có chút ảo não, không hiểu Đại Nhi nghĩ thế nào, như vậy rõ ràng là cố ý muốn gây cho hắn một chuyện vô cùng phiền toái rồi.

“Ta mặc kệ, dù sao ta cũng phải đi theo ngươi, tiểu thư cũng là vì ngươi bằng không cũng sẽ không đuổi ta đi !” Lưu Vân sắc mặt biến đổi không ngừng, trầm mặc cả nửa ngày đột nhiên hậm hực quay sang Hoa Nhược Hư hét lên. Lưu Vân vốn cũng không phải là một nữ nhân giỏi kìm nén tức giận, đi theo Tô Đại Nhi lâu như vậy cũng chưa từng phải nếm trải ấm ức bao giờ, hôm nay phải chịu nỗi ủy khuất còn lớn hơn tất cả những gì từ nhỏ tới giờ nàng đã trải qua, rốt cục đến lúc này cũng không chịu đựng nổi nữa.

“Ngươi không thích thì có thể bỏ đi, tiểu thư cũng sẽ không dám trách gì ngươi, nhưng tiểu thư không vừa lòng thì lại đuổi ta đi, chuyện của hai người các ngươi, vì sao lại để cho một kẻ nha hoàn như ta phải gánh chịu hả?”Lưu Vân căm giận nói.

Hoa Nhược Hư bị nàng trách mắng đến sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nói sao cho phải, mà kể ra, Lưu Vận cũng quả thực là oan uổng.

***
Trong phòng của Hoa Ngọc Loan, tỷ muội hai người đứng cạnh nhau bên cửa sổ, bầu không khí như chứa đựng một vẻ khác thường.

“Muội muội, mấy năm nay tỷ tỷ thực là có lỗi với muộii”. Hoa Ngọc Loan đột nhiên cất lời, giọng nói thật dịu dàng, kỳ thực Hoa Ngọc Loan đối với Hoa Ngọc Phượng vẫn vô cùng yêu thương, chiều chuộng.

“Tỷ tỷ, sao lại nói vậy? Tỷ vẫn rất yêu thương muội mà”. Hoa Ngọc Phượng miễn cưỡng cười nói.

“Kỳ thực Hoa Sơn từ trên xuống dưới, ngoại trừ sư đệ bản thân hắn vẫn còn mơ hồ chưa rõ, ai cũng đều biết tâm ý của ngươi dành cho hắn, ta sao lại không hiểu ?” Hoa Ngọc Loan nhẹ nhàng nói, “Chỉ là tỷ tỷ ta thực sự đối với ngươi chẳng nghĩ ngợi gì, ngươi làm gì cũng đều không để ý”.

“Tỷ tỷ, người đừng hiểu lầm, kỳ thực, kỳ thực ta với tiểu đệ cũng không có chuyện gì đâu”. Thân mình mềm mại của Hoa Ngọc Phượng hơi chấn động, cúi đầu nói.

“Buổi tối hôm qua, hắn cho rằng ta thực sự đã ngủ say, kỳ thực cho dù ta có đang ngủ, hắn rời khỏi ta lẽ nào ta lại không biết?” Hoa Ngọc Loan cảm thán thở dài một hơi.

Hoa Ngọc Phượng trầm mặc không nói, bởi vì nàng không biết nói thế nào, rất hiển nhiên những ẩn tình của nàng cùng với Hoa Nhược Hư, tỷ tỷ đã biết hết rồi, nếu nàng nhất quyết phủ nhận thì sẽ thật là giả dối.

“Tỷ tỷ, người yên tâm, ta từ nay về sau nhất định sẽ không tìm hắn nữa”. Hoa Ngọc Phượng dường như hạ quyết tâm rất lớn rồi mới nói ra.

“Nếu hắn tới tìm ngươi thì sao? Ngươi có thể cự tuyệt hắn được không?” Hoa Ngọc Loan khẽ lắc đầu, ôn nhu nói, “Muội muội à, kỳ thực ta suy nghĩ rất lâu rồi, tỷ muội chúng ta từ nhỏ tới lớn, luôn luôn như hình với bóng, bây giờ cả hai đều yêu sư đệ, chúng ta cùng gả cho hắn thực sự cũng rất tốt mà”.

“Tỷ tỷ, người,…người nói thật chứ?” Hoa Ngọc Phượng trong lòng dâng lên nỗi kinh ngạc, nàng đối với Hoa Ngọc Loan vốn hiểu rất rõ, tỷ tỷ sẽ không thể nói ra những lời như vậy, tỷ tỷ lại càng không có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình, cho dù nữ nhân đó có là thân muội muội của nàng đi nữa.

“Ngươi là muội muội ruột thịt của ta, chẳng lẽ tỷ tỷ lại lừa gạt ngươi hay sao?” Hoa Ngọc Loan giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Từ nay về sau có hai tỷ muội chúng ta cùng với hắn ở Hoa Sơn, không cần đi bất cứ đâu nữa, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ”.

“Tỷ tỷ, người nói hắn cùng chúng ta ở tại Hoa Sơn ư?” Hoa Ngọc Phượng mơ hồ hiểu ra hàm ý trong lời nói của Hoa Ngọc Loan, có chút không dám chắc chắn hỏi.

“Đúng vậy, ngươi nói xem, từ nay về sau, ba người chúng ta ở cùng một chỗ, không có kẻ khác tới làm phiền, có phải thực là hạnh phúc hay không?” Hoa Ngọc Loan nét mặt hiện lên vẻ mơ màng, thanh âm tựa hồ như người đang nói mê, “Muội muội, ngươi đồng ý chứ, hắn có chúng ta rồi nhất định sẽ thỏa mãn phải không?”

“Tỷ tỷ, trên đời có rất nhiều chuyện có lẽ đều do trời cao định đoạt, nếu lúc trước tỷ nghe muội khuyên bảo, đừng ép hắn xuống núi, thì bây giờ đâu có nhiều rắc rối như vậy, hắn sẽ vẫn chỉ có một mình tỷ thôi, hai người có thể cùng nhau đầu bạc răng long, bách niên giai lão”. Hoa Ngọc Phượng giọng nói tựa hồ như từ cõi xa xăm vọng tới, như thực như ảo, “Nhưng mà tỷ tỷ, có những việc không thể quay lại lúc ban đầu được nữa, bây giờ chúng ta sao có thể làm cho hắn không gặp phải những chuyện vừa trải qua, muội cho tới lúc này cũng không hề mong được làm thê tử của hắn, mặc dù nếu thật sự có thể gả cho hắn, muội sẽ rất vui sướng, nhưng mà muội không thể dùng việc đó để buộc hắn làm điều mà hắn không muốn làm, tỷ tỷ, ý tốt của người, muội muội xin ghi tạc”.

“Vì sao vậy? Không phải ngươi rất thích hắn hay sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn ở bên hắn?” Chứng kiến phản ứng của Hoa Ngọc Phượng, cảm giác của Hoa Ngọc Loan tựa hồ rất ngoài ý muốn.

“Tỷ tỷ, yêu một người cũng có rất nhiều cách, chỉ tiếc bây giờ người cũng vẫn chưa hiểu được”. Hoa Ngọc Phượng khẽ thở dài nói.

“Ta không cần hiểu gì hết, ta chỉ biết rằng hắn là phu quân của ta, chỉ mình ta thôi !” Hoa Ngọc Loan nhìn muội muội của nàng rồi hét lên, “Ngươi là muội muội ruột thịt của ta, cho nên ta mặc dù không vừa lòng nhưng ta vẫn cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi còn nói ta không đúng !”

“Tỷ tỷ, người có thực sự chỉ bởi vì ta là muội muội của người nên mới cho ta một cơ hội hay không?” Hoa Ngọc Phượng lại thở dài nhẹ một hơi nói, “Kỳ thực người thừa hiểu ,ta cũng biết nguyên nhân thực sự không phải như thế”.

Hoa Ngọc Phượng chậm rãi bước ra khỏi phòng Hoa Ngọc Loan, trong lòng có chút cảm giác chua xót. Nàng hiểu được Hoa Ngọc Loan chỉ là hy vọng nàng có thể giúp cho tỷ ấy giữ Hoa Nhược Hư ở bên người mà thôi, Hoa Ngọc Loan biết bên cạnh Hoa Nhược Hư còn có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp xuất hiện, bản thân tỷ tỷ không có biện pháp gì tốt để làm cho hắn rời bỏ những cô gái đó nên mới hy vọng vào muội muội của mình.

Nàng không muốn đi bức ép Hoa Nhược Hư, kỳ thực nàng đã hiểu được, một khi nàng thực sự giúp Hoa Ngọc Loan, nếu có một ngày bên cạnh Hoa Nhược Hư đã không còn cô gái nào khác, vậy thì Hoa Ngọc Phượng nàng cũng vẫn phải rời khỏi hắn như cũ mà thôi.

Đi tới tẩm cung, Hoa Ngọc Phượng có chút e ngại chưa dám bước vào, bởi vì Hoa Nhược Hư còn ở bên trong. Nàng ngập ngừng không dám đối mặt với hắn, bởi vì nàng không biết làm thế nào mở lời yêu cầu hắn từ nay về sau đừng đến tìm nàng nữa.

***
Hoa Nhược Hư trầm ngâm thật lâu, mặc dù lời Lưu Vân nói không sai, nàng quả thực là vô tội nhưng mà muốn hắn phải tiếp nhận nàng cũng không có khả năng, đang phiền não thì bỗng nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng, quay đầu lại đã bắt gặp Hoa Ngọc Phượng đang ngập ngừng do dự ở cửa.

“Nhị sư tỷ”. Hoa Nhược Hư như gặp được cứu tinh.

“Ngươi muốn dẫn cô ta trốn đi thì mau mau lên, đến khi chưởng môn các phái đến đây, ta tất nhiên sẽ chủ trì mọi chuyện thay ngươi”. Hoa Ngọc Phượng tâm tình vô cùng phức tạp, dịu dàng nhìn nam nhân trước mặt, thấp giọng nói.

“Nếu cô ấy đồng ý đi thì đã tốt rồi, hiện tại điều đáng nói là cô ta dù chết cũng không chịu đi, lại còn nói muốn đi theo ta”. Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ vừa ngẫm nghĩ vừa nói, “Được rồi, nhị sư tỷ,… trước hết người hãy giúp ta trông coi cô ấy, ta đi tìm Đại Nhi”. Căn cứ vào phán đoán của hắn, muốn cho Lưu Vân nguyện ý rời đi, ngoại trừ Tô Đại Nhi, không một ai khác có khả năng làm được điều đó.

“Ngươi có muốn nói trước với tỷ tỷ một tiếng hay không?” Hoa Ngọc Phượng suy nghĩ rồi nói.

***
“Việc của Lưu Vân thế nào rồi”.
Hoa Ngọc Phượng đi rồi, Hoa Ngọc Loan vẫn ngồi ngẩn người ở trên giường, thanh âm của Hoa Nhược Hư vang lên ngoài cửa làm nàng bừng tỉnh, nhìn thấy hắn một mình đi vào, liền hỏi.

“Ta tạm thời để cô ấy ở chỗ nhị sư tỷ trông coi giùm một lát”. Hoa Nhược Hư tỉ mỉ hồi đáp, “Sư tỷ, ta bây giờ có việc phải đi ra ngoài một chút”.

“Đi tìm Tô Đại Nhi phải không?” Hoa Ngoc Loan khẽ trầm mặc một hồi rồi ngẩng đầu hỏi, giọng nói thật là bình tĩnh.

“Lưu Vân dù chết cũng không chịu đi, mà ta cũng không thể để cô ta ở lại đây được, Lưu Vân nhất định sẽ nghe lời Đại Nhi, ta nghĩ ta chỉ còn cách đi tìm cô ấy mà thôi”. Hoa Nhược Hư không muốn giấu diếm Hoa Ngọc Loan, cứ thành thành thực thực trả lời.

“Đi rồi về sớm một chút”. Hoa Ngọc Loan ôn nhu nói.

Hoa Nhược Hư giật mình, không nghĩ tới Hoa Ngọc Loan lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Đúng lúc Hoa Nhược Hư xoay người rời đi, Hoa Ngọc Loan nắm chặt đôi bàn tay trắng như ngọc, khuôn mặt tươi cười dần dần bắt đầu trở nên lạnh lùng. Dù sao nàng cũng không phải là Hoa Ngọc Phượng, nàng không có khả năng đã biết rõ tình lang sẽ đi gặp nữ nhân khác mà còn có thể làm ngơ không chút động lòng.

***
“Hoa công tử, đã muộn thế này còn đi đâu vậy?” Hoa Nhược Hư vừa mới đi đến bên miệng giếng, mắt thấy đã tới bên cạnh đại môn của Diệp gia, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng, thoạt nghe có cảm giác khó chịu .

“ Đã trễ như vậy mà Cát chưởng môn còn chưa đi ngủ sao?” Hoa Nhược Hư mỉm cười, “Nghe nói cảnh sắc ban đêm của thành Kim Lăng cũng không tệ, ta muốn đi thử xem, Cát chưởng môn nếu có hứng thú mà không ngại thì xin mời cùng đi xem sao?”





Hết chương 11, mời đón xem chương 12: Tửu túy chân tâm !!!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK