Hoa Nhược Hư không biết Tuyết Du Du có ý định gì lại dẫn hắn đến một chỗ như thế này, hắn mặc dù không biết rõ nơi đây nhưng cũng nhận ra đất này là chốn hương hỏa.
“Hoa đại ca, huynh nói những nữ tử được thờ phụng nơi đây có đáng thương hay không?” Tuyết Du Du bất giác nhẹ nhàng hỏi.
“Có thể, tuy nhiên các nàng cũng không hy vọng được người khác thương hại đâu.” Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ nói.
“Kỳ thật, chẳng mấy ai trời sinh lại muốn như vậy, có lẽ các nàng ấy từng được trải qua cuộc sống xa hoa, nhưng các nàng lại càng hy vọng có một nam nhân thật lòng yêu thương mình hơn, cho dù nam nhân này có cùng khổ đến đâu, các nàng cũng tuyệt đối nguyện ý.” Tuyết Du Du chầm chậm nói, trên mặt hiện lên một vẻ chín chắn mà đáng ra ở tuổi nàng không có được.
“Có rất nhiều nam nhân trước đây xung xoe các nàng bằng lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển, tiếc rằng thông thường những nam nhân này chỉ mong muốn chiếm đoạt thân thể các nàng, sau đó thì tiện tay vứt sang một bên. Hoa đại ca, huynh nói những nam nhân như vậy có phải là vô trách nhiệm, có phải là rất vô sỉ hay không?” Tuyết Du Du bình tĩnh nhìn Hoa Nhược Hư cất tiếng hỏi khiến cho trống ngực của hắn không ngừng đập thình thịch.
“Hoa đại ca, huynh có phải cũng giống như những gã nam nhân này?” Tuyết Du Du mang ánh mắt dời đi, không nhìn hắn nữa, chỉ cất lên tiếng thở dài thườn thượt.
“Du Du, ta…” Hoa Nhược Hư ngầm hiểu được ý tứ của nàng, vừa muốn phản bác nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
“Hoa đại ca, huynh còn nhớ lời thề ngày đó chăng?” Tuyết Du Du nói xong chậm rãi đứng dậy, thân thể lăng không nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, sau đó không quay đầu lại, cứ thế thướt tha bỏ đi về trước. Hoa Nhược Hư thoáng ngây ra, vội vã đuổi theo nàng.
Tuyết Du Du chậm rãi tiêu sái tiến về trước, còn Hoa Nhược Hư cũng sát gót theo sau, cứ thế hướng thẳng về phía khách điếm nơi nàng nghỉ chân.
“Du Du, sao muội lại đến nơi này?” Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng mở miệng.
“Huynh vì cớ gì nói không giữ lời?” Tuyết Du Du không đáp lại vấn đề của hắn, bất chợt lên tiếng hỏi.
“Du Du, ta đã nói ta nhất định sẽ làm được!” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng trả lời.
“Huynh đã nói sẽ chiếu cố cho ta cả đời này, kết quả thì sao? Âm thầm bỏ đi, đến một tiếng nói với ta cũng không thốt được!” Tuyết Du Du quay sang Hoa Nhược Hư hét lên.”Huynh có biết, một người nam nhân không được tùy tiện hứa hẹn, nếu đã hứa rồi nhất định phải giữ lời.”
“Ta vốn muốn cầu thân với cha muội, bất quá ta còn chưa kịp mở miệng, ông liền nói cho ta biết, muội đã có hôn ước. Muội nói ta phải mở lời với ông thế nào hả?” Giọng nói của Hoa Nhược Hư tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ.
“Cha ta là cha ta, ta là ta, người huynh muốn cưới là ta, không phải cha ta, sao huynh không tự đến hỏi ta chứ? Huống chi, cho dù ta có hôn ước thì sao? Cho dù ta có đi lấy người khác, huynh đã nói thì nhất định phải làm được, huynh đã nói sẽ chiếu cố cho ta cả đời mà, trừ phi ta chết đi, bằng không huynh nhất định phải lo lắng cho ta!” Tuyết Du Du mặt cười như ẩn sương, tức tối trừng mắt nhìn Hoa Nhược Hư, ánh mắt kia khiến cho Hoa Nhược Hư có chút cảm giác chịu không nổi.
“Du Du, thật xin lỗi, là ta không nên lặng lẽ bỏ đi.” Hoa Nhược Hư thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái. Hắn trước nay chưa từng nghĩ qua, Tuyết Du Du là vì nguyên nhân này mà hãm hại hắn.
“Hoa đại ca, ta bây giờ chỉ có một câu hỏi, huynh có nguyện ý thực hiện lời hứa của mình hay không?” Tuyết Du Du sắc mặt có chút hòa hoãn lại, bất quá hai mắt vẫn bức ép nhìn hắn như cũ.
Hoa Nhược Hư gật gật đầu, hắn còn có thể nói không muốn hay sao? Tuyết Du Du nói không sai, một người nam nhân nói ra được thì phải làm được, nếu làm không được thì đừng nên hứa hẹn tùy tiện.
“Nếu còn ai đó ép buột huynh, huynh có âm thầm mà chạy trốn nữa không?” Tuyết Du Du nói chỉ có một vấn đề, nhưng vẫn tiếp tục gạ hỏi.
“Du Du, ta bây giờ đáp ứng với muội, trừ phi ta chết đi, nếu không ta nhất định đem muội theo bên cạnh, lo lắng thật tốt cho muội.” Hoa Nhược Hư giọng nói mang vẻ trịnh trọng.
“Có thật không? Ôi tốt quá, ta chỉ sợ huynh không cần ta nữa!” Tuyết Du Du đột nhiên bật cười khanh khách, thân thể mềm mại nhào mạnh vào lòng Hoa Nhược Hư, hai tay ôm chầm lấy cổ hắn, giọng nói thoáng chốc đã trở nên dịu ngọt vô cùng.
“Du Du, muội sao lại…” Hoa Nhược Hư có chút phản ứng không kịp, Tuyết Du Du đã hành động quá nhanh.
“Là người ta bỏ nhà ra đi, bây giờ chẳng ai cần đến nữa, nếu huynh mà không chấp nhận ta, ta cũng không còn đất để đi nữa. Hì hì, nhưng bây giờ ta chẳng cần phải lo lắng nữa rồi.” Tuyết Du Du khúc khích cười duyên.
“Du Du, muội bây giờ không thể không nói cho ta biết, sự tình lần này rốt cuộc là thế nào?” Hoa Nhược Hư có chút không kịp thích ứng với sự thay đổi trong nháy mắt của Tuyết Du Du.
“Không nói không được sao, nếu ta nói ra huynh chắc chắn sẽ trách ta, nghe nói hiện giờ huynh thê thảm lắm, thường xuyên bị người đuổi giết, đều là ta hại huynh cả.” Tuyết Du Du trong lòng hắn nũng nịu, dáng vẻ không muốn nói.
“Nói đi, ta sẽ không trách muội đâu” Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ nói, mặc dù bây giờ hắn có thể đại khái đoán ra sự tình, bất quá hắn hy vọng chính miệng Tuyết Du Du nói cho hắn nghe.
“Hì hì, cũng là Hoa đại ca huynh tốt, huynh đã hứa không trách ta rồi đấy nhé, ta sẽ nói!” Tuyết Du Du cười duyên, bắt đầu kể ra toàn bộ câu chuyện.
Ngày đó Tuyết Du Du biết được Hoa Nhược Hư đã rời khỏi Phiêu Tuyết sơn trang, trong lòng tức giận không thôi, vì vậy thông qua Tuyết Danh Phong không rõ đầu đuôi sự tình, đã đem tin tức Hoa Nhược Hư cường bạo nàng truyền khắp ra ngoài. Tuyết Danh Phong mặc dù sau khi nghe được tin tức này nổi giận đùng đùng, nhưng lại không thể không lo tìm nghĩ đối sách. Sau đó, Tuyết Du Du chủ động đề nghị Tuyết Danh Phong liên kết với tứ đại thế gia, phát ra truy sát lệnh, cùng nhau tiến lên Hoa Sơn, yêu cầu Hoa Sơn giao người. Nàng sớm biết Hoa Ngọc Loan ghen tuông thành tánh, vì vậy cố ý dùng thanh bích ngọc tiêu kia chọc giận nàng ta, Hoa Ngọc Loan quả nhiên bị trúng kế, về sau hết thảy mọi chuyện ai nấy đều rõ. Chỉ là Tuyết Du Du không biết, Tuyết Danh Phong muốn mượn cơ hội này chính thức sát tử Hoa Nhược Hư.
“Hoa đại ca, ta nói cho huynh biết, thanh bích ngọc tiêu này có một bí mật mà chắc chắn huynh không hay.” Tuyết Du Du cứ bảo sợ Hoa Nhược Hư trách cứ, kỳ thật nàng căn bản không có lấy nửa điểm sợ hãi, đại khái như tin chắc rằng Hoa Nhược Hư nhất định sẽ chiều chuộng nàng.
Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng thấy được hàng chữ bên trong bích ngọc tiêu, những chữ này thật sự quá nhỏ, hơn nữa trước kia hắn xem nó như bảo bối, tuyệt đối không có chuyện soi mói bên trong, chẳng trách lại không phát hiện ra được.
“Chỉ mong tim người hiểu được lòng ta.” Hoa Nhược Hư lặng yên nhớ kỹ, trong lòng không khỏi cảm thán thế sự vô thường. Nếu năm đó hắn trông thấy được những chữ này, có lẽ cả đời này hắn cũng không rời bỏ Hoa Sơn mà đi, cũng không phát sinh ra nhiều chuyện như thế. Tuy nhiên, nhiều năm qua như vậy, hắn đến giờ vẫn không phát hiện ra, mà Hoa Ngọc Loan cũng chẳng thèm nói với hắn, có lẽ sâu tận bên trong, hết thảy mọi chuyện đều có định số.
***
“Hoa đại ca, huynh nói ánh mắt Du Du đẹp hay chiếc mũi đẹp hơn đây?” Tuyết Du Du nũng nịu hỏi.
“Ánh mắt” Hoa Nhược Hư thuận miệng đáp.
“Tức là huynh nói chiếc mũi của ta xấu xí chứ gì!” Tuyết Du Du bộ dáng như muốn khóc.
“Không không, chiếc mũi của Du Du cũng rất xinh.” Hoa Nhược Hư vội chữa cháy.
Tuyết Du Du lập tức cười tươi không dứt.
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn thơ ngây của nàng, có đôi khi Hoa Nhược Hư thật sự cảm thấy nàng chỉ là một tiểu hài tử còn chưa lớn, nàng luôn có những câu chuyện tíu tít không thôi, mỗi lần được Hoa Nhược Hư khen ngợi thì vui vẻ rất lâu.
“Hoa đại ca, huynh nói tóc của ta có phải là đẹp nhất hay không?” Tuyết Du Du lại bắt đầu làm nũng trong lòng hắn.
“Du Du, nơi nào trên người nàng cũng đều đẹp nhất cả!” Hoa Nhược Hư đành phải lừa nàng cho qua chuyện.
“Hi hi, Hoa đại ca huynh gạt người, huynh làm sao biết mọi nơi trên người ta đều...” Tuyết Du Du khúc khích cười, nói đến đây đột nhiên mặt đỏ bừng, rốt cuộc cũng không dám tiếp tục nữa.
Hình dáng kiều mị kia làm cho cõi lòng Hoa Nhược Hư dậy lên từng đợt rung động. Trận nhiệt tình trong thạch ốc, thân thể vừa run rẩy vừa hừng hực của nàng trước đây dường như đều hiện lên trước mắt hắn, hắn nhìn thật sâu vào nàng, đầu càng lúc càng ghé sát.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi má phấn của nàng, chầm chậm từng tấc di chuyển xuống đôi môi anh đào, rồi đến chiếc cổ trắng ngần, tay bắt đầu nhè nhẹ vuốt ve thân thể mềm mại.
Thân thể Tuyết Du Du dần trở nên nóng như lửa, càng lúc càng trở nên nhu nhuyễn. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm nàng ngã vào trong màng trướng, hai tay luồn vào nội y, quần áo trên người nàng từng món một rơi xuống lộ ra một thân thể hoàn mỹ: da thịt trong suốt như ngọc, song phong đầy đặn cao vút, chiếc bụng bằng phẳng, đùi ngọc thon dài... tất cả đều kích thích ánh nhìn của Hoa Nhược Hư. Nội tâm hắn một màn lửa nóng, hôn như mưa lên từng phân từng tấc da thịt nàng. Nàng khẽ run rẩy kêu lên, mang đến một vẻ mị hoặc vô cùng. Hai người dần dần hợp lại làm một...
Giường hoa ấm áp, uyên mộng say sưa, một đêm vần vũ mây mưa, đến thần nữ cũng còn mỏi mệt.
***
“Hoa đại ca, dậy, dậy đi!” Tuyết Du Du dùng một lọn tóc gãi nhẹ mũi Hoa Nhược Hư, vừa cười khúc khích vừa gọi.
Hoa Nhược Hư mở mắt ra, lọt vào mắt hắn là một khung cảnh khó thể quên được. Tuyết Du Du mãi lo chơi đùa, hoàn toàn không để ý toàn thân nàng không một mảnh vải che đậy, thân thể nằm nghiêng lại càng tăng thêm vài phần phong vị.
“Du Du, nàng thật đẹp!” Hoa Nhược Hư thì thào nói, đem thân thể nàng ghì chặt vào lòng.
“Việc ấy đương nhiên, Du Du vốn rất xinh đẹp mà.” Tuyết Du Du tựa hồ cảm giác được nội tâm như lửa đốt của Hoa Nhược Hư, mặt cười thoáng đỏ ửng, nhưng ngoài miệng lại giả ra vẻ cái gì cũng không biết.
Tuyết Du Du khẽ yêu kiều bật ra một tiếng kêu, Hoa Nhược Hư đã ngậm lấy điểm tinh hồng trước ngực nàng.
“Hoa đại ca, hiện tại trời sáng rồi đấy” Tuyết Du Du thấp giọng nói, bất quá trong lời nói dường như không có ý phản đối, chỉ thoáng chút e thẹn.
Lại trải qua một màn phiên vân phúc vũ, mặt trời đã lên cao ba sào, Tuyết Du Du ôn thuận nằm trên người Hoa Nhược Hư, cả hai nhẹ nhàng ôm lấy nhau.
“Hoa đại ca, huynh không đi Diệp gia ư?” Tuyết Du Du đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Diệp gia? Ta đi nơi đó làm gì?” Hoa Nhược Hư có chút kỳ quái hỏi.
“Huynh không biết bây giờ rất nhiều người đều đến Diệp gia hay sao? Người của thất đại môn phái cùng tứ đại thế gia cũng đều đi cả!” Tuyết Du Du cũng có phần ngạc nhiên.
“Ta chỉ nghe qua loáng thoáng, bất quá ta cũng không hỏi rõ.” Hoa Nhược Hư có chút thở dài, mấy ngày nay hắn một lòng muốn đến được nơi đây, mong thật nhanh gặp lại Hoa Thiên Tinh, căn bản là không rảnh lo chuyện kẻ khác. Chỉ là hắn không ngờ đến đây rồi tin tức về Hoa Thiên Tinh vẫn bặt vô âm tín như cũ.
Tuyết Du Du chầm chậm kể lại cho Hoa Nhược Hư nghe sự vụ trong giang hồ mấy ngày gần đây, Hoa Nhược Hư khẽ nhíu mày, trong lòng ngầm cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được.
“Đúng rồi, Du Du, Phong đại ca có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Hoa Nhược Hư nhớ lại thời điểm trông thấy Phong Bình hôm qua, y rõ ràng có chút khác thường.
“Ta cũng không rõ nữa, chỉ biết huynh ấy đột ngột rời khỏi tỷ tỷ, một mình theo giang hồ đến đây, đáng ra huynh ấy và tỷ tỷ phải như hình với bóng mới đúng.” Tuyết Du Du ngẫm nghĩ rồi nói.
“Lạ thật, ta cảm thấy huynh ấy có chỗ nào đó khác thường.” Hoa Nhược Hư lẩm nhẩm nói.
“Ta cũng không biết, đã nói là ta bỏ nhà ra đi mà, sau khi ta đi, nhà của ta lại bị cái ả Tô Đại Nhi gì đó đốt mất.” Tuyết Du Du hậm hực nói. “Tô Đại Nhi thiệt là đáng ghét, huynh nhất định phải trút giận giùm ta, ả dám đốt phòng của ta, bên trong còn có rất nhiều thứ thú vị ta chưa kịp mang đi nữa.”
Hoa Nhược Hư còn tưởng rằng Tuyết Du Du nổi giận là vì Tô Đại Nhi thiêu trụi Phiêu Tuyết sơn trang, hóa ra là vì mấy món đồ chơi của nàng.
“Hoa đại ca, nghe nói quan hệ của huynh cùng Tô Đại Nhi tốt lắm phải không?” Ánh mắt Tuyết Du Du đột nhiên vòng vo, cất tiếng hỏi.
“Ta có quen biết cô ấy.” Hoa Nhược Hư không biết trả lời thế nào cho phải, vì vậy nói rồi cũng không kể thêm gì khác nữa.
“Lần sau gặp lại, huynh nhớ bảo ả bồi thường cho ta thứ gì đó, bằng không ta quyết không để yên cho ả đâu.” Tuyết Du Du bỉu môi nói, bộ dáng có phần tức tối.
“Mọi thứ đều cháy hết rồi, còn bồi thường thế nào được, chẳng lẽ lại bồi thường tiền cho muội hay sao, mà tiền thì nhà muội chẳng phải có rất nhiều ư?” Hoa Nhược Hư trong lòng thầm nghĩ, bất quá chẳng dám nói ra, bằng không Tuyết Du Du nhất định làm nũng chẳng yên. Tuyết Du Du phần lớn thời gian tựa như một hài tử chẳng chịu lớn, rất ham thích đùa nghịch, chỉ là nàng đôi lúc lại mang một vẻ thành thục khó hiểu khiến cho Hoa Nhược Hư có chút buồn bực không yên.
***
Kim Lăng - Diệp gia, kỳ thật chính là nơi ở của hai cha con Diệp Bất Nhị, Diệp Vũ Ảnh. Diệp gia tựa hồ có rất nhiều tiền, nhưng không ai biết tiền của bọn họ từ đâu mà đến. Các đại thế gia khác đều có cách thức kiếm tiền của riêng mình, nhưng Diệp gia thì hầu như không có.
Hoa Nhược Hư cùng Tuyết Du Du đang trên đường đến Diệp gia, Tuyết Du Du bảo muốn đến đó chơi đùa, Hoa Nhược Hư biết khó mà lay chuyển được nàng, thêm vào Hoa Nhược Hư hiện tại tìm không thấy Hoa Thiên Tinh, cũng không thể như một con ruồi mà bay nhặng khắp thành Kim Lăng, ngẫm lại cũng là do Hoa Thiên Tinh bảo hắn tới, nhất định cũng sẽ chủ động đi tìm hắn mà thôi, hiện thời đến Diệp gia quan khán một chút cũng không sao. Mà gần đây cũng thật kỳ quái, rốt cuộc chẳng còn ai đến tìm giết hắn nữa, chẳng lẽ bọn chúng hiện giờ đều bận rộn cả hay sao? Hoa Nhược Hư cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng bọn chúng chịu buông tha hắn.
Bất quá, vào Diệp gia rồi, cái cô nàng rắc rối Diệp Vũ Ảnh kia có đến tìm hắn gây phiền toái nữa không? Đến trước cửa rồi, Hoa Nhược Hư lại trở nên do dự.
( Hết chương 15)
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK