• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Hy vọng Hoa công tử giữ lời” Lộ Vân Trường nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt tràn ngập cô đơn, lại còn chất chứa một tia bi thương. Thanh âm trở nên trầm trọng: “Hoa công tử, có lẽ người không biết, các vị cung chủ của Ma cung từ trước đến nay không ai sống quá bốn mươi tuổi. Hơn nữa, họ đều vì ý ngoại mà thân vong. Điều này dường như đã là số mệnh, một số mệnh không thể thoát khỏi, lão phu không muốn Cung chủ lại rơi vào điều này”.

Hoa Nhược Hư trong lòng vừa chấn động vừa kinh dị. Cung chủ của Ma cung lại không ai sống quá tuổi bốn mươi, hơn nữa đều là vì ý ngoại thân vong. Những lời này của Lộ Vân Trường tạo nên một đả kích không nhỏ trong lòng hắn.

“Lộ trưởng lão, chẳng lẽ bọn họ đều chết bởi tay kẻ thù hay sao?” Hoa Nhược Hư có chút thận trọng hỏi.

“Không phải, không ai có thể giết được Cung chủ Ma cung” Lộ Vân Trường lắc đầu, thanh âm tràn ngập kiêu ngạo cùng tự tin. Bất quá, sau đó liền trầm giọng “Họ đều chết do chính tay mình!”

“Mẫu thân Đại Nhi mất như thế nào?” Hoa Nhược Hư vội vàng hỏi. Hắn đột nhiên phát hiện chính mình có chút nóng vội liền cười khỏa lấp: “Lộ trưởng lão, ta nghe Đại Nhi nói mẫu thân nàng bị hại bởi tay bọn người Thần cung. Bất quá, theo lời Lộ trưởng lão thì sự việc tựa hồ không phải như thế, cho nên ta mới có chút tò mò”.

“Người đã tự sát” Lộ Vân Trường trên mặt toát ra vẻ thống khổ. “Mười năm rồi… Ta còn nhớ rõ hôm ấy là một ngày mùa đông, khắp trời ngập tuyết trắng, còn nàng thì đã ra đi… Trận tuyết ấy, tựa như là một lời tiễn biệt dành cho nàng vậy.” Giọng nói Lộ Vân Trường thật chậm, thật chậm. Nhớ lại tình cảnh mười năm trước, trong lòng lão vẫn tràn ngập bi thương.

“Hoa công tử, về việc này, ngươi không cần nói với Cung chủ. Hơn nữa, tốt nhất không nên nhắc tới sự tình mẫu thân để tránh cho người khỏi thương tâm” Lộ Vân Trường chợt phát hiện chính mình có chút thất thố, lập tức khôi phục lại. Bất quá, ánh mắt nhìn Hoa Nhược Hư đã ôn hoà hơn nhiều.

Hoa Nhược Hư gật gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc. Lộ Vân Trường cùng mẫu thân Đại Nhi - Tô Mi Nhi dường như có quan hệ không hề ít.

“Lộ trưởng lão, ta có thể hỏi người một chuyện không?” Hoa Nhược Hư có chút ngập ngừng hỏi.

“Hoa công tử cứ hỏi, nể mặt Cung chủ ở trên, nếu nói được ta nhất định sẽ nói!” Lộ Vân Trường điềm nhiên đáp.

“Lộ trưởng lão sao lại quan tâm Đại Nhi như vậy?” Hoa Nhược Hư nói xong thì bình tĩnh nhìn Lộ Vân Trường.

“Ma cung Cung chủ trước nay đều là nữ nhân, bởi vì tam đại tuyệt học trấn cung đều chỉ có nữ nhân mới có thể tu luyện được.” Lộ Vân Trường trầm ngâm cả nửa ngày, rốt cuộc cũng chậm rãi lên tiếng “Mỗi vị Cung chủ đều có một vị hôn phu không công khai. Con của họ nếu là nữ thì theo họ mẹ và sẽ là Cung chủ đời tiếp theo. Nhưng nếu là con trai thì mang họ cha, hơn nữa chỉ mang thân phận là một Ma cung đệ tử bình thường, hết thảy phải dựa vào năng lực của chính mình”.

Hoa Nhược Hư tuy ẩn ẩn đoán được một ít nhưng không nói ra mà đợi Lộ Vân Trường tiếp tục.

“Có lẽ Hoa công tử lúc này đã có thể đoán được rồi. Lão phu đúng là thân huynh trưởng của Mi Nhi và là cữu cữu của Cung chủ” Lộ Vân Trường khẽ thở dài một tiếng. Việc muội muội sớm qua đời là vết thương vĩnh viễn đau nhức cả đời lão. Bây giờ lão chỉ hy vọng Đại Nhi không cán vào vết xe đổ của mẫu thân mà thôi.

Hoa Nhược Hư trong lòng thực sự khó mà bình tĩnh lại, không ngờ trong Ma cung còn có còn có một bí mật nghiệt ngã như vậy.

“Hoa công tử, lão phu nói những điều này với ngươi, chỉ hy vọng ngươi đối tốt với Cung chủ” Lộ Vân Trường nhãn thần sáng quắc nhìn Hoa Nhược Hư “Lai lịch của ngươi ta không quan tâm, chỉ cần ngươi thật tâm đối đãi với người là được. Lão phu tin tưởng ngươi sẽ không phụ tấm chân tình của Cung chủ”.

Hoa Nhược Hư yên lặng gật đầu. Bất luận hôm nay Lộ Vân Trường có nói cho hắn nghe những điều này hay không thì hắn cũng sẽ che chở thật tốt cho Đại Nhi.

“Hoa công tử ra ngoài cũng lâu rồi, nên trở vào thì hơn” Lộ Vân Trường có chút cười nhạo, sắc mặt đã thoải mái hơn không ít, lão nói thì xong xoay người bỏ đi. Hoa Nhược Hư đứng lặng ra đấy một hồi, nhớ tới Đại Nhi liền vội vàng trở về phòng.

o0o
Tô Đại Nhi còn đương say giấc hải đường, mái tóc mềm mại như mây xõa dài trên gối, gương mặt kiều diễm chưa phai đi nét hồng, bờ môi thoảng vương một nét cười ngọt ngào. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng chui vào trong chăn, ôm thân thể tràn ngập sức sống của nàng vào lòng.

Nắng xuân chảy qua song cửa sổ đánh thức Hoa Nhược Hư. Hắn mở mắt, trông thấy giai nhân trong lòng mình dường như vẫn đang ngủ say. Tuy nhiên, hắn chợt phát hiện lông mi của nàng nhẹ khẽ lay động, lòng thầm buồn cười hiểu được: nàng kỳ thật đã thức dậy rồi.

Ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người, nhìn gương mặt mĩ lệ gần trong gang tấc, Hoa Nhược Hư trong lòng dần trở nên rạo rực. Hắn nhẹ nhàng ve vuốt lên từng đường cong lả lướt trên cơ thể đầy đặn của nàng, môi hôn khẽ lên vùng ngực trắng mịn, cuối cùng áp đầu vào giữa hai ngọn song phong ấy, tỉ mỉ thưởng thức.

Gương mặt Tô Đại Nhi thoáng chốc trở nên ửng hồng, đôi môi anh đào khẽ mấp máy, thấp giọng rên lên một tiếng. Nàng vốn có chút thẹn thùng nên mới giả vờ ngủ, bất quá hiện giờ thì giả vờ không nổi nữa.

“Nhược Hư ca ca, huynh xấu lắm!” Cánh tay trắng như tuyết của Tô Đại Nhi choàng tới hắn, thấp giọng ỉ ôi, thân thể mềm mại có chút cựa quậy.

Tiếng rên khe khẽ, thân hình rung động, những thứ ấy một lần nữa khơi dậy ngọn lửa tình trong lòng Hoa Nhược Hư.

Tô Đại Nhi nhẹ hô một tiếng. Vừa trở thành phụ nữ, nàng vẫn chưa quá thích nghi sự “xâm lược” của tình lang…

Buổi sớm ngày xuân, trong khuê phòng thơm ngát của Tô Đại Nhi, ý xuân càng thêm nồng đậm.

o0o
Tô Đại Nhi từ trong chăn vươn một cánh tay ra, nhẹ nhàng khảy lên vài tiếng trên phím đàn kề bên.

“Tiểu thư!” Không lâu sau, từ cửa truyền đến thanh âm của Lưu Vân khiến cho Hoa Nhược Hư hoảng hốt giật mình.

“Lưu Vân, đi chuẩn bị một ít đồ ăn sáng đưa đến phòng ta!” Tô Đại Nhi phân phó xong, Lưu Vân đáp lời, kế đó là tiếng bước chân dần đi xa. Hoa Nhược Hư cuối cùng mới thở phào một hơi, cũng may mà Lưu Vân không tiến vào.

“Nhược Hư ca ca, huynh xem ra rất hoảng sợ thì phải?” Tô Đại Nhi hi hi cười.

“Đại Nhi, chúng ta dậy thôi” Hoa Nhược Hư thấp giọng cười khổ, mặc dù có chút không muốn nhưng nếu để Lưu Vân nhìn thấy thì càng thêm xấu hổ. Có điều dường như Tô Đại Nhi lại không quan tâm đến điều này.

“Giúp ta mặc quần áo đi!” Tô Đại Nhi nũng nịu đòi, Hoa Nhược Hư đương nhiên tuân theo. Chỉ là nàng ta lúc mặc quần áo cũng không thành thật chút nào khiến cho Hoa Nhược Hư không khỏi chuốc thêm một trận rối bời nữa.

Vừa mới mặc quần áo, Tô Đại Nhi còn chưa kịp trang điểm, Lưu Vân đã tiến vào trong. Thoáng thấy quần áo xộc xệch, giường chiếu bừa bộn, có là con ngốc nàng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mặt mày không khỏi ửng đỏ. Nàng còn ngẫu nhiên nhìn sang Hoa Nhược Hư cười trộm khiến cho hắn xấu hổ không thôi.

Tô Đại Nhi như không kiêng dè gì, an nhiên ngồi trên người Hoa Nhược Hư, muốn hắn đút cho nàng điểm tâm. Hoa Nhược Hư chợt nhớ tới cô bé Hàm Tuyết ngày ấy, Đại Nhi lúc này dường như cũng giống hệt Hàm Tuyết vậy.

Dùng qua bữa sáng, Hoa Nhược Hư phải dùng tất cả dũng khí lớn nhất của mình mới có thể nói với Đại Nhi rằng đã đến lúc hắn nên trở về.

“Không cho huynh về, ta muốn huynh ở lại chơi với ta cơ!” Tô Đai Nhi nũng nịu, dùng dằng không chịu.

“Đại Nhi, ta vốn đáp ứng với sư tỷ sẽ trở về từ tối hôm qua. Nếu ta không về, mọi người có thể sẽ lo lắng sợ ta gặp chuyện.” Hoa Nhược Hư đành dỗ ngọt Tô Đại Nhi: “Để ta về trước, lần sau sẽ lại đến thăm muội được không nào?”

“Không được, ta không muốn huynh trở về đâu” Tô Đại Nhi vẫn không ưng thuận.

Lần này thì đúng là Hoa Nhược Hư đành bó tay, có nói thế nào Tô Đại Nhi cũng không chịu để hắn đi.

“Đại Nhi, hay là hai chúng ta cùng trở về” Bất đắc dĩ, hắn đành đưa ra một biện pháp khác.

Tô Đại Nhi nhãn tình sáng lên, bất quá sau đó lại buồn bã, khẽ lắc đầu.

“Nhược Hư ca ca, huynh về đi, nhưng nhớ kỹ sau này phải thường xuyên đến thăm ta đó.” Tô Đại Nhi u uất nói. Kỳ thật, nàng cũng rất muốn cùng hắn trở về, tuy nhiên nàng cũng biết rằng mình không thể làm như vậy.

“Đại Nhi, nàng yên tâm đi, ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng mà” Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, cúi đầu hôn lên môi nàng.

o0o
“Chàng về rồi ư!” Vừa đẩy cửa phòng, Hoa Ngọc Loan vội vã ngẩng đầu lên, nói với vẻ mừng rỡ, chỉ là sắc mặt mang chút tiều tụy.

“Sư tỷ, ta… ta thật xin lỗi!” Hoa Nhược Hư áy náy nói.

“Thiếu gia, lần này người không đúng rồi. Đại tiểu thư đã đợi người cả đêm đó!” Một thanh âm bất mãn từ sau lưng Nhược Hư truyền tới, hắn quay lại thì bắt gặp Hàm Tuyết đang tức giận nhìn mình.

“Tiểu Tuyết, muội nói sư tỷ cả đêm không ngủ ư?” Hoa Nhược Hư hoảng hốt lắp bắp, chẳng trách sao sắc mặt của nàng lại không tốt.

“Đúng vậy!” Hàm Tuyết tức giận nói.

“Sư tỷ, sao nàng lại không chú ý thân thể vậy chứ” Hoa Nhược Hư vội đến bên Hoa Ngọc Loan, ôm lấy nàng đặt lên giường, giọng nói có chút tức giận.

“Không có việc gì đâu, người trong võ lâm chúng ta không ngủ một hôm cũng chẳng sao mà.” Hoa Ngọc Loan thấp giọng nói.

“Sư tỷ, bây giờ người không như trước kia. Vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?” Hoa Nhược Hư mặc dù bản thân lấy làm hổ thẹn, nhưng nghĩ đến Hoa Ngọc Loan không biết quý trọng thân thể, trong lòng khó chịu, vì thế lần đầu tiên trong đời đã nổi giận với Hoa Ngọc Loan.

“Thiếu gia, đừng nên giận như vậy nữa. Yên tâm đi, có Tiểu Tuyết ở đây, Đại tiểu thư nhất định không có việc gì đâu.” Hàm Tuyết kéo tay áo Hoa Nhược Hư, nhẹ nhàng nói: “Muội đã giúp Đại tiểu thư xem qua, cơ thể tỷ ấy không sao cả mà”.

“Muội không phải đại phu, muội xem thì có ích gì chứ!” Hoa Nhược Hư tức giận nói.

“Muội...” Hàm Tuyết vẻ mặt oan ức, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, sau khi trừng hắn một cái liền tức giận chạy ra ngoài.

“Sư đệ, sau này ta sẽ cẩn thận hơn” Hoa Ngọc Loan nhẹ giọng nói. Đối với sự trách cứ của hắn, nàng cũng có chút bất ngờ. Dù sao tới bây giờ, nàng cũng chưa từng thấy hắn tức giận qua như vậy, bất quá trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Nàng hiểu hắn là vì quan tâm nàng nên mới như vậy, nỗi buồn bực vì hôm qua hắn không về cũng đồng thời tiêu biến đi mất.

“Sư tỷ, nàng phải ngủ một giấc thật ngon. Ta sẽ ở đây đợi nàng tỉnh lại.” Giọng nói Hoa Nhược Hư trở lại vẻ dịu dàng. Vừa rồi chỉ là nhất thời tức giận nên mới đối với Hoa Ngọc Loan tức giận như thế, bây giờ hắn đã bình tĩnh hơn ít nhiều.

Hoa Ngọc Loan “Ưm” nhẹ một tiếng, trong lòng bắt đầu hồi tưởng lại những kỷ niệm giữa hai người, mi mắt dần nặng trĩu, cuối cùng cũng thiếp đi.

o0o
Hàm Tuyết thở hổn hển chạy tới chỗ Tây Môn Lâm. Mấy ngày nay, hai người đã dần quen thuộc.

“Tiểu Tuyết, làm sao vậy, ai chọc giận ngươi à?” Hàm Tuyết vốn bộ dạng đáng yêu, hơn nữa Tây Môn Lâm cũng không có nhiều bằng hữu nên đối với nàng tự nhiên là rất thích.

“Đều tại thiếu gia chứ ai! Xem thường người khác. Hứ, chờ khi nào người bệnh, ta sẽ trị cho người xem.” Hàm Tuyết làu bàu nói, đột nhiên lại “A” lên một tiếng: “Không được, không được, thiếu gia không thể ngã bệnh được!”

“Tiểu Tuyết, ngươi nói Nhược Hư đã trở về à?” Tây Môn Lâm hai mắt khẽ chớp.

“Đúng vậy, vừa mới trở về kia.” Hàm Tuyết gật gật đầu. Đột nhiên hướng mái đầu bạc của Tây Môn Lâm hỏi “Lâm tỷ, tóc người trước giờ là như vậy ư?”

“Không đâu, sau này mới trở thành như vậy” Tây Môn Lâm lắc lắc đầu, nhớ tới cuộc sống trước kia dưới đáy vực liền không khỏi trở nên ảm đạm.

“Lâm tỷ, ta giúp tóc tỷ trở lại như xưa nhé?” Hàm Tuyết đột nhiên nhảy đến bên Tây Môn Lâm, hệt như phát hiện ra bảo bối.

“Tiểu Tuyết ngươi thật sự có thể chứ?” Tây Môn Lâm bộ dáng không quá tin tưởng, nhưng trong lòng cũng thầm kích động. Tuy nói mái đầu này không mấy ảnh hưởng đến mĩ mạo của nàng nhưng dù sao một người con gái trẻ với mái đầu bạc trắng thì cũng không ổn cho lắm.

“Lâm tỷ tỷ, ta nhất định có thể làm được. Chờ ta chửa khỏi cho tỷ, thiếu gia sẽ không xem thường ta nữa.” Hàm Tuyết dẩu môi nói, vẫn chưa thôi vẻ bất mãn với Hoa Nhược Hư.

“Tiểu Tuyết, Nhược Hư yêu quí ngươi như thế sao lại có thể xem thường ngươi chứ?” Tây Môn Lâm cảm thấy có chút kỳ quái.

“Cũng không hẳn thế, có điều thiếu gia luôn coi ta như một tiểu hài tử.” Hàm Tuyết nhẹ nhàng nói. “Dẫu vậy, ta chỉ muốn giúp cho thiếu gia thôi. Ta phát hiện thiếu gia kỳ thật rất vất vả, nếu ta có thể giúp thiếu gia được chút gì đó, nói không chừng thiếu gia có thể vui hơn nhiều!”

Tây Môn Lâm trong lòng chợt trầm mặc. Hàm Tuyết mặc dù hành vi xem ra có vẻ ngây thơ, nhưng lại lộ ra thâm tình đối với Hoa Nhược Hư. Nàng trong lòng thầm than, Hoa Nhược Hư rốt cuộc có mị lực gì mà lại hấp dẫn nhiều thiếu nữ mỹ lệ đến vậy? Nàng biết điều này tuyệt đối không chỉ vì diện mạo anh tuấn của hắn.

“Tiểu Tuyết, chúng ta đi gặp Nhược Hư đi” Tây Môn Lâm một lúc sau cất tiếng. Nàng biết tối qua hắn đi gặp Tô Đại Nhi, nàng hy vọng hắn có thể kể cho nàng nghe ít sự tình.

“Thiếu gia đang ở chỗ Đại tiểu thư.” Hàm Tuyết bỉu môi nói, đột nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào “Dáng vẻ nổi giận của Thiếu gia kỳ thật trông rất hay a!”

Tây Môn Lâm nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.

“Tiểu Tuyết, có người đến!” Tây Môn Lâm đột nhiên biến sắc, bật dậy trước tiên, lướt ra ngoài cửa.

Trước cổng Hoa phủ, một đôi nam nữ trẻ tuổi ngập ngừng cả nửa ngày, rốt cục cũng tiến vào.

“Các người tìm ai?” Mới bước được hai bước đã nghe một giọng nói rõ ràng truyền tới.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK