“Thiếu gia”. Hàm Tuyết yêu kiều gọi, rúc vào vòng tay Hoa Nhược Hư. Hắn bắt đắc dĩ phải ôm nàng lấy nàng. Xem ra mặc dù thân thể đã tốt lên nhưng Hàm Tuyết vẫn muốn Hoa Nhược Hư phải đối đãi với nàng như trước kia.
“Thiếu gia, muội đói rồi” Hàm Tuyết nhắm mắt dụi vào lòng Hoa Nhược Hư nũng nịu.
“Lâm tỷ, người đã ăn gì chưa?” Hoa Nhược Hư quay đầu hỏi. Tây Môn Lâm gật gật đầu. Kỳ thật, từ lúc đi theo bọn họ cho đến bây giờ nàng đã ăn gì đâu.
Trên tửu lâu không có nhiều khách nhân, bàn ăn của Hoa Nhược Hư khiến cho ai nấy nhìn qua đều cảm thấy kỳ quái. Một thiếu niên anh tuấn đang mớm đút cho một thiếu nữ mỹ mạo trong lòng, phía đối diện còn có một nữ tử tóc bạc.
Tây Môn Lâm có chút ngẩn ngơ nhìn Hoa Nhược Hư đang đối xử dịu dàng với Hàm Tuyết, trong lòng thầm hâm mộ.
“Hoa công tử!” Một thanh âm trầm thấp từ cửa tửu lâu truyền đến. Hoa Nhược Hư quay đầu lại, thoáng chút kinh ngạc. Người này hắn đã từng gặp qua vào lúc hắn bị Nam Cung Hiên Viên đánh rơi xuống núi, y chính là Lộ Vân Trường.
“Nguyên lai là Lộ trưởng lão, chẳng biết người gọi tại hạ có chuyện gì không?” Hoa Nhược Hư điềm nhiên hỏi.
“Cung chủ vì chuyện của Hoa công tử mà cơm nước chẳng màng. Nay Hoa công tử đã bình yêu vô sự, chẳng lẽ không định đi gặp Cung chủ hay sao?” Lộ Trường Vân nói, thanh âm lộ vẻ bất mãn.
“Xin Lộ trưởng lão chuyển lời với Đại Nhi, nói với nàng ta không việc gì, qua mấy ngày nữa sẽ đến thăm nàng” Trong đầu Hoa Nhược Hư lại hiện lên dung nhan tuyệt trần của Đại Nhi, ngẫm nghĩ rồi nói.
“Hy vọng Hoa công tử giữ lời, lão phu xin cáo từ!” Lộ Trường Vân nói rồi xoay người bước đi.
“Thiếu gia, huynh đi gặp Tô Đại Nhi làm gì chứ?” Hàm Tuyết mất hứng cất lời: “Mọi việc lần này đều do ả ta hại huynh cả!”
“Tiểu Tuyết, việc này không liên quan đến Đại Nhi đâu, muội không nên trách cô ấy!” Hoa Nhược Hư thấp giọng nói giúp Tô Đại Nhi. Kỳ thật việc này có liên quan đến nàng ấy hay không cũng khó nói, nhưng hắn biết là hắn sẽ không trách nàng.
Nghe đến tên Tô Đại Nhi, Tây Môn Lâm thoảng biến sắc, nhìn sang Hoa Nhược Hư, tựa hồ muốn nói gì đó, bất quá sau cùng lại không nói gì, tựa như có chút cố kỵ.
Tâm Môn Lâm tâm trạng nặng nề, nàng đã lâu không hề nếm qua chút hương vị gì nên bây giờ vẫn cảm thấy mấy món ăn kia thật nhạt nhẽo.
“Tiểu Tuyết, muội hiện ở đâu?” Thật vất vả mới hầu hạ được tiểu bảo bối xinh đẹp này, Hoa Nhược Hư đang chuẩn bị tiễn nàng trở về.
“Thiếu gia ở đâu thì muội ở đó!” Hàm Tuyết nói xong, mặt cười đỏ ửng, giọng nói cũng trở nên lí nhí.
“Lâm tỷ, giờ không còn sớm nữa, chúng ta về thôi” Hoa Nhược Hư thoáng trầm ngâm bảo. Mặc dù hắn biết dẫn theo Hàm Tuyết trở về sẽ có đôi chút phiền toái, bất quá hắn cũng không muốn trái ý nàng, chủ yếu là vì hắn không muốn nàng lại xảy ra chuyện gì bất trắc.
“Tiểu Tuyết, muội trước tiên ở cùng với Nhị sư tỷ. Đợi thêm ít ngày nữa, ta sẽ rời Diệp gia tìm một chỗ khác!” Hoa Nhược Hư vừa đi vừa nói với Hàm Tuyết trong lòng mình. Hàm Tuyết có chút không vui, bất quá cũng gật đầu đồng ý. Hoa Nhược Hư thầm thở dài một hơi. Diệp gia đối với hắn đều có địch ý, lưu lại nơi này cũng không phải kế sách lâu dài.
Mấy tháng sống dưới đáy cốc làm cho tâm cảnh hắn phát sinh biến hoá không nhỏ. Cả trăm ngày sống trong cuộc sống gần như tuyệt vọng ấy, hắn nhận ra được sự quý giá của người thân. Đối với tương lai của mình, hắn cũng hiểu đã đến lúc nên hoạch định cho tốt.
***
Đến phòng riêng của Hoa Ngọc Phượng, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng gõ cửa. Ban ngày kỳ thực hắn đã nhìn thấy Hoa Ngọc Phượng, nàng hiển nhiên biết hắn đã trở lại.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, gương mặt xinh như hoa của Hoa Ngọc Phượng hiện lên trước mắt Hoa Nhược Hư. Mặt nàng lộ vẻ kinh hỉ pha lẫn kích động. Nhưng đến khi trông thấy Hàm Tuyết đang trong lòng hắn thì bộ dạng lại tỏ nét ưu phiền.
“Nhị sư tỷ, mấy ngày nay người có khoẻ không?” Ánh mắt Hoa Nhược Hư thâm tình nhìn nàng. Cho dù có ở trước mặt người ngoài đi chăng nữa, hắn cũng không muốn che giấu tình cảm đối với nàng nữa.
“Ngươi bình an thì ta đương nhiên rất khỏe rồi.” Hoa Ngọc Phượng si ngốc nhìn Hoa Nhược Hư, nhỏ giọng nói. Muộn thế này rồi mà nàng còn chưa đi nghỉ chính bởi hi vọng hắn sẽ tới tìm mình. Bây giờ rốt cục nàng cũng đợi được hắn rồi. Tuy rằng không phải hắn tới một mình, nhưng nàng cũng không bận tâm, quan trọng là hắn đã đến đây. Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng buông Hàm Tuyết xuống. Hàm Tuyết hết nhìn Hoa Ngọc Phượng lại nhìn sang Hoa Nhược Hư, dường như hiểu ra được điều gì, tinh ý lùi về sau mấy bước, ngẫm nghĩ lại chạy vụt ra khỏi cửa cài giúp then lại.
Hoa Nhược Hư nhìn hình dáng tiều tụy của Hoa Ngọc Phượng, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa. Hắn nhẹ nhàng kéo nàng tới gần rồi ôm chặt lấy thân thể mềm mại ấy vào lòng.
Hoa Ngọc Phượng vùi đầu thật sâu vào người hắn, lẳng lặng nghe nhịp tim trước ngực. Một cảm giác thanh bình trước nay chưa từng có trào dâng khắp cõi lòng, nàng muốn cứ tựa vào người hắn như thế! Mãi mãi… Cả đời…
“Thời gian không còn sớm nữa, ngươi trở về đi, sáng mai hãy tới tìm ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi” Hoa Ngọc Phượng chậm rãi ngẩng đầu lên, thỏ thẻ nói.
“Ta sẽ để Tiểu Tuyết ở lại nơi này.” Hoa Nhược Hư gật đầu nói.
Hoa Ngọc Phượng “Ưm” nhẹ một tiếng.
“Lâm tỷ, ta đưa tỷ về phòng trước!” Rời khỏi phòng Hoa Ngọc Phượng, Hoa Nhược Hư hướng về Tây Môn Lâm cất tiếng. Tây Môn Lâm vẫn không nói gì, nghe câu nói của Hoa Nhược Hư rồi chỉ gật gật đầu, lòng không hiểu đang nghĩ đến điều gì. Hoa Nhược Hư thật sự cũng có chút lo lắng cho nàng. Dù sao thì nàng đã mười năm trời không sinh hoạt ở thế giới bên ngoài, không biết nàng có thể thích ứng được hay không.
“Phải rồi Nhược Hư, vừa nãy các người có nhắc đến cái vị Tô Đại Nhi kia, cô ta có phải là Tiểu công chúa của Ma cung hay không?” Vào phòng rồi, Tây Môn Lâm đột nhiên hỏi.
“Lâm tỷ, người cũng biết Ma cung sao?” Hoa Nhược Hư thoáng ngây người, nhưng lại lập tức nghĩ đến nàng cũng là người trong võ lâm, biết đến Ma cung thực không có gì lạ. Có điều nàng vì sao lại biết đến Tô Đại Nhi? Mười năm trước Đại Nhi cũng chỉ mới tám tuổi mà thôi.
“Nàng ta có phải là Tiểu công chúa của Ma cung hay không?” Tây Môn Lâm hỏi lại câu hỏi ấy với vẻ gấp gáp, biểu tình trên mặt thật khác lạ.
“Lâm tỷ, Đại Nhi hiện đã là Cung chủ của Ma cung rồi!” Nhược Hư dù lòng có chút kinh ngạc nhưng cũng trả lời câu hỏi của nàng.
“Hóa ra đã là Cung chủ rồi! Thế còn mẹ của cô ta?” Tây Môn Lâm gấp gáp hỏi.
”Đệ cũng không rõ lắm! Bất quá, nghe Đại Nhi nói mẹ nàng đã mất mười năm trước rồi.” Hoa Nhược Hư dần dà phát hiện ra, Tây Môn Lâm vào mười năm trước dường như cũng không phải nhân vật tầm thường.
“Đã chết rồi ư? Sao có thể như thế được?” Tây Môn Lâm rệu rã ngồi phịch xuống bên giường, ánh mắt có phần đờ đẫn. Hoa Nhược Hư vừa định lên tiếng thì Tây Môn Lâm lại một lần nữa mở lời trước.
“Nhược Hư, ngươi về trước đi. Ta ở nơi này không có việc gì đâu!” Dáng vẻ Tây Môn Lâm hiện giờ thực yếu đuối.
“Lâm tỷ, người hãy nghỉ ngơi cho tốt” Hoa Nhược Hư đứng lặng ra một hồi, rốt cục cũng xoay người đóng rời khỏi, tiện tay đóng cửa lại.
***
Dưới ánh đèn, Hoa Ngọc Loan vẫn đang si ngốc chờ đợi tình lang trở về. Nàng vừa một phen dốc sức trang điểm, thoa son trát phấn, vẽ nét môi xinh, dưới ánh đèn rực rỡ càng thêm đẹp đến nao lòng. Nữ nhân vì người mình thương mà tô điểm, à không, phải là nữ nhân vì để nhiều người thương mình nên mới điểm tô, còn Hoa Ngọc Loan nàng chỉ vì mỗi mình Hoa Nhược Hư mà trang điểm.
“Sư tỷ!” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng bước đến, phát hiện Hoa Ngọc Loan vẫn còn chưa nghỉ ngơi. Hắn đăm đắm nhìn giai nhân trước mắt, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nàng.
“Sư tỷ, ta cùng Lâm tỷ ra ngoài một chuyến vừa hay lại gặp Hàm Tuyết nên có chút chậm trễ” Hoa Nhược Hư áy náy giải thích.
“Đừng nói gì cả, chỉ cần chàng trở lại là tốt lắm rồi!” Hoa Ngọc Loan nói khẽ, mặt cười nhẹ ngẩng lên, môi phát ra âm thanh dịu ngọt.
“Sư tỷ, nàng gầy đi nhiều.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, giọng nói chan chứa vẻ yêu thương, vừa nói vừa chầm chậm cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán nàng một nụ hôn tha thiết.
Rồi Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng hôn lên hàng mi nàng, chuyển dần xuống má, cuối cùng in lên đôi môi anh đào căng mọng. Hoa Ngọc Loan phát ra một tiếng kêu khẽ, hai tay quàng lấy cổ hắn. Đôi tay Hoa Nhược Hư khẽ siết lấy vòng eo của nàng, nhẹ xốc nàng lên, càng lúc càng nhiệt liệt ấp lấy môi thơm, từng bước một tiến về phía giường.
Uổng cho Hoa Ngọc Loan ăn vận tỉ mỉ bao nhiêu, chốc lát sau đã bị Hoa Nhược Hư phá hoại cả. Hoa Nhược Hư hệt như đang ôm lấy bảo bối, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, áo lụa cũng đã tháo mở quá nửa.
“Sư tỷ, mấy ngày nay ta thật sự rất nhớ nàng!” Hoa Nhược Hư thì thào nói, cuối cùng ôm lấy nàng ghì xuống.
“Ta cũng rất nhớ chàng!” Hoa Ngoc Loan thủ thỉ nói, đôi cánh tay trắng ngần đồng thời choàng đến.
Đèn khuya dợm tắt.
Trong bóng đêm, một đôi trai gái say mê kể chuyện tương tư…
“Sư đệ, không… Không được!” Hoa Ngọc Loan tuy dịu dàng nhưng lại kiên quyết chối từ Hoa Nhược Hư.
“Sư tỷ, ta… ta ôm nàng thì được chứ?” Hoa Nhược Hư hôn nhẹ lên da thịt nàng, thấp giọng hỏi.
“Sư đệ, ta… Ta có rồi…” Hoa Ngọc Loan thoáng ngượng ngùng nói.
“Sư tỷ, nàng có cái gì?” Hoa Nhược Hư có chút chậm tiêu, không hiểu ra được.
“Người ta… Người ta thật sự có rồi mà!” Hoa Ngọc Loan hệt như một tiểu cô nương đang làm nũng, nghĩ rằng hắn đùa bỡn nàng.
“Nhưng sư tỷ à, nàng vẫn chưa nói nàng có gì mà?” Hoa Nhược Hư vẫn chưa rõ ý, tỏ vẻ oan uổng nói.
“Chàng… Chàng sắp làm cha rồi!” Hoa Ngọc Loan bất ngờ nói toạc ra, hung hăng cấu Hoa Nhược Hư một cái.
“Ui… Thật sao? Sư tỷ, nàng nói nàng có tin vui rồi ư?” Hoa Nhược Hư đột nhiên ôm chầm lấy nàng, giọng nói ngập tràn vui sướng.
“Chàng nhẹ nhẹ thôi!” Hoa Ngọc Loan sẵng giọng, thật sự vừa rồi nàng không cho Hoa Nhược Hư loạn động cũng vì điều này. Hoa Nhược Hư trong lòng cao hứng, có điều hắn lại không biết rằng hắn cần phải tạ ơn đứa trẻ chưa ra đời này. Bởi nếu không có nó, Hoa Ngọc Loan có thể đã nhảy theo hắn xuống vách núi rồi. Đến lúc đó, nếu hắn vẫn chưa chết mà Ngọc Loan lại xảy ra chuyện, chỉ sợ nửa đời còn lại hắn cũng không thể nào tha thứ cho chính mình và vượt qua sự thống khổ đó được.
***
Hôm sau, mới sáng sớm đã có người đến gõ cửa. Hoa Nhược Hư mặc dù đang ôm trong lòng một tấm thân mềm mại không nỡ đứng lên, nhưng cũng không còn cách nào khác phải bò dậy, vì hắn có thể mặc kệ mọi sự nhưng Hoa Ngọc Loan thì lại không thể không để tâm. Vừa mở cửa, hắn có chút dở khóc dở cười, bởi người đứng ở cửa chính là Hàm Tuyết, vẻ mặt của nàng bất mãn tựa hồ trách cứ Hoa Nhược Hư mở cửa quá chậm.
“Thiếu gia, sao huynh chậm vậy chứ?” Tiểu nha đầu này quả nhiên cất tiếng càu nhàu.
“Tiểu Tuyết à, sớm như vậy sao muội lại tới đây?” Hoa Nhược Hư trộm liếc Hoa Ngọc Loan nhưng phát hiện vẻ mặt nàng không thay đổi gì.
“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư nói có chuyện trọng yếu muốn tìm thiếu gia, cho nên bảo muội đến mời người!” Hàm Tuyết đảo mắt cười hì hì chạy tới bên Hoa Ngọc Loan.
“Ta thấy muội muốn gặp thiếu gia thì có!” Hoa Ngọc Loan hờn trách nói, kiều mỵ liếc Hoa Nhược Hư một cái. Trái tim si tình của Hàm Tuyết đối với Hoa Nhược Hư ra sao nàng đã sớm biết. Bất quá với Hàm Tuyết, nàng cũng không có bất cứ ý nghĩ ghen ghét gì trong đầu, bởi nàng ta chỉ là một nha hoàn, đối với nàng cũng chẳng có uy hiếp gì.
“Hì hì, Đại tiểu thư, người thật lợi hại, loáng cái đã đoán đúng. Có điều, nhị tiểu thư đúng là có việc muốn tìm thiếu gia mà!” Hàm Tuyết chẳng những không e sợ Hoa Ngọc Loan, ngược lại còn mặt dày mày dạn thừa nhận luôn. Đụng phải một nha hoàn như vậy, Hoa Ngọc Loan quả thật cũng bó tay chẳng biết phải làm sao.
“Sư tỷ, nhị sư tỷ hôm qua đã nói rằng có việc muốn nói với ta” Hoa Nhược Hư đành phải lên tiếng, sau lại ngẫm nghĩ gì đó, liền tới bên Ngọc Loan ân cần hỏi: “Sư tỷ, có cần người tới chăm sóc nàng hay không? Nàng bây giờ cần phải bảo trọng thân thể đấy!”
“Không sao mà, chàng nhanh tới chỗ muội muội đi” Hoa Ngọc Loan trừng mắt liếc Hoa Nhược Hư, mặt hoa ửng hồng. Nàng biết hắn vì chuyện nàng mang thai mà lo lắng.
“Sư đệ, hôm nay ta đưa ngươi tới một nơi!” Hàm Tuyết vừa lôi Hoa Nhược Hư đến đã thấy Hoa Ngọc Phượng ăn mặc chỉnh tề, có lẽ chỉ đợi hắn đến là ra ngoài.
Hoa Nhược Hư, Ngọc Phượng cùng Hàm Tuyết ba người rời khỏi Diệp gia. Trên đường đi Hoa Ngọc Phượng chuyển hướng liên tục làm Hoa Nhược Hư chóng hết cả mặt, cuối cùng hắn phát hiện ra dường như tới lui cả buổi rốt cuộc lại vẫn còn đang ở giữa thành.
“Nhị sư tỷ, chúng ta đến đây ư? Thế này đi theo đường lớn có hơn không?” Hoa Nhược Hư nhịn không được hỏi.
“Ổn rồi, đã cắt được bọn theo dõi!” Hoa Ngọc Phượng ôn nhu nói, đoạn chủ động nắm lấy tay Hoa Nhược Hư. Thân mình nhoáng lên đã chui vào một ngõ nhỏ, đó là một con đường hẻm thật yên tĩnh.
“Đến rồi!” Hoa Ngọc Phượng chợt ngừng lại trước một cánh cửa lớn đỏ sẫm.
Hoa Ngọc Phượng lẳng lặng đứng trong chốc lát. Tuy không nghe nàng nói chuyện nhưng Hoa Nhược Hư có thể thấy môi nàng đang mấp máy, hiển nhiên là đang dùng truyền âm trò chuyện cùng ai đó, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc.
“Đi thôi, chúng ta có thể trở về!” Qua thời gian cỡ một chén trà, Hoa Ngọc Phượng rốt cuộc cũng mở miệng nói với Hoa Nhược Hư.
“Nhị sư tỷ, chuyện này……” Hoa Nhược Hư không khỏi bối rối.
“Trở về ta sẽ nói rõ cho ngươi biết!” Hoa Ngọc Phượng không giải thích gì, chỉ kéo Hoa Nhược Hư bước đi. Chỉ khổ cho Hoa Nhược Hư cùng Hàm Tuyết mang vẻ mặt khó hiểu.
---------- o0o ----------
Hết Chương 4, Mời đón đọc Chương 5: Ngọc Phượng chi bí.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK