• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ bởi quan hệ với Hoa Ngọc Loan mà mấy ngày kế tiếp , Đại Giang tiêu cục cũng không gặp phải bất cứ hình thức ngăn trở hay tập kích nào. Dần dần Nhược Hư cũng trở nên quen thuộc với những người trong tiêu cục, cũng bởi hắn rất lễ phép nên ấn tượng của mọi người dành cho hắn rất tốt, hơn nữa Giang Lăng Phong cùng hắn suýt soát tuổi với nhau cho nên trò chuyện tự nhiên cũng dễ dàng hơn, bất quá khi hỏi về lai lịch của Nhược Hư, Nhược Hư luôn ấp a ấp úng, chỉ nói rằng mình là cô nhi, Giang lăng Phong cũng không tiện truy vấn nữa.

Giang Lăng Phong và Giang Thanh Nguyệt là huynh muội, bất quá Nhược Hư luôn cảm thấy bọn họ bên trong có chút gì đó kỳ quái, cách nói chuyện và hành động hồ như có điểm không giống với quan hệ huynh muội mà có vẻ giống như một loại quan hệ chủ tớ hơn.

Thân thể Nhược Hư cơ bản đã khôi phục phần lớn, thương thế mà Phong Quá Vân tạo ra cho hắn đã khỏi hẳn, chỉ là vết thương trong lòng sợ rằng không thể một sớm một chiều có thể trị được.



Trường An.

Để tránh phiền phức, Đại Giang tiêu cục đã lựa chọn một khách điếm nhỏ khá tương đối để bao trọn.

Đèn hoa vừa lên, trăm dặm Trường An trải dài ra một mảnh...

Dưới ánh đèn nhỏ bé hắt hiu, Nhược Hư lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, trong đầu lại hiện ra hình bóng của Hoa Ngọc Loan. Sư tỷ, người đã xuất giá rồi sao? Nghĩ đến đây cõi lòng hắn lại tê buốt, dẫu biết rõ Hoa Ngọc Loan đã trở thành thê tử của người khác, nhưng lòng hắn thủy chung vẫn không thể thừa nhận sự thật này. Trong tâm lý hắn, Hoa Ngọc Loan vĩnh viễn là sư tỷ của hắn, là sư tỷ của mỗi mình hắn mà thôi.

Trước cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Nhược Hư biết rõ là ai đang đến đây, chỉ có nàng mới có thể xuất hiện phía sau hắn vào lúc này.

Giang Thanh Nguyệt cũng không biết vì sao, từ khi gặp Nhược Hư rồi, lòng nàng bất giác không tự chủ được mà luôn quan tâm lo lắng cho hắn. Có điều hắn đối với hảo ý của nàng lại không chút động lòng, chẳng những vậy cách xưng hô với nàng cũng rất khách khí, trong lúc tức tối, nàng sẵn tiện tặng luôn cái ngoại hiệu “Mọt sách” cho hắn.

“Mọt sách này, ngươi suy nghĩ điều gì mà lại xuất thần như vậy chứ?” Giang Thanh Nguyệt phát hiện ra giọng nói của mình có chút tê tái, bằng trực giác của nữ nhân, nàng biết hắn lại suy nghĩ đến người trong lòng, có lẽ chính là cái người tên gọi Hoa Ngọc Loan của Hoa Sơn kia. Mặc dù hắn vẫn không thừa nhận mối quan hệ với Hoa Ngọc Loan nhưng nàng có thể khẳng định, Hoa Ngọc Loan cùng gã mọt sách tự xưng là Hứa Nhược này có mối quan hệ rất sâu sắc.

“Tiểu Nguyệt cô nương.” Nhược Hư đau lòng bật thốt nhưng lại không tiếp tục nói nữa.

“Ngươi định sau này sẽ làm gì?” Giang Thanh Nguyệt trong lòng ngầm thở dài, khẽ khàng hỏi.

“Ta, ta, cũng không biết nữa.” Nhược Hư trầm ngâm cả nửa ngày mới nói được như vậy. Điều hắn nói cũng đúng, hắn thật sự không biết nên đi đâu, từ khi hắn hiểu chuyện đến nay, hắn vẫn luôn ở tại Hoa Sơn, thật không ngờ có một ngày hắn lại phải rời xa nơi đó. Hơn nữa lại là một mình ra đi. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, nhiều năm như vậy trôi qua, cuộc sống của hắn đều do Hoa Ngọc Loan an bài, trái tim hắn lại buốt đau: Sư tỷ ơi, nàng vẫn còn quan tâm đến ta đúng không? Nhưng vì cái gì mà nàng lại cam tâm chịu gả cho kẻ khác chứ? Sư tỷ, không có nàng ta phải làm sao?

Giang Thanh Nguyệt nhìn nam tử trước mặt, hắn bề ngoài có vẻ nhu nhược nhưng nội tâm dường như lại rất kiên cường, tất cả tâm sự đều chôn dấu tận đáy lòng, không muốn chia sẻ cùng ai.

“Có phải vì ta không đủ tư cách hay không?” Nàng cảm thấy chua xót trong lòng, mặc dù bọn họ chỉ mới quen biết không lâu, nhưng ít ra với hắn, nàng đã đối đãi thật lòng, tuy chưa thể nói đến tình yêu nam nữ, nhưng nàng ít nhất cũng đã xem hắn là bằng hữu rồi.

“Tiểu Nguyệt cô nương, mấy ngày này, đa tạ cô nương đã chiếu cố, tại hạ cảm kích vô cùng.” Nhược Hư đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trên mặt thoáng nét cười..

“Ai cần ngươi cảm kích? Đúng là mọt sách mà!” Giang Thanh Nguyệt có chút tức giận, nhìn hắn nói. Đột nhiên nàng nghe tim đập mạnh, giọng nói có phần trở nên bối rối: “Ngươi nói những lời này làm gì? Ngươi… Ngươi phải đi đâu à?”

“Ta cần phải đi.” Nhược Hư thở dài, ánh mắt thoảng mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối mịt mờ bao phủ, chẳng lẽ đây chính là tiền đồ của ta hay sao?

“Ngươi muốn đi đâu?” Giang Thanh Nguyệt nhận ra trong giọng nói của mình có chút run rẩy.

“Thiên hạ rộng lớn, ta nghĩ luôn có chỗ để ta đi.” Nhược Hư ảm đạm nói.


“Aaa…” một tiếng kêu thê lương thảm thiết phá tan sự im lặng của trời đêm, tiếp theo hai ba tiếng nữa truyền đến, sắc mặt của Giang Thanh Nguyệt cũng đại biến.

“Ngươi đứng yên tại đây không được nhúc nhích, ta đi một lát sẽ quay lại ngay.” Vừa nói xong nàng đã biến mất sau cánh cửa.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng vọng lại, nhưng trong lòng Nhược Hư lại không có chút cảm giác chút sợ hãi nào, mặc dù không có võ công trên người nhưng dù sao hắn từ nhỏ cũng lớn lên tại võ lâm thế gia, việc giết chóc trên chốn giang hồ mặc dù chưa từng gặp qua nhưng cũng đã nghe thấy. Bất quá, quan trọng hơn chính là bây giờ hắn tựa hồ đã không còn quan tâm đến chuyện sinh tử, trong lòng tồn tại một loại cảm giác bất cần đời, chết đi cũng tốt.

Hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, Giang Thanh Nguyệt đã vội vàng quay trở lại, trên mặt còn đượm nét ưu thương, lo lắng.

“Mau, đi theo ta!” Nàng không giải thích gì đã kéo lấy Nhược Hư, theo lối cửa sổ nhảy ra bên ngoài.

Cảm giác tiếng gió trôi vun vút bên tai, Nhược Hư đã bị Giang Thanh Nguyệt ôm trên người, trận trận u hương truyền đến làm cho nội tâm của hắn có chút rung động.

Giang Thanh Nguyệt dùng công lực toàn thân hướng ra ngoài thành chạy trốn, trên gương mặt đẹp như hoa của nàng lúc này, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng biết lần này Đại Giang tiêu cục thật sự kết thúc rồi.

Phía trước đã không còn đường, Giang Thanh Nguyệt đối với Trường An không hề quen thuộc, trong cơn hoảng hốt lại đi vào một con đường cùng, phía trước đã là một vực sâu vạn trượng

“Mọt sách, ngươi vẫn ổn chứ?” Giang Thanh Nguyệt ngừng lại lau mặt, không hiểu là mồ hôi hay nước mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào.

“Tiểu Nguyệt cô nương, ta không sao.” Nhược Hư lảo đảo người, thiếu chút nữa đã không đứng vững nổi, gió núi gào thét khiến thanh âm của hắn càng trở nên yếu ớt.

“Tiểu Nguyệt cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhược Hư thấy nàng chan chứa nước mắt, chân tay có phần luống cuống.

“Mọt sách, ta, ta…” Giang Thanh Nguyệt òa lên một tiếng bật khóc, đổ nhào lên người Nhược Hư, Nhược Hư đáng thương bị nàng làm cho ngã ra mặt đất, trên lưng đột nhiên tê rần, cảm giác như bị cái gì đó đâm vào hậu bối.

Giang Thanh Nguyệt khóc được một lúc, trong lòng cảm thấy dễ chịu đi ít nhiều. Nàng vừa phải trơ mắt chứng kiến cảnh những bạn bè thân thuộc trong tiêu cục trong chốc lát đã biến thành những cổ thi thể, nàng cũng muốn được cùng bọn họ chết quách đi cho xong, chỉ là nàng biết bây giờ nàng không thể chết được, nàng còn có việc cần làm.

“Mọt sách, ngươi không sao chứ?” Giang Thanh Nguyệt từ từ bình tĩnh trở lại, lúc này nàng mới ý thức được hai người đều đang ngã trên mặt đất, mà tư thế của hai người cũng thật ám muội, mặt nàng có chút nóng ran, vội lồm cồm từ trên mình hắn trở dậy, dìu hắn ngồi lên trên mặt đất, thấp giọng hỏi.

“Không sao đâu.” Nhược Hư cố nén đau trả lời.

“Hả, sao lại chảy máu thế này?” Giang Thanh Nguyệt một tay chạm vào tấm lưng ẩm ướt của hắn, chỉ thấy khắp tay dính đầy máu, thanh âm lập tức thay đổi.

“Thật sự là không sao mà, Tiểu Nguyệt cô nương, chỉ là một vết thương ngoài da, không có vần đề gì đâu.” Nhược Hư không muốn lúc này nàng phải lo lắng cho sự tình của mình.

Giang Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại giúp hắn băng bó, tra thuốc, động tác rất thận trọng, tỉ mỉ. Nhược Hư cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại cảm giác khác thường.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền đến, một người vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hai người. Giang Thanh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, không còn hột máu.

Nhược Hư bỗng rùng mình, hắn nhận ra người mới đến. Chính là Trương Liệt, kẻ vài ngày trước muốn cướp tiêu. Kim đao môn môn chủ Trương Liệt, một trong thập đại cao thủ của Địa bảng. Nhược Hư dù không có võ công nhưng đối với những chuyện trong giang hồ hắn cũng hiểu được đôi chút, hơn nữa hắn thiên tư vốn thông minh, gặp qua ai, nghe thấy điều gì cũng đều có thể rõ ràng nhớ kỹ.

Địa bảng chính là nơi bài danh của các cao thủ trong Hắc đạo, còn Thiên bảng là nơi bài danh của bạch đạo cao thủ, ngoài ra còn có vài loại bảng xếp hạng khác như Long bảng, Phượng bảng.

“Nghe nói Giang đại tiểu thư của Đại Giang tiêu cục luôn thần bí mạc trắc, mỹ mạo phi phàm, hôm nay thấy được, xem ra lời đồn quả không ngoa.” Trương Liệt khẽ thở dài, “Giang cô nương và vị tiểu huynh đệ này có thể nói là tình thâm ý trọng, Trương mỗ tuy là một kẻ lỗ mảng, nhưng thật sự cũng không muốn chia rẽ hai vị, bởi vậy chỉ cần Giang cô nương nguyện ý giao Tình kiếm ra, Trương mỗ sẽ tha cho hai vị một con đường sống.”

“Trương Liệt, ngươi không cần giả nhân giả nghĩa, Đại Giang tiêu cục từ trên xuống dưới hơn mười người đều bị ngươi giết sạch, ngươi hà tất phải đa sự với ta nữa.” Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy, tay trái kéo Nhược Hư lại, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại truyền đến trận trận nhiệt lực, Nhược Hư đột ngột cảm thấy tim đập thình thịch, không khỏi thầm mắng bản thân không nên loạn tưởng vào lúc này.

“Mặc kệ Giang cô nương tin hay không tin, Trương mỗ cũng vẫn phải nói, những người tập kích Đại Giang tiêu cục lần này với ta không có quan hệ gì, hơn nữa ta cũng không rõ bọn chúng rốt cuộc là ai. Điều ta muốn chỉ là thanh kiếm này, tuyệt đối không có ý đả thương người khác, mong Giang cô nương không nên ép ta.” Trương Liệt lạnh nhạt nói.

“Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, ngươi giết ta trước đi rồi nói sau.” Giang Thanh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chẳng lẽ Giang cô nương không vì vị tiểu huynh đệ này mà suy nghĩ lại?” Giang cô nương chắc cũng không đành lòng để hắn chết cùng cô chứ?” Trương Liệt liếc nhìn Nhược Hư bên cạnh nàng, lại nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của bọn họ, khẽ mỉm cười nói.

“Trương Liệt, ngươi không phải nói không đả thương người khác ư? Chẳng lẽ ngươi nói rồi mà không giữ lời?” Giang Thanh Nguyệt giận dữ mắng.

“Trương Liệt ta cũng không phải hạng nhân nghĩa gì, mặc dù ta không muốn đả thương người khác, bất quá, nếu cô nương không chịu giao tình kiếm kia ra thì Trương mỗ cũng chỉ đành dùng sức mạnh đoạt lấy, mà nếu đã giết một người, ta đây tự nhiên sẽ không bỏ qua cho người thứ hai, Giang cô nương, cô nói có phải không?” Trương Liệt mỉm cười, Nhược Hư bỗng rùng mình, bằng trực giác, hắn thấy người này thật khó đối phó.

“Trương Liệt, ngươi không cần giả bộ từ bi, ngươi sở dĩ nói không giết chúng ta chằng qua là vì nếu có giết ta ngươi cũng không thể biết Tình kiếm đang ở đâu.” Giang Thanh Nguyệt cười nhạo, “trước mặt bổn cô nương, ngươi tốt nhất hãy rút lại trò bịp của mình đi.”

“Thật không? Ta cũng không tin là giết các ngươi rồi lại tìm không ra kiếm trên người các ngươi!” Trương Liệt dường như bị nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói.

“Vậy ngươi thử xem xem có thể tìm được không?” Giang Thanh Nguyệt nói, gương mặt se lại.

Trương Liệt sắc mặt biến đổi không ngừng, ánh mắt hung hăng trừng trợn nhìn Giang Thanh Nguyệt và Nhược Hư, chỉ thấy bộ dạng hai người như nhau, không có chút gì sợ hãi. Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ Tình kiếm thật sự không ở trên người bọn họ? Trong lúc nhất thời hắn cũng trù trừ, không dám quyết định.

“Sao rồi? Nghĩ không ra phải không?” Giang Thanh Nguyệt ở bên cạnh lại thúc giục.

“Giang cô nương, nếu cô không nói ra chỗ của Tình kiếm, thì hôm nay sợ rằng hai vị không rời khỏi đây được đâu.” Trương Liệt cố nén giận, lạnh giọng nói.

“Nếu ta giao thanh kiếm cho ngươi, ngươi nhất định sẽ giết hai người chúng ta phải không?” Giang Thanh Nguyệt lạnh nhạt nói, “kỳ thật, ngươi muốn lấy được thanh kiếm không khó, chỉ cần người đáp ứng cho ta một điều kiện là được.”

“Giang cô nương, cô tốt nhất không nên đùa giỡn nữa, có điều kiện gì không ngại hãy nói ra trước đi” ánh mắt Trương Liệt vụt lóe lên một đạo thần quang.

“Rất đơn giản, ngươi thả hắn trước đi, sau khi hắn đi rồi ta sẽ đưa thanh kiếm cho ngươi.” Giang Thanh Nguyệt ánh mắt xoay chuyển, nhìn Nhược Hư nói.

“Tiểu Nguyệt cô nương, cô không cần lo lắng cho ta, hơn nữa ta làm sao có thể để cô lại mà đi một mình được chứ?” Nhược Hư thấp giọng nói.

“Mọt sách, ngươi câm miệng lại, ta nói thế nào thì ngươi phải nghe thế ấy?” Giang Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói, Nhược Hư cười khổ trong lòng, bất đắc dĩ phải gật đầu, lúc này hắn cũng không muốn trái lại ý tứ của Giang Thanh Nguyệt nữa.

“Được, ta đáp ứng ngươi, hắn bây giờ có thể đi được rồi.” Trương Liệt tiện miệng đồng ý, nhưng trong lòng đã ngầm tính toán, với công lực của hắn, tự nhiên thấy được Nhược Hư căn bản là không có võ công, cho dù Nhược Hư có đi trước thì hắn tin rằng mình cũng sẽ đuổi theo kịp.

“Mọt sách, ngươi nói ta đối với ngươi có tốt không?” Giang Thanh Nguyệt đột nhiên thỏ thẻ hỏi, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình.

“Tiểu Nguyệt cô nương đối đãi với tại hạ rất tốt.” Nhược Hư ngây người, ngơ ngẩn đáp.

“Nếu ta muốn ngươi giúp điều gì, ngươi sẽ không từ chối chứ?” Giang Thanh Nguyệt tiếp tục nói, Nhược Hư máy móc gật đầu.

“Mọt sách, ngươi hôn ta đi.” Sắc mặt Giang Thanh Nguyệt đột nhiên chuyển hồng, ôn nhu nói. Nhược Hư trong lòng chấn động, nhìn vào đôi gò má diễm lệ ấy gần trong gang tấc, nhưng lại không dám quên đi thân phận của mình.

“Thật là vô dụng.” Giang Thanh Nguyệt mạnh dạn ôm lấy Nhược Hư, đôi môi anh đào nhỏ nhắn nhẹ nhàng điểm lên khuôn mặt hắn.

“Mọt sách, nhớ kỹ nhé, ta tên là Tiểu Nguyệt, ngươi nhất định phải giúp ta tìm được một cô gái tên là Giang Thanh Nguyệt, bây giờ ngươi mau đi đi.” Nhược Hư bên tai truyền đến thanh âm lãng đãng của Giang Thanh Nguyệt. Hắn đang lúc chấn động vì sự lớn mật của nàng, càng nghe càng thấy như đi trong sương mù, không hiểu được ý tứ của nàng.

“Đi mau, nhớ kỹ những lời ta vừa nói đấy.” Giang Thanh Nguyệt buôn hắn ra, đẩy hắn đi.

Nhược Hư lảo đảo bước đi vài bước, đột nhiên một dải đai lưng bay tới quấn lấy thắt lưng của hắn, cuộn trọn cả người hắn lại rồi cấp tốc hướng về phía ngoài bay đi.

“Trương Liệt, ngươi không muốn lấy kiếm phải không?” Giang Thanh Nguyệt mắt thấy Trương Liệt tựa như muốn đuổi theo nên gấp gáp nói.

“Giang cô nương nguyện ý giao ra kiếm?” Trương Liệt trong lòng dâng lên một loại cảm giác hưng phấn.

“Ngươi xem, đây là Tình kiếm mà người trong võ lâm đều mơ ước có được.” Giang Thanh Nguyệt chầm chậm rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm ngăm đen không có hoa văn, mân mê nói.

“Tình kiếm ơi là Tình kiếm, ngươi có biết đã có bao nhiêu người vì ngươi mà chết không?” Giang Thanh Nguyệt thì thào nói, đột nhiên nở nụ cười khúc khích, “Trương Liệt, ngươi muốn kiếm phải không? Nếu muốn thì xuống dưới tìm ta mà lấy nhé.” Nói xong, nàng thả người bay xuống vực sâu vạn trượng. Mây mù dày đặc, gió núi gào thét như than như van cho kiếp đời của người con gái bất hạnh.

“Giang Thanh Nguyệt, ngươi giỏi lắm, thà chết cũng không giao kiếm cho ta, Trương mỗ này nhất định không để ngươi chết một cách thanh thản.” Trương Liệt thân hình chớp lóe đã nhảy đến bên bờ huyền nhai, chỉ nhìn thấy một màng sương mông lung mờ ảo, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó chịu như bị người ta đem ra làm trò đùa, gương mặt có chút vặn vẹo dữ tợn.


Lúc Nhược Hư bị dải đai ấy cuốn bay đi thì hắn đã bất tỉnh, đến khi tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình đang nằm trên giường. Sắc trời đã hừng sáng, bên ngoài có tiếng động lớn, xem ra hắn đã hôn mê một khoảng thời gian không nhỏ.

Một lọn tóc vương lên mặt hắn, hắn khẽ ngẩng đầu lên, bắt gặp một cô gái áo trắng đang ở bên cạnh giường, liền không khỏi dâng lên một trận sững sờ.

“Thiếu gia, người tỉnh rồi à?” Cô gái dịu dàng nói.

“Tiểu Tuyết, ta đang ở đâu thế này? Muội, muội sao lại ở đây?” Nhược Hư trong lòng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ bản thân đã về tới Hoa Sơn?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK