• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Hoa huynh đệ, tối qua ngủ ngon chứ?" Hoa Phi Hoa cười nói khi nhìn thấy quầng mắt thâm đen và con ngươi đầy gân máu của Nhược Hư. Nhìn bộ dạng này, ai cũng hiểu là tối qua hắn không ngủ được, nhưng chỉ có mỗi Hoa Phi Hoa là dám hỏi thẳng ra.

Nhược Hư miễn cưỡng mỉm cười, im lặng không nói gì.

“Mau lên đường thôi! Nói nhảm nhiều thế làm gì!” Giang Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa.

"Thế chẳng phải là bênh vực cho hắn sao?" Hoa Phi Hoa kêu lên một tiếng.

Giang Thanh Nguyệt không quan tâm đến thái độ của Hoa Phi Hoa nữa, nàng đưa cánh tay ngọc ngà ra đỡ lấy Nhược Hư. Ôn giọng nói: “Ta đỡ ngươi, phía trước không xa có một thành nhỏ, đến đó rồi tạm nghỉ một chốc.”

“Đa tạ Thanh tỷ” Nhược Hư nhẹ giọng nói.

“Ta cũng không đi được, không ai giúp ta sao?” Hoa Phi Hoa nói một cách bất mãn.

“Hoa đại ca à, có cần ta giúp huynh không?” Hàm Tuyết yêu kiều nói.

“Không, không cần đâu! Tiểu Tuyết, hay là cô qua giúp Hoa huynh đệ đi.” Hoa Phi Hoa vội lắc đầu quầy quậy, hắn vừa nhìn đã biết Hàm Tuyết hiện đang bực bội trong lòng, chính là muốn tìm người để trút giận, hắn chẳng dại dột trở thành con dê thế mạng làm gì.

“Hừ!” Hàm Tuyết trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa rồi vội vàng sải bước để đuổi kịp Nhược Hư.

Nửa canh giờ sau, cả đoàn sáu người đã vào đến một khách điếm.

“Biểu tỷ, các người chuẩn bị đi đâu vậy?” Hoa Phi Hoa hỏi.

"Chúng ta cũng chưa biết phải đi đâu, nếu như Giang tiểu thư không có ý kiến gì, thì chúng ta trước tiên cùng bọn đệ đồng hành vậy." Nguyệt Thiên Hồng lên tiếng sau nửa ngày trầm ngâm im lặng.

"Ta nghĩ, nàng ấy cũng không có ý kiến gì đâu, tốt xấu gì cũng phải chừa lại ta vài phần mặt mũi mà." Hoa Phi Hoa cười khổ nói.

"Được rồi, Phi Hoa, đệ và Giang tiểu thư có quan hệ gì chứ?" Nguyệt Thiên Hồng là nữ nhân, mà nữ nhân nào cũng đều tò mò, Nguyệt Thiên Hồng cũng chẳng phải ngoại lệ.

"Bằng hữu thôi! Nàng ấy chỉ xem ta là bằng hữu" giọng nói của Hoa Phi Hoa ẩn chứa vẻ mất mát, quả thực rất bất đắc dĩ phải nói ra.

"Mối quan hệ giữa nàng và Hoa công tử tựa hồ không bình thường phải không? Phi Hoa, ngươi có thể nắm lấy cơ hội này" Nguyệt Thiên Hồng vừa nghĩ vừa nói.

"Biểu tỷ, đệ cuối cùng cũng tin vào duyên phận rồi. Số trời đã vậy, đệ quen biết cô nương ấy ba năm nhưng vẫn không thể so với người mới quen nàng chỉ ba ngày." Hoa Phi Hoa thở dài nói.

"Ngươi lại ngồi đây nói hươu nói vượn nữa rồi." Một giọng nói ôn nhu vang lên từ phía cửa, Giang Thanh Nguyệt đang đi đến.

"Nàng đành lòng bỏ hắn một mình ở trong phòng ư?" Hoa Phi Hoa nói với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Hắn đã ngủ rồi, Tiểu Tuyết đang bên cạnh chăm sóc hắn, ta qua đây vì có chút chuyện muốn tìm các người thương lượng." Giang Thanh Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, lãnh đạm nói.

"Giang tiểu thư có việc gì cứ nói ra, chúng ta không phải người ngoài" Nguyệt Thiên Hồng mỉm cười nói.

"Đám hắc y nhân tối qua, ta nghĩ, nếu không nhờ Tô Đại Nhi bất ngờ xuất hiện, chỉ sợ mấy người chúng ta đều khó thoát khỏi tai kiếp rồi.” Giang Thanh Nguyệt chậm rãi nói. "Chúng ta đã bị phát hiện rồi, ta nghĩ không lâu sau sẽ có thêm nhiều người tìm đến tận cửa, ta chỉ e đến lúc ấy lại liên lụy tới Phi Hoa với cả Nguyệt cô nương hai vị."

"Giang tiểu thư, nói thật, nếu chúng ta không phải bị đám người của Bạch Y Lầu truy sát, làm cho bọn họ nhận lầm người, thì gã hắc y nhân kia cũng sẽ không phát hiện ra hành tung của cô, bây giờ có nạn đương nhiên chúng ta phải đồng lòng gánh chịu mới phải." Nguyệt Thiên Hồng nói. "Huống chi cô lại là bằng hữu của Hoa Phi Hoa, Phi Hoa lại là biểu đệ của ta, chúng ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Ta nghĩ bây giờ chúng ta nên tìm cách làm sao vượt qua cửa ải khó khăn này mới phải, không rõ ý của Giang tiểu thư thế nào?"

"Thanh Nguyệt, hay là chúng ta cải trang thêm một chút, có thể bọn họ sẽ không tìm ra chúng ta thì sao?" Hoa Phi Hoa ngẫm nghĩ nói.

"Ta cũng đã nghĩ qua, nhưng vô dụng thôi." Giang Thanh Nguyệt lắc lắc đầu. "Ta luôn có cảm giác bị người khác theo dõi, chiếu theo thủ đoạn của gã hắc y nhân mà chúng ta chạm trán tối qua, cho dù chúng ta có cải trang thế nào cũng không thoát khỏi tai mắt của hắn, để mỗi mình hắn biết thì chẳng thà cho mọi người cùng biết còn hơn. Ta định khôi phục lại diện mạo ban đầu lúc mới đến đây, như vậy biết đâu chẳng khá hơn."

"Ta thấy Giang tiểu thư nói không sai, nếu chúng ta đã không phải là đối thủ của hắc y nhân nọ, sao không dẫn dụ thêm vài người đến, để cho bọn họ đối phó với tay hắc y nhân ấy?" Trương Lăng Vân tiếp lời.

"Có lẽ đây cũng là một biện pháp bất đắc dĩ" Nguyệt Thiên Hồng thở dài nói.



Nhược Hư say giấc cũng bởi hắn bị điểm mạnh vào huyệt ngủ, lúc hắn tỉnh lại thì sắc trời đã mờ tối, xem ra hắn đã ngủ suốt một ngày. Mở to mắt thức dậy, hắn phát hiện có một cô gái đang ngồi bên giường mình.

"Tỉnh rồi à, dậy ăn chút gì đi" thiếu nữ thản nhiên cười, ngẩng đầu lên, trước mắt Nhược Hư lộ ra một gương mặt xinh đẹp khiến người ta không sao thở được. Nghe giọng nói, nàng đúng là Giang Thanh Nguyệt rồi, chẳng lẽ đây chính là dung mạo thật sự của nàng sao?

"Nàng, nàng là Thanh tỷ?" Nhược Hư kinh ngạc nói.

"Ngủ một giấc thức dậy đã không nhận ra rồi sao?" Giang Thanh Nguyệt hé miệng cười, gương mặt càng thêm xinh đẹp vô ngần.

"Không phải, chỉ là… chỉ là..." chỉ là cái gì thì lại không nói hết được ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

"Đây vốn là hình dáng thật của ta, ngay cả Phi Hoa cũng chưa từng nhìn thấy qua." Giang Thanh Nguyệt ôn nhu nói, gương mặt biểu lộ một chút xấu hổ.

Nhược Hư quan sát gương mặt Giang Thanh Nguyệt với vẻ ngơ ngác: mày liễu thanh tú, mắt phượng ẩn tình, mũi ngọc tinh xảo, môi đào dụ nhân, nước da trắng như sương như tuyết. Nét đẹp của nàng và Tô Đại Nhi thật khó phân cao thấp, có chăng chỉ thiếu chút dáng vẻ yêu mị kia mà thôi.

"Nhìn đủ chưa vậy? Mau dậy đi" Giang Thanh Nguyệt bị Nhược Hư nhìn đến đỏ mặt, thấp giọng nói.

Nhược Hư cả kinh tỉnh lại, trong lòng thầm xấu hổ, không rõ mới rồi mình bị làm sao nữa? Tại sao cứ nhìn thấy cô nương xinh đẹp thì lại trở nên như vậy? Hắn lại không biết đấy chính là bản năng yêu thích cái đẹp của con người, ai ai cũng có, kỳ thật hắn chẳng có gì sai cả.

Nhìn thấy Nhược Hư vội vội vàng vàng thu hồi mục quang trở về, không nhìn mình nữa, Giang Thanh Nguyệt lại cảm thấy có chút hối hận vì vừa rồi đã nhắc nhở hắn, trong lòng thầm thở dài, có ít lời nhưng lại chẳng dám nói ra: nếu ngươi nguyện ý, ta có thể cho ngươi ngắm cả đời!

Hoàn cảnh trong phòng có chút ngượng ngập, hai người chẳng ai nói lời nào, Giang Thanh Nguyệt nhìn sang Nhược Hư, muốn nói gì đó lại thôi.

"Nếu ngươi không muốn đi Đại Giang Tiêu Cục, ta sẽ tiễn ngươi trở về Hoa Sơn vậy" Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

"Thanh tỷ, ta đã hứa đi cùng nàng thì ta sẽ đi." Nhược Hư vừa liếc vội sang Giang Thanh Nguyệt lại vội vã quay đầu sang hướng khác "Hơn nữa, ta không muốn về Hoa Sơn"

Giang Thanh Nguyệt muốn nói thêm gì đó nữa nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời, thật lâu sau mới thì thầm nói: "Cũng không còn sớm nữa, tối nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn đi tiếp"

"Thanh tỷ, ta đã ngủ cả ngày rồi, nàng ngủ đi" Nhược Hư lúng túng nói.

"Nam tử hán đại trượng phu hành sự không cần phải sợ đầu sợ đuôi, là nữ nhi trong võ lâm thì cố kỵ nhiều làm gì!" Giang Thanh Nguyệt nhàn nhạt nói "Ta đã tin tưởng ngươi, chẳng lẽ ngươi lại không tin tưởng bản thân mình hay sao?" Giang Thanh Nguyệt vốn dĩ thông minh, hiểu rõ thật ra Nhược Hư không dám cùng mình ngủ chung.

"Thanh tỷ, ta, ta..." Đáng thương cho Nhược Hư không dám nói hết câu, đành bỏ lửng.

"Không cần phải ấp a ấp úng như thế, ngủ đi thôi!" Giang Thanh Nguyệt ngắt lời hắn.

Đây là lần thứ nhì cả hai người cùng ngủ chung một giường. Nhưng lần này Nhược Hư còn thấy khó xử hơn lần đầu tiên. Trong đầu hắn không ngừng hiện hiện ra hình ảnh ba cô gái với nụ cười tươi tắn trên gương mặt xinh đẹp: Hoa Ngọc Loan, Tô Đại Nhi, còn có Giang Thanh Nguyệt. Lớp lớp hương thơm không ngừng xuyên vào mũi hắn, vài sợi tóc vương trên gương mặt. Nhược Hư nằm im như tượng gỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Đêm đã về khuya, Nhược Hư cảm giác như có tiếng kêu khe khẽ từ bên cạnh truyền sang, hắn nhẹ trở người, phát hiện đôi môi anh đào của Giang Thanh Nguyệt có chút mấp máy, phát ra tiếng nói mớ nho nhỏ.

"Cha... cha... đại ca, Tiểu Nguyệt..." Giang Thanh Nguyệt kêu tên từng người, thanh âm tràn đầy nức nở.

"Hoa lang, Hoa lang..." Đột nhiên Giang Thanh Nguyệt lại nhỏ giọng hô lên. Nhược Hư trong lòng run bắn - Hoa lang - là đang kêu ta sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Thanh tỷ thật lòng thích ta ư? Nhưng ta và nàng chỉ vừa mới quen biết có vài ngày mà?

Giang Thanh Nguyệt trong cơn mơ xoay người, hai tay nắm chặt tay của Nhược Hư, hoàn toàn trong vô thức, miệng hình như còn đang lẩm bẩm điều gì đó nhưng Nhược Hư đã không còn nghe rõ. Hắn cũng không thể chú tâm nghe tiếp vì trong lòng hắn rốt cục đã không còn bình tĩnh được nữa.

Nhược Hư thầm hỏi lòng mình, Giang Thanh Nguyệt có thật sự thích hắn không? Hắn muốn phủ nhận, nhưng mấy ngày qua, ngôn ngữ và hành vi của Giang Thanh Nguyệt dành cho hắn khiến hắn không tài nào chối cãi được, lại còn lời gọi trong mơ của nàng nữa. Hắn bây giờ đang tự vấn lòng mình rằng liệu bản thân có thích Giang Thanh Nguyệt không? Hắn cũng muốn nói rằng không, bởi vì trong tim hắn thật sự chỉ có mỗi mình Hoa Ngọc Loan. Nhưng tại sao khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Giang Thanh Nguyệt, hắn lại thấy sợ hãi? Lúc Giang Thanh Nguyệt thổn thức trong cơn mơ, sao lòng hắn lại dâng lên niềm thương tiếc sâu sắc? Nếu nói hắn chỉ yêu một mình Hoa Ngọc Loan, tại sao hắn lại không quên được gương mặt thanh tú của Tô Đại Nhi? Tại sao hôm trước lại còn hôn Giang Thanh Nguyệt? Hôm nay, khi nhìn rõ dung mạo của Giang Thanh Nguyệt, hắn lại thấy chấn động tâm can?

"Chẳng lẽ ta thật đúng như lời nói của mọi người, là một ngụy quân tử?" Nhược Hư thì thào trong lòng.

Đột nhiên, hắn có cảm giác đang có ai đó nhìn mình, quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt trong veo, lấp lánh đang nhìn mình. Thì ra, Giang Thanh Nguyệt đã thức giấc tự khi nào, đang ngẩn ngơ nhìn hắn.

"Thanh tỷ, nàng sao lại thức rồi?" Nhược Hư nao nao hỏi.

"Ta mơ thấy cha ta, còn có ca ca và Tiểu Nguyệt nữa, bọn họ đều phải đi, ta đã cầu xin bọn họ đừng rời xa ta, nhưng họ đã bỏ đi mất rồi." Giang Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói. "Sau đó, sau đó, đến lượt ngươi cũng bỏ đi, ta mới tỉnh giấc lại" nói tới đây, Giang Thanh Nguyệt nhìn Nhược Hư với ánh mắt ngập đầy thâm tình.

"Thanh tỷ, ta… ta không đáng để nàng đối đãi như vậy." Nhược Hư thấp giọng nói.

Giang Thanh Nguyệt nhìn Nhược Hư không nói gì, ánh mắt mang vẻ si ngốc. Tay nàng vẫn còn nắm chặt lấy tay Nhược Hư chưa thả lỏng. Đột nhiên, Nhược Hư cảm giác thân người trở nặng, một cơ thể mềm mại đã nằm gọn trong lòng hắn. Hai người mặt đối mặt gần nhau trong gang tấc, hơi thở như lan, thấm đẫm lòng người.

"Bản thân ta ngay cả một người thân duy nhất cũng chẳng có. Cha và đại ca đều đã chết, Tiểu Nguyệt cũng không còn. Ta quả thực có lúc muốn đi theo bọn họ, nhưng ta không cam tâm, ta phải báo thù cho bọn họ, nhưng ta thật sự đã mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi." Giang Thanh Nguyệt thì thào nói. "Ta chỉ cần ngươi bầu bạn với ta vài ngày, sau đó ta sẽ đưa ngươi về Hoa Sơn, có được không?"

Rồi không đợi Nhược Hư trả lời, làn môi anh đào mềm mại, nóng bỏng đã áp sát khiến cho Nhược Hư lại một lần nữa nếm trãi thứ tư vị tiêu hồn phệ cốt ấy. Nhược Hư trong lòng hăng hái, âm thầm hạ quyết tâm, hai tay mau chóng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhiệt tình đáp trả nụ hôn của Giang Thanh Nguyệt.

Lần đầu ngây ngất, lần sau vẫn ngất ngây.

Hai người như chìm đắm vào nụ hôn, bàn tay Nhược Hư không tự chủ được, bắt đầu nhẹ nhàng ve vuốt thân thể Giang Thanh Nguyệt, từ trên người nàng chậm rãi di chuyển.

Giang Thanh Nguyệt cảm giác trước ngực mát lạnh, thì ra Nhược Hư đang tháo mở từng nút thắt một trước ngực áo nàng. Hắn đã không hài lòng với việc phải vuốt ve qua lớp y phục, tay lần vào lớp áo phía trong, có chút run rẩy mân mê da thịt đầy đàn tính của nàng. Thân thể mềm mại của Giang Thanh Nguyệt run lên nhè nhẹ, cảm giác lâng lâng như có cơn thủy triều ập đến, hóa ra song phong thánh khiết nhất của nàng đã bị xâm lược.

"Không được" Giang Thanh Nguyệt thấp giọng nói, khẽ sức đẩy Nhược Hư ra, gương mặt thoáng sắc hồng càng thêm kiều diễm e lệ.

Sự kháng cự của Giang Thanh Nguyệt cuối cùng cũng làm cho Hoa Nhược Hư đang cơn ý loạn tình mê phải bừng tỉnh lại.

Đột ngột hồi tỉnh, hắn chợt phát hiện ra tay mình vẫn còn đang đặt trên ngực của Giang Thanh Nguyệt, bèn vội vàng bối rối rụt tay trở về.

“Thanh tỷ, ta, ta thật đáng chết" Nhược Hư lúng túng nói, giọng nói tràn đầy vẻ tự trách.

"Ngốc ạ, ta không trách chàng." Giang Thanh Nguyệt thấp giọng nói, thân thể mềm mại lay động, càng tựa chặt hơn vào lòng Nhược Hư.

"Thanh tỷ, sao nàng lại đối với ta tốt như vậy?" Nhược Hư ngây ngốc hỏi.

"Hoa lang, trái tim ta thế nào chàng còn không rõ hay sao?" Giang Thanh Nguyệt ẩn ướt nói.

Một tiếng "Hoa lang" khiến Nhược Hư như ngây như dại, cuối cùng hắn cũng khẳng định được người mà Giang Thanh Nguyệt gọi trong giấc mộng chính là mình.

"Thanh tỷ, thật xin lỗi, ta… ta thật không biết phải làm sao?" Trong lòng Nhược Hư hiện đang rối bời, rõ ràng hắn chỉ muốn lấy Hoa Ngọc Loan làm vợ, hiện tại, tuy nói Hoa Ngọc Loan đã xuất giá với kẻ khác, nhưng thế nào hắn và Giang Thanh Nguyệt lại nảy sinh mối quan hệ thân mật như vậy được? Đến tình trạng này rồi, theo lý thì Giang Thanh Nguyệt ngoài gả cho hắn còn có thể gả cho ai được nữa chứ.

"Ta biết trong lòng chàng vẫn còn nhớ đến Hoa Ngọc Loan, nhưng ta không quan tâm, ta chỉ cần chàng đối xử thật tốt với ta trước khi về đến Đại Giang Tiêu Cục." Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng nói "Nếu vạn nhất chàng làm không được, chàng cứ xem ta như là Hoa Ngọc Loan cũng chẳng sao." Dường như Giang Thanh Nguyệt đã cắn chặt răng để thốt nên câu cuối cùng.

"Thanh tỷ" Khóe mắt của Hoa Nhược Hư có chút ươn ướt, hắn thấp giọng kêu lên một tiếng, ôm chằm lấy nàng. Trên đời này có một người con gái đối đãi với hắn như vậy, hắn còn cầu mong gì hơn? Sư tỷ ơi là sư tỷ, nếu nàng đã không yêu ta, ta yêu người khác chắc nàng sẽ không để ý chứ? Trong lòng Hoa Nhược Hư như đang thét gọi người giai nhân nơi phương xa.

"Thanh tỷ, ta sẽ không phụ nàng" Hoa Nhược Hư thầm thì nói.

"Nhưng nếu… Hoa Ngọc Loan đến tìm chàng thì sao?" Giang Thanh Nguyệt khẽ khàng hỏi.

"Nàng ấy sẽ không đến tìm ta đâu" Nhược Hư nói mà lòng đau xót. Giang Thanh Nguyệt không hỏi thêm gì nữa, nhưng lòng nàng cũng hiểu rõ, trong tim Nhược Hư, Hoa Ngọc Loan mãi mãi được đặt ở vị trí cao nhất.

Hai người cứ thế ôm nhau đến lúc bình minh, và cũng từ đó, vận mệnh hai người đã chặt chẽ kết vào nhau.



Giang Thanh Nguyệt lại đội mũ trùm lên, dung nhan tuyệt thế ấy rốt cuộc chỉ lộ ra cho mỗi mình Nhược Hư. Mọi người cũng đã khôi phục lại diện mạo và trang phục ban đầu. Sáu người mua một cổ xe ngựa đắt tiền, Hoa Phi Hoa lại tiếp tục đóng vai tên xa phu tội nghiệp.

Hàm Tuyết nhìn thấy Giang Thanh Nguyệt tựa lên người Nhược Hư không chút cố kỵ, trong lòng không còn ghen tỵ nữa mà thay vào đó là một nỗi ưu tư sâu sắc hơn. Tiểu thư à tiểu thư, điều lo lắng của người cuối cùng đã thành sự thật rồi! Cả Nguyệt Thiên Hồng trong lòng cũng không ngừng thở dài, xem ra biểu đệ của mình đã không còn hi vọng gì nữa! Tất cả chỉ còn trông vào ý trời thôi, nhưng ý trời đã như thế, ai có thể cãi lại đây?

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK