Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Lãng lắc đầu nói:

- Thời cơ còn chưa chín muồi.

Điền Phong hiểu ra, nói:

- Đúng rồi, tất nhiên Khoái Việt hiểu quân lương của quân ta còn dư, có thể chống đỡ một tuần. Sau một tuần mới là thời cơ tốt nhất cho chúng ta hành động.

Trương Lãng cười nói:

- Đúng vậy. Điền Phong, hãy viết cho ta một phong thư, đem kế hoạch nói cho Trọng Đức. Cùng lúc đó ngươi sai người giục ngựa đi Ba Khâu, điều động một ít quân lương tới đây. Chỉ cần chúng ta có thể chiếm được Hoa Dung, tấn công Cánh Lăng, quân lương có thể chống đỡ thêm mấy tháng. Đặc biệt là Cánh Lăng, đấy là kho lương nhỏ của Giang Lăng. Chúng ta không có lý do gì không chiếm đoạt nó.

Điền Phong hành lễ, trầm giọng đáp:

- Thuộc hạ rõ!

Trương Lãng nghiêm túc nói:

- Thành bại phải xem phen này, ngươi hành động cẩn thận. Tốt lắm, ngươi đi viết thư đi, viết xong lại đưa ta xem.

Điền Phong cung kính lui xuống.

Trình Dục lại cùng Khoái Việt, Thái Mạo tại Hoa Dung giằng co một tuần. Mấy ngày liên tiếp, Trình Dục tấn công Hoa Dung dồn dập, bất đắc dĩ có Thái Mạo, Khoái Việt chỉ huy phòng thủ, cực kỳ vững chắc, cuối cùng đành tay không trở về. Mắt thấy tấn công không thành công, tin tức bất lợi cho quân Giang Đông lan tràn tứ xứ: quân Giang Đông sắp cạn kiệt lương thực.

Tin tức này khiến binh sĩ Giang Đông hoảng loạn. Chiến sĩ có lợi hại đến đâu, không có thức ăn thì sao mà đấu đây? Sĩ khí chậm rãi giảm thấp. Trình Dục thấy đây không phải là cách tốt, một lần cuối cùng tấn công Hoa Dung kịch liệt, sau đó ra lệnh bí mật rút lui, đại quân chuẩn bị quay về Ba Khâu, năm sau tính tiếp.

Ngày thứ hai Trình Dục rút binh thì Thái Mạo nhận được tin tức, gã hưng phấn chạy đi tìm Khoái Việt.

Khoái Việt đang ở trong lều của mình suy tư.

Thái Mạo mở miệng nói ngay:

- Khoái đại nhân, quả đúng như ngươi đã đoán, lương thảo quân Giang Đông không thể kéo dài bao lâu, chúng bắt đầu rút lui rồi. Chúng ta có nên lập tức phái binh truy kích, trút mối hận không?

Khoái Việt không lên tiếng, mặt mày nhăn lại, hiển nhiên đang buồn rầu nghĩ cái gì.

Thái Mạo thấy gã không thèm để ý mình, cất cao giọng nói:

- Khoái đại nhân, ngươi nói gì đi chứ!

Lúc này Khoái Việt mới phục hồi tinh thần, nhưng sắc mặt âm trầm.

Gã chậm rãi đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui.

Thái Mạo tò mò hỏi:

- Khoái đại nhân, ngươi làm sao vậy? Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở!

Khoái Việt rốt cuộc mở miệng, gã nói:

- Thái tướng quân không cần lo, để Khoái ta suy nghĩ đã.

Thái Mạo sốt ruột, thô giọng nói:

- Khoái đại nhân, đừng suy nghĩ nữa! Lương thảo quân Giang Đông không còn lại bao nhiêu đã là việc rõ rành rành ra đấy, còn không đuổi theo thì chờ đến bao giờ? Nếu để chúng bình an rút về Hạ Khẩu, chỉ sợ năm sau sẽ là một trận đánh ác liệt.

Khoái Việt trầm giọng nói:

- Điều này ta biết rõ. Theo lý thuyết thì chúng ít nhất có thể chịu đựng lâu hơn chút, tại sao nhanh vậy đã rút lui? Lại nói lấy tâm kế của Trình Dục, cho dù lui bình thì tất nhiên sẽ có sắp xếp. Nếu ta không đoán sai, chắc chắn hắn đã sắp đặt một số phục binh bảo vệ quân chủ lực an toàn rút lui. Nếu chúng ta lỗ mãng truy kích thì chỉ sợ sẽ trúng kế của hắn!

Thái Mạo ngẫm nghĩ thấy có lý, ủ rũ nói:

- Không lẽ cứ như vậy để chúng bình yên rút về Giang Hạ sao?

Trên mặt Khoái Việt xẹt qua nụ cười gian, nói:

- Không, làm sao có thể.

Thái Mạo vui vẻ nói:

- Vậy là trong lòng Khoái đại nhân đã có cách đối phó rồi?

Khoái Việt không đáp, nhưng nhìn biểu tình của gã khiến Thái Mạo an tâm rất nhiều.

Trình Dục rút binh vào buổi chiều ngày thứ hai, Thái Mạo bắt đầu dẫn quân chủ lực truy kích. Bởi vì sợ quân Giang Đông có phục binh nên không dám nóng lòng tới gần, chỉ từ xa theo đuổi. Giống như là chỉ cần đuổi đám Trình Dục về Ba Khâu là thỏa mãn lắm rồi.

Liên tiếp năm ngày, quân Giang Đông có Trình Dục tổ chức từ từ rút về Sa Tiện.

Khoái Việt không khiến Thái Mạo vội vàng đuổi theo ngay mà từ xa theo đại quân, khiến binh sĩ kiểm tra nhân số quân Giang Đông. Mỗi ngày số người sẽ tăng bao nhiêu lần.

Khoái Việt đắc ý nói với Thái Mạo rằng:

- Quân Giang Tân rút lui, nhân số chưa tới một ngàn sau đó mỗi ngày tăng dần, hiển nhiên là phục binh thấy quân ta cẩn thận từng bước, không dám lỗ mãng xuống tay nên chạy về hội hợp.

Lúc này Thái Mạo vô cùng khâm phục Khoái Việt, không ngừng ca ngợi rằng:

- Khoái đại nhân thật sáng suốt!

Sau đó nửa tuần, Trình Dục dẫn binh rút về Miện Dương nghỉ ngơi. Khoái Việt không vội vàng, cách Miện Dương trăm dặm cắm trại. Trong lúc đó, trinh sát của Thái Mạo thỉnh thoảng ở trên đường chính bắt được tốp người tụm năm, tụm ba hành động quái lạ, nghe giọng nói rõ ràng là người vùng sông. Mặt họ vàng như nến, người gầy như bộ xương, hiển nhiên đã vài ngày chưa uống giọt nước nào, đúng là binh sĩ Giang Đông. Từ miệng họ biết được quân Giang Đông đã cạn lương thực mấy ngày. Thái Mạo rất tin vào thông tin này, bởi vì một đường đi theo, thỉnh thoảng từ miệng thôn dân biết được có rất nhiều quan binh cướp đồ nhà nông, dù là gà vịt gia cầm gì, hoặc là cỏ cây cũng bị nuốt hết.

Thái Mạo hưng phấn đến hận không thể lập tức đuổi theo ngay.

Gã nói với Khoái Việt:

- Khoái đại nhân, xem ra quân Giang Đông thật sự sắp cạn lương thảo rồi.

Nụ cười trên mặt Khoái Việt càng đậm, dường như thấy chiến thắng ngay trước mắt.

Gã thản nhiên nói:

- Quân Giang Đông có ba vạn nhân mã, mỗi ngày cung ứng lương thảo là số lượng cực kỳ khổng lồ. Chỉ dựa vào như vậy không thể tiêu trừ nguy cơ.

Thái Mạo nghe ra ẩn ý của Khoái Việt, hưng phấn nói:

- Khoái đại nhân, chúng ta có thể bắt đầu đuổi giết họ chưa?

Khoái Việt lắc đầu nói:

- Cần chờ chút đã, thời cơ chưa chín muồi đâu.

Hiển nhiên Thái Mạo đợi không nổi nữa, nóng nảy hỏi:

- Phải chờ tới khi nào?

Khoái Việt cười nói:

- Sắp rồi.

Trên con đường chính từ Miện Dương đi đến Hán Dương.

Ánh chiều tà bắt đầu lặn hướng tây, hai bên đường cổ thụ xanh ngắt thẳng tắp, gió hiu hiu thổi mang đi nóng bức mùa hè.

Trình Dục đi ra Miện Dương đã ba ngày, mắt thấy võng lớn sắp khép, tâm tình gã ngày càng căng thẳng. Gã nhân cơ hội quân lương không đủ, liên tục rải binh mấy trăm dặm, đem đằng trước thật không dễ dàng đánh hạ Miện Dương, Sa Tiện đều dâng hai tay cho người khác, có thể nói là trả giá lớn. Chỉ là sự việc có thành công hay không phải quyết định trong hai ngày này.


Đại quân Trình Dục cắm trại dưới chân núi, đám lính vẻ mặt bình tĩnh ngồi đó nghỉ ngơi, tụm năm tụm ba, quân kỷ lỏng lẻo. Áo giáp trên người đủ màu sắc, đâu còn bộ dáng tinh nhuệ binh sĩ Giang Đông? Rõ ràng càng giống đám quân tạp nham. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ thì, tuy bề ngoài binh sĩ Giang Đông chật vật nhưng đôi mắt sáng ngời có thần, vẻ mặt bình tĩnh, hiển nhiên vẫn còn sức chiến đấu.

Ngay lúc Trình Dục buồn rầu thì có trinh sát đến thông báo:

- Trình đại nhân, Thái Mạo dẫn hai vạn binh sĩ bỗng nhiên tăng tốc, bắt đầu đuổi theo, bây giờ cách quân ta chưa đến tám mươi dặm!

Trình Dục đứng bật dậy, vẻ mặt căng thẳng hỏi:

- Khoái Việt đâu?

Trinh sát đáp:

- Khoái Việt lĩnh ba vạn nhân mã theo sau, cách Thái Mạo khoảng năm mươi dặm.

Trình Dục mừng như điên, khuôn mặt bởi vì kích động mà vặn vẹo.

Gã nói:

- Nhanh, nhanh lên, lập tức truyền tin cho Tưởng Khâm, Chu Thái! Khiến họ lập tức sẵn sàng chiến đấu, nói là Thái Mạo đã trúng kế!

Trinh sát vội vã rời đi.

Trình Dục hưng phấn đi tới đi lui, may là gã không bị thông tin này khiến cho choáng váng, ra lệnh quân quan đến:

- Lập tức vứt bỏ tất cả các thứ linh tinh, ra lệnh các tướng sĩ mặc đồ gọn nhẹ tiến lên, hấp dẫn quân địch đi tới khe núi phía trước.

Vốn quân Giang Đông lười biếng bỗng biến chỉnh tề có trật tự. Nguyên doanh trướng không thu xếp, nhanh chóng xuất phát hướng tới địa điểm dự định trước.

Bảy, tám canh giờ sau, quân tiên phong ba ngàn người của Thái Mạo đã tới, nhìn bên cạnh con đường đầy rẫy thứ bị vứt bỏ, hiển nhiên là quân Giang Đông để lại.

Thái Mạo lĩnh binh cười to nói:

- Trình Dục cũng có lúc chật vật thế này, muốn trốn? Không có cửa đâu!

Gã vung roi hét lớn:

- Các huynh đệ, Trình Dục ở phía trước không xa, mau đuổi theo cho ta!

Ba ngàn thiết kỵ có phó tướng chỉ huy, phát ra từng tiếng thiết kỵ trầm đục dày đặc vang vọng cả con đường, dấy lên bụi đất đầy trời.


Ba ngàn kỵ binh của Thái Mạo rất nhanh đã đuổi kịp đội quân của Trình Dục.

Trình Dục lĩnh một vạn nhân mã, không cùng tiên phong quân Lưu Biểu đối đầu mà là vừa đánh vừa lui, trước tiên tỏ ra yếu kém đã.

Tiên phong của Thái Mạo đâu biết đó là kế, liên tục đuổi theo đánh.

Rất nhanh, tin quân tiên phong và lui binh của Trình Dục chiến đấu truyền vào tai Thái Mạo. Thái Mạo không biết đó là kế, lập tức tăng tốc độ hết mức có thể, dẫn theo một vạn khinh bộ binh nhanh chóng đi tới, để năm ngàn trọng bộ binh theo sát sau. Gã không quên sai lính truyền tin cho Khoái Việt.

Trình Dục hấp dẫn toàn bộ quân địch vào cửa khe núi, bắt đầu anh dũng chiến đấu.

Đây một khe núi dài vài dặm, hai bên dựng thẳng như có đao tước, cực kỳ hiểm trở. Chính giữa chỉ có một con đường rộng đủ một chiếc xe ngựa đi quá, khá là hẹp. Đây đúng là chỗ tốt nhất để phục kích. Nhưng Trình Dục định dụ chúng vào trong cốc, hố to bên trong là để Thái Mạo chui vào. Bên ngoài thế núi nhấp nhô, đường nhiều hố, còn cố ý chém xuống cây cối chất đống trên đường, cái này đủ tiêu diệt đám kỵ binh rồi.

Rất nhanh, quân Giang Đông lợi dụng ưu thế địa hình, hạn chế đặc điểm của kỵ binh, khiến tính cơ động của chúng bị yếu đi nhiều, không thể nào trong địa hình hẹp thể này đột kích tới lui. Kỵ binh mất đi tính cơ động, không còn lực xung kích, vậy ưu thế chuyển thành điểm yếu. Quân Giang Đông đúng lúc xuất động trường thương binh, đấy là binh chủng tốt nhất để phá giải kỵ binh.

- Giết!!!

Quân Giang Đông rống to hét hò, nổi lên kèn phản công không ngừng vang vọng trong núi.

Trường thương binh của Trình Dục bỗng nhiên tuôn ra, đầy khắp đồi núi, đâm loạn vào đám kỵ binh đã mất đi năng lực cơ động.

Ngựa bị cây cối đầy rẫy trên mặt đất vấp ngã, dù có thể nhảy qua vài cây gỗ to trước mắt, lúc đáp xuống lại bị đống cây khác cản trở, ngã rạp. Có một số binh sĩ nhạy bén ghìm chặt cương ngựa. Ngựa bị đau thống khổ hí, móng sau căng cứng, móng trước đá lung tung. Binh sĩ trên lưng ngựa tuy rằng kẹp chặt bụng ngựa nhưng vẫn không khống chế nổi ngã xuống. Chưa đợi gã lật người thì đã bị đám quân Giang Đông ùa lên loạn đao chém chết.
- A!!!

Lại một tiếng hét thảm, cực kỳ rõ ràng truyền ra trong tiếng giết. Một kỵ binh bị mũi tiên xuyên thấu lồng ngực mà chết.

Đội kỵ binh bị vây khốn, không còn lực xung kích như lúc ban đầu. Sót lại chỉ có thể xem ai càng mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn.

Trận đồ sát quyết liệt đã bắt đầu. Tiếng giết, tiếng hét thảm, tiếng ngựa hí, từng giây từng phút kích động máu nóng của binh sĩ.

Mỗi một binh sĩ đều điên cuồng giơ cao binh khí trong tay, dốc sức giết địch. Mỗi một tấc đất đều nhuộm máu của dũng sĩ.

Kỵ binh của Thái Mạo hiển nhiên không cam lòng bó tray chịu trói, phát động phản kháng mãnh liệt. Họ vung đại đao, dốc sức chém. Cho dù ngựa không thể động đậy, chúng vẫn không ngừng vung đôi tay, trường đao ở trên không trung rạch một dường sáng, một tiếng lại một tiếng binh khí va nhau vang dội.

Tình hình chiến đấu hai bên cực kỳ kịch liệt.

Khi Thái Mạo biết quân tiên phong hai bên bắt đầu chiến đấu thì vội vàng tiến lên chi viện.

Trình Dục đứng trên đỉnh núi cẩn thận quan sát trận chiến, tiếng chiến đấu quyết liệt khiến máu gã không ngừng sôi trào. Gã thậm có xúc động muốn đích thân cầm đao lao xuống hung hăng chém vào đầu kẻ địch. Tại chiến tuyến dài vài dặm này, kỵ binh quân địch đã bị phân cách thành vô số đoạn ngắn. Bốn phía mỗi một kỵ binh đều bị vài quân Giang Đông bao vây. Trường thương không ngừng đâm lên, chọc. Rất nhanh, Thái quân lại ngã ngựa, hoặc rõ ràng bỏ ngựa đánh bộ chiến.

Khí thế hừng hực, chiến hỏa cháy lan đồng cỏ.

Lúc này phía xa trên con đường chính chậm rãi xuất hiện một mảnh đông nghìn nghịt, dày đặc như con kiến.

Một phó tướng nhỏ giọng nói với Trình Dục rằng:

- Đại nhân, Thái Mạo mang binh chi viện đến rồi.

Trình Dục gật đầu, trên mặt lạnh lùng.

Gã nhẹ vung tay, miệng nói:

- Lui!

“Thùng thùng thùng!”

Tiếng trống càng vang, quân Giang Đông như thủy triều lập tức lùi ra sau.

Thái quân cũng như quân Giang Đông bắt đầu tản ra, mỗi người tinh thần phấn chấn, hưng phấn kêu to:

- Thái tướng quân dẫn viện quân đến, chúng ta giết đi!

Quân Giang Đông rất nhanh rút về khe núi, xem bộ dạng rất là chật vật.

Mặt sau đại quân Lưu Biểu đến rất nhanh, hợp cùng tiên phong, bắt đầu truy kích.

Quân Giang Đông có Trình Dục chỉ huy, lui mà không loạn, rất nhanh lui tới một cửa khe núi khác. Đợi truy binh Thái Mạo đến thì bỗng nhiên trống kèn vang lên, tiếng giết rung trời. Tiếp theo từ hai bên khe núi lao ra hai đội phục quân, cứng rắn cắt quân địch thành ba đoạn. Cùng lúc đó, từ hai bên đỉnh núi quăng xuống vô số cỏ bốc lửa, tên, đá lăn, khúc gỗ rơi vào khe núi. Cỏ bốc lửa rất nhanh tắt, nhưng dâng lên khói đặc, rất nhanh, trong khe núi toàn là khói, bao phủ nguyên khe núi.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK