Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thứ bước ra khỏi hàng, nói:
- Chúa công, người đã đông đến đủ rồi.

Trương Lãng gật đầu, ngồi trên ghế nói:

- Vậy chúng ta bắt đầu đi.

Từ Thứ lập tức ý bảo người hầu lấy ra một chồng văn thư đưa lên cho Trương Lãng, sau đó cung kính nói:

- Chúa công, đây là ghi chép tất cả thu chi tài chính thị thứ cai quản Thọ Xuân sau này, còn có ghi lại hộ khẩu mấy quận Hoài Nam, cùng với bản đồ quân cơ và phân bố phòng bị quân ta.

Trương Lãng liếc sơ văn thư liên quan đến tài chính, sau đó đặt ở một bên, thản nhiên nói:

- Nguyên Trực làm việc thì ta yên tâm rồi.

Từ Thứ vẻ mặt sợ hãi nói:

- Chúa công, việc này tuyệt đối không qua loa được!

Trương Lãng mất vui nói:

- Ta tin tưởng lựa chọn của mình, Nguyên Trực sẽ không phụ kỳ vọng của ta, càng sẽ không làm loạn việc gì.

Từ Thứ xấu hổ, đối với sự tín nhiệm của Trương Lãng khiến gã cảm động rớt nước mắt.

Bởi vì Hoài Nam quanh năm chiến loạn, hoang phế vài năm, kinh tế khá là tiêu điều. Sau khi Từ Thứ tiếp nhận, đầu tiên lo lắng là vấn đề ăn cơm, cho nên không thể không đặt trọng tâm vào kiến thiết phá khai phá nông nghiệp. Cứ thế phải di động đầu nhập vào nhiều tiền tài, vậy thì ở mặt kiến thiết quân bị chỉ có thể cố gắng tiết kiệm. Bây giờ lực lượng thủ bị Hoài Nam đa phần là dựa vào lúc Từ Châu nam chinh để lại một vạn quân Đan Dương, còn có sau này Thái Sử Từ từ Kinh Châu rút về có quân Giang Đông. Đối với Trương Lãng đặc biệt sùng Bái quận quyền thì đây là điều không thể tha thứ. Cho nên Từ Thứ khá là lo lắng Trương Lãng sẽ trách mình làm việc bất lực.

Trương Lãng lại cầm lấy mấy sổ hộ khẩu liếc sơ, mắt sáng ngời, vui vẻ nói:

- Nguyên Trực đúng là có tài, nhân khẩu Hoài Nam từ khi có ngươi tiếp nhận, chưa đến hai năm mà đã tăng lên gấp mấy lần, thật là không dễ dàng.

Từ Thứ đứng đó thưa dạ, không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng Trương Lãng cầm lấy bản đồ quân sự Hoài Nam, cẩn thận nhìn, nhét vào ngực.

Sau đó hắn nói với Từ Thứ:

- Nguyên Trực làm tốt lắm.

Tiếp theo mắt hổ quét toàn trường, thấy có rất nhiều khuôn mặt mới, hắn vừa lòng gật đầu, vững vàng nói:

- Lần này quân ta tây tiến Dự Châu, đánh hạ Tôn Sách không phải là mục tiêu cuối cùng. Chính vì muốn sau này tiến quân vào trọng trấn Kinh Châu, quốc Ba Thục bộ hạ cũ, cho nên chúng ta nhất định phải cắm rễ thật sâu, ổn định sáng tạo ra điều kiện có lợi, vì bá nghiệp của chúng ta bước ra bước đầu tiên vững chắc!

Điền Phong trước ánh mắt ra hiệu của Trương Lãng, bước ra chính giữa nói với các quan văn võ rằng:

- Lần hành quân này, chúa công hy vọng mọi người có thể phối hợp đại quân cho tốt, vì đánh hạ Dự Châu góp một phần sức lực.

Từ Thứ nhìn Trương Lãng, cẩn thận hỏi:

- Chúa công, thuộc hạ có việc này không biết có nên nói ra không nữa.

Trương Lãng tâm tình rất tốt, tiếp lời:

- Có chuyện gì ngươi cứ nói đi.

Từ Thứ xoay tròn con mắt, chuẩn bị lựa lời mà nói:

- Vậy thuộc hạ to gan. Thưa chúa công, xem tình hình Giang Đông và đại thế thiên hạ hiện nay vẫn là không quá sáng sủa. Sơn Việt vừa mới định, khó bảo đảm sẽ lại phản loạn. Tuy Lữ Bố là minh quân nhưng lòng khó dò. Tào Tháo lùi về Hứa đô, nghiêm trọng uy hiếp quân ta. Tôn Sách, Trương Tế tuy đấu với Lưu Biểu nhưng khó bảo đảm không ra ngoài ý muốn.

Trương Lãng mắt hổ lấp lóe, lòng đã hiểu ẩn ý gã muốn nói.

Hắn nhìn chằm chằm Từ Thứ, nói:

- Có lời gì cứ nói thẳng ra đi.

Từ Thứ vội vàng nói:

- Bẩm chúa công, thuộc hạ cho rằng bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất xuất binh, đặc biệt là lúc Tôn Sách cùng Trương Tế đang giáp công Lưu Biểu.

Trương Lãng suy tư, hỏi:

- Tại sao vậy?

Từ Thứ giải thích rằng:

- Dù là Tôn Sách hay Trương Tế đều là bá chủ một phương, không thể nào không chừa cho mình đường lui. Chính là nói, chắc chắn chúng còn có tuyệt chiêu, một khi tấn công không có lợi hoặc là bị bên thứ ba công kích thì rất có thể sẽ rút về phòng bị. Nói về Tôn Sách đi, chúng dựa vào cái gì to gan như vậy tấn công Lưu Biểu chứ? Nên biết rằng hai bên chênh lệch không nhỏ chút nào.

Lập tức Thái Sử Từ khó hiểu hỏi:

- Thì chẳng phải là bởi vì Trương Tế sao?

Từ Thứ lắc đầu, phủ định:

- Không thể nào. Trương Tế trấn giữ Quan Trung, bốn phía gặp địch, đường lui đã bị quân Tây Lương cắt đứt, tấn công Kinh Châu kỳ thực là hành động bất đắc dĩ, đơn giản là muốn kiếm chút tiền bổ sung quân tư. Thử tưởng tượng xem trong tình huống của gã, cho dù hạ Uyển thành, chỉ cần bên nào xuất binh tấn công Quan Trung thì gã làm sao giữ được hai chỗ đây?

Thái Sử Từ thở ra, lộ biểu tình hiểu rõ, nói:

- Từ đại nhân nói có lý. Tuy Quan Trung là kho lương lớn nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tích trữ nhiều lương thảo và tiền tài như vậy. Vừa lúc Tào Tháo, Mã Đằng, Trương Lỗ vài phe rút binh, nhân lúc tấn công Uyển thành là vì lấy chiến dưỡng chiến. Nếu đánh chiếm được nơi này là có thể hốt một mớ. Nên biết rằng, Uyển trấn liên tiếp với nam bắc Trung Nguyên, có rất nhiều phú thương. Hành động lần này của Trương Tế rất là mạo hiểm.

Bên dưới Thái Sử Từ, Từ Hoảng mặc giáp trụ cũng nói rằng:

- Thái Sử Từ nói rất đúng. Nếu đã vậy thì Tôn Sách không thể nào không nghĩ đến điều này được. Vậy tại sao gã còn xuất chiến binh nhiều tướng mạnh đấu với Lưu Biểu?

Trương Lãng suy tư, nhiều người mê mang.

Im lặng nửa ngày, Từ Hoảng bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, kinh hô:

- Không lẽ là…

Từ Thứ vỗ tay, trầm giọng nói:

- Đúng thế, thuộc hạ cho rằng chắc chắn sau lưng có người giúp đỡ lần hành động quân sự này.

- A!

Cả đại đường tràn đầy tiếng kinh hô.

Thái Sử Từ bật thốt:

- Sẽ là ai?

Trương Lãng sa sầm nét mặt, không chút nghĩ ngợi nói:

- Chắc chắn là Tào Tháo rồi.

Từ Thứ gật đầu, bảo:

- Không sai. Tào Tháo và Lưu Biểu từng mấy lần đụng độ, biết rõ con người Lưu Biểu. Dù Tôn Sách thắng hay bại thì Tào Tháo chắc chắn có cách bình định Lưu Biểu.

Trương Lãng còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, hỏi:

- Làm vậy có lợi gì cho Tào Tháo?

Từ Thứ thở dài, nói:

- Chỗ tốt rất là nhiều. Nếu thắng thì chẳng những có thể suy yếu thực lực của Lưu Biểu mà còn có thể bỗng dưng thêm một minh hữu cường đại. Tại dãy Trường Giang, níu bước chân tiến tới của quân ta. Cho dù Tôn Sách thất bại thì họ sẽ không chịu tổn thất gì.

Điền Phong im lặng đã lâu đột nhiên mở miệng nói:

- Tôn Sách cũng là bị bất đắc dĩ, khổ sở sinh tồn trong kẽ hở. Mặt đông có chúa công trấn, thực lực hiện tại của họ vốn không cách nào phản kháng. Mặt tây có Lưu Biểu bá chiếm bát quận Kinh Châu mấy năm trời, binh tinh tướng mạnh. Bây giờ chỉ đành nhờ vào ngoại lực tìm chỗ phát triển.

Càng đào sâu vào vấn đề, Trương Lãng đánh rùng mình, nói:

- Có lẽ bọn họ đã sớm bí mật kết minh. Hèn chi lần trước ta bị bao vây tại Đại Lý trang thì có mấy trăm thích khách che mặt nói giọng Giang Nam.

Điền Phong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh hô:

- Nói không chừng chuyện ám sát thuộc hạ quân sư Tự Thụ của Viên Thiệu cũng là do họ làm!

Trương Lãng nghe vậy thì lưng đẫm mồ hôi lạnh. Hay cho Tôn Sách, Tào Tháo, thủ đoạn thật là âm ngoan cùng cực.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ ra lúc này bỗng dưng chen ra một Tào Tháo.

Trương Lãng nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Mặc kệ như thế nào, các ngươi nhất định phải nghĩ ra cách gì đó cho ta! Phải ngăn cản Tào Tháo xuất binh! Nếu không thì trận này không cần đánh đã thua rồi.

Nói xong hắn phất tay áo xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bức tranh treo cao trong đại đường, rơi vào suy tư.

Mọi người không ngờ Trương Lãng sẽ có thái độ quyết tuyệt như vậy, choáng chốc đều lặng im không nói.

Đợi một lát, Quách Gia rốt cuộc dưới ánh mắt của Thái Sử Từ và các vị tướng, chậm rãi lê bước ra khỏi hàng.

Các quan tướng đến từ Giang Đông như là qua mây đen thấy trời trong, ai cũng ánh mắt đầy khát vọng nhìn Quách Gia, hy vọng gã có cách hay.

Đám quan Hoài Nam tuy có nghe danh tiếng Quách Gia nhưng đa số chưa từng gặp mặt, thế nên rất là nghi ngờ nhìn gã vẻ mặt bình tĩnh. Họ không dám tin việc khiến Từ Thứ còn phải nhức đầu, người thanh niên này sẽ có bản lĩnh kinh người gì đây?

Quách Gia cúi đầu, trước tiên là khom lưng vái chào thật sâu với Trương Lãng đưa lưng hướng mình, sau đó mới từ từ nói:

- Thưa chúa công, theo ý kiến của thuộc hạ thì tuy việc này khó giải quyết nhưng vẫn còn đường lật ngược.

Trương Lãng mạnh xoay người, trầm giọng nói:

- Tốt lắm.

Quách Gia mỉm cười nói:

- Đầu tiên là, Tào Tháo và chúa công bất hòa là điều người trong thiên hạ đều biết. Nhưng Tào Tháo vẫn không xé rách tầng da này, chứng minh trong lòng y có điều kiêng kỵ. Tiếp theo, tại sao Tào Tháo đột nhiên ngừng bước chân tới Quan Trung? Không lẽ thật sự là vì nghênh Hiến đế mà rút về Hứa đô ư? Thuộc hạ không cho rằng như vậy. Có lẽ đấy cũng là một nguyên nhân, nhưng lý do lớn nhất là quân Thanh Châu liên tục chinh chiến, binh sĩ mệt mỏi, quân tư thiếu hụt. Nếu không thì dã tâm như Tào Tháo tại sao chịu bỏ qua cơ hội cực tốt như vậy chứ?
Nói đến đây thì mọi người bên dưới liên tục gật đầu, khen rằng Quách Gia nói có lý.

Quách Gia tiếp tục thưa:

- Cứ như vậy, xem tình hình hiện tại thì Tào Tháo rất có thể xuất binh, nhưng chắc chắn sẽ không kiên quyết bao nhiêu. Vậy nên thuộc hạ cho rằng, ta có thể lợi dụng y chần chờ mà âm thầm theo dõi diễn biến tâm lý của y, khiến Tào Tháo mang binh ra Dĩnh Xuyên, yên tâm tây tiến Dự Châu.

Trương Lãng chân mày cau giãn ra, dịu giọng nói:

- Vậy hành động cụ thể ra sao?

Quách Gia nhìn Trương Lãng, ánh mắt ra hiệu, chỉ cười không nói.

Trương Lãng hiểu ra, thầm mắng mình ngu ngốc, việc quân cơ đại sự như vậy sao có thể nói ra trong đại sảnh đông người?

Trương Lãng mặt đầy tươi cười, thầm chuyển đề tài sang chuyện khác:

- Nếu Phụng Hiếu đã có suy tính thì ta không hỏi nhiều nữa, tin tưởng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.

Mọi người thế là mới biết người thanh niên này chính là Quách Gia, đều rất khâm phục.

Trương Lãng quay đầu nói với Từ Thứ:

- Đại quân ta tiến lên, ta đã lệnh cho Cao Thuận đóng trú Hợp Phì chuẩn bị tùy thời xuất phát. Mao Anh lĩnh quân Sơn Việt kiêu dũng thiện chiến bây giờ đã xâm nhập Thư huyện chờ lệnh. Hiện tại chỉ chờ Nguyên Trực cho ta biết tình huống phân bố binh lực của Tôn Sách, sau đó dẫn binh tây tiến, một hơi đánh ngã.

Từ Thứ cười cười bảo:

- Đợi lát nữa thuộc hạ sẽ nói chuyện đó kỹ càng với chúa công hơn.

Trương Lãng chớp mắt, nhìn dưới đại đường vài chục quan viên, đúng là bây giờ không tiện lắm.

Hắn mở miệng nói:

- Hội nghị hôm nay ngừng tại đây, mọi người có thể trở về nghỉ ngơi.

Các quan tuân lệnh lùi xuống.

Trương Lãng thấy mọi người lục tục cất bước rời đi, thế này mới nói với mấy tâm phúc rằng:

- Phụng Hiếu, Phù Hạo, Trọng Đức, Nguyên Trực, Tử Long, Tử Nghĩa, Công Minh ở lại hết.

Quách Gia và Từ Thứ sớm đã biết ý của Trương Lãng cho nên không động đậy, những người khác nghe tiếng ngừng bước, cung kính hành lễ với Trương Lãng.
Từ Thứ phất tay vẫy lui thị tòng bên cạnh, mới nói:

- Chúa công…

Đợi quan viên, thị tòng đều đi hết, Trương Lãng mỉm cười nói:

- Lấy vài cái ghế lại đây, chúng ta ngồi nói chuyện.

Tuy bảy người lo lắng về lễ tiết nên từ chối, nhưng trước ý tốt của Trương Lãng thì vẫn là lần lượt ngồi xuống.

Đợi tất cả ngồi xuống hết, Trương Lãng trước tiên hỏi Quách Gia:

- Phụng Hiếu, ngươi có thể nói được rồi.

Quách Gia thủng thẳng đứng dậy, nói:

- Nhìn từ tình hình của Tào Tháo thì không thấy mạnh hơn bao nhiêu. Hoàng Hà phía bắc phải phòng Viên Thiệu, Duyện Châu mặt đông phải chiến đấu với Lữ Bố. Mà y thì đối với khối thịt mỡ Ty Lệ khó mà cắt bỏ, bởi vì nhiều nhân tố hoàn cảnh như thế, chỉ có thể bất lực với hai châu Kinh, Dương, không dám có động tác gì.

Tuy Trình Dục đồng ý suy nghĩ của Quách Gia nhưng vẫn có ý tưởng của mình, nói:

- Tuy rằng là vậy, nhưng nếu thật sự có ích lợi thì Tào Tháo tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.

Quách Gia cười nói:

- Vậy thì chúa công có thể sai người viết thư cho Trương Liêu, ra lệnh hắn tăng cường phối hợp cùng Lữ Bố tấn công Đông A, mượn đó uy hiếp Tào Tháo, cùng lúc đó sai người đưa thêm lá thư cho Tào Tháo, nói chỉ cần y không can thiệp vào ân oán giữa Tôn Sách với chúa công là có thể thu binh Từ Châu.

Điền Phong cau mày nói:

- Nếu làm theo lời Phụng Hiếu thì có phải là mất nhiều hơn được? Đông quận đã ở trước mắt bỗng nhiên thu binh, chưa nói tới quan hệ với Lữ Bố xuất hiện cương cứng, cho dù Tào Tháo đồng ý thì cũng khó bảo đảm y sẽ không ngầm ra ám chiêu gì.

Quách Gia lắc đầu, cười nói:

- Hiện tại không phải là cơ hội tốt đánh hạ Đông quận, nguyên nhân thì chắc mọi người hiểu rõ rồi. Lữ Bố trừ dũng mãnh ra, làm người háo thắng, không nghe trung ngôn, yêu thích tiểu nhân, sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện. Về mặt bày mưu lập kế thì càng kém xa. Nếu như không có Trần Cung phụ tá, chỉ sợ y sớm bỏ mạng nơi đâu rồi. Nhân vật như vậy đặt ở Lỗ quốc, đơn giản là đem y làm tấm chắn mà thôi. Nếu y dám trở mặt thì tùy. Nếu như chúa công rút binh, Lữ Bố không chịu lùi cũng phải lùi. Lấy năng lực và quyết đoán y, căn bản không nuốt nổi khối thịt mỡ Đông quận.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK