Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Sơn bội phục:

- Đoán chừng chỉ có chúa công mới dám nhổ răng cọp đổi lại là người khác chỉ sợ đã chạy gấp.


Trương Lãng mỉm cười:


- Thắng chính là nhờ bất ngờ, người khác cho rằng an toàn thì chúng ta sẽ cho bọn chúng một đòn trí mạng.


Hàn Sơn vừa đi Trương Lãng liền gọi Cao Lãm tới mà nói:


- Thủ hạ hiện tại của ta có sáu nghìn người, năm trăm Ưng vệ, lần này ngăn Nhạc Tiến ta cho ngươi năm nghìn nhân mã, toàn quyền phân phối.


Cao Lãm ngẩn ngơ lớn tiếng nói:


- Không thể an nguy của chúa công há có thể làm trò đùa sáu nghìn binh lính, thuộc hạ chỉ lấy một nửa là được, bảo vệ chúa công mới là nhiệm vụ chính.


Trương Lãng nhíu mày không vui nói:


- Tàn binh của Hoàng Cái mặc dù không điểm số chính xác nhưng tuyệt đối không qua ba nghìn, mà Nhạc Tiến tuyệt đối có hơn một vạn, chuyện này không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ta cũng không muốn ngươi có gì ngoài ý muốn.


Cao Lãm nói:


- An nguy của chúa công cũng không phải là trò đùa, điều ba nghìn cộng thêm ba nghìn binh của Hoàng lão tướng quân, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ thuộc hạ dâng đầu lên cho chúa công.


Trương Lãng nhìn Cao Lãm chằm chằm nhìn thấy một vẻ tin tưởng mãnh liệt trong ánh mắt của hắn.


Trương Lãng bỗng nhiên nở nụ cười liền lãnh ba nghìn đội ngũ cùng hắc ưng vệ rời đi.


Trương Lãng vừa đi nửa canh giờ ở phía xa xa liên có một đám Tào binh gió cuốn bụi mù gào thét mà tới, xem khí thế thì bọn chúng không đuổi tới Hoàng Cái thì thề không bỏ đi.


Hàn Sơn nhớ tới phân phó của Trương Lãng, căn bản không ngụy trang ba nghìn binh sĩ chật vật, hiện tại chỉ cần nhử bọn họ vô cùng là được.


Bại binh của Hàn Sơn lui về phía miệng hang mà Nhạc Tiến cũng không nghĩ nhiều liền đuổi theo.


Đến khi Tào binh tiến hầu hết vào trong cốc thì một tiếng pháo nổ vang lên, sau đó là thanh âm gào thét bốn phương tám hướng, Cao Lãm mang binh sĩ từ bên ngoài lao vào, mà xông lên trước nhất là hơn mười chiếc xe đốt lửa đầy khói đặc.


Sau đó là một loạt cung tiễn thủ xông ra, ngăn chặn không cho Tào binh xông tới, dốc sức liều mạng xông vào.


Tào binh lớn tiến sợ hãi khàn giọng hò hét, không có mấy người dám xông vào chém giết với quân Giang Đông.


Tuy Tào Binh không chịu được khói nhưng một lúc sau quân Giang Đông cũng khó chịu buồn nôn, có người thì chạy ra khỏi cốc hít thở.


Miệng hang tràn ngập khói, Tào binh bên trong nhẹ nhàng bạo động, sau đó vì xe khói ó hạn, cuối cùng cũng dần ngớt đi.


Nhạc Tiến vung tay quát to:


- Tất cả các tướng sĩ xông ra ngoài cho ta, tàn binh bại tướng của Hoàng cái không đáng để lo, ai giết được địch sẽ có thưởng.


Theo thanh âm của Nhạc Tiến, ngựa bắt đầu gào thét mà xông tới nhanh chóng có nhiều binh sĩ ngẩng cao theo bộ pháp của Nhạc Tiến mà ùa lên.


Cao Làm lúc này thỉnh thoảng nghe thấy một số binh sĩ kịch liệt ho khan, nếu như không phải Hàn Sơn đang bị Nhạc Tiến công mạnh thì Cao Lãm cũng không muốn tiến nữa.


So với tình hình của Cao Lãm tình hình của Hàn Sơn cũng không lạc quan bao nhiêu, bị truy binh của Nhạc Tiến đuổi theo tuy đứng vững nhưng cũng trả giá là thương vong rất nhiều của binh sĩ.


Hai quân kịch chiến, Hàn Sơn đau khổ chèo chống, mà Cao Lãm từng bước đẩy mạnh, thời gian lúc này đã qua gần hai canh giờ.


Hàn Sơn đã không chịu được rồi, hắn chỉ sợ thương vong ngày càng nghiêm trọng liền quyết đoán quát to:


- Mau bắt đầu lui binh.


Hàn Sơn vừa lui, Nhạc Tiến liền tập trung binh lực quay đầu chuẩn bị đối phó với Cao Lãm nào biết Cao Lãm đã sớm có chuẩn bị, nhìn Hàn Sơn rút đi, hắn ra lệnh một tiếng binh sĩ liền biến mất vô ảnh vô tung.


Nhạc Tiến tuy đánh lui Cao Lãm cùng với Hàn Sơn tiến công nhưng hắn cũng khô vui vẻ gì, sau khi kiểm tra lại thấy thương vong cũng không lớn nhưng đa phần đều đầu váng mắt hoa, nôn mửa không ngừng, nghiêm trọng hơn là hôn mê, tạm thời mất đi chiến lực.


Loại hiện tượng này khiến cho Nhạc Tiến đành phải từ bỏ truy kích Cao Lãm.


Cứ như vậy binh mã của Hàn Sơn và Cao Lãm an toàn lui về Hoài huyện.


Vài ngày sau Trương Lãng đã an toàn lui về, Quách Gia Trình Dục nhận được tin tức đều ra đón tiếp.


Quách Gia liếc nhìn mặt mày hớn hở nói:


- Chúa công một đường vô hiểm biểu lộ đáng mừng.


Trương Lãng đi vào huyện thành, trên mặt nở ra nụ cười:


- Không thua một trận không giành được một thành, nhìn thì Tư Mã Ý lấy được món lời lớn nhưng nào biết cho chúng ta một cơ hội tốt, hắn cho chúng ta về Hoài Huyện nhưng không có khả năng đem quân thủ ở trên đường.


Quách Gia vỗ tay cười to:


- Hóa ra chúa công đã nghĩ được như vậy.


Một trận chiến này, Trương Lãng tuy bảo trụ hơn phân nửa binh lực nhưng mất đi một số vật tư tổn thất tương đối nghiêm trọng, cũng may ngay từ đầu Trương Lãng đã phái Hàn Đương Trình Phổ dẫn người đi vận chuyển lương th bằng không căn bản sẽ không có lực lượng xoay người, mà binh mã của Tư Mã Ý sau khi đại thắng quả nhiên đúng như sở liệu của Trương Lãng, mấy vạn đại quân bước ra thái hành đạo, từng nhóm người hướng về phía Hoài huyện mà đi.


Dưới tình hình này Hoài huyện tăng cao thêm áp lực, Triệu Vân tuy ra Mạnh Tân nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Lữ Mông Lăng Thống tuy toàn lực công mạnh triều đình nhưng Tân Dã thành trì kiên cố cũng không phải nhất thời nửa khắc có thể nắm lấy, hơn nữa Hoài huyện không có hiểm trở để thủ, quân Giang Đông mới bại dĩ nhiên là không thể lạc quan, dưới tình hình này chỉ có thể đi hai đường một là tránh mũi nhọn buông tha cho Hoài huyện hướng về phía Mạnh Tân mà thối lui, cùng với binh mã của Triệu Vân tụ hợp, cùng với đại đội của Chu Du hô ứng, như vậy Tư Mã Ý sẽ cố kỵ buông tha cho truy kích.


Ba người đều có tâm tư, trong nhất thời trong đường trở nên trầm tĩnh vô cùng.


- Chúa công thuộc hạ có chuyện bẩm báo.


Một thanh âm từ bên ngoài đường vang lên, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng.


Trương Lãng Quách Gia Trình Dục ba người cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.


Đại tướng Cao Lãm đội nón thiết giáp, sải bước mà tới.


Trương Lãng tạm thời đem chuyện phiền muộn ném qua một bên rồi nói:


- Có chuyện gì không?


Cao Lãm ngưng trọng nói:


- Tư Mã Ý phái Vu Cấm mang một vạn binh mã hướng về phía Hoài huyện mà tấn công, tiên phong Chu Hồ đã lĩnh ba nghìn thiết kỵ cấp tốc mà tới, hiện tại cách trận doanh không đến mười dăm, đằng sau còn có năm vạn trung quân của Tư Mã Ý, chỉ để lại Nhạc Tiến ở Thiên Tỉnh quan.


Trương Lãng không biểu tình gật nhẹ đầu, tỏ vẻ mình đã biết.


Cao Lãm thấy Trương Lãng không nói gì, cũng không hỏi thì im lặng đứng qua một bên.


Trương Lãng bình tĩnh vô cùng nói:


- Là chiến hay lui mọi người có ý kiến gì không.


Cao Lãm nhìn Quách Gia, Trình Dục rồi nghiêm nghị lên tiếng:


- Chúa công lúc này chỉ sợ thời gian hơi gấp quân ta sĩ khí đang gấp một khi bị trùng kích nhiều lần sẽ tan rã.


Trương Lãng biết đạo lý trong đó chỉ cau mày nói:


- Ý của ngươi là vẫn thủ vững Hoài huyện chờ Triệu Vân tới?


Nào ngờ Cao Lãm lắc đầu:


- Không thuộc hạ có ý là từ Hoài huyện chuyển tới Mạnh Tân, nhưng làm thế nào lui về phía sau cản ở phía sau, ngăn chặn quân địch thì phải suy nghĩ cho kỹ.


Trương Lãng hừ nhẹ một tiếng ánh mắt ngưng tụ hắn trầm giọng nói:


- Không nếu như lúc này rút lui đi, có thể an toàn thối lui tới châu huyện hay không là một vấn đề, nhưng lại mất đi một cơ hội đả bại Tư Mã Ý, cho nên ta sẽ không lui.


Cao Lãm không ngờ Trương Lãng nói như vậy thì lo lắng:


- Nhưng hiện tại thủ tại Hoài huyện binh không tới ba vạn, ở đây không hiểm không thể thủ ở đây nhiều hơn một ngày là nguy hiểm hơn một ngày.


Trương Lãng gật đầu nói:


- Hoài huyện, cũng không phải thành trì kiên cố, nếu như muốn mượn cơ hội này tử thủ, chỉ sợ Tư Mã Ý sẽ bắt rùa trong hũ.


Cao Lãm bỗng nhiên dồn dập phảng phất giống như là một quyết định trọng đại mà dứt khoát nói:


- Không bằng chúa công cùng với các quân sư bí mật rút khỏi, do thuộc hạ làm mồi hấp dẫn đại đội Tư Mã Ý.


Trương Lãng minh bạch ý của Cao Lãm trong lòng cảm động, nhẹ nhàng nói:

- Cao Lãm ta minh bạch ý của ngươi, tuy nhiên ta cũng không muốn cùng với Tư Mã Ý và Tịnh Châu thái hành đạo tiến hành nhiều dây dưa, cho nên bất kỳ cơ hội nào đả bại Tư Mã Ý ta cũng không bỏ qua, tình hình trước mắt bất lợi nhưng Lăng Thống cùng Toàn Tông hai phe đều đang có tiến triển, cho nên ta nhất định phải đem quân chủ lực của Tư Mã Ý đặt ở Hoài huyện cho tới khi viện quân của Triệu Vân tới.


Cao Lãm vẫn không muốn buông tha cho việc khích lệ mà sốt ruột nói:


- Thuộc hạ hiểu ý của chúa công nhưng không cần chúa công mạo hiểm, hoàn toàn có thể do thuộc hạ giả mạo chúa công dẫn dắt đại quân chủ lực của Tư Mã Ý.


Trương Lãng nở nụ cười mà lẩm bẩm nói:


- Thay mận đổi đào sao?


Đúng lúc Cao Lãm cho rằng Trương Lãng đã buông lỏng thì Trương Lãng lại nghiêm túc nói:


- Không, lúc này ai cũng không thể đi, cho dù là một người, cũng có thể phá tan kế hoạch.


Cao Lãm sáng ngời con mắt không chút nghĩ ngợi mà nói:


- Chẳng lẽ chúa công đã có kế hoạch thích đáng.


Trương Lãng mỉm cười giống như gió xuân phần phật, hắn nhẹ nhàng nói:


- Vốn kế hoạch này có sơ hở rất lớn, may mắn là đã có nhắc nhở của ngươi ta có bảy phần nắm chắc có thể ở trong Hoài huyện ủng hộ Triệu Vân tới.


Hiện tại Cao Lãm bình tâm quả ý yên lặng đạm bạc, nghe Trương Lãng có diệu kế cảm xúc không khống chế được may mà hắn còn lý trí mà nói;


- Chúa công quả nhiên là đã tính trước, chỉ là không biết, thuộc hạ nên làm gì.


Trương Lãng làm sao không biết Cao Lãm nói bóng nói gió, muốn nghe kế hoạch của mình, trong lòng cũng không phải hứa, chỉ ngoắc Quách Gia Trình Dục ba người đi lên nói mưu đồ bí mật một phen.


Sáng sớm ngày thứ hai, Vu Cấm nhổ trại mà đi, liền nhận được công văn khoái mã của Chu Hồ, trên mặt lộ vẻ quái dị, ở bên cạnh mấy thiên tướng tuy hiếu kỳ nhưng Vu Cấm trị quân cực nghiêm bọn họ cũng không dám đặc câu hỏi, một thiên tướng cẩn thận nói;


- Tướng quân hẳn là quân tình có biến?


Vu Cấm có thể trở thành thành viên của năm lương tướng Ngụy Doanh, chính là vì hắn trị quân nghiêm cẩn hiệu lệnh như một binh mã đều là những đội ngũ bách chiến, tinh nhuệ vô cùng, tuy nhiên đối với Vu Cấm vừa kính vừa sợ.


Vu Cấm không trách mà kỳ quía nói:


- Trọng binh của Trương Lãng bố phòng ở Hoài huyện, điều đại lượng dân chúng thu thập đá chặt cây làm gỗ chẳng lẽ hắn muốn quyết sống mãi với quân ta ở sông Hoài?


Vu Cấm thì thào nói rồi tiếp:


- Không đúng, Tư Mã đại nhân từng nói Trương Lãng sẽ thua ở Thiên Tỉnh quan, tất nhiên sẽ đi về phía Tây hội họp với Triệu Vân tại sao bây giờ lại quay lại chẳng lẽ Tư Mã đại nhân sở liệu có sai hay sao?


Vu Cấm lắc đầu hiện tại nên xử lý thế nào, người ta bố trí phòng tuyến đợi mình tới, kỵ binh tuy có lực trùng kích cơ động linh hoạt nhưng một khi công thành thì không phát huy ưu thế gì, làm không tốt còn bị tổn thất thì là một cái giá không nhỏ.


Nghĩ tới đây Vu Cấm quyết đoán hạ lệnh:

- Người đâu mau báo cho Chu Hồ, đừng tiến lên phòng ngừa có biến.


Vu Cấm nghĩ nghĩ cảm thấy hơi bất an lại phái người đem tin tức của Chu Hồ cho Tư Mã Ý.


Vu Cấm nhổ trại xuôi nam tuy nhiên lần này tốc độ hành quân rõ ràng chậm đi hiển nhiên muốn đợi đại quân chủ lực của Tư Mã Ý tới.


Bởi vì Tư Mã Ý tâm tư kín đáo túc trí đa mưu từ đầu đều có liên hệ với binh mã của vu Cấm, rất nhanh chóng tin tức do Chu Hồ mang tới trong tai của Tư Mã Ý, Tư Mã Ý sau khi nhận được tin tức thì trước tiên tăng tốc độ hành quân, cùng với binh mã của Vu Cấm thương nghị chuyện quan trọng.


Hai quân hội họp cắm trại, Tư Mã Ý trước tiên triệu tập nhân viên thương nghị.


Vu Cấm nói:


- Trương Lãng lần này hành động rõ ràng vượt qua sự thông thường, với nhãn lực của hắn, tự nhiên nhìn ra ba vạn đội ngũ bất kể thế nào phòng thủ cũng phải ở đây, nhưng hắn dám hạ trại chỗ này tất có mưu đồ.


Tư Mã Ý mắt tinh lóng lánh cao thâm biểu lộ làm cho người ta không nhìn thấu ý nghĩ của hắn hắn bình tĩnh nói:


- Trương Lãng biết rõ Hoài huyện thủ không được mà còn thủ vững, cho thấy có một khả năng chính là muôn đem đại quân của ta dừng lại ở Hoài huyện để cho kỳ mưu của hắn có thể di động.


Vu Cấm gật đầu đồng ý hơi mê hoặc hỏi:


- Vậy hắn đến cùng là có chủ ý gì đây?


Tư Mã Ý nheo mắt lại, trong mắt ngẫu nhiên phát ra hào quang bình tĩnh nói:


- Bẩm tướng quân ngươi có phát hiện một việc không, Lăng Thống Lữ mông hai binh mã tại sao đột nhiên biến mất ở Chương Thủy.


Vu Cấm sợ hãi kêu lên một tiếng, trong đầu lập tức tưởng tượng lan man nói:


- Chẳng lẽ lại ẩn nấp, muốn đánh lén qua Thái Hành đạo sao, khó trách Trương Lãng còn hung hiểm, còn dám ở trong huyện bày ra tư thái tử chiến với quân ta hẳn là muốn tranh thủ thời gian cho Lăng Thống.


Nói đến đây Vu Cấm phảng phất có một cảm giác sáng sủa.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK