Vô Danh nhẹ nhàng đem thân thể đang dần cứng lại của Như Hoa đặt lên mặt đất, sau đó chậm rãi đứng dậy, ánh mắt hắn như của tử thần, gắt gao nhìn thẳng vào bọn người Dương Tông Nghị. Song nhãn hắn đi đến đâu là nơi ấy hầu như bị đóng băng. Người bị hắn nhìn trúng đều có cảm giác như mình không thể thở nổi.
Lúc này đây hắn chỉ muốn giết hết những ai đang đứng trước mặt mình để trả thù, trong lòng hắn chỉ có ngập tràn sát ý, không hề có một tia tình cảm.
Dương Tông Nghị và Hiên Viên Thanh Phong thấy Vô Danh chậm rãi nhìn về phía mình, trong lòng tuy hết sức hoảng sợ, nhưng chân như bị chôn chặt, không thể chạy trốn.
Vô Danh từ từ đi về phía mọi người. Cứ mỗi bước chân hắn bước là nỗi kinh hoàng trong lòng bọn họ càng tăng thêm một tầng. Thậm chí ngay đến Tư Kỳ cũng cảm thấy sát khí không ngừng đánh úp lại. Thân thể nàng không ngừng run rẩy, cảm giác này tuy không phải mới gặp lần đầu nhưng vẫn khiến nàng khó có thể chịu được.
Vô Danh khoan thai bước đến bên cạnh Dương Tông Nghị, nhẹ nhàng chụp lấy hai tay y. Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, hai cánh tay Dương Tông Nghị đã rời khỏi thân thể. Vẻ mặt y tràn đầy đau đớn, miẹng không ngừng kêu gào.
Hiên Viên Thanh Phong thấy Dương Tông Nghị chỉ trong nháy mắt đã bị Vô Danh phế bỏ song thủ, thấy nét thống khổ cùng cực của Dương Tông Nghị, y cảm thấy Vô Danh quả thực không phải là người.
Dương Tông Nghị cũng không dám phản kháng, trong lòng y vốn rất lo sợ, không biêt Vô Danh sẽ đối phó với mình như thế nào. Nét ngang ngược trước kia đã hoàn toàn tan biến. Thâm tâm y bây giờ chỉ còn lại niềm hối hận, nghĩ thầm tại sao mình lại ám toán Vô Danh chứ? Tuy nhiên hối hận thì cũng đã muộn, y chỉ còn biết mắng thương thiên bất công. Nhưng y nào nhớ, ngày xưa khi mình ra tay hạ sát kẻ khác, nào có cho người ta cơ hội?
Nhãn tình của Vô Danh dần dần chuyển sang phía Hiên Viên Thanh Phong, hắn giơ song chưởng lên, Hiên Viên Thanh Phong liền bị chấn cho bay thẳng về phía sau, đầu đụng vào vách tường, văng cả óc ra ngoài, chưa kịp rên rỉ thì đã mất mạng.
Thấy kết cục thê thảm của Dương Tông Nghị và Hiên Viên Thanh Phong, các đệ tử còn lại của Vạn Tà Giáo đều hối hận tại sao mình gia nhập giáo phái này kia chứ? Nghe tiếng Dương Tông Nghị không ngừng kêu gào lăn lộn trên mặt đất, tinh thần bọn họ liền phục hồi, lập tức hướng bốn phía mà chạy.
Nhưng võ công Vô Danh vẫn cao hơn một bậc. Rất nhiều người chỉ mới chạy được vài bước đã bị Vô Danh hạ sát. Có người chạy rất xa nhưng vẫn bị Vô Danh đuổi tới, kết liễu mạng sống. Những người khác cũng không tránh khỏi vận mệnh bi thảm.
Tư Kỳ sợ ngây người. Nàng cũng không ngờ Vô Danh lại tàn nhẫn đến thế. Nhìn thấy ánh mắt Vô Danh, trong lòng nàng dâng lên nỗi kinh sợ vô bờ. Nàng thậm chí nghĩ rằng ngay cả bản thân mình chắc cũng sẽ bị Vô Danh giết chết mất.
Nghe tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, thâm tâm nàng phi thường thống khổ, nhớ đến “Thiên Cơ dự ngôn” mà Tuyệt Duyên đại sư từng nói, nàng vốn nghĩ đó là lời dối trá, nhưng sự thật xảy ra trước mắt khiến nàng không thể không tin.
Nảng rất muốn ngăn cản cuộc tàn sát của Vô Danh. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của hắn là nàng không thể di động được một bước. Hơn nữa võ công Vô Danh rất cao siêu, nàng căn bản không thể ngăn chặn hắn được. Trong lòng nàng chỉ thầm mong các đệ tử của Vạn Tà Giáo có thể nhanh chân chạy thoát khỏi độc thủ của Vô Danh.
Chỉ có điều trong đầu Vô Danh lúc này chỉ có một thứ duy nhất: Sát! Sát! Sát!
******
Tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng vang lên bên tai Tư Kỳ, rốt cục trên “Cửu Long đảo” bỗng yên tĩnh đến lạ thường, không còn nghe thấy tiếng của ai nữa.
Vô Danh người đầy máu tươi đi về phía đại sảnh. Hắn đưa mắt nhìn một lượt, thấy Tư Kỳ đang si ngốc ngồi ở một góc tường, liền bay đền ôm lấy nàng.
Tư Kỳ đang bị cảnh thảm sát mà Vô Danh gây ra làm cho hoảng loạn, đột nhiên bị Vô Danh ôm lấy. Nàng liền từ trong vô thức hồi phục lại, nhìn thấy Vô Danh, nảng không tự chủ lao vào lòng hắn.
Vô Danh lúc này thật sự cảm thấy Tư Kỳ chính là người thân thuộc duy nhất còn lậi trên đời này, cũng là người duy nhất hắn có thể gắn bó suốt đời. Hắn thầm nghĩ phải mang nàng rời khỏi chốn thương tâm này. Nhưng khi cảm thấy thân hình nàng đang phát run, hắn liền cúi đầu nhìn xuống, phát hiện vẻ mặt sợ hãi cuả nàng, trong lòng hắn thoáng chốc liền trở nên lạnh lẽo, đau buồn đến cực điểm, liền buông nàng ra.
Tư Kỳ thấy Vô Danh bỗng buông mình ra, tư vị trong lòng nàng cũng không biết nên nói như thế nào.
Vô Danh chợt nhớ đến Như Hoa vì mình mà chết. Hắn bước nhanh đến thi thể đã cúng đờ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hai má tái nhợt của nàng, trong lòng thở dài: “Nàng vốn không quen biết ta, nhưng lại vì ta mà hy sinh tính mệnh quý báu của mình!”
Hắn thấy quần áo nàng thật đơn bạc, từng cơn gió nhẹ thổi làm lộ ra da thịt trắng nõn của nàng, liền vội cởi áo khoác của mình ra đắp lên người nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoay người thương tâm nói với Tư Kỳ: “Tư Kỳ, chúng ta đi thôi!”
Tư Kỳ thấy Vô Danh ôm lấy Như Hoa, lại nghe trong lời nói của Vô Danh chứa đầy thương xót, trong lòng nàng cũng đau đớn. Nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần, nên cũng không biết nói gì, chỉ yên lặng đi theo sau Vô Danh.
Hai người không nói lời nào, chỉ lặng lẽ cất bước. Khi ra đến bên ngoài, không những Tư Kỳ không dám nhìn, mà Vô Danh cũng bị những chuyện mình gây ra làm cho kinh sợ.
Chỉ thấy trên khắp “Cửu Long đảo” la liệt vết máu, xác người chất đầy, nam nữ đều có, tổng cộng có lẽ không dưới hai trăm người. Tứ chi nằm rải rác khắp nơi, máu tươi chảy như suối. Tất cả các thi thể đều không có cái nào vẹn toàn.
Vô Danh thấy hết thảy đều do mình gây ra, cũng giật mình không hiểu vì sao mình lại tàn nhẫn như vậy. Hắn chỉ nhớ khi thấy Như Hoa chết trong vòng tay mình, thâm tâm hắn liền chỉ muốn giết người, căn bản không có lòng dạ nào quan tâm tới sự tình khác.
Hắn cũng nghĩ tới “Thiên Cơ dự ngôn” mà Tuyệt Duyên đại sư đã từng nói. Chẳng lẽ mình chính là cái thế ma vương trong lời tiên đoán đó sao? Hắn cảm thấy thật mù mịt. Nhưng lại nghĩ không lẽ mình thấy có người vì mình hy sinh mà lại khoanh tay đứng nhìn hay sao? Hắn liền thấy nhẹ nhõm hơn, lòng thầm hạ quyết tâm, từ nay không để cho kẻ nào làm hại thân nhân của mình mà lại có thể sống yên được.
Hắn không khỏi cúi đầu nhìn tấm thân lạnh như băng đang nằm trong ngực mình, cảm thấy có một chút ấm áp.
Tư Kỳ tuy rất ghê sợ trước hành vi tàn ác của Vô Danh, nhưng dủ sao nàng cũng rất yêu hắn. Hơn nữa nàng cũng đã hiểu Vô Danh chắc chắn sẽ không làm tổn hại tới nàng. Nhìn thấy bộ dáng đau lòng của hắn, nàng trong lòng không nỡ, vội nói: “Thiếu gia, đừng thương tâm nữa! Chúng ta đi thôi!”
Vô Danh nghe được lời an ủi của Tư Kỳ, cảm giác ấm áp lại càng tăng lên, chuyển mắt nhìn nàng, nói: “Được! Việc đã đến nước này rồi, chúng ta phải đi thôi!”
Tư Kỳ thấy Vô Danh vẫn ôm chặt lấy thân hình của Như Hoa, trong lòng nàng có chút ghen tức, vốn định khuyên Vô Danh an táng Như Hoa ngay tại đây. Nhưng nàng thấy hắn tựa hồ như có dự tính khác, cho nên cũng không mở miệng nói.
Vô Danh ôm xác Như Hoa đi theo Tư Kỳ, chậm rãi hướng về con thuyền đang đậu bên bờ biển. Giờ đây hắn rất muốn rời khỏi gia viên của mình, bởi vì hắn không muốn giết người nữa. Hắn biết rõ một khi mình còn ở lại “Cửu Long đảo”, đệ tử của Vạn Tà Giáo sẽ không ngừng tìm hắn trả thù, bản thân sẽ lại không thể thoát khỏi cảnh giết chóc.
Hai người sống và một người chết không lâu sau đã đi tới bờ biển, chỉ thấy con thuyền lớn vẫn lẳng lặng ở đó. Nhưng trên thuyền đã không còn một bóng người.
Bọn họ bước lên thuyền. Lúc này Vô Danh mới nhớ đến mình và Tư Kỳ đều không biết lái thuyền, làm sao có thể đi được đây? Hắn có chút hối hận, đáng lẽ ra khi nãy phải lưu lại vài người biết điều khiển thuyền mới đúng.
Hắn cười khổ một cái, nói với Tư Kỳ: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tư Kỳ trước sau cũng không có biện pháp, cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười cười.
Chú thích:
(*)Tử thần lâm thế: thần chết xuất hiện