• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Liên thấy bộ dáng say khướt của Vô Danh, trong lòng cũng buồn cười, nhưng hiện tại tình thế khẩn trương, y đành phải lật đật chạy đến bên cạnh Vô Danh, lay hắn dậy.

Nhưng Vô Danh vẫn không hề có phản ứng.

Vu Liên cũng chỉ có thể kề vào tai Vô Danh hô to: "Vô Danh thiếu hiệp, đại sự không ổn rồi!"

Vô Danh đang chìm trong mộng đẹp, bỗng nhiên nghe một tiếng kêu to, liền kinh ngạc bừng tỉnh, lại thấy Vu Liên đang ở trước mặt, hắn ngạc nhiên hỏi: "Vu huynh, đã xảy ra chuyện gì mà huynh lại đánh thức ta thế này?"

Vu Liên cười khổ đáp: "Thiếu hiệp, tôn phu nhân mất tích rồi!"

Vô Danh lúc này mới kinh hãi: "Cái gì? Sao có thể như vậy được?"

Vu Liên nói: "Từ lúc ta trở về thì đã không thấy tôn phu nhân đâu, chỉ có thấy ngài đang nằm ngủ mà thôi!”

"Tại sao vậy? Nàng phải đi đâu? Sao không nói cho ta biết một tiếng?"

Vu Liên cười khổ, y nhìn ra Vô Danh đối với tâm sự của nữ hài tử hoàn toàn không hiểu biết, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Thiếu hiệp, ngài vẫn ôm chặt nữ nhân kia trong lồng ngực, đối với tôn phu nhân quả thật rất khó chịu a!"

"A! Nhưng đây là ân nhân cứu mạng của ta mà!"

"Thế thì đã sao? Ngài nghĩ xem, mình cứ làm thế trước mặt tôn phu nhân, mà nữ nhân trời sinh có tính hay ghen, tôn phu nhân tất nhiên cũng không ngoại lệ, nên đã bỏ đi rồi!"

"Cái gì? Ta phải mau đuổi theo mới được, Tư Kỳ không quen đường, chắc chưa đi xa đâu!" Vô Danh lúc này mới phát giác mình phạm sai lầm, lập tức muốn bù đắp lại, đáng tiếc là đã quá muộn...

Hắn đang muốn chạy ra bên ngoài tìm kiếm, thì Vu Liên đã giữ lại, ôn tồn khuyên: "Thiếu hiệp, bây giờ trời đã tối, không cần phải gấp gáp, ngày mai chúng ta tìm cũng chưa muộn!"

Vô Danh lúc này trong lòng đã bối rối cùng cực, căn bản không chú ý, nghe Vu Liên nói vậy mới dừng bước.

Vu Liên thấy Vô Danh ngừng cước bộ nhưng trong lòng vẫn ôm nữ nhân kia, y biết chắc nếu cứ như vậy mà đi tìm Tư Kỳ, thì cho dù tìm được có lẽ nàng cũng không muốn gặp hắn. Cho nên mới khuyên bảo Vô Danh một phen nữa.

******

Thế là Vô Danh và Vu Liên thức trắng đêm tâm sự. Ngay khi trời vừa sáng, Vô Danh liền tìm một địa phương có cảnh sắc tú lệ để an táng Như Hoa, sau đó vội vã ra đi. Vu Liên cũng triệu tập đệ tử trong bang để tìm kiếm nơi hạ lạc của Tư Kỳ

******

Lại nói Tư Kỳ tuy trong lòng tức tối, nhưng nàng vẫn thật sự rất mong nhớ Vô Danh, đã muốn khóc hết nước mắt, trên mặt tràn đầy lệ quang.

Bất tri bất giác nàng đã tới dưới chân núi Ngọc Long Tuyết Sơn.

Nàng cứ mù quáng mà đi, cho đến khi trời đã tối đen nhưng vẫn không hay biết. Chỉ có điều Ngọc Long Tuyết Sơn quanh năm tuyết phủ, lúc này lại là đêm khuya, hàn khí bức người. Tư Kỳ lại quần áo đơn bạc, không khỏi cảm thấy khí lạnh liên tục đánh vào người. Khiến nàng run rẩy toàn thân, do đó mới từ trong thương tâm mà hồi tỉnh lại.

Nàng chuyển mắt nhìn chung quanh, thấy xa xa có một con sông lớn đang chầm chậm chảy. Đây chính là dòng Lệ Giang nổi tiếng trong truyền thuyết. Bên bờ sông cổ thụ mọc che trời, vách đá dựng đứng. Tuy rằng cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ nhưng Tư Kỳ lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức.

Tả hữu hai bên đều là sườn núi lớn, cao ngất trời mây, địa thế hiểm trở, tuyết trắng giăng giăng khắp nơi, dưới ánh trăng, tuyết rạng rỡ phát sáng, khiến cho khắp nơi đều chỉ ngập đầy một màu trắng xóa.

Tư Kỳ nắm chặt lấy quần áo, thầm muốn khu trừ đi hàn ý trong lòng. Nhưng hàn ý tản mát vẫn khiến cho nàng không thể chịu đựng được.

Lúc này nàng rất muốn quay trở về, bởi trời càng lúc càng lạnh, khiến thân thể nàng không ngừng run lên.

Đột nhiên một bóng trắng từ trên núi bay nhanh xuống, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt nàng.

Người đến là một thanh niên nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Trên mặt tràn đầy ngạo khí, thần sắc có chút lạnh lùng, nhưng cũng không che giấu được anh khí bừng bừng của y.

Từng chỗ trên gương mặt y có thể nói đều đẹp như tượng, không hề có chút tỳ vết, Một thân y phục màu trắng, tay cầm quạt giấy trắng, càng tăng thêm vẻ anh tuấn bất phàm của y.

Y đứng trước mặt Tư Kỳ, thoáng đánh giá nàng một tí. Ánh mắt y liền sáng ngời, mỉm cười, tò mò hỏi: "Cô nương đêm khuya đến đây, không biết là có chuyện gì?"

Tư Kỳ cũng bị nam tử anh tuấn trước mắt làm cho chấn động, bởi nàng chưa từng nghĩ trên đời lại có một nam nhân tuấn mỹ như thế.

Từ người này, nàng âm thầm nhớ tới Vô Danh, trong lòng bất giác lại thương tâm, nước mắt chảy xuống hai gò má.

Anh tuần thanh niên thấy mình vừa hỏi, đối phương chẳng những không trả lời mà còn rơi lệ, liền cảm thấy rất khó hiểu, vội nói: "Thứ lỗi tiểu sinh đường đột, không biết tại sao cô nương lại đau lòng đến thế?"

Tư Kỳ sửng sốt, lúc này mới trả lời: "Không...không có gì!"

Anh tuấn thanh niên nói tiếp: "Đúng rồi! Đã quên giới thiệu, tiểu sinh họ Lý tên Mộng Cuồng, không biết phương danh của cô nương là gì?"

Tư Kỳ thấy đối phương lễ độ như thế, nín khóc, mỉm cười nói: "Tiểu nữ gọi là Tư Kỳ, tham kiến Lý công tử!"

Có lẽ mọi người lúc này đã biết, thanh niên anh tuấn bất phàm này chính là "Tiêu Dao thư sinh" Lý Mộng Cuồng lừng lẫy giang hồ. Năm đó y là kẻ đã làm cho "Động Đình tam sửu" sợ tới mức phải trốn biệt.

Lý Mộng Cuồng nghe vậy, liền kinh ngạc, nhưng lập tức mỉm cười nói: "Không biết cô nương vì sao lại đêm hôm khuya khoắt đến tận đây?"

Tư Kỳ hồi tưởng lại nguyên nhân mình lạc bước tới nơi này, trong lòng đau xót, ý cười trên mặt nàng lập tức biến mất vô tung.

Lý Mộng Cuồng thấy Tư Kỳ lại thương tâm như vậy, vội nói: "Tiểu sinh đã thất lễ! Mong cô nương đừng trách cứ!"

Tư Kỳ bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh, thân thể chợt run lên.

Lỳ Mộng Cuồng thấy thế, vội cởi áo khoác trắng của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người nàng

Tư Kỳ cảm kích nhìn Lý Mộng Cuồng một cái, tuy nhiên trong nàng bất giác lại lần nữa nhớ tới Vô Danh, thầm nghĩ nếu người trước mắt là Vô Danh thì thật là tốt a! Nhưng lúc này có lẽ hắn còn đang ôm lấy thi thể của một nữ nhân khác!

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lại thương tâm rơi lệ.

Lý Mộng Cuồng thấy vậy, liền biết nàng đang tưởng nhớ tới Vô Danh. Nhưng trong lòng y đã có tính toán khác, nên cười nói: "Lúc này đêm đã khuya, không biết cô nương còn muốn đi đâu? Vừa lúc tiểu sinh cũng đang nhàn rỗi, chi bằng cùng tiểu sinh xuống núi tìm một khách điếm nghỉ ngơi, sau đó mới tính tiếp?"

Tư Kỳ lúc này tâm loạn như ma, căn bản không có dự định gì, vì thế đành phải bất tri khứ hướng đi theo sau Lý Mộng Cuồng xuống dưới núi.

Lý Mộng Cuồng không hổ là tuyệt thế nam nhi tài ba lỗi lạc, trên đường đi đều khiến Tư Kỳ vui vẻ không thôi, nỗi đau đớn trong lòng cũng giảm đi nhiều. Mà y cũng có ý thử võ công của nàng, qua đó nghiệm chứng một chút công phu của Vô Danh.

Dù sao Vô Danh cũng đã nổi tiếng khắp thiên hạ, rất nhiều người đều lấy hắn làm mục tiêu để đánh bại.

Tuy nhiên Lý Mộng Cuồng lại phát hiện rằng, võ công của Tư Kỳ không được như thế. Y chỉ cần dùng chưa đến năm thành công lực là đã khiến cho Tư Kỳ phải đuổi theo đến mệt bở hơi tai.

Y liền làm giảm tốc độ lại, đợi Tư Kỳ bắt kịp rồi mới đi tiếp.

Tư Kỳ vẫn không phát hiện được ý đồ của Lý Mộng Cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK