Thấy đã có người chết, Bạch Thiểu Thắng liền giận dữ hô: “Các vị chưởng môn! Đối với loại tà ma ngoại đạo này thì cần gì quy củ? Mọi người cùng nhau bắt lấy hắn! ”
Cửu đại chưởng môn đồng thời cùng thi triển tuyệt học đánh về phía Vô Danh. Vô Danh ỷ vào bảo kiếm sắc bén, một kiếm liền chặt đứt trường kiếm của Yến Phong và Bách Vấn sư thái, nhưng lại bị Thiên Sơn chưởng môn Lưu Y Nông thừa cơ đánh lên lưng một chưởng. Trong miệng hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.
Thấy cửu đại chưởng môn cũng không dám xuất thủ nữa, hắn liền dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên khóe miệng, hung hăng trừng ánh mắt phẫn nộ về phía bọn họ và Bạch Thiểu Thắng.
Bạch Thiểu Thắng thấy Vô Danh bị cửu đại chưởng môn liên công mà còn có thể bẻ gãy kiếm của Yến Phong và Bách Vấn, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, lại càng thêm mãn ý với kế sách của mình. Lão nói: “Các vị chưởng môn, mau nhanh lên! Đối phó thằng nhãi con như vậy, hà tất cho nó có cơ hội! ”
Hắn vừa nói dứt, chín vị chưởng môn đều nhìn nhau, đồng thời hướng Vô Danh đánh tới. Nhất thời phong vân biến sắc, đánh tới thiên địa hôn ám.
Vô Danh dù sao cũng tuổi nhỏ, nội lực căn cơ không bằng các vị chưởng môn. Hơn nữa ngày chiêu đầu đã bị thưong, càng đánh càng khó chống đỡ, cuối cùng chỉ còn có thể phòng ngự được mà không có lực hoàn thủ.
Các vị chưởng môn cũng càng đánh càng kinh hãi, bọn họ phát giác võ công Vô Danh rất phức tạp, cơ hồ chính là tuyệt học các môn phái của mình. Vì thế họ càng quyết tâm trừ khử Vô Danh. Tất cả cùng nhau đem tuyệt kỹ toàn lực thi triển!
Vô Danh vốn cũng đã chống đỡ hết nổi, lúc này tình thế càng thêm nguy ngập, rốt cục hắn hét lớn một tiếng: “Tà lâm thiên hạ! ”Trường kiếm huyễn khởi vạn đạo quang mang, toàn lực hướng Lưu Y Nông bổ tới.
Lưu Y Nông phóng người lên muốn né tránh, nhưng một kiếm này quá nhanh, vẫn là y chậm một chút, nháy mắt cánh tay trái đã ly khai khỏi thân thể của mình. Y không khỏi kêu thảm một tiếng.
Nhưng Vô Danh cũng bị Diệp Bất Vấn sử một chiêu “Bách bộ thần quyền” đánh cho bay ra mấy trượng xa, máu tươi càng không ngừng tuôn ra từ miệng hắn. Hắn liền muốn đứng dậy, nhưng đáng tiếc thương thế quá nặng, cố gắng mấy lần vẫn không đứng dậy nổi.
Lưu Y Nông điểm huyệt cầm máu cho cánh tay trái, sau đó bay tới bên cạnh Vô Danh, vung tay phải lên định đánh xuống một chưởng. Vô Danh mà trúng phải chưởng này, cho dù có mười mạng chắc cũng sẽ không còn!
Đang lúc khẩn yếu quan đầu, Bạch Thiểu Thắng quát: “Lưu chưởng môn chậm đã! Hắn chẳng qua là một tiểu hài tử thôi mà!"
Kỳ thực lão thấy Vô Danh dưới tình huống chiến tử như vậy nhưng còn có thể lấy một chiêu “Tà lâm thiên hạ” làm Lưu Y Nông bị thương nặng, hơn nữa chiêu này Vô Danh chưa từng truyền dạy cho nhi tử của mình. Lão đã sớm nghe qua năm đó “Vạn Tà Thực Quân” võ công thiên hạ vô địch, nếu khiến cho Vô Danh phải chết lúc này, chẳng phải mất công dã tràng sao? Vì vậy lão liền ngăn cản ý định hạ sát của Lưu Y Nông.
Lưu Y Nông bị nói vậy liền đỏ mặt lên, vội phi thân bay ngược lại bên các vị chưởng môn. Y nói: “Chúng ta phải xử trí hắn như thế nào đây?
Các vị chưởng môn lâm vào trầm tư, giết không được, không giết cũng không xong, lưu lại thì hậu hoạn vô cùng, không lẽ bọn họ đến đây một chuyến lại uổng phí?
Đột nhiên Gia Cát Thắng cười nói: “Các vị chưởng môn, cần gì phải lo lắng? Ta có biện pháp làm cho hắn vừa không thể nguy hại giang hồ, lại không làm hao tổn thanh danh của các vị chưởng môn! ”
“A, Gia Cát thí chủ mau mau nói! ” Trên mặt các chưởng môn liền tỏa ánh dương quang.
Gia Cát Thắng thản nhiên nói: “Hắn làm ác tại giang hồ, chỉ cần đơn giản phế bỏ võ công của hắn, hắn sẽ không thể làm ác được nữa! ”
“Gia Cát lão đệ nói rất đúng, nhưng vạn nhất hắn gọi Vạn Tà Thực Quân đến, chúng ta phải làm gì bây giờ? ”Nghĩ đến “Vạn Tà Thực Quân”, Cái Bang bang chủ Khâu Bất Đảo không rét mà run.
Gia Cát Thắng mỉm cười nói: “Chúng ta có thể nhốt hắn, làm cho hắn không có biện pháp gặp được Vạn Tà Thực Quân!”
Nghĩ đến cảnh “Vạn Tà Thực Quân” chém giết tới cửa, máu chảy thành sông, các đại chưởng môn trong lòng còn sợ hãi, vội hỏi: “Vậy giam cầm hắn ở đâu bây giờ?" Bọn họ cũng không dám phiêu lưu.
Gia Cát thắng đã định liệu trước, đáp: “Thiết nghĩ Bạch Vân Bảo chúng ta ở trong chốn giang hồ cũng có chút danh, hơn nữa địa thế thập phần hiểm yếu. nếu nhốt hắn tại đây, các vị chưởng môn có thể yên tâm a! ”
Cửu đại chưởng môn đều gật gật đầu, bọn họ cũng chẳng muốn rước lấy đống phiền phức này, dù sao thâm tâm vẫn thập phần e sợ “Vạn Tà Thực Quân”, nhưng họ không hề biết tính toán trong lòng Bạch Thiểu Thắng và Gia Cát Thắng...
Thế là cửu đại chưởng môn và Bạch Thiểu Thắng đạt thành một hiệp nghị, hủy bỏ võ công của Vô Danh, hơn nữa giam cầm hắn cả đời ở Bạch Vân Bảo.
Đáng thương cho Vô Danh niên kỷ còn nhỏ như vậy, lại phải đeo trên lưng tội danh lớn dường đó. Một thân võ công theo dòng nước trôi đi, còn bị mất tự do suốt kiếp, chẳng lẽ trên đời thật sự không có thiên lý hay sao?
******
Thật lâu sau, Vô Danh bị một trận đau đớn đến tê tâm liệt phế làm cho tỉnh lại. Hắn chỉ thấy chính mình toàn thân lẫn quần áo đều bị máu tươi nhiễm đỏ, hai bên xưong tỳ bà(**) đều bị một sợi dây thừng đen thật nhỏ xuyên qua, thông tới vách tường, khóa chặt hắn lại. Hắn thử vận khí, phát hiện đan điền ẩn ẩn sinh đau, không hề có một tia chân khí, hắn không khỏi rùng mình, biết chính mình một thân võ công đã bị phế đi.
Lúc này hắn mới quan sát hoàn cảnh của mình, phát giác mình bị nhốt trong một phòng giam nhỏ chỉ khoảng hai trượng vuông. bốn bề tối tăm, nhìn không thật rõ ràng, chỉ có một cánh cửa đủ cho một ngưởi đi qua, lúc này cửa đang bị khóa lại, phía dưới có cái lỗ nhỏ, hẳn là dùng để đưa cơm vào.
Hắn phẫn nộ muốn dùng hai tay kéo đứt sợi dây thừng đen, nhưng đáng tiếc kéo vài lần vẫn không thành công. Hắn mới nhận ra dây thừng này tuy rất mềm dẻo, nhưng thập phần dai dẳng, ngay cả thời đểim hắn còn võ công thì cũng chưa chắc kéo đứt được, huống chi hiện tại võ công đã mất hết?
Hắn liền nghĩ tới thanh “Ngư Long kiếm” của mình, chính là sắc bén vô cùng, nhất định có thể chém đứt nỗi bực bội này, nhưng sờ khắp mọi nơi, mới phát giác không có ở bên cạnh, đã sớm bị người ta đem đi rồi.
Hắn không khỏi ngửa mật lên trời thở dài, nước mắt tuôn ra như sông Truờng Giang và Hoàng Hà bị vỡ đê, như đại dưong cuồn cuộn sóng. Nghĩ đến chính mình về sau đều phải ở đây, hắn không khỏi hận thương thiên không có mắt, cũng như hận Bạch Thiểu Thắng đê tiện vô sỉ, hận Bạch Như Tuyết máu lạnh vô tình. Nghĩ đến Bạch Như Tuyết lâu nay chỉ luôn lừa gạt mình, liên hợp cùng phụ thân nàng lợi dụng mình, nước mắt càng chảy nhanh hơn.
Lại nhớ lúc còn ở nhà, nếu nghe lời phụ thân, không học cái gì “Vạn Tà Thực Kinh”, hiện tại nhất định còn đang được hưởng thụ tình cảm gia đình ấm áp. Còn nữa, nếu phụ thân có thể tha thứ cho mình, thì chắc mình cũng sẽ không phải lưu lạc giang hồ.
Càng nghĩ càng hận, hắn hận thưong thiên bất công, hận Bạch Thiểu Thắng âm hiểm, hận phụ thân lãnh huyết, hận…
Rốt cục hắn nghĩ rằng : ta như bây giờ sống còn có ý nghĩa gì, không bằng chết đi để quên hết!
Thế là hắn…
Chú thích:
(*)Linh ngữ : ngục tù
(**)Xưong tỳ bà : xưong bả vai. Võ học cổ Trung Quốc cho rằng xương tỳ bà là nơi để lưu thông chân khí, nếu xương tỳ bà bị khoét thì không thể tu luyện võ công được nữa.