Đến ngày thứ bảy, Vô Danh cảm thấy mình đã có thể không còn cố kỵ gì nữa. Vì thế sau khi Tuyệt Duyên và “Động Đình lão nhân” ra ngoài luận võ, Vô Danh mỉm cười nói với Tư Kỳ: “Nha đầu, nàng có muốn biết vì sao hôm nay ta lại cao hứng như vậy không?”
Tư Kỳ còn chưa kịp trả lời, Vô Danh đã nói tiếp: “Để ta cho nàng hay, võ công của ta đã khôi phục! Hơn nữa còn nâng cao một bước. Hiện tại chúng ta hoàn toàn có thể sát thương đám xú ni cô, hòa thượng của Nga My để tính nợ cũ rồi!” Mấy câu đầu vừa thốt ra, thần sắc Vô Danh còn bình thường, nhưng khi nói đến mấy câu sau, khí tức ma vương bỗng nhiên lại xuất hiện trên người hắn.
Tư Kỳ vốn vạn phần cao hứng, nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy cỗ khí tức đáng sợ kia quay trở lại. Nàng không khỏi kinh hãi nhìn Vô Danh, không rõ vì cái gì mà chỉ trong nháy mắt mà dường như Vô Danh đã hoàn toàn thay đổi cả con người.
Vô Danh thấy được nét sợ sệt trong mắt nàng, cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu tại sao Tư Kỳ lại sợ mình như vậy. Hắn hoài nghi, nhìn Tư Kỳ nói: “Tư Kỳ, nàng làm sao vậy?”
Tư Kỳ dùng thanh âm run rẩy nói: “Thiếu gia, vẻ mặt vừa rồi của chàng thật dọa người a!”
“Tư Kỳ, nàng hãy tin tưởng một điều, dù có thế nào đi chăng nữa, ta quyết không làm tổn hại đến nàng! Nhưng cửu đại môn phái, ta tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho bọn họ!”
Tư Kỳ nghe hắn nói vậy, trong lòng thật cao hứng, nhưng cũng vì vận mệnh sau này của cửu đại môn phái mà lo lắng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Vô Danh thấy Tư Kỳ trầm mặc không nói lời nảo, trong lòng không hiểu tạo sao cũng có chút thương tâm, nhưng ai bảo hắn lại là Vô Danh kia chứ, liền nói: “Nha đầu, chúng ta đi thôi! Cũng nên đi tìm Tuyệt Duyên nói vài lời!” Hắn nói xong, cúi người ôm lấy Tư Kỳ, bay ra khỏi động.
Vừa ra khỏi thạch thất, chỉ thấy bốn phía chi chít không biết bao nhiêu là mũi tên bắn về phía hai người. Tư Kỳ thần sắc thập phần khẩn trương, nhưng chút chướng ngại này Vô Danh vốn không thèm để trong mắt. Hắn vung tay phải lên, một cỗ khí kình âm nhu phát ra, đánh bay toàn bộ đám lợi tiễn đang phóng tới, bắn ngược lên trên tường, đem toàn bộ cơ quan trên tường phá hủy .
Ven đường còn có cơ quan khác, nhưng lấy võ công của Vô Danh lúc này, chỉ là tốn chút công sức mà thôi. Chỉ lát sau hắn đã mang Tư Kỳ rời khỏi động.
Trong ánh mắt Tư Kỳ tràn ngập sự sùng kính, nhìn nam tử đang ôm mình, nhớ đến vừa rồi vũ tiễn bị Vô Danh dễ dàng hóa giải, lại nghĩ đến sau này nàng cùng Vô Dang nắm tay nhau du lãm giang hồ, khiến trong lòng nàng kinh hĩ không bút mực nảo tả xiết.
Nhưng cơ quan trong thạch thất dù sao vẫn rất lợi hại, bọn họ cứ thế mà xông ra, tiêu tốn một khoảng thởi gian, cũng đã kinh động đến Tuyệt Duyên và “Động Đình lão nhân” đang luận võ ở Kim Đỉnh, đồng thời cũng kinh động đến các đệ tử của Nga My.
Bọn họ vừa mới ra khỏi thạch thất đã thấy Tuyệt Duyên và “Động Đình lão nhân” mặt đầy kinh hãi đưng ở sơn động bên ngoài. Xung quanh họ có rất nhiều đệ tử của Nga My đang đứng, trong số này đương nhiên cũng có Bách Vấn.
Vô Danh thấy nét kinh ngạc trên mặt mọi người, liền cười lớn một tiếng, nói: “Bổn thiếu gia nay muốn rời khỏi đây, chẳng lẽ tất cả các ngươi tới là để tiễn ta sao?”
Trong số tất cả những người ở đây, kinh ngạc nhất là Tuyệt Duyên và Bách Vấn. Bởi vì hai người rất rõ cơ quan trong sơn động rất lợi hại, ngay cả chính mình cũng không nắm chắc có thể tư trong cơ quan này mà thoát ra được, thế nhưng Vô Danh lại có thể ôm một người mà bình yên đi ra, khiến cho trong lòng hai người kinh hãi thật sự không gì sánh nổi.
Nhưng dù sao chuyện này cũng can hệ đến danh dự của Nga My, nếu cứ thế mà để cho Vô dAnh dễ dàng ra đi, thì Nga My bọn họ từ nay về sau lấy mặt mũi nào mà lưu lại trên giang hồ chứ?
Vì vậy Tuyệt Duyên liền bước đến thi lễ rồi nói: “A di đà phật! chúc mừng thí chủ võ công khoi phục, nói vậy có lẽ thí chủ ở trong sơn động đã phát hiện được điều gì?”
“Ha ha! Tuyệt Duyên lão hoàn thượng, ta không ngại cho lão biết. Cổ Bối Diệp Kinh của các người chính là thứ bị lão ngồi lên cả ngày đó!”
“|Cái gì! Cổ Bối Diệp Kinh thật sự nằm ở bên trong bồ doằn sao?” Tuyệt Duyên sợ ngây người, bọn họ tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng như thấy được ánh ặmt trời, nhưng hiện giờ lại không biết là họa hay là phúc.
“Cổ Bối Diệp Kinh hoàn toàn nguyên vẹn nằm bên trong bồ đoàn, chỉ buồn cười các người tìm nhiều năm như vậy cũng không phát giác ra! Ha ha!”| Vô Danh tiếp tục cười to.
Tuyệt Duyên cả kinh, đây quả thật là kết cục mà lão chẳng thể ngờ tới. Lão vội đưa mắt ra hiệu cho Bách Vấn. Bách Vấn lĩnh hôi5, lập tức bao về phí sơn động, chỉ chốc lát sau, trong tay đã cầm bồ đoàn đi ra.
Tuyệt Duyên thấy bồ đoàn vẫn nguyên vẹn, cũng thấy yên tâm hơn, kỳ quái hỏi: “Thiếu hiệp làm thế nào lấy được văn tự bên trong?”
“Ha ha! Cũng là do chất liệu làm nên bồ đoàn, cho đến giờ ta cũng không biết nó làm từ cái gì, nhưng chỉ cần dùng tay miết lại là chỗ rách liền nối lại như cũ. Ta cũng vận dụng cách này, làm cho nó khôi phục lại nguyên dạng ban đầu, khiến cho các người cũng không phát hiện ra!”
Tuyệt Duyên vội vàng tiếp nhận bồ đoàn trong tay Bách Vấn, từ từ kéo nhẹ chỗ bị rách, cuối củng thấy được “Cổ Bối Diệp Kinh” rõ ràng nằm ở bên trong bồ đoàn, làm cho lão lúc này vừa vui mừng vừa tức tối.
Vô Danh cũng không ngăn cản hành động của Bách Vấn và Tuyệt Duyên, lúc này hắn mới nói: “Ta cũng không ngại cho lão biết! Cổ Bối Diệp Kinh này phải đảo ngược lại mà luyện, bằng không ắt tẩu hỏa nhập ma!”
Tuyệ Duyên kinh ngạc hỏi: “Thiếu hiệp làm sao biết được?”
“Là nhờ chữ viết ở trên tường!”
“Cái gì? Trên tường lại có chữ viết sao?”
“Đúng, ta cũng không biết Thiên Cơ lão nhân là làm như thế nào, bất quá trên tường đich xác có mười chữ, phân biệt là: Cổ Bối Diệp Kinh bồ đoàn nội tầng đảo luyện. Muốn thấy được chữ viết này cũng phải tốn một ít công phu, ta phải mất cả buổi tối mới có thể nhìn ra.”
Tuyệt Duyên lúc này vừa bội phục vừa cảm kích Vô Danh, bởi vì bí mật này đáng lý Vô Danh có thể không nói, nhưng hắn vẫn tiết lộ cho mình. Nhưng đột nhiên lão lại hoài nghi tại sao Vô Danh tiết lộ chuyện này cho mình? Chẳng lẽ bên trong có trá?
Vô Danh nhìn thần sắc của Tuyệt Duyên, biết lão có điểm hoài nghi. Bất quá hắn cũng không để vào mắt, dù sao hắn đối với cái gọi là danh môn chính phái đã sớm mất tin tưởng. Với hắn mà nói, hằn hoàn toàn không cần quan tân người khác nhìn mình như thế nào, chỉ cần mình vui vẻ là được, điều này cũng do thói quen hình thành từ nhỏ của hắn.
“Động Đình lão nhân” lúc này trong lòng tràn ngập kinh hỉ, võ công của ngoại tôn mình, cùng với trí lực của hắn có thể hoàn toàn nhìn ra từ thần sắc khiếp sợ trên mặt Tuyệt Duyên và Bách Vấn. Lão cao hứng thấy ngoại tôn không những quang minh lỗi lạc, mà còn làm được chuyện kinh thế hãi tục. Trên mặt lão không khỏi lộ ra thần sắc hoan hỉ vô cùng.
Tuyệt Duyên và Bách Vấn thì hiện tại trong lòng tràn ngập nghi vấn, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Vô Danh cười nói: “Lần này Cổ Bối Diệp Kinh của các người xem như cũng giúp ta không ít, nên ta cũng không so đo với các người, ngày khác sẽ đến thanh toán nợ cũ! Các vị không cần tiễn! Vô Danh đi trước môt bước! Ha ha!” Hắn nói xong, liền sải bước về hướng chân núi.
Tuyệt Duyên và Bách Vấn thấy Vô Danh đinh ra đi, biết lúc này không ngăn cản thì sau này sẽ không có cơ hội. Tuy rằng có thể nói Vô Danh là ân nhân của Nga My, hơn nữa cũng đả thấy qua võ công của hắn, bọn họ không dám nắm chắc phần thắng, nhưng tương lai và danh dừ của “Cửu đại môn phái” vẫn trọng yếu hơn, Vì thế hai người cơ hồ đồng thời tiến lên ngăn Vô Danh lại. Tuyệt Duyên lớn giọng nói: “Thí chủ, nếu cứ thế mà đi thì Nga My ta làm thế nào mà đối mặt với võ lâm thiên hạ đây?”