• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người cứ ngồi đó ăn uống. Ánh trăng lúc này đã lên cao, chiếu rõ vạn vật trong sơn cốc u tĩnh.

Vu Liên khuyên bảo nhiều lần, mong Vô Danh trở về nghỉ ngơi, ngày mai lại đến. Nhưng Vô Danh vẫn lắc đầu, ngược lại bảo Vu Liên về trước.

Vu Liên ngẩng đầu nhìn thì thấy mặt trăng đã treo lên tới giữa bầu trời, thầm nghĩ sơn cốc này rất ít khi có người tới, Vô Danh ở lại đây chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, còn mình thì phải trờ về nhà, dù sao ở nhà cũng còn có vợ con.

Y bất đắc dĩ nói: “Thiếu hiệp , ta về trước, ngài phải bảo trong a!”

Vô Danh bình thản đáp: “Vu huynh cứ đi đi! Ta không sao!”

******

Trong suốt ba ngày, Vô Danh không ngừng uống hết rượu mà Vu Liên đưa tới. Thái dương hắn đã buông xuống hai lọn tóc bạc bay phất phơ trước trán, nét tiều tụy trên mặt thì càng không cần phải nói.

Vu Liên ngày ngày nhìn thấy biến hóa của Vô Danh, trong lòng thập phần thương tiếc, ngoài ra cũng vô cùng sốt ruột. Y biết nếu cứ thế này thì Vô Danh một đời xem như đã hết. Nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể ôm mối lo âu.

Cho đến ngày thứ tư Vu Liên sáng sớm đã tới sơn cốc.

Trên đường đi, y phát hiện hôm nay sơn cốc đặc biệt mỹ lệ, nhưng cũng không có tâm trạng để thưởng thức.

Lúc đi đến trước mộ phần thì không thấy bóng dáng Vô Danh ở đâu. Vu Liên thập phần căng thẳng, vội tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không thấy. Không lẽ đã phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn sao?

Y đi dọc theo dòng suối, rốt cục thấy Vô Danh ở thượng lưu của con suối. Hắn đang thoài mái tắm rửa dưới làn nước lạnh. Vu Liên thấy vậy liền nở nụ cười.

Vô Danh cũng phát hiện Vu Liên đã đến, quay đầu cười nói: “Vu huynh, huynh đã đến! Đợi tí nữa là ta xong ngay!”

Sau khi tắm xong, Vô Danh mặc quần áo vào, đến bên cạnh Vu Liên nói: “Đi! Chúng ta đến chỗ Tư Kỳ! Hôm nay ta sẽ lên đường!”

Vu Liên nghe Vô Danh nói vậy, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng buông xuống, nói: “Mấy hôm nay ta còn lo lắng thiếu hiệp từ nay về sau khôgn gượng dậy nổi nữa chứ! Hiện tại không còn gì phải lo rồi!”

Vô Danh vừa đi vừa nói: “Vu huynh, để cho huynh phải lo âu là Vô Danh ta không đúng! Mấy ngày nay, ta suy nghĩ rất nhiều, quả thật cảm thấy chuyện của Tư Kỳ rất kỳ quái. Ta nhất định phải điều tra rõ chân tướng, bằng không sau này xuống địa phủ cũng không dám nhìn mặt nàng!”

“A! Thiếu hiệp có thể nghĩ thông suốt như vậy thật là tốt!” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Vu Liên lại không cho là đúng, bởi rõ ràng Tư Kỳ là tự sát thân vong mà.

Vô Danh nhìn nhìn Vu Liên, biết Vu Liên không tin suy đoán của mình, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn giải thích gì.

Hai người đi tới trước mộ phần Tư Kỳ, Vô Danh quỳ xuống nói: “Tư Kỳ, ta tạm thời ly khai nơi này, nhưng về sau nhất định trở về với nàng!”

Nhưng trong tâm hắn nhủ thầm: “Ta biết nàng chết rất oan uổng, nhất định sẽ báo thù cho nàng!”

Cứ như vậy cầu nguyện một hồi, sau đó Vô Danh và Vu Liên liền cùng rời khỏi sơn cốc.

Khi vừa tới cốc khẩu, Vô Danh nhìn nhìn sơn cốc u tĩnh này, thầm nghĩ không thể để chuyên ngoài ý muốn phát sinh với mộ phần của Tư Kỳ, nên liền tìm mấy đống đá to, sau đó vung tay một cái, cự thạch liền bay tới, chặn mất lối vào sơn cốc.

Sau khi xong hết mọi chuyện, Vô Danh liền nói với Vu Liên: “Vu huynh, ta đi điều tra cái chết của Tư Kỳ, bây giờ phải ly khai, ngày khác nếu hữu duyên, chúng ta sẽ lại đấu ẩm một phen!”

Vu Liên thấy Vô Danh đã khôi phục hùng phong ngày xưa, trong lòng quả thực rất vui vẻ, vốn định bảo Vô Danh về nhà mình, nhưng lại nghĩ như vậy không chừng sẽ làm hắn đau lòng hơn, nên mới cười nói với Vô Danh: “Như vậy cũng tốt! Khi nào thiếu hiệp rảnh, Vu mỗ đều toàn tâm hoanh nghênh thiếu hiệp quang lâm!”

Vu Liên chắp tay nói với Vu Liên: “Vu huynh, Vô Danh cáo từ tại đây! Vu huynh nếu có sự tình gì, chỉ cần cho người thông tri Vô Danh một tiếng, Vô Danh lập tức tới ngay! Cáo từ!” Nói xong xoay người quay đi.

Vu Liên nhìn Vô Danh ly khai, sau đó cũng về nhà.

******

Sau khi ra đi, Vô Danh chợt nghĩ, việc Tư Kỳ nhảy sông nhất định có rất nhiều người nhìn thấy, hay là tìm người hỏi thăm chút tin tức của nàng? Ngoài ra quần áo của nàng cũng là một manh mối.

Hắn liền tìm những người ở xung quanh để thăm dò. Nhiều người nhận ra hắn chính là người hôm trước té xỉu sau khi thấy thi thể của Tư Kỳ, biết hắn chính là thân nhân của nàng, cho nên đều thiện ý nói hết những gì bọn họ biết.

Nhưng hành tung của Lý Mộng Cuồng bí ẩn vô cùng, bình dân bá tánh thì làm sao mà biết được?

Do đó hắn đã tìm khắp thôn trang nhưng vẫn không tra ra manh mối gì. Thứ nhất nơi này còn cách xa trang viên của Lý Mộng Cuồng, mà cho dù có ở gần thì thần bí trang viên kia cũng không ai có thể tiếp cận được, thứ hai lúc Tư Kỳ đi ra từ đó thì trời còn quá sớm, rất ít người nhìn thấy.

Vô Danh rất ảo não, cho nên chỉ có thể điều tra về xuất xứ của bộ váy dài kia. Hắn cơ hồ tìm hiểu toàn bộ trên dưới của tiểu trấn này, nhưng từ miêu tả của hắn, không có chủ tiệm y phục nào nhận đó là y phục mà họ bán.

Cuối cùng chỉ còn một cửa tiệm. Trong lòng Vô Danh đã nguội lạnh, hắn biết không còn hy vọng, chỉ có thể mong Tư Kỳ ở trên cao linh thiêng phù hộ cho hắn tìm được hung thủ.

Vô Danh chậm rãi cất bước tới cửa tiệm y phục kia. Ông chủ thấy hắn vừa tiến vào, lập tức nhận ra là ai.

Vô Danh còn chưa mở miệng thì ông chủ đã nói: “Vị thíếu hiệp này, ta đã nghe người xung quanh nói ngài đang tìm nguồn gốc của bộ váy dài kia. Nhưng ta cũng không thể giúp gì được, bởi cho dù chất liệu vải đó là của ta, nhưng lại không phải do ta may! Vải của chúng ta bán khắp các tỉnh thành, cho nên thật sự không biết là do ai may!”

Vô Danh nghe xong, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, hồn bất phụ thể, lập tức ngã xuống tại chỗ.

Ông chủ cả kinh, đang muốn tiến tới nâng hắn dậy, đột nhiên có một nữ nhân bước vào cửa tiệm. Nàng tranh điểm rất xinh đẹp, nhưng trùng hợp nhất chính là trên người nàng mặc một bộ váy dài màu hồng phấn.

Nàng vừa bước vào, lập tức nói vói ông chủ: “Lão bản, nghe nói cửa tiệm của ông là tốt nhất ở tiểu trấn này! Cho nên ta muốn đến mua một ít quần áo mới!”

Ông chủ vội nói: “Xin mời vô nương! Bên này là hàng mới nhất của chúng ta, chất liệu cũng là tốt nhất!”

Ông chủ chú ý tới y phục trên người nàng, liền nhìn ra tuy rằng màu sắc không giống lắm. nhưng tuyệt đối là cùng một chất liệu vải với y phục của Tư Kỳ trước khi chết.

Vì thế lão liền hỏi: “Y phục của cô nương quả thật mỹ lệ, không biết là mua ở đâu vậy a?”

Vị cô nương nghe thấy ông chủ khen y phục của mình, đắc ý nói: “Điều này ta cũng không biết, là do tỷ tỷ tặng cho ta!”

Ông chủ lại tán dương nàng mặc y phục này diễm lệ đến mức nào. Vị cô nương nghe lão vỗ mông ngựa, trong lòng rất vui vẻ, cho nên mua rất nhiều quần áo ở cửa tiệm. Sau đó nàng mới cao hứng rời đi.

Ông chủ chờ cho cô nương vừa đi xong, lập tức đến bên cạnh Vô Danh, nâng hắn dậy, nói: “Thiếu hiệp, vừa rồi ngài hẳn là nhìn thấy, y phục của vị cô nương kia rất giống với thứ mà ngài tìm!”

“Cái gì?” Vô Danh kinh ngạc hỏi, khi nãy hắn đang đau đớn trong lòng, cho nên không chú ý tới người mới vào cửa tiệm.

Chú thích:

(*)Tiểu trấn tầm hung: truy tìm hung thù nơi trấn nhỏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang