Đang lúc Vô Danh và Tư Kỳ say đắm âu yếm nhau thì Vu lái thuyền đã về tới bên ngoài khoang thuyền. Vô Danh liền buông Tư Kỳ ra.
Vu lái thuyền bước vào bên trong, khách sáo nói: "Để cho nhị vị phải đợi lâu!"
Vô Danh cười đáp: "Lái thuyền quá khách khí rồi!"
Vu lái thuyền ngồi xuống, hớp một ngụm nước. Lúc nãy khi y ra ngoài, suy nghĩ chu đáo một phen, cuối cùng đã hoàn toàn tin tưởng Vô Danh không phải là ác nhân, cho nên thanh âm khi nói chuyện của y cũng hòa ái hơn rất nhiều.
Y uống xong, liền tự giới thiệu: "Nhị vị có lẽ chưa biết, ta gọi là Vu Liên, là người của Tào Bang. Hiện tại người trong võ lâm đối với Vạn Tà Giáo đều như có tật giật mình. Cho nên khi thấy hai vị muốn đi Cửu Long đảo, ra thấy rất là hiếu kỳ. May mắn hai vị không phải là người của Vạn Tà Giáo, nếu không Vu mỗ đã có lỗi với phần đông bang chúng của Tào Bang rồi!" Nói đến đây, y liền cười khổ một cái.
Vô Danh và Tư Kỳ cũng nhìn nhau cười.
Vu Liên lại nói tiếp: "Nhị vị chắc cũng chưa biết, Vạn Tà Giáo hiện giờ có thể nói là đệ nhất đại giáo trong chốn võ lâm, kẻ nào không phục, ắt gặp họa diệt môn! Vu mỗ hiềm vì còn có Tào Bang đệ tử, cho nên cũng phải kiêng dè, không mong muốn mang đến đại nạn cho bang! À đúng rồi, cũng quên chưa hỏi tới, thiếu hiệp muốn tới Cửu Long đảo để làm gì vậy?"
Vô Danh cảm thấy ngạc nhiên, Vu lái thuyền ngay cả tục danh của mình cũng biết, nhưng lại không biết mối quan hệ của mình và Cửu Long đảo a?
Kỳ thực chuyện này cũng khó trách, "Cửu đại môn phái" vì mặt mũi của mình, tất nhiên sẽ không công bố tin tức trọng đại như thế.
Vô Danh khinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ Vu huynh không biết ta là thiếu bảo chủ của Cửu Long Bảo sao?"
Vu lái thuyền sợ ngây người, bởi Vô Danh theo lời đồn chính là đệ tử của "Vạn Tà Thực Quân", làm sao lại là con trai của "Cửu Tinh Long Vương" được chứ?
Chuyện này khiến cho y không thể tin được, sửng sốt một hồi, mới nói: "Chẳng trách thiếu hiệp muốn đi Cửu Long đảo đến như vậy!"
Vô Danh đáp: "À! Ta đã lâu không về nhà, cho nên hiện tại muốn về một chuyến xem thế nào!"
"Ôi! Chúng ta còn tưởng thiếu hiệp đã lâm nạn ở Bạch Vân Bảo chứ!”
“Không phải! Vài năm nay ta cùng thể tữ vẫn luôn né tránh người của cửu đại môn phái! Mấy hôm trước mới trốn thoát được từ Nga My sơn, cho nên cũng không biết được chuyện phát sinh trong chốn võ lâm!”
“Nghe nói Cửu Long Bảo bây giờ đã bị Vạn Tà Giáo chiếm lĩnh, mà người trong Cửu Long Bảo đều bị giết chết hết, những ai cồn sống thì cũng đầu nhập Vạn Tà Giáo. Chuyện này xảy ra cũng đã mấy năm, mong rằng thiếu hiệp hãy cố nén bi thương!”
“Thì ra là nhu vậy, đã thế ta vô luận thế nào cũng phải trở về xem một chuyến mới được!” Vô Danh ảm đạm nói.
Tư Kỳ thấy hắn thương tâm như vậy, liền nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.
Vu lái thuyền lại hỏi tiếp: “Nghe đồn thiếu hiệp đã bị phế võ công, thế nhưng sao hôm nay lại có thể dọa lui được tên cáo gì Dương Tông Nghị vậy?”
Vô Danh cười cười nói: “Chuyện này nói ra rất dài! Phải kể từ lúc ta còn đang ở núi Nga My a!”
Thế là Vô Danh liền đem chuyện mình ở Nga My đại khái kể lại. Khi nhắc tới “Nga My Tuyệt Duyên”, “Võ Đang Thái Hư” và “Động Đình lão nhân”, Vu lái thuyền đều cảm thấy kinh ngạc không thôi, bởi vì những người này thân phận cực kỳ tôn quý, không nghĩ đến nay đều nhất loạt hiện thân.
Mà khi nghe Vô Danh kể đến việc mình đánh bại “Nga My Tuyệt Duyên”, Vu lái thuyền liền kinh hãi vô cùng, bộ dáng tỏ vẻ khó tin nhìn Vô Danh. Dù sao niên kỉ của Vô Danh cũng làm cho người ta khó thể nói nên lời được!
Vô Danh kể xong chuyện ở Nga My đã lâu, Vu lái thuyền mới từ trong ngơ ngác tỉnh lại. Chung quy rất ít người chỉ trong vài ngày mà lại có thể gặp nhiều chuyện thần kỳ như thế.
Rượu và thức ăn cũng đã được đưa vào trong khoang, ba người tiếp tục vừa ăn vừa tán gẫu.
Vu Liên hết sức bội phục Vô Danh. Hiện giờ y tuy biết “Cửu Long đảo” là đầm rồng hang hổ, nhưng nghe Vô Danh có thể đánh bại “Nga My Tuyệt Duyên”, y hoàn toàn không cần lo lắng cho Vô Danh nữa, đồng thời trong lòng cũng hy vọng Vô Danh có thể vì dân trừ hại.
Ba người trò chuyện tâm đầu ý hợp, bất tri bất giác đã tới đêm khuya. Vu Liên lúc này mới nghĩ đến việc ngày mai Vô Danh còn phải đi “Cửu Long đảo”, lại nhìn thấy Tư Kỳ nhịn không được ngáp mấy cái liên tục. Y ngượng ngừng nói: “Hiện giờ đêm đã khuya, ngày mai nhị vị còn phải tới Cửu Long đảo, cho nên ta cũng không quấy rầy nữa, nhị vị nghỉ sớm nhé!” Nói xong, y liền nhẹ nhàng bước ra khỏi khoang thuyền.
Vô Danh tiễn Vu Liên ra ngoài xong mới quay vào bên trong. Thấy Tư Kỳ đã mệt mỏi đến như vậy, hắn vội vã xin lỗi, sau đó bế nàng lên giường, hôn nàng một cái rồi nói: “Đêm đã khuya! Nàng đã vất vả nhiều rồi! Cũng nên ngủ sớm đi thôi!”
Dù sao cũng có quá nhiều chuyện đột ngột xảy ra, khiến cho Vô Danh không tài nào đi vào giấc ngủ.Nghĩ đến những chuyện mình đã trải qua, hắn thật sự không thể tin được. Ngày mai là trở về rồi, hắn lại cảm thấy sợ hãi, sợ những lời đồn đãi là sự thật. Trong lòng hắn lúc này thực chất vẫn còn một tia hy vọng, nếu như về nhà rồi, e rằng tia hy vọng mong mang này cũng sẽ lụi tàn đi mất.
Trằn trọc suy tư mãi, hắn rốt cục vẫn không thể nhập mộng được, nghiêng người nhìn thì thấy Tư Kỳ đã say giấc nồng. Trong lòng hắn liền có vài phần vui vẻ, lo lắng cũng giảm đi không ít.
Vô Danh tiếp tục thao thức. Hắn nghĩ Vu Liên đúng là một con người nhân hậu. Tuy rằng hiện giờ còn chưa có gì hung hiểm, nhưng một khi mình thật sự ra tay hạ sát đệ tử của Vạn Tà Giáo trên Cửu Long đảo, chắc chắn người này sẽ bị liên lụy. Vì vậy hắn rất muốn khuyên Vu Liên rời khỏi Tào Bang, tìm một chỗ ẩn náu để tránh bị người của Vạn Tà Giáo làm hại.
******
Cuối cùng trời cũng sáng, Vô Danh thấy Tư Kỳ còn đang say ngủ, cũng không nỡ đánh thức nàng, liền vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài tìm Vu Liên.
Vừa mới ra trước cửa khoang thuyền thì đã thấy Vu Liên đang tươi cười đi về phía mình. Vô Danh cũng mỉm cười.
Vu Liên nói: “Thiếu hiệp dậy thật là sớm a!”
“Vu lái thuyền cũng dậy sớm lắm!” Vô Danh hoàn lễ đáp.
“Vu mỗ là dân lao động. nếu không dậy sớm một chút, thì lấy ai làm lụng nuôi vợ con đây!” Vu Liên vui ve cười đáp.
Vô Danh liền thỉnh Vu Liên vào trong thuyền, mời y ngồi, sau đó mình cũng tìm chỗ ngồi xuống.
Lúc Vu Liên bước vào, thấy Tư Kỳ còn đang ngủ, liền có chút ngượng ngùng, vội nói: “Thiếu hiệp, tôn phu nhân còn đang say giấc! Chi bằng chúng ta ra ngoài trò chuyện đi!”
Vô Danh thấy mình còn chưa suy nghĩ nhiều như vậy, bèn nói: “Vu huynh, ta thật sự lo cho tính mạng của huynh a!”
Vu Liên vừa nghe, cả kinh: “Xin chỉ giáo!”
“Vu huynh lo lắng cho an nguy của ta, nhưng lại xem nhẹ việc một khi ta thật sự giết chết đệ tử của Vạn Tà Giáo trên Cửu Long đảo, bọn chúng nhất định sẽ gây rắc rối cho huynh!” Vô Danh sốt ruột nói.
Vu Liên kinh hãi đáp: “Chuyện này quả thực ta chưa nghĩ tới, bất quá ta vốn là kẻ kiếm sống nơi đầu sóng ngọn gió, tánh mạng tùy thời đều có thể khó bảo toàn, chết không luyến tiếc, thiếu hiệp không cần phải bận tâm!”
Vô Danh vốn định khuyên Vu Liên trốn đi, nhưng lúc này nghe y nói vậy, cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
Vu Liên lại nói tiếp: “Ta biết thiếu hiệp có ý tốt! Có điều phần đông huynh đệ trong Tào Bang bọn ta đều đề cao một chữ “Nghĩa”, nếu ta đi rồi, sau này làm sao còn mặt mũi mà sống nữa! Thiếu hiệp cứ việc xuống tay, vì dân trừ hại, ta nếu như có điều gì sơ suất, cũng không uổng công quen với thiếu hiệp!”
Vô Danh bị lời này của Vu Liên làm cho chấn động. Hắn thật sự rất bội phục người này, tuy rằng thoạt nhìn cũng không phải là đại nhân vật gì, nhưng lòng dạ cao đẹp của y cũng đủ làm cho người trong “Cửu đại môn phái” phải xấu hổ.
Nghĩ đến mình tuy rằng có thể vì dân trừ hại, nhưng lại phải mất đi một bằng hữu tốt, Vô Danh trong lòng thập phần khổ sở.