Tùng Hạc chân nhân đã tỉnh ngộ. Tình hình như hiện nay, những tu sĩ Hợp Thể kỳ như bọn họ không thể nào đối phó được Lệnh Hồ nữa. Cho dù hai nguyên thần quỷ dị trên đầu Lệnh Hồ có phải là nguyên thần tu sĩ đỉnh giai, hay là tà ma quỷ dị gì đó...thì điều cần làm trước mắt là phải "đẩy" thân phận Lệnh Hồ lên cấp bậc tu sĩ đỉnh giai trước đã. Bởi vì chỉ có như vậy, các lão tổ tông các môn phái mới có lý do ra mặt.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tùng Hạc chân nhân đành đè nén sự phẫn nộ cùng oán độc trong lòng lại, lạnh miệng nói:
- Tiền bối đừng vội xảo ngôn qua loa tắc trách, sự thật đang ở trước mặt, người có chối bỏ thế nào cũng không được đâu! Hừ, thân là tu sĩ đỉnh giai nhưng lại hèn hạ đi làm chuyện xấu xa này. Tuy Ngọc Thanh quán ta xếp hàng dưới nhất trong mười đại môn phái tu tiên, nhưng vẫn nguyện đi đầu để giám sát ước định của người tu tiên, duy trì quyền lợi của những người khác. Đừng tưởng rằng tiền bối là tu sĩ đỉnh giai thì có thể một tay che trời. Chờ đến khi các lão tổ tông tới đây, đến lúc đó xem tiền bối còn có thể chối bỏ đến khi nào?
Thiên Xung phách lạnh lùng nhìn Tùng Hạc chân nhân, nói:
- Vốn ta không muốn giết người, nhưng ngươi thật sự rất chán! Rất đáng chết!
Trường kiếm màu xám trong tay một lần nữa được vung ra, ngay lập tức hóa thành một đạo kiếm khí chí cực xuyên qua mảnh linh quang màu xám, sau đó lại hóa thành một cự kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ầm ầm chém về Tùng Hạc chân nhân!
Tùng Hạc chân nhân sợ đến vỡ mật. Hắn nhiều lần đứng ra chịu gió là vì muốn kiếm một chút lợi ích cho mình. Hắn thấy vào thời điểm chúng tu công kích Lệnh Hồ, nhưng Lệnh Hồ khi đáp trả cũng không tung đòn sát thủ gì, hắn nghĩ nhất định là có điều cố kỵ, không ngờ mới nói nặng một phen dồn chặt đối phương lại thì cái nguyên thần chết tiệt trên đỉnh đầu Lệnh Hồ đã hạ đòn sát thủ.
Tùng Hạc chân nhân hối hận. Hắn muốn tế pháp bảo lên để ngăn chặn, nhưng nguyên thần lúc này đã vô cùng mệt mỏi, ngay cả thần niệm cũng không thể điều động thì làm sao có thể khu động pháp bảo được?
Cho dù các tu sĩ khác ở bên cạnh có muốn cứu Tùng Hạc chân nhân thì cũng là có tâm mà vô lực. Tuy cũng có vài tu sĩ có thể khu động pháp bảo, nhưng không ai muốn thay mặt Tùng Hạc chân nhân ngăn cản một kiếm chí cực này của Thiên Xung phách! Phải biết rằng linh lực của họ đã suy yếu đến nỗi chỉ còn một thành, nguyên thần còn rất mệt mỏi nữa. Chúng tu khi nãy ở trạng thái toàn thịnh hợp lực tung pháp bảo lên ngăn chặn một kiếm của Lệnh Hồ còn rất khó khăn. Mà nguyên thần lúc này đã bị hao tổn, nguyên thần trong pháp bảo thiếu chút nữa còn bị diệt sát đi. Giờ phút này, nếu như tế pháp bảo ra ngăn cản một kiếm chí cực của Lệnh Hồ, đừng nói tới việc là có thể ngăn cản được hay không. Cho dù có may mắn ngăn cản được, chỉ sợ bản thân còn nhận lấy thương tổn lớn hơn, lúc đó việc lui giai sẽ xảy ra ngay!
Đối mặt với hậu quả nghiêm trọng như thế, chỉ có kẻ ngu mới ra mặt thay cho Tùng Hạc chân nhân!
Trong lúc các tu sĩ khác hoặc hữu tâm vô lực, hoặc tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt thì đạo kiếm khí chí cực của Thiên Xung phách trong nháy mắt đã chém tới Tùng Hạc chân nhân. Kiếm khí trực tiếp xuyên thấu qua rồi bắn thắng xuống đất, lưu lại trên mặt đất một vết nứt sâu thẳm, tạo ra tiếng rít rợn cả người. Còn bản thân Tùng Hạc chân nhân đã bị biến thành tro bụi sau đạo kiếm khí đó!
Thật ra, nếu Tùng Hạc chân nhân không bị pháp bảo Thanh Thận Hồ làm suy yếu đi linh lực cùng nguyên thần, thì cho dù thân thể có bị hủy, nguyên thần của hắn cũng có thể trốn đi. Nhưng nguyên thần lúc này đã yếu đi rất nhiều, ngay cả việc khu dụng pháp bảo còn không thể được thì nguyên thần làm sao trốn được đạo kiếm khí của Thiên Xung phách được.
Mà việc Lệnh Hồ giết Tùng Hạc chân nhân cũng là điều bất đắc dĩ.
Phải biết rằng Thiên Xung cùng Linh Tuệ không thể ở bên ngoài quá lâu được. Thật ra ngay lúc Linh Tuệ thu pháp bảo Thanh Thận Hồ lại xong, thì thời gian hai phách ở bên ngoài đã gần đến cực hạn rồi.
Bởi vì Lệnh Hồ cũng biết hai phách không thể ở bên ngoài quá lâu nên ngay khi hai phách xuất hiện, hắn đã trực tiếp vận dụng thần thông cùng uy năng pháp bảo mạnh nhất của hai phách, qua đó tước đoạt đi lực lượng chiến đấu của chúng tu. Một khi làm được điều đó, cho dù hai phách có trở lại trong tinh thần thức hải thì Lệnh Hồ vẫn có thể dựa vào lực lượng Hợp Thể kỳ đại viên mãn để uy hiếp chúng tu đã bị suy yếu.
Chẳng qua, hắn vẫn có cảm giác nếu không ra tay nặng thì vẫn thiếu đi sự cảnh cáo cùng kinh sợ chúng tu chân chính. Vừa vặn Tùng Hạc chân nhân lúc này lại có "đảm phách" đứng ra làm chim đầu đàn nên Lệnh Hồ đã tận dụng ngay. Lần ra tay lúc trước vì có sự hợp lực của chúng tu nên Tùng Hạc chân nhân mới thoát được cái chết. Còn lần này, Lệnh Hồ đã trực tiếp lấy hắn để khai đao, qua đó giết một người để đe dọa chúng tu!
Quả nhiên sau khi Tùng Hạc chân nhân bị một kiếm biến thành tro bụi, chẳng những hài cốt không còn mà nguyên thần cũng bị diệt sát, hồn phi phách tán xong thì chúng tu liền câm như hến. Chử Đạo Chân và Độ Biên vốn là một trong những người cường thế mạnh miệng nhất lúc đầu, nhưng lúc này cũng không dám hó hé nửa câu.
Ánh mắt lạnh của Thiên Xung phách nhìn qua chúng tu. Thấy chúng tu vội vàng tránh né, không dám cùng mình mắt đối mắt thì không khỏi cười lạnh khinh miệt mấy tiếng.
- Ta đã sớm nói rồi. Nếu chư vị có ý định đoạt vật chí linh trong tay ta, tốt nhất đừng nghĩ đến sinh tử nữa. Việc táng mạng trong tay ta, đạo hạnh ngàn năm bị hủy đi trong chốc lát hoàn toàn có thể xảy ra. Các ngươi tự coi mình xui xẻo đi! Hừ, cho dù bây giờ ta có giết hết các ngươi, các ngươi cũng đáng đời!
Mấy câu nói đầy sát ý của Thiên Xung phách làm cho sắc mặt chúng tu càng khó coi hơn, nhưng không ai dám phản bác nửa câu cả. Lỡ như chọc giận sát thần này, sợ rằng mình sẽ biến thành tro bụi giống Tùng Hạc chân nhân đó.
Thủ đoạn giết gà dọa khỉ của Lệnh Hồ đạt hiệu quả kinh người.
- Hừ! Khẩu khí tiểu bối Hoa Nghiêm tông thật lớn! Hàm dưỡng chư vị đạo hữu Hoa Nghiêm tông càng tốt hơn nữa!
Bỗng nhiên có một âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền tới, ù ù chấn động bên tai.
Thiên Xung phách cùng Linh Tuệ phách lập tức đưa mắt nhìn về một phương hướng. Nhưng ngay lúc này đã đến thời hạn hai phách tồn tại ở bên ngoài, đến lúc phải trở về thức hải rồi! Mảnh linh quang màu xanh trên đỉnh đầu Lệnh Hồ cũng bắt đầu co rút lại, bọc Thiên Trùng và Linh Tuệ cùng trở về Nê Hoàn Cung, rồi vào trong tinh thần thức hải!
Âm thanh đó vừa vang lên, thì đã có liên tiếp năm đạo thần niệm mạnh mẽ phá không mà đến, quét ngang cả Tri Kiếm phong mà không có chút khách sáo nào.
Ngay lập tức có mấy bóng người xuất hiện trên hư không cách đỉnh Tri Kiếm phong khoảng năm trăm thước. Sau đó mấy vị lão tổ tông của Hoa Nghiêm tông cũng xuất hiện, điều lạ là Hoa Nghiêm tông có năm vị lão tổ tông, nhưng lúc này chỉ có bốn người.
- Chư vị đạo hữu, đã lâu không gặp!
Một vị lão giả Hoa Nghiêm tông có vóc người khô gầy, lông mày hình chữ bát, tướng mạo sầu khổ chắp tay nói.
- Lại đạo hữu, danh tiếng của quý tông gần đây thật là vang dội cả Tu Tiên giới đó. Trước có thiên chi kiêu tử Lý Thiên Mạc ngang trời xuất thế, làm cho mọi người phải chú ý. Sau lại có đệ tử phế vật chín lần kết Anh thất bại, nhưng nhiều lần làm ra hành động kinh người: vật chí linh, Yêu đan trung cấp, cự kiếm cấm linh, phản đoạt tu sĩ cao giai. Chỉ là một tin thôi đã làm chấn động cả Hoa Nam châu rồi. Mà bây giờ, lại lấy sức một người đánh bại nhiều tu sĩ cao giai, thậm chí còn không chút lưu tình chém chết ái đồ của Dư Hữu Quan đạo hữu ngay tại chỗ! Chư vị đạo hữu Hoa Nghiêm tông không ra ngăn cản, cứ đứng đó để cho ái đồ Dư đạo hữu là Tùng Hạc phải hồn phi phách tán, biến thành tro bụi, quả nhiên là...ha ha...Địch mỗ thật sự rất khâm phục, rất khâm phục đó!
Vị lão giả có vóc người khô gầy, tướng mạo khổ sầu kia chính là một trong năm lão tổ tông của Hoa Nghiêm tông - Lại Đạo Hư. Đây cũng là vị tổ tông đã thu Lý Thiên Mạc làm đệ tử quan môn!
Giờ phút này nghe thấy một trong tạm đại cự đầu của liên minh tán tu là Địch Vấn Thiên châm chọc, người này không có chút thay đổi, từ từ nói:
- Địch đạo hữu và Dư đạo hữu là bằng hữu lâu năm, tâm đầu ý hợp. Vì sao vừa rồi không ra tay ngăn cản? Cứ đứng đó nhìn ái đồ Dư đạo hữu bị chết?
Địch Vấn Thiên cười ha ha:
- Lại đạo hữu hỏi lại rất hay đó. Không sai, vì sao Địch mỗ không ra tay nhỉ? Nhưng mà, dường như đây là địa giới của quý tông đó, hơn nữa còn có chư vị đạo hữu ở bên cạnh quan sát. Nếu Địch mỗ nhiều chuyện xuất thủ, chẳng phải là làm quá phận mình sao? Nếu lúc đó làm cho chư vị đạo hữu mất hết mặt mũi, Địch mỗ sẽ có lỗi rồi. Còn nữa, ước định của các tu sĩ đỉnh giai còn ngay đó, Địch mỗ sao dám làm chim đầu đàn làm trái ước định đây?
Ngay lúc này nam tử có tóc bạc, thần thái kiên cường, diện mục tuấn lãng, ánh mắt sắc bén ở bên cạnh Lại Đạo Hư hừ lạnh một tiếng, nói:
- Địch đạo hữu cũng biết rõ ước định của tu sĩ đỉnh giai còn ở ngay trước mắt nên không tiện xuất thủ, chẳng lẽ Hoa Nghiêm tông ta có thể xuất thủ sao? Nếu các tu sĩ cao giai của các đại môn phái tu tiên muốn lấy số đông để đoạt bảo, cũng nên có nhận thức là sẽ bị giết, việc chết đi cũng là bình thường. Khi chúng tu tấn công môn hạ Lệnh Hồ bọn ta khi nãy, chúng ta hoàn toàn tuân theo ước định, không nhúng tay can dự hay che chở gì cả. Hừ! Chúng ta đã không ra mặt thay môn hạ chúng ta như thế, chẳng lẽ Địch đạo hữu muốn chúng ta phải giúp các tu sĩ tới đây vây tông ta, lấy bảo vật của ta? Theo cách nói của Địch đạo hữu thì chắc chúng ta không được cứu giúp đệ tử bọn ta, mà phải tận lực ra tay cứu giúp những tên muốn giết người đoạt bảo kia phải không? Còn tên môn hạ của chúng ta đành phải tự nhận là xui xẻo phải không? Tính toán thật hay đó!
Sắc mặt Địch Vấn Thiên hơi đổi, cười ha ha nói:
- Mấy trăm năm không gặp, không ngờ tính tình Lôi đạo hữu vẫn nóng nảy như xưa. Ha ha, Địch mỗ chỉ nói như vậy thôi, Lôi đạo hữu đừng giận, đừng giận! Chắc các tu sĩ đỉnh giai của các đại môn phái tu tiên khác cũng đang chạy đến đây vì chuyện của Lệnh Hồ, đợi mọi người tới đông đủ rồi nói tiếp cũng không muộn!
- Còn cần nói gì nữa?
Một trung niên đạo cô có sắc mặt lạnh như băng, tóc được búi lên cao cất tiếng nói. Đây là một trong năm đạo thần niệm mạnh mẽ khi nãy đã phá không tới, mà người này chính là Diệu Nguyên đạo cô tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ của Diệu Nguyên động tại Tử Hà phong Thanh Thành sơn mạch, được xưng là thần giữ môn của phái Thanh Thành!
Lúc này, vị đạo cô có tính tình cương quyết lãnh khốc cười lạnh nói:
- Ở phía dưới là hai mươi bảy tu sĩ cao giai của các đại môn phái tu tiên, người kém nhất cũng có tu vi Hợp Thể trung kỳ. Chẳng lẽ chư vị cho rằng một người có tu vi Hợp Thể kỳ có thể đánh bại cả chúng tu đó? Cho dù là bọn ta, nếu như muốn một mình đánh bại hai mươi bảy tu sĩ cao giai liên thủ thì cũng không phải là việc dễ dàng đâu!
- Ý tứ Đạo Nguyên đạo hữu là gì? Chẳng lẽ cho rằng đệ tử Lệnh Hồ của chúng ta là tu sĩ Độ Kiếp kỳ sao?
Lại Đạo Hư thản nhiên nói.
Diệu Nguyên đạo cô cười lạnh:
- Thế thì chưa chắc! Nếu có nguyên thần tu sĩ Độ Kiếp kỳ ở bên trong cơ thể đệ tử quý tông, sau đó mượn uy năng của pháp bảo cường đại, tất nhiên có thể đùa giỡn chúng tu trong lòng bàn tay!
Lôi Cương cười khẩy, nói:
- Mặc dù tu sĩ Độ Kiếp kỳ chúng ta có thể đem nguyên thần thoát ly thể xác, ngao du trong thiên địa, nhưng không phải tùy ý tiến vào thân thể táng mạng khác được. Một khi nguyên thần tiến vào thân thể người khác, có nghĩa là sẽ đoạt xá đối phương, làm cho đối phương phải hồn phi phách tán. Ngay cả đạo hạnh cảnh giới bản thân cũng tổn hao đi nhiều, chẳng lẽ Diệu Nguyên đạo hữu không hiểu được điều này sao?
Khuôn mặt lạnh như băng của Diệu Nguyên đạo cô vẫn không thay đổi, cười lạnh nói:
- Sao Lôi đạo hữu biết môn hạ Lệnh Hồ của quý tông không bị người khác đoạt xá? Lệnh Hồ đó vẫn là Lệnh Hồ chứ? Cho dù không bị đoạt xá, đạo hữu giải thích như thế nào về việc trong người hắn có hai nguyên thần cường đại đến thế kia?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK