Mục lục
[Dịch] Chứng Hồn Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Côn Luân kiếm tông không phải là tông môn luyện đan, càng không phải là môn phái luyện khí. Tuy rằng các tu sĩ trong tông cũng giao thiệp với các tu sĩ luyện đan và luyện khí, nhưng chỉ trao đổi ở mức bản thân yêu thích thôi. Nếu có hứng thú sẽ sưu tập một chút tài liệu, tuyệt đối không có nhiều tài liệu luyện đan luyện khí như những Luyện Đan sư hay Luyện Khí sư.

Mộ Dung Thiên Nhất không muốn buông tha cho. Phải biết rằng, bây giờ hắn đã là Nguyên Anh đại viên mãn, chỉ còn thiếu chút nữa là đến Xuất Khiếu kỳ. Nếu như có Yêu Đan luyện chế Anh Biến đan, tỷ lệ Mộ Dung Thiên Nhất trùng kích vào Xuất Khiếu kỳ sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí còn là chuyện nước chảy thành sông! Ngược lại, một khi trùng kích thất bại thì Mộ Dung Thiên Nhất cần tới hai trăm năm để khôi phục nguyên khí.

Cho nên, Mộ Dung Thiên Nhất rất cần quả Yêu Đan này.

Tâm niệm vừa chuyển, Mộ Dung Thiên Nhất tự tin nói:

- Mặc dù Côn Luân kiếm tông ta không phải là tông phái luyện đan, nhưng vẫn có thâm giao với các môn phái đó. Nếu như Lệnh Hồ huynh chỉ cần linh túy ngàn năm làm vật giao dịch thì Côn Luân kiếm tông ta vẫn có thể đáp ứng được. Lệnh Hồ huynh, hay là huynh hãy đến Côn Luân kiếm tông ta một chuyến đi, Mộ Dung thật sự rất muốn hoàn thành cuộc giao dịch này.

Lệnh Hồ có chút than thở:

- Được Mộ Dung sư huynh quan tâm, Lệnh Hồ thật sự rất vinh hạnh, nhưng thật sự Mộ Dung huynh vẫn có điều chưa rõ lắm. Lệnh Hồ chỉ muốn ở Đan Tiên biệt phủ này giao dịch thôi, còn việc theo Mộ Dung huynh đến quý tông thì...thật xin lỗi, Lệnh Hồ còn chưa có ý định này!

Thấy Mộ Dung Thiên Nhất hơi biến sắc, Lệnh Hồ nói:

- Dĩ nhiên, Lệnh Hồ cũng không muốn làm cho Côn Luân kiếm tông quá khó xử, mà Lệnh Hồ cũng không muốn cho chư vị tiền bối ở đây thất vọng. Vì vậy, ta quyết định năm ngày sau sẽ tổ chức một buổi đấu giá cá nhân, mà vật giao dịch chính là linh túy trên hai ngàn năm, ta không muốn lấy linh thạch thượng phẩm đâu đó! Ta nghĩ thời gian năm ngày cũng đủ cho mọi người gom góp rồi.

Các tu sĩ nghe vậy mừng rỡ không thôi, có tu sĩ còn đứng lên nói:

- Lệnh Hồ đạo hữu thật là thống khoái, lại cho mọi người thời gian năm ngày để gom góp linh túy ngàn năm, mọi người cũng có cơ hội cạnh tranh công bình rồi. Như vậy, chúng ta hãy góp đủ linh túy Ngũ Hành ngàn năm đã, tin tưởng Lệnh Hồ đạo hữu sẽ không thất hứa với mọi người đâu!

Lệnh Hồ cười nói:

- Nếu như đã thống nhất năm ngày sau giao dịch thì mọi người cũng không cần lo lắng Lệnh Hồ sẽ giao Yêu Đan cho người khác. Năm ngày sau, ba miếng Yêu Đan trung kỳ sẽ được đưa ra, ngoài hai viên dùng để giao dịch linh túy Ngũ Hành ngàn năm ra, nếu như có vị nào có điển tích Phật môn hoặc công pháp Đạo gia, công pháp tu luyện Ngũ Hành thuộc tính...chỉ cần là kinh điển chân chính thì tại hạ sẽ lấy viên thứ ba ra giao dịch.

Các tu sĩ nghe vậy đều rối rít rời đi, tranh thủ thời gian năm ngày để gom góp linh túy Ngũ Hành đã ngoài hai ngàn năm. Chỉ trong chốc lát, phòng khách của Đan Tiên biệt viện chỉ còn có các tu sĩ không có hi vọng để giao dịch cùng với các đệ tử Côn Luân kiếm tông. Hiển nhiên là còn Hà Thái Hư Lệnh Hồ luôn thấy chướng mắt, và sư muội Nạp Lan Bạch Y trầm tĩnh thanh nhã.

Mộ Dung Thiên Nhất nhíu mày lại, âm trầm nói:

- Lệnh Hồ huynh thật không nghĩ cho Côn Luân kiếm tông chút nào sao?

Lời nói mang tính uy hiếp ở bên trong làm cho sắc mặt Lệnh Hồ cũng trầm xuống, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói:

- Không biết Mộ Dung huynh nói vậy là có ý gì? Năm ngày sẽ cạnh tranh công bằng, ai cũng có cơ hội cả. Không biết vì sao quý tông lại tự cho mình cái gọi là ngoại lệ đây? Chẳng lẽ Mộ Dung huynh cho rằng việc Lệnh Hồ dời ngày giao dịch về năm ngày sau là không đúng sao? Vừa rồi, Lệnh Hồ đã nhìn mặt mũi của quý tông mới làm ra quyết định này, nếu không, khi nãy Lệnh Hồ đã chấp nhận giao dịch với các vị Ngũ Hành Luyện Đan sư kia rồi, đó chính là năm trăm gốc cây linh túy Ngũ Hành ba ngàn năm đấy!

Mộ Dung Thiên Nhất thở dài, nói:

- Nếu Lệnh Hồ sư huynh đã nói như vậy, chắc sẽ không thay đổi quyết định đâu.

Nhìn Lệnh Hồ một cái thật sâu, Mộ Dung Thiên Nhất cười nói:

- Giá trị Yêu Đan chỉ hơi kém vật chí linh một chút thôi, huống chi chỉ có ba miếng Yêu Đan trung kỳ. Ta nghĩ mấy ngày nữa Lệnh Hồ huynh sẽ không dễ chịu đâu, hi vọng Lệnh Hồ huynh có thể kiên trì được. Nếu như Lệnh Hồ huynh có điều gì cần Côn Luân kiếm tông ta thì hãy tới Tiên Lai khách điếm sao, chúng ta sẽ ở đó chờ. Chúc Lệnh Hồ huynh may mắn, sau này còn gặp lại!

Nói xong, Mộ Dung Thiên Nhất dẫn theo mấy tên đệ tử Côn Luân kiếm tông rời khỏi Đan Tiên biệt phủ, Hà Thái Hư cũng hầm hầm đi theo, chỉ có Nạp Lan Bạch Y lưu lại.

Đối với việc này thì dường như đám người Mộ Dung Thiên Nhất và Hà Thái Hư đã biết trước, không ngạc nhiên gì cả.

Thật ra, chuyện đi đến tình cảnh như thế này đã ra ngoài ý muốn của Mộ Dung Thiên Nhất cùng Hà Thái Hư.

Khi thấy Lệnh Hồ ở quãng trường giao dịch, Mộ Dung Thiên Nhất cùng Hà Thái Hư đã ra ám hiệu cho nhau, không nói cho Nạp Lan Bạch Y, hơn nữa còn thuyết phục Nạp Lan Bạch Y đi tới nơi đặt chân của Côn Luân kiếm tông tại Tiên Lai khách sạn, hỏi thăm xem có tung tích của Lệnh Hồ không.

Ý tứ của Mộ Dung Thiên Nhất là muốn giữ một giai nhân mỹ lệ thanh nhã như Nạp Lan Bạch Y lại bên mình một hồi, nên mới thêu dệt lên chuyện cùng đi tới Tiên Lai khách sạn tìm tung tích Lệnh Hồ. Chứ thật ra, cho dù các sư đệ của hắn có biết tung tích Lệnh Hồ hay không, thì Mộ Dung Thiên Nhất cũng không muốn họ nói cho Nạp Lan Bạch Y.

Nhưng mà, ngay lúc Mộ Dung Thiên Nhất đang tìm cớ giữ Nạp Lan Bạch Y ở lại cùng mình, thì lại có một vị sư đệ đúng dịp phát hiện ra Lệnh Hồ lưng đeo cự kiếm, đang tiến vào trong phố khách điếm.

Mộ Dung Thiên Nhất lúc đó đã thấy được tâm ý của Nạp Lan Bạch Y dành cho Lệnh Hồ, tự nhiên không muốn cho bọn họ gặp mặt. Nên dặn vị sư đệ đó hãy đi tìm tung tích Lệnh Hồ, nhưng ý ngầm trong đó là: nếu có tìm thấy thì cũng không cần nói ra.

Kết quả, vị sư đệ đó lại nói Lệnh Hồ đang giao dịch Yêu Đan ở Đan Tiên biệt phủ.

Nghe thấy tin này, Mộ Dung Thiên Nhất sao có thể ngồi yên được nữa?

Đồng thời, mấy tâm tư gì đó đối với Nạp Lan Bạch Y thoáng chốc đã bị ném lên chín tầng mây. Mỹ nhân cùng tu vi, cái gì nhẹ cái gì nặng, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng thấy được.

Mộ Dung Thiên Nhất rất muốn có được Yêu Đan đó, nên thuận thế nói cho Nạp Lan Bạch Y rằng có một vị sư đệ vô tình phát hiện được Lệnh Hồ, thuận tiện dẫn mọi người tới Đan Tiên biệt phủ.

Điều làm cho Mộ Dung Thiên Nhất thất vọng và tức giận chính là Lệnh Hồ không cho Côn Luân kiếm tông hắn chút mặt mũi nào. Hắn lấy danh tiếng Côn Luân kiếm tông ra nói cho Lệnh Hồ, là có ý: Côn Luân kiếm tông ta có thực lực lấy hết ba miếng Yêu Đan trung kỳ này!

- Một đệ tử nho nhỏ của Hoa Nghiêm tông, vậy mà có gan không giao dịch với bản tông!

Sau khi ra khỏi Đan Tiên biệt phủ, sắc mặt Mộ Dung Thiên Nhất âm trầm, thầm tính toán trong lòng:

- Chỉ sợ có mạng có được Yêu Đan, chứ không có mạng giữ được Yêu Đan đâu!

Ra khỏi Đan Tiên biệt phủ, Hà Thái Hư ôm quyền nói với Mộ Dung Thiên Nhất:

- Mộ Dung huynh, tiểu đệ còn có việc sư môn trong người, cáo từ!

Nhìn thấy bóng lưng vội vã của Hà Thái Hư, Mộ Dung Thiên Nhất cười lạnh không thôi.

Mộ Dung Thiên Nhất biết Hà Thái Hư vội vã rời đi hẳn là về báo cáo cho sư tôn hắn biết việc Lệnh Hồ có Yêu Đan trung kỳ.

Thật ra, không chỉ có Hà Thái Hư, ngay cả Mộ Dung Thiên Nhất cũng vội vã báo với sư tôn của mình là Thiên Vân kiếm tiên việc Lệnh Hồ có Yêu Đan trong tay, xin sư tôn định đoạt! Không những thế, các tu sĩ trong Tiên Đan biệt phủ lúc ấy cũng nhanh chóng thông báo chuyện Lệnh Hồ có Yêu Đan cho sư môn của mình, hoặc nói với các bằng hữu.

Đại hội giao dịch vốn đã hấp dẫn nhiều tu sĩ từ bốn phương tám hướng tới, mà tin tức Lệnh Hồ có Yêu Đan trong tay lập tức đã tạo nên sự rung động vô cùng lớn.

Mấy năm trước, vật chí linh tạo nên một cuộc phong ba còn chưa dứt ở Tu Tiên giới chính là do Lệnh Hồ tạo nên. Vài năm sau, tin tức về Yêu Đan trung kỳ như một cơn phong bạo quét trong lòng người tu tiên, làm cho chúng tu tụ tập lại cũng do Lệnh Hồ gây nên.

Đồng thời, Lệnh Hồ cũng không biết hành động của mình có thể gây nên những hậu quả như thế nào, hắn cứ tùy ý mà làm thôi.

Lệnh Hồ biết Yêu Đan trân quý, nhưng không ngờ rằng Yêu Đan lại trân quý đến trình độ này, có thể tạo ra sự rung động lớn như vậy.

Vốn ý định của Lệnh Hồ chỉ là muốn đem Yêu Đan đổi lấy một chút linh túy Ngũ Hành đã trên hai ngàn năm. Hắn cho rằng việc giao dịch như vậy là rất bình thường, nhưng kết quả, tình huống hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Sự coi trọng của chúng tu sĩ đối với Yêu Đan vượt quá xa sự tưởng tượng của hắn.

Chúng tu sĩ vừa rời khỏi Đan Tiên biệt phủ không lâu, Lệnh Hồ cùng Nạp Lan Bạch Y mới hàn thuyên mấy câu, thức ăn còn chưa đem lên thì đã thấy một đám tu sĩ nhận được tin tức tràn vào.

Người đi đầu là một văn sĩ trung niên tiên phong đạo cốt, ánh mắt bình thản thong dong. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong mắt của hắn dường như có ẩn chứa lôi điện, uy mãnh bức người.

Sau văn sĩ trung niên là sáu tên tu sĩ áo xám, ánh mắt ai nấy đều có thần, nhưng lúc này lại bắn tinh quang ra bốn phía.

- Vị này hẳn là đệ tử thiên tài truyền kỳ Lệnh Hồ của Hoa Nghiêm tông! Lão phu là Uông Thanh Việt, chính là đại trưởng lão chấp sự của đại hội giao dịch lần này.

Văn sĩ trung niên cười nói.

Lệnh Hồ không hề biết gì về văn sĩ trung niên tên Uông Thanh Việt này cả, thậm chí đây còn là lần đầu tiên nghe đến. Nhưng Nạp Lan Bạch Y sau khi nghe xong lại rung động không thôi.

- Tiền bối là Chân Vũ dật sĩ Uông Thanh Việt?

Uông Thanh Việt cười nói:

- Không ngờ tiểu cô nương cũng biết lão phu.

Nạp Lan Bạch Y cung kính nói:

- Cả Tu Tiên giới ở Hoa Nam châu này, người biết uy danh của tiền bối sợ rằng không nhiều lắm đâu.

Uông Thanh Việt cười to:

- Tiểu cô nương thật nói quá rồi, nhưng mà, nếu như lão phu thật sự có danh tiếng lớn như vậy, thì sợ rằng Lệnh Hồ đạo hữu cũng không bình tĩnh như vậy đâu!

Lệnh Hồ ôm quyền nói:

- Xin thứ lỗi cho vãn bối thất lễ, không biết Uông tiền bối lần này tới có gì chỉ giáo?

Uông Thanh Việt nhìn Lệnh Hồ, cười nói:

- Nghe nói trong tay Lệnh hồ đạo hữu có ba miếng Yêu Đan trung kỳ, đang định năm ngày sau ở đây tổ chức cạnh tranh công bình?

Lệnh Hồ ôm quyền nói:

- Xin thứ cho vãn bối thất lễ, không biết Uông tiền bối lần này tới có gì chỉ giáo?

Uông Thanh Việt trầm ngâm một chút, nói:

- Không biết Lệnh Hồ đạo hữu có thể cho mượn Yêu Đan xem một chút không?

Lệnh Hồ không có từ chối, lấy một quả Yêu Đan từ trong túi trữ vật ra đưa cho Uông Thanh Việt.

Nhận lấy Yêu Đan chói sáng, cảm thụ linh lực mạnh mẽ ở bên trong, Uông Thanh Việt than thở không thôi:

- Quả nhiên là một quả Yêu Đan trung kỳ cực phẩm!

Có chút không nỡ đem Yêu Đan trả lại cho Lệnh Hồ, Uông Thanh Việt nói:

- Là như vậy, mười ngày cuối cùng của đại hội giao dịch sẽ có một buổi đấu giá. Những vật được đấu giá trong những ngày đó, cho dù là pháp bảo hay tài liệu luyện đan luyện khí, hoặc là công pháp tu tiên đều có cấp bậc ít nhất là thượng phẩm cả. Nếu như lần này lại có Yêu Đan tham gia buổi đấu giá đó thì chắc chắn sẽ làm cho buổi đấu giá càng thêm rạng rỡ, hơn nữa cũng an toàn hơn rất nhiều.

Nói tới đây, ý tứ của Uông Thanh Việt đã rất rõ ràng.

Lệnh Hồ cười nói:

- Thật xin lỗi, không phải Lệnh Hồ không chịu, chỉ là vãn bối đã ước hẹn năm ngày sau sẽ tổ chức cạnh tranh công bình. Vãn bối không muốn làm người thất tín với người khác, cho dù Yêu Đan ở buổi đấu giá có giá trị cao hơn thì vãn bối cũng không muốn đem ra đó giao dịch!

Uông Thanh Việt nói:

- Lệnh Hồ đạo hữu phải hiểu rõ là giá trị Yêu Đan trung kỳ không thể đo lường được. Ta nghĩ ai ai cũng muốn có Yêu Đan trong tay Lệnh Hồ đạo hữu cả, mà lòng người trong đại hội giao dịch lúc này vô cùng hỗn loạn, lòng người khó dò. Nếu vì bảo vật mà khiến cho bản thân luôn ở trong nguy hiểm, thì thật không phải là người thông minh. Tuy Uông mỗ bất tài, nhưng vẫn có thể đảm bảo quả Yêu Đan sẽ được an toàn cho đến khi buổi đấu giá diễn ra, mà Lệnh Hồ không có bảo vật trong tay càng được an toàn hơn!

Lệnh Hồ cười to, thể hiện sự cuồng phóng không câu chấp một cách rõ ràng.

- Nếu có tên đạo tặc nào muốn lấy, thì phải hỏi xem cự kiếm sau lưng Lệnh Hồ có đồng ý hay không đã!

Uông Thanh Việt lại nói:

- Khí khái Lệnh Hồ đạo hữu quả làm người khác khâm phục vô cùng, nhưng quả thật là không khôn ngoan, xin hãy nghĩ lại đi! Đem đi đấu giá hay tổ chức cạnh tranh công bình năm ngày sau cũng không có gì khác nhau cả, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa đem đi đấu giá lại được an toàn. Nếu như là vấn đề hứa hẹn, thì lão phu có thể thay Lệnh Hồ đạo hữu nói với mọi người, sẽ không để cho mọi người cảm thấy Lệnh Hồ đạo hữu là người thất tín!

- Tạ ơn tiền bối chiếu cố, nhưng Lệnh Hồ vẫn không muốn thay đổi quyết định. Thật ra, cũng còn một phương pháp khác, vãn bối có thể đưa cho tiền bối một quả Yêu Đan để đem đi đấu giá, nhưng chỉ đổi lấy điển tích Phật môn hay công pháp Đạo gia, công pháp Ngũ Hành thôi, nếu không thì không thể giao dịch.

Uông Thanh Việt trầm ngâm nói:

- Đã như thế thì lão phu sẽ làm hết sức, nhưng lão phu vẫn nghĩ Lệnh Hồ đạo hữu nên nghĩ lại cho thỏa đáng. Con đường tu tiên rất dài, nếu như vì bảo vật mà khiến cho bản thân mất mạng thì hối hận không kịp đâu.

Lệnh Hồ nói:

- Tạ ơn tiền bối cảnh cáo, vãn bối sẽ chú ý!

Sau khi giao một quả Yêu Đan cho Uông Thanh Việt xong, Uông Thanh Việt liền rời đi trong sự tiếc hận.

- Lệnh Hồ sư huynh, Uông tiền bối nói rất có lý, hơn nữa cũng xuất phát từ ý tốt. Sao huynh lại cự tuyệt người vậy?

Nạp Lan Bạch Y có chút bận tâm.

Lệnh Hồ nói:

- Ta đã có ước hẹn, cho dù có khó khăn hơn nữa thì cũng phải hết lòng tuân thủ. Còn nữa, thân làm một người tu sĩ, nếu ngay cả bảo vật bản thân cũng không có lòng tin giữ được, thì sao có thể sống sót trong Tu Tiên giới mạnh còn yếu mất?

Ngay lúc này, một âm thanh cười lớn từ ngoài cửa truyền tới:

- Người ta có câu nói: không nhìn thấy một ngày, lúc thấy sẽ nhìn với cặp mắt khác xưa. Đã nhiều năm không thấy Lệnh Hồ sư điệt rồi, tuy tu vi không có tiến triển gì nhiều, nhưng ý thức lại mạnh hơn các đệ tử khác nhiều đó. Xem ra mười năm lịch lãm cũng không hề uổng phí.

Âm thanh chưa dứt thì đã thấy Cửu Cung các lão Kiều Xung, dẫn hai đại đệ tử Hà Thái Hư, Âm Cửu Trọng, cùng với bốn tên đệ tử đời thứ ba Kết Đan hậu kỳ đi tới.

- Lệnh Hồ sư điệt, mau đem Yêu Đan cho lão phu giữ lấy, sau đó nhanh chóng cùng ta về sơn môn Hoa Nghiêm tông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK