Bát quái được chia ra thành tiên thiên cùng hậu thiên (1)
Tiên thiên bát quái: Càn nam, Khôn bắc, Cách đông, Khảm tây, Đoài đông nam, Chấn đông bắc, Tốn tây nam, Cấn tây bắc (2)
Hậu thiên bát quái: Chấn đông, Đoài tây, Cách nam, Khảm bắc, Càn tây bắc, Khôn tây nam, Cấn đông bắc, Tốn đông nam.
Trong đó, bát quái lại có thuộc tính của ngũ hành:
Càn, Đoài vì kim, Càn vì thiên, Đoái vì trạch;
Chấn, Tốn vì mộc, Chấn vì lôi, Tốn vì phong;
Khôn, Cấn vì thổ, Khôn vì địa, Cấn vì sơn;
Cách vì hỏa;
Khảm vì thủy.
Cỗ thần niệm này có thể suy tính ra tám thác nước này được sắp xếp theo tiên thiên bát quái vì các sinh vật đang ở trên các khối đá cao thân mang năm thuộc tính ngũ hành khác nhau.
Con chồn bạc ở phương vị Chấn đông bắc, thân mang thuộc tính mộc.
Tiên thiên bát quái, ở phương vị Càn nam là trời, có tính thuần dương, sinh vật nằm ở đó là một con Thiết Bối Thương Trư có thân thể khổng lồ, nanh cong sắc bén vô cùng. Có thể cảm giác được khí huyết toàn thân của nó có hồng quang tràn đầy, bên trong ẩn chứa khí tức chí dương vô cùng chắc chắn.
Tiên thiên bát quái, ở phương vị Khôn bắc là đất, có tính thuần âm, sinh vật nằm ở đó là một con cự mãng dài hơn ba mươi thước, khí huyết âm lương lạnh như sương băng, khí tức thuần âm vô cùng mãnh liệt.
Ở phương vị Cách đông là hỏa, có tính nóng như lửa, sinh vật ở đó là một con Tiêm Chủy Hồng Quán, trừ cái miệng nhọn đỏ như máu ra thì toàn thân lại có chút giống bạch hac, ưu nhã cao quý.
Ở phương vị Khảm tây là thủy, ôn nhu như nước, sinh vật nằm ở đây là một con thỏ. Con thỏ này có đôi mắt như bảo thạch, lông tơ trắng như tuyết vậy.
Ở phương vị Đoài đông nam là kim, cứng rắng như đá. Sinh vật đang ngồi xếp bằng ở đây là một con khỉ lông vàng.
Ở phương vị Tốn tây nam ẩn chứa cả mộc và phong. Sinh vật nằm ở đây là một con hổ lớn vô cùng, so với Vân Mộng Bạch Hổ thì còn to hơn một bậc.
Ở phương vị Cấn tây bắc ẩn chứa thổ và sơn, nhưng ở khối đá cao bên cạnh lúc này lại không có sinh vật nào cả.
Hiển nhiên, trong tám chỗ của tiên thiên bát quái ở đây còn thiếu một thú trấn giữ.
Cỗ thần niệm này quan sát những sinh vật ở các phương vị bát quái khác nhau, bỗng phát hiện được một việc: linh khí trong thân thể những sinh vật này còn tinh thuần hơn rất nhiều so với các sinh vật khác trong khu rừng này.
Mà trong bảy sinh vật đó thì linh khí trong cơ thể chồn bạc cùng Hồng Quán (con cò) lại vô cùng tinh khiết, tràn đầy khí tức tự nhiên.
Cổ thần niệm vẫn lẳng lặng quan sát, sự thần kỳ của khu rừng này đã làm cho hắn tò mò vô cùng, không cách nào rời đi được. Hắn phát hiện ra rằng ngày càng có nhiều sinh vật hơn tham gia vào việc hấp thu tinh khí ánh trăng này, cả khu rừng vốn phải an tĩnh nhưng giờ phút này lại tràn đầy sức sống.
Ở trong núi rừng, có vài sinh vật nhỏ đang bị thương nặng vô cùng, cũng không biết đã bị dã thú nào gây nên vết thương như vậy, dường như đang hấp hối. Mà bản thân các sinh vật khác trong rừng đang tranh thủ hấp thu tinh khí ánh trăng, không hề có con thú nào quan tâm đến vận mệnh của những con thú nhỏ dần hấp hối này. Nhưng, dường như vận mệnh đã cho những sinh vật đang tuyệt vọng với mạng sống của mình một chút cơ duyên.
Những con thú nhỏ đang hấp hối ấy, linh trí bỗng nhiên thông suốt, ánh mắt ảm đạm có chút nhìn lên ánh trăng. Bỗng nhiên có một vầng sáng trắng noãn từ trên ánh trăng ấy bắn vào sau ót nó, giúp chúng nó từ từ khôi phục thần thái lại. Không những thế, chúng nó còn ngồi dậy được, đầu hướng về ánh trăng ở trên cao kia, bắt đầu hấp thu tinh khí.
Một lúc sau, đã có một cỗ tinh khí được nó hấp thu, sau đó đổi thành trọc khí bị phun ra, vòng đi vòng lại.
Theo hành động không ngừng hấp thu tinh hoa ánh trăng, thương thế trên người những con thú này đã lành lại một cách thần kỳ, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Trong đó, phải nhắc đến một con tiểu cẩu, vốn nó cũng bị thương nặng, nhưng sau khi hấp thu tinh khí ánh trăng xong thì không những thương thế tốt hơn, mà nồng độ linh khí hấp thu được cũng vượt xa những con thú hấp thu trước nó.
Vào thời điểm tiểu cẩu hấp thu tinh khí ánh trăng đến cực hạn thì nó liền đột phá. Một đạo ánh trăng phủ xuống bao lấy cả người nó, sau khi tiến hành tẩy lễ xong thì đạo ánh trăng này nâng nó lên đặt vào vị trí thác nước cuối cùng chưa có sinh vật nào trấn giữ, phương vị Cấn tây bắc.
Tiểu cẩu đã trở thành chủ nhân của Cấn tây bắc, thân mang thuộc tính thổ!
Vào lúc tiểu cẩu trở thành sinh vật trấn giữ Cấn tây bắc thì tiên thiên bát quái đã viên mãn rồi, ánh trăng cũng ảm đạm hẳn đi. Vốn những sinh vật trong Đan Bích sơn còn đang hấp thu tinh khí ánh trăng, thì bỗng dưng bừng tỉnh lại, sau đó quay trở về bản năng động vật vốn có của mình.
Không khí yên lặng an tĩnh của khu rừng chỉ trong thoáng chốc đã biến mất, khí tức của mãnh thú trong nháy mắt đã lan tràn ra khắp nơi.
Chỉ có tám con thú ở trên các khối đá cao bên cạnh thác nước được ánh trăng chọn trúng, sau đó linh trí thông suốt vẫn không ngừng hướng về ánh trăng mà cúng bài.
Cỗ thần niệm đang quan sát thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, bỗng nhiên có chút hiểu ra! Mà chủ nhân của cỗ thần niệm này không phải ai khác, chính là Lệnh Hồ.
Mặc dù thần niệm của Lệnh Hồ đang ngao du trong địa giới Yêu Lâm sơn mạch, nhưng thân thể của hắn lại đang ở Tần Lĩnh sơn mạch, cách đó một trăm năm mươi vạn dặm.
Thần niệm của Lệnh Hồ không ngờ đã cường đại đến mức vượt qua cả Thanh Thành sơn mạch, sau đó ngao du ở Yêu Lâm sơn mạch.
Dĩ nhiên, thần niệm của Lệnh Hồ lúc này không phải bao trùm cả Thanh Thành sơn mạch, sau đó khuếch tán Yêu Lâm sơn mạch. Bởi vì, nếu làm được như vậy thì thần niệm của Lệnh Hồ sợ rằng đã đột phá giới hạn của người tu tiên, đạt đến cảnh giới tiên nhân rồi.
Trên thực tế, thần niệm của Lệnh Hồ đã tụ tập lại thành một đường thẳng tắp xuyên qua cả Thanh Thành sơn mạch, rồi tới Yêu Lâm sơn mạch. Sau khi làm như vậy xong thì thần niệm của hắn mới khuếch tán ra bốn phương, mà khoảng cách một trăm năm mươi vạn dặm đã là cực hạn của thần niệm Lệnh Hồ.
Việc thần niệm Lệnh Hồ ngao du lần này cũng không phải là cố ý, mà chỉ là sự cao hứng trong nhất thời mà thôi.
Bóng đêm vắng lặng bỗng gây cho Lệnh Hồ cảm thấy sự cô đơn cùng tịch mịch, trong tâm trạng đó, hắn đã dứt khoát cho thần niệm của mình ngao du cả thiên địa.
Lệnh Hồ cũng không ngờ rằng chỉ là một lần ngao du vô tình, nhưng lại chứng kiến được cảnh tượng thần kỳ tại Đan Bích sơn.
Qua việc quan sát tám con thú đã được thông linh hấp thu tinh hoa ánh trăng, bỗng nhiên Lệnh Hồ có điều cảm ngộ, mà điều này còn trực tiếp kinh động tới hai đại linh hồn chúa tể trong linh hồn thức hải của hắn.
Thiên Địa hai hồn lập tức theo hàng ức thần niệm đang ngao du ở bên ngoài mà đi đến Đan Bích sơn, sau đó đưa thần niệm của riêng mình bao trùm cả nơi này lại.
Thần niệm của Thiên Địa hai hồn lập tức như gió nhẹ đưa qua, khẽ tiềm nhập vào linh hồn tám con thú đã được thông linh ở các phương vị bát quái.
Lệnh Hồ cũng không biết Thiên Địa hai hồn muốn làm cái gì, bèn làm người ngoài cuộc đứng ngoài quan sát.
Hồi lâu sau, thần niệm của Thiên Địa hai hồn mới thoái lui khỏi linh hồn của tám con thú đó. Sau đó, lại tiếp tục đưa thần niệm của mình bao trọn cả Đan Bích sơn, hòa tan vào trong vạn vật sinh linh ở Đan Bích sơn.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên có một ngọn Đan Bích sơn trông rất sống động hiện ra trong tinh thần thức hải của Lệnh Hồ. Mà sắc thái của ngọn Đan Bích sơn này hoàn toàn giống với ngọn Đan Bích sơn ở ngoài, ngay cả từng viên đá, hạt bụi...không hề có gì khác cả.
Trong ngọn Đan Bích sơn này cũng có cảnh tượng vạn vật sinh linh đang không ngừng rong đuổi, ngay cả hình ảnh tám con thú được thông linh đang không ngừng cúng bái ánh trăng cũng có trong đó.
Bỗng nhiên Lệnh Hồ có một cảm giác hết sức kỳ quái. Dường như Đan Bích sơn cùng với vạn vật sinh linh trong thức hải của mình mới là chân thật, còn vạn vật sinh linh cùng với Đan Bích sơn ở bên ngoài chỉ là một "cái xác không hồn" đang di chuyển mà thôi.
Không hiểu tại sao Lệnh Hồ lại có cảm giác như vậy. Nhưng ngay giây khắc Đan Bích sơn cùng với vạn vật sinh linh hiện ra ở trong thức hải thì Thiên Địa hai hồn lại luống cuống trở về, giống như là đang chạy nạn vậy, sau đó nhanh chóng trả quyền chúa tể lại cho Lệnh Hồ.
Một cảm giác nguy hiểm đang ập tới!
Lệnh Hồ còn chưa hiểu vì sao Thiên Địa hai hồn lại có hành động lạ lùng như vậy thì bỗng dưng cảm giác được có một cỗ khí tức vô cùng tức giận cùng với vô cùng nguy hiểm xuất hiện ở trong thiên địa.
Vốn ánh trăng đã lờ mờ đi, nhưng giờ phút này lại bừng sáng lên. Hơn nữa, nó còn tỏa ra một khí tức bạo ngược, tức giận, tràn đầy máu tanh, hoàn toàn trái ngược với sự thánh khiết, an tĩnh trước đó.
Vào lúc này, cho dù Lệnh Hồ có ngốc đi nữa thì cũng biết Thiên Địa hai hồn của mình vừa rồi đã làm việc gì đó chọc giận ánh trăng rồi. Cũng may hắn lanh trí, thừa lúc thần niệm của mình còn chưa bị phát hiện ra thì nhanh chóng thu hồi về lại trong thức hải.
Chẳng qua, với khoảng cách một trăm năm mươi vạn dặm thì việc thần niệm trở về lại trong thức hải cũng cần một thời gian, không thể nào hoàn thành ngay được.
Đúng là thần niệm Lệnh Hồ rất cường đại, nhưng nếu so với lực lượng của thần vật tự nhiên trong thiên địa này thì giống như đệ tử gặp sư phụ vậy. Cỗ khí tức bạo ngược, máu tanh, tức giận trong thiên địa làm cho Lệnh Hồ có cảm giác mình như một chiếc thuyền lá lênh đênh trong vùng biển sóng to gió lớn.
Thú vật kinh hoảng chạy đi, chim chóc kinh bay, tiếng gào thét vang lên khắp nơi. Cả bầu trời của Đan Bích sơn giờ phút này chuyển sang một màu đỏ như máu tươi vậy, phảng phất nơi đây đã trở thành một cấm địa chết chóc. Vốn vạn vật sinh linh đang thong dong rong đuổi ở dưới, nhưng dưới khí tức kinh khủng đó thì tất cả nằm co quắp cả trên đất, gào thét không thôi.
Tuy tình cảnh những khu vực cận kề Đan Bích sơn không nghiêm trọng đến như vậy, nhưng không khỏi bị bao phủ tầng mây đỏ đó ảnh hưởng, làm cho bầu trời ửng hiện một màu hồng nhạt.
Thấy cảnh tượng như vậy, bỗng có mấy đạo thần niệm mạnh mẽ từ sâu trong Yêu Lâm sơn mạch quét tới Đan Bích sơn. Nhưng còn chưa tới gần thì đã bị cổ khí tức kinh khủng ở Đan Bích sơn đánh tan không còn chút gì cả! Mấy tên yêu tu cùng yêu thú cường đại sâu trong Yêu Lâm sơn mạch nhất thời hét lên thất thanh, thân thể chấn động mãnh liệt, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
Mấy đạo thần niệm vừa rồi chính là những thần niệm mạnh nhất ở Cửu Châu Tu Tiên giới, nhưng không ngờ rằng dưới uy áp kinh khủng của ánh trăng đỏ như máu thì ngay lập tức đã bị đánh tan.
Mấy tên yêu tu cùng yêu thú cường đại kinh sợ vô cùng. Lúc này bọn chúng cũng biết rằng ánh trăng đỏ như máu ở Đan Bích sơn chính là thiên địa thần vật, một khi đã phát ra khí thế thì không ai có thể ngăn cản được cả. Cho dù là những tồn tại mạnh mẽ như chúng hay người tu tiên cũng không thể nào ngăn cản được.
Những tên yêu tu cùng yêu thú thả thần niệm ra bị hủy đi, nguyên thần nhất thời tổn hao nghiêm trọng, không hề dám đưa ra ngoài nữa. Tên nào tên nấy đều vội vàng đóng cửa động phủ, yên lặng tiềm tu để chữa trị nguyên thần bị hao tổn.
------------------
(1)Tiên thiên bát quái: Kiểu sắp xếp quẻ của Phục Hi ( Hà Đồ)
Hậu thiên bát quái: Kiểu sắp xếp của vua Văn Vương ( Lạc Thư)
(2) Càn: trời; Chấn: sấm; Khảm: nước; Cấn: núi; Khôn: đất; Tốn: gió; Ly: hỏa; Đoài: đầm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK