Hắn ngủ một mạch đến tận trưa mới dậy, vệ sinh đôi chút bằng nước suối rồi chạy thẳng đến nơi lão sư phụ biến mất hôm trước, quơ liên hồi vào khoảng không trước mặt, luôn mồm hô lớn:
- “Sư phụ, Tiểu Minh có điều không hiểu.Người ở đâu, mau ra giúp con.Sư phụuu!”
Một hồi vẫn không thấy Bồ Đề Tổ Sư đâu, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng rồi thoáng chốc lại biến đổi nhanh chóng.Dương Tiểu Minh miệng cười ranh mãnh, hai mắt híp chặt lại như sợi chỉ, xoa xoa hai tay, thân trên hơi chúi xuống đất, quả đúng là phong thái chuẩn xác của bậc tiểu nhân.Chỉ thấy hắn đôi lúc loanh quanh trong rừng, đôi lúc leo trèo lên vách núi, thu thập một lượng lớn củ trái, cây cỏ thực vật với đủ loại hình thù .Xong hắn quay về vị trí cũ, nhóm một đốm lửa không lớn không nhỏ bắt đầu tự thân trổ tài nấu nướng.Tất cả nguyên liệu này trông hết sức lạ mắt, cách thức chế biến cũng mới mẻ chưa ai từng thấy qua.Các loại củ quả to lớn được Tiểu Minh xâu chuỗi lại với nhau, phủ lên một lớp cây cỏ được xé nhỏ xem như gia vị, bề ngoài còn tỉ mỉ bao bọc bởi một tàu lá lớn rồi đem xoay vòng nấu chín trên lửa.Về phương diện mỹ thực, hắn quả xứng với cái danh thiên tài.Ấy cũng bởi lúc nhỏ, những lúc lui cui một mình, Tiểu Minh vì thời gian dư thừa, rảnh rỗi nên cái gì cũng từng làm, thế là hắn cũng học lỏm được đôi ba kỹ năng nấu nướng cơ bản rồi dựa vào đấy mà mày mò tìm hiểu.Cái tính tò mò của mình đôi lần cũng làm hắn suýt chết, không vì nhà cháy thì cũng là trúng độc.Nhiều khi đã bước nửa chân vào quỷ môn quan, không hiểu ông trời nợ hắn cái gì, nằm liệt giường dăm ngày nửa tháng lần nào cũng khỏi.Thêm một điều nữa, Tiểu Minh tiền kiếp chắc chắn là trư, chi tiết nữa thì là một con trư “hiền lành”.Hắn rất tham ăn, món gì cũng ráng bỏ vào bụng, nhưng tuyệt đối không dám, không muốn tự tay giết bất cứ loài vật nào.Cái công việc “độc ác” này, phụ thân hắn “may mắn” hưởng hết, lão Dương chiều con hết mực nên cũng không ý kiến gì.Khiến ông điếng người nhất là khi hắn lần nào cũng mặt dày mày dạn: “Phụ thân, Tiểu Minh nhận phần đùi, con chóng lớn mới báo hiếu cho người được”….Tiểu Minh đưa thành phẩm của mình lên mũi, hít hít hà hà, quả thật rất thơm.Hắn hai tay đều cầm lấy một xâu, đưa lên miệng cắn một miếng, nước bọt nhỏ xuống đầm đìa, tự khen mình diễn xuất quá tốt.Hắn còn lẩm nhẩm niệm thần chú:
- “Sư phụ ơi, sư phụ à, người mau ra đây, con nấu cơm cho người ăn đây này.Ăn nóng mới ngon, chớ có để nguội, để lâu mà mất phần”-Lời lẽ lươn lẹo, ngọt ngào hết có thể.
Lão Bồ Đề xác thật là đang ở chỗ này, bày một trận pháp cao minh nào đấy mà Tiểu Minh không thấy được.Cái hình tượng kia lọt vào mắt, lão mặt thì không không tỏ vẻ gì, thế nhưng thực sự là đang rất tức giận, đã lâu quá rồi lão không ra tay giết người.Tiểu Minh hắn lâu ngày thành quen, quên mất vị trí, sự đáng sợ của người sư phụ này.Một khi quyết định xuất thủ thì không cần nói gì nữa, Bồ Đề Lão Tổ sử khí tụ một quần sáng hình cầu nho nhỏ nơi ngón tay …Tiểu Minh một hồi diễn trò, biết rõ không có tác dụng bèn thôi, hắn không dám chọc giận sư phụ, xem ra hắn đành phải dựa hết vào chính bản thân mình thôi.Ngẫm chút, hắn bỏ lại một xâu thức ăn, miệng vẫn haha:
- “Sư phụ, Tiểu Minh bỏ ở đây, người nếu đói thì ra ăn.Con không làm phiền đến người nữa”.
Lão lặng im nhìn hắn trong giây lát rồi nhắm hai mắt lại, thở dài một tiếng, mọi chuyện với lão dường như quá mệt mỏi rồi.Thoát nạn, Tiểu Minh ngây ngô nào biết chuyện vừa xảy ra với mình.Hắn mang mấy quyển thư tịch đến một nơi bằng phẳng, rộng rãi gần bờ suối, hai chân xếp bằng, cẩn thận xem xét kỹ càng từng chữ.Lần này hắn mới để ý, những văn tự như được viết bằng tay kia, tuy dài dòng, xiên vẹo không đẹp, thậm chí còn đè lên những văn tự chính, thế nhưng lại giải thích rất rõ ràng và tỉ mỉ.Hắn nghĩ: đây nhất định là sư phụ bỏ công viết ra giải thích cho mình dễ hiểu, người cũng đã lão rồi, tay chân run rẩy không tiện, thành ra thế này là điều hiển nhiên.Trong lòng hắn cảm kích nhận lấy ân tình này của Bồ Đề Lão Tổ và Ma Sát Tông, in sâu tận trong tâm trí.
Tiên giới chia làm mấy cảnh giới, lần lượt sắp xếp như sau: Nhân sĩ, Đạo sĩ, Cao sĩ, Bán tiên, Tiểu tiên, Đại tiên, Thượng tiên, Hóa Thần.Theo lời đồn còn có cảnh giới cao hơn nữa, không rõ thực hư (bây giờ tạm thời cứ chia tn ~.~).Tiên giới thực dụng, đề cao chủ trương “cường giả vi tôn”, hễ ai mạnh mẽ hơn thì không quản bất kể tuổi tác, tự xưng làm tiền bối.Với tu tiên giả, sức mạnh chính là minh chứng rõ ràng nhất cho quyền uy, kinh nghiệm, cơ duyên và sự phấn đấu không ngừng, ai dám bất tuân thì chỉ có con đường chết.Bây giờ kể ra những điều này cảm giác hết sức xa xôi, việc cấp thiết trước mắt là Tiểu Minh hắn phải bước được chân vào cảnh giới Nhân sĩ trước đã.Chính xác thế nào gọi là Nhân sĩ?Mọi chuyện đều có tiền căn hậu quả của mình, tu tiên giả muốn vận dụng và áp chế được tiên khí, điều trước tiên là phải mày mò cảm nhận và làm quen với nó.Tiên khí tuy tồn tại trong vạn vật, thế nhưng muốn hấp nạp thì chỉ có hai con đường: trao đổi qua không khí và tiêu thụ bằng dược vật. Tiên khí số lượng vô cùng ít ỏi, đồng nghĩa với việc nó cũng rất cầu toàn.Cần so sánh thì tiên khí giống như một nàng công chúa kiêu kỳ vậy, đòi hỏi rất nhiều điều kiện khắc nghiệt đến vô lý: nó hoặc cần một thân thể đủ khỏe khoắn có đủ sức mạnh dần dà bắt nó khuất phục, hoặc những kẻ có tiên căn mạnh mẽ - những kẻ này vốn dĩ là con cưng của trời đất, việc hấp nạp tiên lực thuận lợi như nước chảy mây trôi.Nhược điểm là kẻ có tiên căn vì thân thể được trời ưu ái ban tặng, nên dĩ nhiên rất khó thay đổi, toàn bộ kinh mạch định hình một cách vững chắc, tuy thông mà cực tiểu khiến việc hấp nạp tiên khí tuy suôn sẻ, thoải mái mà thành quả không cao, chỉ hưởng được phân nửa công sức.Những kẻ dùng thân thể để áp bức tiên khí ngược lại có thể trui rèn cho mình một hệ thống kinh mạch tốt nhất cho việc tu luyện.Thế nhưng phương thức này hoàn toàn hết sức cực khổ, liên tiếp người luyện phải chịu sự tra tấn dai dẳng ở cả nội và ngọai thân.Tưởng như đem các cao thủ đỉnh cấp trong võ lâm ở hồng trần làm nhân tuyển tốt nhất, ấy là lầm to.Các vị võ giả này, tuy thân thể hoàn toàn phù hợp, thế nhưng nội lực tuy là một biến thể của tiên khí, nhưng đẳng cấp hai bên hoàn toàn khác nhau, cách điều khí lại một trời một vực, không thể đánh đồng cùng nhau được.Hơn nữa, độ tuổi của các vị nhất đại cao thủ này tuyệt không được quá tam tuần, sẽ bỏ lỡ giai đoạn tu luyện tốt nhất, nếu ương bướng không nghe thì chỉ tự đánh mất đi tuổi xuân của mình.Thế đấy mà tu tiên giả đầy rẫy khắp nơi, đông như kiến cỏ, quả là vùng trời này hết sức to lớn, mênh mông, nhân tài vô kể.Nhân sĩ chưa được tính là bước vào tiên đạo, chỉ dừng lại ở mức “cao nhân”.Tiểu Minh hiểu được hết điều này thì mồ hôi tuôn ra đã như tắm.Hắn thử theo đúng những hình ảnh trong thư tịch, đầu tiên cần nhắm hai mắt điều dưỡng, hai tay kê nhẹ lên đùi, bắt đầu hít thở thật sâu.Việc này lập đi lập lại rất nhiều lần, Tiểu Minh lòng đầy mong chờ, hi vọng về cái tiên căn “có sẵn” của mình.Đều đặn như thế năm ngày.Đây đã là giới hạn cao nhất về sức chịu đựng, việc ngồi không nhập định như thế đối hắn – một hài tử đang ở độ tuổi ham ăn ham chơi, là một cực hình kinh khủng nhất.Không phải hắn thích thú với việc này thì hẳn đã từ bỏ lâu rồi.Tiểu Minh không phải là một người thích sống cô độc, điều này thể hiện rõ nhất ở việc hắn luôn lẩm nhẩm với chính mình.Nhân loại bản chất là như vậy, là chủng loài luôn muốn sống thành cộng đồng, ẩn chứa bao tâm tư tình cảm, ngoại lệ ít ỏi có lẽ hầu hết là do hoàn cảnh đưa đẩy, không kẻ nào tự nguyện.Việc thổ nạp sâu quá đà cũng không phù hợp với kẻ chẳng bao giờ hoạt động mạnh như hắn, dẫn đến tình trạng thường thấy là tím tái khó thở.Khó khăn nối tiếp khó khăn.Lão Bồ Đề còn chẳng bỏ công quản thúc, hắn được nước lấn đà, tu luyện hết sức hời hợt.
- “A, mệt quá!Tiểu Minh thở không nổi nữa rồi, mau dừng thôi.”
Mấy ngày sau đó, hắn cứ mỗi lúc rảnh rỗi, một mình không lo bị mất mặt, không hái hoa bắt bướm thì cũng là nghịch ngợm ngáp ngáp giả bơi làm cá, vô cùng thoải mái.Ngọn núi này một ngày thời tiết biến đổi như là một năm: sáng đến ấm áp mát mẻ như vừa sang xuân, trưa nóng đổ lửa như chớm hạ, chiều xế tà thì có tông màu u ám của mưa mùa thu, tối đến thì lạnh lẽo, tối tăm như là đang đông.Tiểu Minh hay bắt chước những lão giáo già trong thôn, có chuyện đụng đến là chắp hai tay sau lưng, đầu ngẩng lên trời mà suy ngẫm, lâu ngày thành quen.Vui buồn cũng ngẩng mà suy nghĩ vẩn vơ cũng ngẩng.Mùa này lại chính là mùa thu, trời mưa nhiều, từng giọt từng giọt tí tách cả ngày không ngớt, những chiếc lá vàng úa đã đến giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, bị cơn mưa kia nhẹ nhàng cuốn khỏi nhánh cây, cảm tưởng của nó thế nào chẳng ai biết được.Tiểu Minh rặn óc kiếm mấy câu thơ đã thuộc trong lòng, gán cho khung cảnh yêu thích của mình:
(
Thơ
)
Tất cả đều làm cho hắn nhớ về ngọn núi sau lưng Song Diệp thôn, giống nhau y đúc đến lạ…..Đói, hắn bỗng thấy đói.Cái đói làm hắn thèm thuồng cái mùi vị béo mập của đùi gà lâu ngày chưa được ăn; cái mùi vị béo mập của đùi gà làm hắn nhớ đến sự ân cần chăm sóc của phụ thân; cái sự ân cần chăm sóc của phụ thân lại tiếp tục làm hắn nhớ đến sự xinh đẹp, dịu dàng của sư tỷ.Bỏ cả ngày mông lung mường tượng như thế, tu luyện chỉ làm khi hắn thực sự có hứng, tiến độ chậm chạp đừng hỏi.Đây phải chăng là người sâu sắc gặp nơi thế ngoại đào viên, tức cảnh mà sinh tình?Sung sướng thế này, hơn thần tiên sư phụ ít nhất một vạn lần….Lời hứa nào, cảm xúc nào, chí lớn nào, hắn quên sạch.