Trời chuyển về đêm, ánh sáng yếu ớt còn sót lại giăng lối khắp các ngả đường, ánh trăng bàng bạc như đang giắt một tấm màn mỏng manh bằng tơ lụa, bao trùm phủ kín khắp chốn nhân gian.Màu sắc này mang chút vẻ huyền bí, kì ảo, dễ khiến người ta mê mẩn; nhưng đối với Khương Sắc, hắn lại không thấy những đêm đen như thế này có điều gì đặc biệt, không đẹp, chán ngắt.Thường thường, hắn có thể giả vờ ví mình như một kẻ lãng mạn, cũng đôi ba lần đã từng ngẩng đầu lên ngắm ngía khung cảnh người ta có thể mượn cảnh mà làm thơ thế này, nhưng, nhìn mãi, thậm chí chưa đến một phút, hắn đã phát ngán rồi.Hắn chửi trời, chửi cả những bậc nho sĩ thơ văn đầy mình, đã viết ra những câu văn giả dối làm lòng hắn thấy tụt hứng.Bầu trời nửa xám nửa đỏ trông chẳng ra thể thống gì, mây gió lại cứ như là sương khói, bay là tà thật lâu mới nhích từng phân một; đấy là những đêm đứng gió, mỗi khi trời lạnh, hắn đã rúc vào chăn hú hí với người đẹp rồi, mà chắc cảnh trời mây thế này cũng chẳng khiến lòng hắn thõa mãn hơn được việc ôm người đẹp đâu.Nhưng Khương Sắc lại càng có lí do chính đáng hơn, hắn chỉ thấy máu, là máu của chính mình đang chảy, mùi tanh nhầy làm hắn chỉ thấy buồn nôn, mắt mờ tai điếc, cảm giác đang mất dần, vết thương của hắn cần được xử lý ngay.Hắn không nghĩ là Mai Lan lại làm việc này với hắn.Tính nàng tất nhiên có điểm phóng khoáng hoạt bát, là bản chất sâu trong tâm khảm ấy, không phải là thứ nàng “diễn” với hắn, kích thích dục tính những lúc hành sự.Cái nào Khương Sắc cũng rất thích, hắn đã thử đủ loại mùi vị với nàng, những xúc cảm mà chẳng bao giờ hắn quên được.Nhưng mà bây giờ, nàng lại tự buông lỏng chính bản thân mình như thế, vô tâm đâm hắn một dao chí mạng, suýt nữa là đoạt đi cả tính mạng này.
- “Mẹ kiếp tiên nhân, tiên sư tổ tông chó đẻ mười tám đời nhà ngươi.Mẹ kiếp, cái gì mà chặt đứt hồng trần, cái gì là linh căn cứt chó, là ngươi nhìn trúng sắc đẹp của nàng, dám cướp lão bà của ta, lại còn xử nàng nhẫn tâm giết phu quân mình như thế.Địt con mẹ nhà ngươi cái thứ tiên cứt ăn phân của trời”.
Miệng rủa những câu thối không chịu được, hắn “sủa” inh ỏi khắp nơi, hắn muốn “sủa” cho mọi người nghe, hắn muốn “sủa” cho trời biết đất biết là hắn đang căm phẫn đến mức nào.Đâu đó có tiếng đáp trả :
- “Con mẹ nhà ngươi, đêm hôm khuya khoắt có để người ta ngủ hay không.Ta ra bóp cổ chết bây giờ”.
Một kẻ khác.
- “Chó điên, câm mõm”.
……
Khương Sắc giận điên người, hắn không chỉ là một dâm tặc, mà còn một tên sát nhân máu lạnh.Nếu hôm nay không bị thương hay sợ đụng chạm đến dân binh kiếm rắc rối về mình, thì hắn giết tất cả rồi.Khương Sắc thầm hứa, hắn rồi sẽ quay lại “phang” hết phu nhân mấy kẻ ngông cuồng này, để xem bọn chúng còn dám hỗn láo như thế nữa hay không.Khương Sắc nghĩ về đàn bà, sâu hơn nữa là Mai Lan, trải nghiệm và chấp nhận cái suy nghĩ :Có loại đàn bà, nếu đã từng đắm mình sống qua những khoảnh khắc sung sướng, thì sau này nhất định không cam chịu cúi đầu chịu khổ, cho dù có phải làm bất cứ việc gì, bất kể cái giá phải trả xấu xa đến đâu, cũng không thối chí từ nan.Hắn quyết định tối hôm nay, không cần đến họp mặt với tên Lý Tịnh kia nữa, kệ chó đời, kệ chó cả khung cảnh đẹp đẽ xung quanh.Nhưng hôm nay còn một việc cuối cùng hắn bắt buộc phải làm.Khương Sắc kiếm một chỗ an toàn băng bó sơ cứu vết thương, khoát lên mình một bộ áo bào rộng thùng thình che kín hết thân thể, đạp chân lên mấy bức tường thành xâm nhập vào trong cung cấm.
- “Công chúa, tiểu nhân đến rồi, người đang làm gì vậy?”.
- “A, ngươi đừng có lúc nào cũng hù dọa ta như thế chứ, có phải muốn chọc ta phát giận mới vừa ý phải không?”.
- “Oa, oan uổng lắm Bao đại nhân ơi!!Công chúa, người đừng có một lần nghĩ xấu về ta như thế có được hay không?”.
- “Ai là Bao đại nhân?Sao ta chưa từng nghe thấy?Phải chăng là viên quan nào đấy trong triều?Hihi, mà ngươi thì xấu sẵn rồi nên ta mới nói chứ, phải không?”.
- “A, không phải, Bao đại nhân này là viên quan tri huyện địa phương ở quê nhà của ta, người này da đen nhẻm như than, trên trán lại có vết sẹo màu trắng trông như vầng trăng khuyết, công chúa có thấy kì lạ hay không?Hắc hắc, nhưng mà người không biết đâu, hắn giỏi phá án lắm, lại chính trực công minh, ai ai cũng khen”.
- “Ưm, ta biết rồi.Mà ngươi biết….”
- “Khoan, nãy công chúa bảo ta xấu xa phải không, ta xấu xa với người khi nào?Người nói ta xem”.
- “È, nhìn mặt ngươi là biết xấu rồi.Hihi, nhưng mà viên quan kia thật tốt, lúc nhỏ ta từng muốn mình sinh ra làm một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như thế.Ngươi hay là cũng đi làm quan đi, thể hiện ta xem ngươi tốt ở chỗ nào, hihi”.
- “Công chúa, người đừng có đùa bỡn tiểu nhân nữa có được hay không?Người mà làm nam nhân thì ta đây mười phần phải làm thân trâu ngựa chắc.Ở đây có mấy xâu kẹo hồ lô, ta cất công mua về, công chúa ăn thử xem có ngon hay không?Tiện thể còn ngăn không cho cái miệng thốt ra lời bậy bạ như thế nữa”.
- “Có ngươi mới thèm nói năng bậy bạ.Ưm, mau đưa cho ta.Sau này ta sẽ chấm công ban thưởng cho khanh thật hậu.A, rất ngon, món này đúng ta chưa từng được thấy qua, hihi, sau này ngươi phải mua thật nhiều cho ta ăn, nhé?Nhé?Khương Sắc ngươi sau này sẽ mua tặng cho ta nhé?”.
- “Công chúa đừng lo, cái này bên ngoài mua rẻ lắm, công chúa muốn ăn bao nhiêu cũng được, nếu một ngày Khương Sắc ta còn sống, nhất định mua cho người nhiều món ăn ngon hơn thế này rất nhiều”.
- “Hihi, ta biết rồi.Cái này trông như là hồ lô, hèn gì người ta gọi là kẹo hồ lô.Hihi, ân, ngươi nhìn ta làm cái gì?Này, cấm nhìn ta”.
- “Hắc hắc, công chúa thứ lỗi, chỉ là người thật đẹp, ta lại thấy người rất giống một người ta từng quen biết, chỉ là nhất thời suy nghĩ viển vông thế thôi”.
- “Đẹp?Khương Sắc ngươi là người đầu tiên khen ta đẹp đấy.Hihi.Nhưng mà kẻ giống ta là ai?Ngươi mau kể ta nghe đi”.
- “Cái này….Cái này….Ài, người quả thực rất giống sư tỷ của ta lúc nhỏ.Khi ta còn ở tuổi thơ ấu, sống rất chi là cô độc, cũng có sư tỷ giống như người thế này, thường xuyên đến kề bên tâm sự nói chuyện với ta.Chỉ là nàng lớn lên lại bỏ đi lấy người khác, ta buồn bực quá nên mới rời quê hương đến Bách Nhiên Quốc này.Nàng cũng đẹp lắm, giống y như công chúa lúc này vậy”.
- “Hihi, ta đẹp từ nhỏ mà, ngươi không biết hay sao?Ây, đừng tưởng nịnh ta hai ba câu là được ban thưởng hơn nữa nhé?Đừng mơ.Ây, ngươi đừng có nhìn ta nữa được hay không?Này…”.
- “Hắc hắc, ta đâu có nhìn công chúa nữa, sao người trách móc ta hoài.Công chúa, người ở trong Phượng Lai Cung này được bao lâu rồi?”.
- “Ưm, ta chẳng rõ nữa, chỉ là từ lúc nhỏ, ta đã sống ở nơi này.Những điều ngươi kể ta thực là chẳng thấy bao giờ”.
- “Công chúa, người thật là đáng thương.Hoàng thượng thật là quá đáng, nỡ bỏ rơi để người phải chịu khổ thế này.Hôm nay tiểu nhân trong người hơi mệt, ngày sau, nhất định là ngày sau, ta sẽ lén dẫn người đi thăm thú khắp nơi.Công chúa, hay là người bỏ nơi này đi với ta nhé, ta sẽ…ta sẽ chăm sóc cho nàng”.
- “Ngươi tính dẫn ta đi đâu?Ưm, chuyện này ta không rõ nữa.Thực ta cũng rất muốn như thế, nhưng mà ta sau này không phải thế còn không gặp được phụ hoàng nữa hay sao?Ta không biết nữa.Ây, nhưng mà ngươi nói thế, không phải là bắt ta theo ngươi làm hoàng hậu đấy chứ, như phụ hoàng với mẫu hậu ta ấy.Này, ngươi còn mấy vị hoàng hậu nữa đấy?Này, ta không thèm làm hoàng hậu của ngươi đâu, nhớ chưa?”.
- “Ặc, công chúa, người đừng có nói như vậy.Ta quyết không có ý này đâu.Ài.Ưm, nhưng mà thôi thì ngày mai, ta dẫn người đi ra ngoài chơi nhé, người đừng lo, tiểu nhân không lấy người làm hoàng hậu đâu”.
- “Hihi, ân, ta biết rồi.Ngươi móc ngéo với ta nào, mỗi lần ngươi đi mất liền bặt tăm cả tháng trời, ta không muốn bị người ta lừa dối đâu.Ngươi đã hiểu chưa?”.
- “Ta, ta nhớ rồi mà, người cứ an tâm.Thôi, hôm nay ta còn việc bận, không thể ở lại tâm sự với người lâu hơn nữa, đến đây thôi.Hẹn công chúa hai ngày nữa, tiểu nhân sẽ quay trở lại đây đón người, người nhớ bảo trọng thân thể của mình, chớ để đến ngày lại sinh bệnh”.
- “Ngươi đang có chuyện gì vậy?Ấy, sao ngươi hôm nay lại ăn mặt kì quái như vậy?Mặt ngươi sao lại trắng bệch thế này?Khương Sắc, Khương Sắc, quay lại đây.Khương Sắc…..”.
Khương Sắc phóng người lên cao, hoàn toàn bỏ mặc Thiên Bình công chúa đang lo lắng cho hắn đến thất sắc, hôm nay đây là lần thứ hai hắn làm trái ý những người con gái hắn “yêu”, hoàn toàn phá bỏ đi quy tắc của chính mình .Nhưng mà lần này hắn không thấy hối hận với quyết định của mình.Khương Sắc có niềm kiêu ngạo riêng, hắn có đảm khí nhất định trong cách ứng xử đối với các vị “phu nhân” của mình, đây là một điểm tốt mà đám nam nhân khác nên thành thật học hỏi.
Khương Sắc biến về một khu dân cư nghèo hèn, lẩn mình trong các con hẻm nhỏ với đủ những ngõ ngách phức tạp, bề ngoài đầy những rác và rác, hắn lết bước vào một dãy nhà tồi tàn, ẩm mốc, dường như đúng là chốn bỏ hoang không người.Nhưng ngược ngạo là bãi rác như thế này vẫn có bóng dáng tồn tại của con người, hơn nữa thậm chí là rất đông, hội tụ đủ loại tầng lớp bình, hạ dân dưới đáy của xã hội, nghề gì, người gì cũng có.Lúc Tiểu Minh bị bắt đến đây, nửa đường thì hắn hồi tỉnh, người ta thấy hắn bị Khương Sắc khống chế, rõ ràng là thấy chuyện bất bình trước mắt, nhưng mà mặc cho hắn la hét khản cả cổ, chẳng ai tỏ chút thành ý muốn ra tay giúp đỡ.Nơi này, đầy rẫy những túp lều tranh tạm bợ được xếp sơ sài bằng miếng gỗ, hay một đống rơm rạ đen thủi như cháy, trông rất là bẩn mắt.Người ta như thế mà xem đấy là một mái nhà, chẳng quan tâm chút gì đến quyền riêng tư mỗi người nên có, thoáng liếc sơ qua, ai đang làm gì Tiểu Minh đều rành mạch như nắm rõ ràng trong lòng bàn tay.Người nằm, kẻ khóc, từ ăn cơm đến giết người, bất cứ chuyện gì cũng đang xảy ra ở hiện tại.Những tiểu hài tử tuổi còn nhỏ thì tụm năm tụm ba chia phe mà đánh nhau loạn xạ, bọn chúng không có một sự dạy bảo đàng hoàng đáng ra nên có từ các bậc phụ mẫu, thành ra chuyện mới tồi tệ như bây giờ; nhưng mà thực sự thì bọn chúng có bất cứ quan hệ thân thích nào đâu, thậm chí nếu có kẻ quan tâm mở miệng nhắc nhở, bọn chúng nếu không liên quan đến tính mạng của mình, đừng hòng ngoan ngoãn tuân theo.Bọn tiểu hài này mỗi ngày đều thấy cảnh máu chảy đầu rơi, lâu ngày dần quen, đâm thích thú, chém nhau rất nhiệt, rất táo bạo.Tuổi trẻ thường không thích cắm đầu ra suy nghĩ, đơn giản với tính háo thắng, hiếu chiến, bọn chúng thích làm gì thì vô tư đi làm cái đó thôi; truyền thống bao đời ở nơi này :Nam lớn lên không thổ phỉ cũng là cướp, gái từ nhỏ một đường đã xác định thân phận kỹ nữ của mình rồi, không sai một phân.Tiểu Minh thấy cảnh vật, con người, mùi vị dơ bẩn, nhịn không được nôn ọe một bãi, bị bọn tiểu tử bắt gặp được, liền xách sỏi đá chọi thẳng vào mặt hắn, máu chảy bê bết.Tiểu Minh chính xác từ lúc còn nhỏ đã không nhận thấy được chút giá trị “nhân đạo” nhỏ nhoi nào xunh quanh cuộc sống tội nghiệp của mình, hắn những tưởng mọi thứ theo thời gian lớn lên rồi sẽ dần thay đổi, việc đó hơn thế còn ẩn giấu một ý nghĩa đặc biệt nào đấy chờ ngày hắn giải mã, rồi hắn sẽ thấy cuộc đời tươi đẹp này đáng yêu đến mức nào, nhưng không, sự thực không giống với những điều tuyệt vời hắn mộng tưởng ở trong đầu.Hắn bị tống vào một khu ổ chuột, được Khương Sắc cử người ngày đêm canh giữ, chăm sóc. Hắn thêm một lần nữa dụng kế liều mạng, không chạy được chục bộ liền bị bắt lại, đau đớn nhận được một đường dao lạnh lẽo xẻ đôi da thịt trên mặt, từ đấy ngoan ngoãn hẳn đi, không dám kêu khóc một lời, bọn ác nhân cũng vì thế dễ thở hơn một chút, còn mở miệng cười khà khà khen hắn biết điều.
- “Ô, tiểu tử, sao hôm nay ngươi lại hiền lành như thỏ thế này, không biết là huynh đệ của ta đối xử với ngươi thế nào, nhưng mà nhìn ngươi thế này, chắc là không được tốt lắm nhỉ.Hahahaha”.
Tiểu Minh nhắm chặt mắt không nói điều gì, hắn thứ nhất là không dám mở miệng nói năng xằng bậy để bị người cắt thêm một vết trên mặt, hắn thứ hai hiểu rằng mình cầu xin chỉ là hoài công vô ích, chẳng có tác dụng gì nên thôi.Chỉ là lông mày Tiểu Minh chau lại, miệng hắn còn mấp máy, những điều này Khương Sắc già đời vừa nhìn đã thấu hết cả, nhết mép cười rằng :
- “Tiểu tử, có phải là giận ta lắm hay không?Có phải là oán hận ta lắm hay không?Có phải là thấy ta đáng sợ lắm hay không?Còn có phải là muốn mở miệng cầu xin ta tha cho cái mạng nhỏ này mà đi về làm tiếp chân tiểu nhị của ngươi hay là không?Haha, cứ nói thử cho ta nghe xem nào”.
Tiểu Minh thấy Khương Sắc hôm nay có điểm kì lạ, bộ dáng lẫn cử chỉ của hắn đều bất thường, thì lại càng tỏ ra e dè hơn trước.Hắn ngẫm lời trong miệng, ráng kiếm một giọng điệu ấm áp khẩn cầu Khương Sắc, mong hắn rủ cho mình một tấm lòng từ bi cho mình toàn mạng mà quay về.
- “Khương Sắc, đúng, ta chỉ là một chân tiểu nhị nhỏ nhoi, nếu không phải tình cảnh công việc bắt buộc thì ta cũng không muốn nghe lén các ngươi nói chuyện đâu.Ngươi với ta không thù không oán, đâu cần phải đến mức như thế này, mọi chuyện đều có thể dùng lời để giải quyết mà”.
Nói ra mấy câu này đúng là Tiểu Minh chưa đủ minh mẫn, thậm chí hắn nói năng như là đồ đầu đất.Trong tâm tưởng của mình, hắn hận những kẻ chuyên làm điều ác mà không biến sắc như Khương Sắc, thầm mong những kẻ này một lần trời đánh mà chết hết cả đi.Tiểu Minh tự nhận là người “tốt”, không, là “nửa tốt”, hắn biết mặt ngoài mình đầy vẻ thờ ơ, nhút nhát sợ chết, nên không làm ra được cái việc thiện gì thực tế giúp ích cho đời, cũng bởi ai ai cũng làm việc xấu, mình hắn làm việc tốt thì ai khen đây, có tác dụng gì đây, rồi mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn như thế, chuyện xấu xảy ra rất nhiều, hắn một thân có thể quản được tâm lý, hành động của cả thiên hạ sao.Lương tâm chính nghĩa của Tiểu Minh rất lớn, chỉ là hắn nghĩ trong đầu thế thôi, ở cuộc sống đời thường, hắn cảm giác mình thấu được những điều xấu xa nhơ nhớp trước mặt, luôn nhìn mọi thứ với ánh mắt nhàn nhạt pha lẫn chút khinh bỉ.Thế nên hắn không không thành tâm nói lời ngon ngọt với Khương Sắc, như thể đấy là hắn tự hạ nhục bản thân mình thỏa hiệp với kẻ xấu, kẻ ác, là tự lôi hắn xuống đẳng cấp “không bằng con cẩu” của bọn chúng mà thôi, thành ra lời hắn nói nửa xin xỏ nửa cứng rắn, không phân rõ được nó thuộc thái cực nào.Đấy mới nói Tiểu Minh là kẻ ngu, là kẻ anh hùng hão, hắn mở miệng ra cốt là để cầu xin người ta tha mạng, thế mà thái độ lại không chút nào hợp tác, tự phong cho mình cái quyền người “trên”, hiểu biết sâu lắm chuyện đời, tự mình tính nốt luôn kết quả chuyện này ở trong lòng bàn tay, điều này như là cái khứa gai khó chịu đối với những kẻ như Khương Sắc, rất là đáng ghét.Tiếp, thực Tiểu Minh không có ý “dạy đời” Khương Sắc như thế, chỉ là hắn ngây thơ, vô tư, tự nhiên thốt ra tâm tư suy nghĩ non nớt của mình, khai mở, dẫn đường cho Khương Sắc một lối đi, phương thức sắp xếp hậu sự giải quyết chuyện này cho vẹn toàn nhất đôi bên.Tính mạng, trong lúc nguy cấp, lương tâm lại là thứ đáng hận giúp kẻ khác hại chết chính tính mạng của mình.Nhưng hắn vô thức đã từ trong hai thứ rạch ròi ấy, tự đưa ra chính lựa chọn cho mình rồi…