Tiểu Minh cứ thế rơi mãi, đôi ba lần thắt lưng của hắn móc lấy nhánh cây tưởng như được cứu thì gãy, gãy, lại gãy…tốc độ của hắn giảm đi đôi chút, gặp bản lá to bè xuôi chiều thay phiên nhau nâng đỡ, kì diệu, trùng hợp rơi xuống hồ nước phía dưới.Hắn vô thức uống mấy ngụm nước, lộ ra tiềm lực sinh tồn mạnh mẽ, đủ để huơ huơ vài cái tiến vài phân vào bờ rồi bất tỉnh nhân sự.Hắn nằm im một chỗ không biết gì hơn trong hai ngày, quần áo bằng lá tan nát lộ ra bao điều tế nhị.Đêm ngày, từng giọt nước ngầm nhỏ giọt trúng miệng nuôi dưỡng đến khi hắn tự mình tỉnh lại rồi thôi.Tiểu Minh mở chậm đôi mắt, cảm giác đói meo không có một chút thức ăn trong bụng làm hắn rã rời, thân thể lại bị thương nặng không thể di chuyển.Hắn còn sống, đó mới là điều quan trọng.Trong mơ hắn lại thấy sư tỷ, nàng vẫn hỏi hắn cái câu rất đỗi quen thuộc: “Tiểu Minh này, nếu đệ thích hoa như thế, ngày mai tỷ đệ chúng ta đi ngắm hoa nhé?”Hắn mỉm cười, môi nhấp nháy, nói ra tất cả những điều hắn muốn nói với nàng.Bỏ qua những hoang tưởng có phần lố bịch của hắn, quả thật Tiểu Minh có một sự “may mắn” mà người ta cầu còn không được.Hơn nữa, hắn chỉ đơn thuần là may mắn trong cõi chết, thứ mà người thường chẳng ai dính đến bao giờ, rất khó định nghĩa, ngoài ra còn có thể xem là một kiểu tôi luyện cả về thân thể và tâm tính.Cần nhớ là tu tiên giả rất xem trọng chuyện này, cơ duyên khó cầu, mà lợi ích nó mang lại quả thực quá lớn.”Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”, thử hỏi những bậc tiền bối công đức vô lượng, kẻ nào trước khi đắc đạo mà lại không trải qua trăm vạn bận thậm chí còn khó tin, vô lý hơn thế.Qua trăm vạn bận may mắn như thế, lại đến một thời điểm nào đó, tu tiên giả dường như đến số mà mất mạng, lí do cũng muôn hình vạn trạng không kể xiết, bị giết cũng có, té chết cũng có, vô tình trúng độc mà chết cũng có, vô quy vô tắc, bằng chứng là chưa một ai từ thời thượng cổ còn sống đến tận bây giờ.Tất cả điều này như một giấc mộng phù du, kẻ khóc người cười, tình sầu bi thảm phủ khắp thế gian không ai chống lại được.Tiểu Minh lê lết cái xác khô quằn của mình, kiếm được được quả dại mà ăn thì tốt, không thì phải nuốt trùng mà sống qua ngày.Hắn bứt một số thảo dược trị thương cơ bản đắp lên vết thương, tránh mất quá nhiều máu và hoại tử, hẳn là phải mất hai ba tháng hắn mới phục hồi như bình thường được.Nhăm nhe phán đoán phương hướng chuẩn xác, hắn than thở lên đường trở về “nhà” nhanh nhất có thể, nơi này quá nhiều mối nguy hiểm mà hắn không ứng phó hết được.Tiểu Minh sáng thì bộ hành, tối thì trèo lên cây mà ngủ, không có điều gì đặc biệt, dần thả lỏng chẳng còn sợ gì nữa.Một tháng mười ba ngày sau, Tiểu Minh dù rất ít nghỉ ngơi, lại hoạt động liên tục nhưng thương thế lại chuyển biến tốt hơn hắn nghĩ, da thịt cũng hồng hào trở lại, có lẽ là điều kì diệu của tiên pháp.Đoạn đường vừa rồi hắn chứng kiến màn thảm cảnh khốc liệt, từ tiểu thú, hoang thú đến phi điểu đều rủ nhau trốn biệt, mặt đất đầy rẫy những thân xác còn đang mục nát, thối rữa, cây cối bị đánh nát thành thớ gỗ, từng mảnh từng mảnh văng ra bốn phía tạo thành một mớ hỗn độn nhơ nhớp.Hắn còn đau đớn thấy được các huynh đệ nhà khỉ của hắn, miệng há to chảy ra dòng máu đen kịt đã khô cứng.Trong đầu đã đoán ra mọi chuyện, hắn không dám đối diện với sự thật trước mắt, ngồi bệch dưới đất, ngẩng mặt lên trời mà đẫm lệ.Kì lạ, trời vẫn xanh như thế, nắng vẫn hiền hòa như thế, trái ngược hoàn toàn với cái mùi hôi thối đang thộc vào mũi hắn từng khắc.Tích tắc, một cái nhìn hoàn toàn mới lạ gợi lên trong đầu khiến hắn có chút tưng hửng, kinh ngạc...Tiểu Minh tu tu xụt xịt một hồi lâu mới thỏa, đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng le lói thắp sáng bóng tối trong lòng hắn.
- “Tiểu Hầu, còn những người khác nữa, mọi người phải cố lên.Ta nhất định sẽ luôn đứng về phía mọi người”.Đó cũng là cách tự an ủi chính mình.
Chậm rãi di chuyển một đoạn nữa thì trông thấy Tiểu Hầu, hắn mừng rỡ ôm chầm lấy lưng của nó, không ngại bẩn mà áp mặt chà xát một hồi trên đám lông bám đầy bụi, thế này với hắn đã đủ mãn nguyện lắm rồi.Tiểu Hầu như mất đi tri giác, cắm mặt ngồi yên không động đậy, một lúc cảm thấy không đúng, nó quay lại thấy hắn thì tỏ ra hết sức kinh ngạc, kêu ré hồ hởi, trèo lên vai, lên đầu rồi vò cái mớ tóc khô cứng của hắn tìm chấy.Hai kẻ này thân thiết với nhau đã lâu, tình cảm chan chứa thế nào không nói cũng biết, sau kiếp nạn còn có cơ hội gặp lại nhau thì phúc đức lắm rồi.Tiểu Hầu đùa giỡn chán chê tự dưng đâm dỗi, hắn cũng chả biết là chuyện gì, bao năm qua hắn lần đầu thấy nó hành xử lạ lùng như hôm nay.Rặn riết chịu đựng xong mấy cơn hờn trách vô cớ vào mình, Tiểu Minh cũng cũng rõ rốt cục là chuyện gì.Số là Tiểu Minh hắn cùng nó vắng mặt mấy ngày trước, thêm việc Xà tinh ăn thịt, bắt người xả giận thì bọn hắc hầu không cần bàn nhau vẫn biết ngay nó là thủ phạm.Nhờ hắc mẫu cầu xin, nó được tha cho một mạng, nhưng rốt cục cũng bị đuổi ra khỏi đàn.Đồng bệnh tương liên chỉ Tiểu Minh mới hiểu, Tiểu Hầu sinh ra vốn đã là dị dạng trong mắt những con khỉ khác, thường ngày quậy phá cũng chỉ mong có người để ý đến nó, chạy nhảy rong chơi xa nhà cũng chỉ mong kiếm được hoa lạ trái ngon mà dâng tặng, hòng bồi đắp tình cảm, tất cả điều nó cần là cuộc sống của một đại gia đình; đến khi tình cảm đó sục sôi, ấm áp nhất thì nó bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, sao có thể vui vẻ được nữa chứ.Tính cách của bọn hắn quá sức giống nhau, đều sống vì cảm xúc của người khác, nên rất dễ dàng bị tổn thương.
- “Từ nhỏ ta cũng chẳng có mẫu thân, cũng như ngươi chẳng có phụ thân, hay là ta nhận hắc mẫu ngươi làm mẫu thân, ngươi nhận phụ thân ta làm phụ thân, thế không phải là một công đôi việc hay sao.Còn nữa, phụ thân ta rất tốt, đến bữa người thường nhường cho ta đến hai cái đùi gà, mùi vị rất tuyệt ngươi không biết đâu, sau này ta cũng nhường cho ngươi một cái như thế, được không?”.Tiểu Minh không biết nên an ủi thế nào, đành buông lời ngon ngọt dụ khị, bao giờ cũng có tác dụng vượt quá mức hắn dự liệu.
Tiểu Hầu nhăn răng dường như tỏ vẻ bất mãn với lời xúc phạm trực tiếp của hắn.Tiểu Minh đang muốn cười trừ xin lỗi thì thấy nó giương hai ngón tay đầy lông lá của mình lên, ngờ ngợ trong đầu.
- “Hai, hai cái gì cơ?Không phải ngươi đòi hai cái đùi gà của ta đó chứ.Này, phụ thân làm việc cực khổ mới mua được, ngươi phải nhường cho người một cái tẩm bổ chứ.Ta chưa dạy ngươi phải biết kính trên nhường dưới hay sao.Ta không cho…..Không cho….Không….Hừ thôi được rồi, ta nhường hết cho ngươi vậy(!?!).
Bọn hắn kẻ nào cũng tưởng mình chiếm được phần hơn, đôi bên đều cười thầm trong bụng, bao đau đớn mệt mỏi cũng theo đó thay phiên nhau tan biến hết.Tiểu Minh vừa đi vừa trao đổi, lần truy sát của xà tinh vừa rồi khiến bầy của bọn hắn bị chết mất một phần năm, có thể xem là thảm trọng nhất.Gương mặt hắn co lại, đang ráng suy nghĩ kiếm lấy một lời giải thích cho hợp lý thì bị một khối gỗ bay đến trúng bụng, kéo hắn văng đi một đoạn dài.Tiểu Minh quệt tay lau đi dòng máu nóng hổi nơi khóe miệng, im lặng nhìn bầy khỉ mấy chục con phía trước, cúi đầu nhắm mắt tỏ ý xin lỗi.Càng đứng lâu, số lượng vết thương của hắn càng tăng dần, hai mắt thâm tím không mở ra được nữa.Khoảnh khắc cuối cùng muốn chạy thì hắn đã xỉu mất, tất cả không như hắn mường tượng về chính nhân cách của mình, lẫn sự bao dung độ lượng của đám khỉ này.Vút, con hắc hầu to lớn lại ném một khúc gỗ vào người hắn, hắc mẫu khuyên can không tác dụng, bay người giương thân ra đỡ cho hắn mấy đòn cũng bị thương mà ngất, máu tươi từ vết thương chảy ra dầm dề không dứt, vấy đỏ thẫm cả đám cỏ lau dại bên đường.Mùi máu càng kích lũ khỉ thêm hung hăng, dăm ba con cũng bắt đầu rục rịch muốn xuất thủ, một đại lễ tàn sát sắp diễn ra thì Tiểu Hầu không còn nhịn được nữa, hai mắt lập lòe kim quang như quỷ ám rồi phốc mình xông lên đánh, con hắc hầu vung hai tay nắm lại thành một quyền, nhảy từ trên cao xuống tiếp chiến.Tiểu Hầu trúng tà, tốc độ hai bên không thể thể so sánh, nó di chuyển nhanh như lôi xoẹt, hết lần này đến lần khác đều né tránh thành công, giơ một tay giộng mạnh vào bụng con khỉ kia.Hắc hầu rống lên một tiếng đau đớn rồi đổ ập xuống đất mà bất tỉnh nhân sự.Tiểu Hầu đạt được mục đích, hai mắt trở về như thường, lảo đảo chân đi đến Tiểu Minh, xiên vẹo nằm ngay bên cạnh, bộ dạng mất hết sức lực.Bầy khỉ nhìn chiến trường thấy toàn bộ đấu sĩ đều ngất xỉu, không rõ vì sao lấy lại được bình tĩnh, hiền hòa quay đầu nhìn nhau khẹc khẹc, nhẹ nhàng mang bọn hắn đến chỗ an toàn rồi săn sóc điều dưỡng.Hai bọn hắn đều cùng lúc tỉnh lại, thấy mọi người lại vui vẻ, hòa ái với nhau thì hết sức vui mừng.Vốn cũng thắc mắc, nhưng bọn hắn sợ bị hắt hủi như trước, nên không dám mở miệng ra mà nhắc đến chuyện cũ.Hiện giờ, đàn của Tiểu Hầu phải tránh xa khu vực cũ, tránh động chạm gây thù với xà yêu, gây thiệt hại không đáng về nhân số.Tuy là sinh sống ở khu vực khác, nhưng khắp khu rừng này đều là nhà của bọn hắn, trừ việc cẩn thận trong sinh hoạt và khá khó khăn với việc hái lượm thức ăn, mọi chuyện bắt đầu trở về nếp sống bình thường như trước.Tiểu Hầu, Tiểu Minh bỏ công loanh quanh suốt một ngày, kiếm đủ thứ hoa trái đem về biếu tặng, một phần là cho hắc mẫu, một phần phát đều cho cả đàn; và tất nhiên, phần bùi nhất, béo nhất là ở trong…bụng bọn hắn.Tiểu Minh mặt ngoài thong thả, nhưng trong lòng hắn còn một nỗi lo sợ: hắn sợ đây chỉ là một giấc nghỉ trưa ngắn ngủi của xà tinh, rồi một ngày không xa, nó sẽ tiếp tục trò chơi tàn sát đẫm máu của chính mình, đàn của hắn chính vì thế rồi sẽ phải chịu khổ muôn đời.Hắn suy nghĩ rất nhiều, trong đầu dần vạch ra một kế hoạch, quyết tiêu diệt xà tinh này, cứu lấy “thường dân bá tánh”.Không nần nại, hắn nhờ Tiểu Hầu cùng hắc mẫu tụ họp cả đàn, mở ra một buổi bày binh bế trận khẩn cấp, sống với khỉ, hắn cũng có chút tự tin nơi chính đầu óc của mình.Không hiểu vì thế nào, bọn khỉ này đối với Tiểu Hầu lại khách khí, khiêm nhường hơn trước, Tiểu Hầu không vì thế mà ngẩng mặt làm kiêu, có lẽ có chút ít, nhưng mà lần này lại rất phát huy tác dụng, hắc mẫu là mẫu thân của nó, cũng ảnh hưởng chút uy danh, không có gì đáng nói nhiều.Nội dung cuộc họp bàn hắn bày ra mấy kỹ xảo phòng bị đơn giản, một là sử dụng rơm rạ lẫn với cây cỏ khô làm thành một cái bẫy báo động; rồi hắn chủ động làm mẫu, mài đá đẽo các cọc gỗ nhọn, một số được đan với vỏ cây, miễn cưỡng có thể dựng được một hàng rào gai chống địch, một số được chôn dưới hố lớn, che giấu bằng cách phủ lên vô số cành, lá cây cỏ ngụy trang; quan trọng nhất là ngày đêm đều có một nhóm khỉ, trèo lên các cây cao mà quan sát bốn bề, có động thì u u a a hú lên thứ ngôn ngữ riêng biệt mà cấp báo.Tiểu Minh còn nhanh nhảu tính cái gì mà xây nhà rồi đốt lửa dọa yêu, nhưng mà xây nhà thì hắn không biết, lửa thì ngoài hắn ra, lũ khỉ này con nào cũng sợ.Thế là ba cái dự tính phụ của hắn biến thành công cốc, sức mạnh của hắn cũng chẳng bằng vị huynh đệ nào, thế là lắc đầu bó tay ngán ngẩm.Mấy cái vớ vẩn ở trên, là kết quả của việc hắn tò mò nghe người trong giang hồ kể chuyện mà bắt chước, cũng là kết quả ba tháng ròng lao động của hắn cùng bầy khỉ.Tác dụng có lẽ không lớn, nhưng có thể làm vật cản ngăn chặn xà tinh được đôi ba khắc để chạy là tốt lắm rồi.Thêm một sức người thì có thêm một chút sức mạnh, hắn ba tháng nay khá chuyên tâm vào việc tu luyện tiên pháp, cũng chỉ là hít vào thở ra, khí lưu nóng, khí lưu lạnh, nhưng mà rõ ràng càng ngày càng dễ dàng phân biệt hơn trước rất nhiều.Tiểu Hầu hôm nay dạy hắn…giết cá.Tên này càng lúc càng tham lam, một lúc thành thạo bắt cá hai tay, cá lớn cá bé nhẫn tâm bắt hết không tha.Tiểu Minh nhìn một lúc thấy không thuận mắt, hậm hặc:
- “Này, sao ngươi cầm thú thế hả, người ngươi nhỏ như thế, thịt một lúc được bao nhiêu con mà ham.Để dành cái đầu ngươi ấy, thả ra hết cho ta.
Tiểu Hầu hung hăn không nghe, đổ là làm mẫu cho hắn, bắt hắn phải làm bằng được mới thôi.Tiểu Minh loay hoay một hồi, có lúc đã bắt được trên tay, trầm ngâm đôi lúc hắn lại thả.Hắn rầu rĩ chống cằm:
- “Tiểu Hầu, ngươi biết không, lúc nhỏ phụ thân tặng ta một con thỏ, nó rất ngoan, ta còn làm cho nó một cái nơ (!?!), ta cả ngày chỉ có nó bầu bạn, tình cảm này ngươi hiểu ta chứ?Sau này nó bị người ta cố tình bắt về ăn thịt, ta mặc nhiên không hay biết, nếu ta biết, ta cũng không chắc ta đủ can đảm dám làm gì.Ngươi biết không, người ta cái gì cũng muốn ăn, cái gì cũng cho vào bụng, nghe phụ thân kể, có kẻ còn nhẫn tâm ăn thịt người nữa, ngươi có tin không?Trong ta có rất nhiều thứ cảm xúc ngay chính ta cũng không hiểu.Ta ăn rất ngon, nhưng mà tự tay giết một thứ ngay trước mắt, biến nó thành một thứ dơ bẩn thải ra ngay sau đó, cảm giác thế nào ngươi biết không?”.
Tiểu Hầu cũng có hứng thú với việc này, một tay đỡ lấy cọc xiên qua miệng cá mà đưa cho Tiểu Minh.Hắn ngần ngừ rồi cũng hun lửa lên mà nướng, đảm bảo hương vị tuyệt ngon.
- “Ta có lẽ chính vì trong đầu luôn suy nghĩ vẩn vơ như thế, cũng có lẽ ta không được tuấn tú cho lắm, cũng có lẽ bởi ta không có tài cán gì, cũng có lẽ bởi ta luôn không theo kịp cái nhìn xa lạ của người khác, người đời nhìn ta chưa bao giờ thuận mắt.Ta lại thấy người đời với rất nhiều chiêu trò, suy nghĩ quá độc ác, quá tráo trở, quá nhẫn tâm, quá vô sỉ, quá ích kỷ.Điều này ta nói với phụ thân, người luôn nói ta cần phải ra ngoài hoạt động nhiều, người nói là ta chỉ tự đánh đố bản thân mình thế thôi.Điều này ta nói với sư tỷ, nàng luôn mỉm cười với ta, nhưng mà rốt cục lại chẳng nói câu gì.Ta, ta nhiều khi tự hỏi, rốt cuộc là ta sinh ra không đúng ý trời?Hay là ta sống không đúng ý trời, nên có nhiều đọa đày như thế?Ta luôn tự hỏi, rốt cuộc con người, hay bất kì sinh vật sống trên thế gian này, tất cả đều vì mục đích, lí do gì…Ngươi bắt ta giết những con cá này?Xin lỗi, ta không thể làm được.Xà tinh?Rồi ta sẽ nghĩ cách khác giải quyết.Làm tiên không phải là phất tay một cái là có thể xong chuyện hay sao, không phải để giết chóc, nhưng nếu bắt ta phải giết, thứ duy nhất thực tâm ta muốn giết, đó là giết…người”.
Nói rồi, hắn buông con cá đang ăn dở xuống đất, ngẩng mặt lên trời mà bước đi trong vô định.Từng tia nắng lấp lóa di động theo cành lá đung đưa, che mờ bóng lưng hắn đến khi khuất hẳn…