• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyến hành trình này quả thật rất xa, từ lúc Tiểu Minh hắn khởi hành đến nay đã hơn hai tháng.Ngoài việc đường xá xa xôi đôi lúc làm hắn mệt mỏi muốn chết, thì mọi chuyện trôi qua rất bình thường.Đoàn thương nhân này hành sự rất chuyên nghiệp, luôn lấy tiêu chí nhanh chóng và an toàn đặt lên hàng đầu.Ban đêm thì dừng chân nơi khách điếm hay ven đường, đến ban ngày thì họ rong ruổi mãi trên lưng ngựa không nghỉ.Những lúc thế này, hắn ăn no ngủ nghỉ rồi ngắm cảnh mãi đến phát ngán.Đôi khi tò mò hắn lại lân la đến những vị thương nhân kia, chứng kiến sự ranh mãnh, nhanh trí của họ qua những vụ trao đổi thì được lợi không ít.Những nơi hắn đi qua, từ thành thị qua thôn này xóm nọ, sầm uất lẫn nghèo nàn, tồn tại đủ mọi cảnh sắc.Xem như quãng thời gian này, hắn tiếp thu được không ít kiến thức, tâm cảnh cũng trưởng thành hơn rất nhiều.Đến nay, hắn cũng đã nghe phong phanh về những câu chuyện thần tiên lượm lặt từ khắp nơi, nhưng tất cả chỉ là những lời đồn thổi truyền miệng không ai có thể chứng thực.Tạm thời không nhắc về chuyện này, nay hắn gặp phải một trở ngại lớn: Vừa đặt chân đến kinh thành, lộ phí phụ thân hắn cấp dù chi tiêu hết sức dè dặt, cũng đã bay hơn phân nửa.Đối với tiêu pha đắt đỏ nơi kinh thành, chỉ có thể kéo dài nhiều nhất là một tháng.

- “Cuối cùng ta cũng đến được kinh đô rồi.Mấy vị thương nhân kia xem như không thể nhờ vả được nữa, ác cảm của họ đã đạt cực hạn rồi.Ài, Tiểu Minh à, ngươi phải cố lên!”.Hắn lẻ loi cô độc từ bé lâu dần đã thành quen, đến bây giờ cũng không nhiều buồn phiền như trước nữa.

Rong chơi mấy ngày, cớ chính là dò la tìm hiểu, hắn ăn uống tiêu pha hết sạch tiền, bất đắc dĩ phải đi làm thêm cho người ta, điển hình là một chân sai vặt, bưng bê như tiểu nhị ở khách điếm.Tiểu Minh cho là duyên phận, khoái thác hành động xa xỉ vô ích của mình, lòng cũng hi vọng có thể kiếm được chút thông tin có giá trị ở đây, không bõ thời gian vô ích ở chốn này.Khách điếm tất nhiên người lui kẻ tới vô cùng tấp nập, họ ăn uống, bàn tán đủ chuyện trên trời dưới đất, bất kể là đúng hay sai.Rủi ro này hắn bắt buộc phải chấp nhận, tiên đạo hư vô mờ mịt thế nào, ai ai cũng đều hiểu.Đi khắp một lượt, đến nỗi chân tay rã rời mà vẫn không công, kinh thành quá mức tráng lệ, nhân khẩu tập trung đông đúc nhất cả nước, muốn kiếm miếng ăn cũng khó, nếu không thì đâu có cái gì gọi là ăn mày.Cuối cùng có kẻ thấy thương tình bèn mách hắn vài chiêu, thế là xong việc.”Bồi dưỡng”.Vận khí xem như cũng không tệ, một tuần trăng sau hắn nghe lỏm được một cuộc đối thoại của hai vị công tử :

- “Hôm rồi ta du ngoạn qua nước Ngạo Lai lân bang, có một hòn núi gọi là Hoa Quả Sơn, núi này đứng sừng sững giữa đất trời, bao phủ bởi đồi cây gò đất, quanh năm hoa quả tốt tươi.Đặc biệt lạ ở chỗ, núi này bị một lũ khỉ thành tinh chiếm cứ, đứng đầu là một vị tiên hầu, danh tự Mỹ Hầu Vương, lấy hiệu là Tề Thiên Đại Thánh, tiên hầu này thần thông quảng đại, pháp thuật thiên biến vạn hóa, đắc đạo thành tiên đã lâu, thường xuyên ra sức trừ yêu diệt quỷ giúp đỡ bá tánh.Thiệt là phúc đức!”.

Dương Tiểu Minh nghe đến đây thì hai mắt phát sáng, mừng rỡ hỏi đường đến Hoa Quả Sơn.Vị công tử nọ mắt nhìn hắn đầy thâm ý rồi phán thêm một câu rằng:

- “Tiểu huynh đệ, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, nhưng mà đâu có dễ dàng được như vậy.Đã có nhiều người đi đến đấy, nhưng chưa từng có ai thành đạt được nguyện vọng, từ đầu chí cuối đều bị bầy khỉ dữ tợn kia đá đít đuổi về, khốn khổ thế nào một tiểu tử như ngươi sao hiểu được, nhục nhã thế nào tiểu tử ngươi có từng nghĩ đến chưa?Tốt nhất ngươi nên bỏ cái ý định điên rồ đó đi”.

Tiểu Minh đầu gật gật nhưng lại không cho là đúng, trong lòng đã tính đến chuyện lần này làm thế nào đi bái vị tiên sư một chuyến.Hắn ráng cho hết một tháng, lĩnh mấy đồng tiền công ít ỏi của mình, khăn gói ra đi.Theo như lời vị công tử kia, Hoa Quả Sơn cách kinh đô thoảng một tháng đường ngựa, ba tháng đường bộ, tuốt sang địa phận nước Ngạo Lai.Một đứa bé chín mười tuổi với hai bàn tay trắng, cứ một khoảng thời gian ngắn lại dám bỏ nhà một mình hành tẩu vô đinh như thế, quả thật là quá ngu xuẩn rồi.Ba tháng sau, bỏ qua mọi nguy hiểm tiềm tàng một cách khó tin, hắn cũng đến nơi.Giữa đường hết cạn lộ phí, bị lão phu ngựa bỏ rơi, hắn bằng kinh nghiệm của mình, đào khoai ăn sắn sống qua ngày.Do mất sức trong thời gian dài, hắn thiếp đi không hay không biết.Có con khỉ kia xách giáo đi tuần, bắt gặp cảnh này vội khẹc khẹc chạy về bẩm báo :

- “Đại vương, ngoài kia có một tiểu tử độ tầm chín mười tuổi, không rõ vì sao lại ngất xỉu nơi chân núi, con không biết làm sao, bèn chạy về đây xin thánh chỉ sáng suốt của đại vương, tùy người định đoạt”.

Mỹ Hầu Vương là một con khỉ toàn thân gầy ốm rất ít da thịt, bộ dáng giống người, khắp người phủ đầy lông tơ vàng óng, đầu đội long mão, thân mặc một bộ kim giáp rất tinh xảo và đẹp đẽ.Mỹ Hầu Vương đang ngà ngà say, nghe vậy thì ngồi lọt thỏm trên long sàn, mở miệng ra phân phó :

- “Mau, còn thánh chỉ cái gì nữa, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ.Các con, mau khênh tiểu tử ấy vào đây”.

Một chốc sau, bọn khỉ hai ba con chung vai nhau khênh một tiểu hài tử gầy gò, mặt mày trắng nhợt đem đến trình diện.Mỹ Hầu Vương hai mắt thao láo, tay gãi gãi loạn xạ, hết nhấc tay,túm tóc rồi kéo chân tên tiểu tử kia, miệng thì luôn mồm ứ ứ á á tỏ vẻ hiếu kỳ và kinh ngạc.Bọn khỉ con thấy thế không kiềm nỗi nữa, có con mạnh dạn thốt lên :

- “Đại vương, chỉ là một tên nhân loại bình thường, có gì quái lạ đâu, xin người mở lòng từ bi khai mở cho chúng con một lần”.

Mỹ Hầu Vương hai mắt sáng lên như đuốc, ấy chính là tiên kỹ Hỏa Nhãn Kim Tinh(mắt lửa ngươi vàng) trong truyền thuyết :

- “Đấy là các con chưa tu luyện thành tiên, tai mắt bình phàm không nhận thấy được điểm lạ kỳ.Tiểu tử này khí chất xem ra rất lạ, không rõ đến cùng là vật chi?”

Có con khỉ già kia sống cũng được trăm năm, nay được phong bậc thừa tướng, kính cẩn mà tâu rằng :

- “Đại vương, tên này lai lịch bất minh không rõ thiện ác, cẩn thận là bẫy.Chuyện không liên quan đến chúng ta, đại vương cứ vứt ra khỏi Hoa Quả Sơn, ban cho hắn chút hoa quả xem như bố thí, để cho thiên ý định đoạt mạng nhỏ của hắn đi”.

Mỹ Hầu Vương nghe vậy nổi giận đùng đùng, rút trong tai ra một cây kim, hóa lớn biến thành cây thiết bảng bằng sắt, hai đầu bọc vàng; điêu luyện xoay tít mấy vòng rồi cắm mạnh xuống đất.Cử chỉ tuy vô cùng đẹp mắt, nhẹ nhàng mà lực đạo quả thực quá mức đáng sợ, thiết bảng kia đâm sâu lún xuống đất hơn mười tất.

- “Hừ! Lão Tôn năm xưa từng đại náo thiên cung, trời không sợ, đất không sợ, nay há vì một tiểu tử chín mười tuổi mà mất đi uy phong?”

Lời xong thì hắn bụm chặt bàn tay, giơ ngón trỏ lên môi phù một tiếng.Một đoàn ánh sáng mềm mại như lụa xuyên qua da thịt, tiến thẳng vào thể nội Tiểu Minh.Có tác dụng.Hai mắt hắn chớp chớp mấy cái rồi hoảng sợ trừng lớn :

- “Đây, đây là đâu?Các ngươi là ai?Chớ có lại gần!”

“Thừa tướng” đôi mày nhíu chặt cướp lời :

- “Cái đó chính chúng ta mới là người phải hỏi.Chắc ngươi cũng biết đây là Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động của Mỹ Hầu Vương.Còn ngươi là ai?Cớ sao tuổi còn trẻ mà lại ngất xỉu nơi này, phải chăng là trong lòng từ đầu đã có quỷ, đến đây tính làm loạn?”

Hoa Quả Sơn?Xem như kế hoạch xâm nhập ban đầu tuy có không đúng hoàn toàn với dự liệu, cuối cùng cũng may mắn thành công.Nhưng mãi hắn vẫn không tài nào thích ứng được với lũ khỉ nói tiếng người này.Đánh mắt dò hỏi một hồi, xem như cũng phân biệt được quân, vương; nhanh chóng lao xuống khỏi thạch bàn, mặt mày nghiêm trang cung kính, quỳ hai chân hướng về Mỹ Hầu Vương mà vái thật sâu :

- “Hầu tiên sư, con từ nhỏ đến nay luôn gặp “rất nhiều” chuyện trúc trắc, từ lâu đã mong ước được làm thần tiên.Con từ tận bên Nam Việt Quốc ngàn dặm xa xôi đến đây, mong tiên sư thương tình mà thành toàn cho mong ước đó.Ơn nghĩa này đời đời kiếp kiếp con chẳng nào dám quên.”

Ý đồ nay đã lộ rõ, bọn khỉ nhe răng rít gào tỏ rõ đầy vẻ địch ý, ầm ĩ loạn xạ cả lên.”Thừa tướng” thừa cơ lên tiếng châm chích, đổ dầu vào lửa :

- “Hừ, cái gì mà từ nhỏ đến nay luôn gặp rất nhiều chuyện, cái gì mà đời đời kiếp kiếp chẳng quên.Bọn các ngươi cứ mấy ngày lại tới gặp Đại vương, mở miệng ra là kể lể này nọ, toàn một lũ xấu bụng dối trá.Quân bây đâu, mau đem tên này lôi ra đánh năm mươi trượng rồi vất thật xa khỏi đây, đừng để đại vương nhìn thấy lần nào nữa”.

- “Các con, mau dừng tay, ta thấy tiểu đệ đệ nầy, lời xem như cũng không phải hoàn toàn không đúng.Đệ đệ, ngươi tên là gì?Tiểu Minh?Tiểu Minh à, đệ tuổi còn nhỏ, một mình ngàn dặm xa xôi đến được nơi này, xem như cùng lão Tôn hữu duyên.Nhưng mà, công pháp lão Tôn tu luyện là Thất Thập Nhị Huyền Công, biến hóa khôn lường, lấy cường thể làm gốc.Da thịt đệ mềm mại, yếu đuối thế này đánh nhau mười phần là không lại ai”.Mỹ Hầu Vương nói rồi liền lắc mình một cái, hóa thân thành chim cá đủ loại.Tiếp đó lại bứt một nhúm lông, miệng lẩm bẩm chú ngữ vài câu, liền xuất hiện vô số phân thân giống nhau như đúc.”Đệ cũng không có nhiều lông như lão Tôn đi, làm thế nào mà tu luyện cho thành tài”.

Lời này Tiểu Minh hắn nghe được như sét đánh ngang tai, chân tay bủn rủn hết cả, mọi công sức trước nay cứ vậy trôi sông trôi bể….

Mỹ Hầu Vương phất một cái cầm lấy một bình hảo tửu, khà khà nốc vài ngụm rõ to rồi tiếp :

- “Lão Tôn xem đệ cũng là một người tốt, thôi thì cho đệ một cơ hội.Đệ đến từ nơi nào, nay về lại nơi đấy, trên đường nếu có gặp một lão nhân kì lạ, cơ duyên đến thì hãy ráng tôn người ấy làm sư phụ, ngày sau ắt sẽ nên chuyện…Nếu không thấy. thì đệ về sau không nên cưỡng cầu làm gì.”

Tiểu Minh mừng rỡ bái thêm lạy nữa,cảm kích khôn nguôi.

- “Nhưng lão Tôn khuyên ngươi một câu.Thực làm thần tiên cũng không phải như ngươi đã từng biết, sức mạnh càng lớn thì…càng xảy ra một đống thứ rắc rối xảy ra xung quanh.Đôi khi, không có điều kiện làm việc xấu cũng là một thứ hạnh phúc ở trên đời”.

Không nhắc Tiểu Minh hắn, mà cả quân tướng nhà khỉ cũng không mấy ai biết được tâm thái của Mỹ Hầu Vương còn có mặt này, nhìn nhau sửng sốt không hiểu.Hắn định thốt lên hỏi cho rõ ràng thì bỗng đâu thổi đến một luồng gió lớn, kéo thân thể bay mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK