• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Minh lấy tay tung hứng đùa bỡn một hồi, vật trên tay không gì khác chính là hòn đá “đặc biệt” kia, lúc trước vì một lí do ngớ ngẩn mà hắn luôn mang theo bên mình.Hắn nghĩ thế là lãng mạn lắm, cũng chính hòn đá này, luôn làm vật thay thế bóng dáng yêu kiều của sư tỷ, giúp hắn vượt qua những bận đơn côi.Suy nghĩ non dại từ lúc còn thơ, hắn lớn hơn rồi cũng không đành tâm mà vứt, xem nó minh chứng cho một kỷ niệm đẹp nhất mà hắn từng gặp.Xoay qua xoay lại xăm xoe nhìn kỹ, tất cả hoa văn họa tiết đều hết sức bình thường, hẳn là vật được kiến tạo tự nhiên, cái không ngờ là nó lại là thần bảo.Tiểu Minh cũng không hiểu lắm về mấy món pháp bảo gì đấy của tiên giới, chỉ tưởng tượng ra chung quy đều có vẻ như là phun lửa phóng sét, còn có đan dược thần kỳ chữa được bách bệnh.

- “Cái này hẳn là có thể khu dụng được nước, ta thử vài cái thử xem sao”.

Hắn cầm hòn đá vung vẩy, quơ ngang qua mặt nước, rồi huy chưởng bùm xèo này nọ, những tưởng là sẽ tạo ra một phép màu gì đấy như thủy cầu hay thủy pháo, nhưng không, không một chút tác dụng.Hắn lại mang hòn đá, xách chạy bộp bộp trên mặt nước, cũng không có chút gì hay ho.Tiểu Minh thầm nghĩ, hắn mang hòn đá này cũng đã lâu lắm rồi, là thánh vật như thế sao sư phụ lại chẳng nhận ra, không phải là hắn vì con suối kì lạ này mà đang tự huyễn hoặc mình đấy chứ.Thở một hơi dài, hắn chán nản nhường cho Tiểu Hầu viên đá, chính mình một mực bỏ đi tu luyện.Cuối cùng hắn cũng hình thành được một thói quen tốt.Chọn bóng cây râm mát, hắn thanh tâm tĩnh tọa ngồi tụ khí.Được nửa canh giờ sau, hắn cảm thấy không đúng, những dòng khí lưu nóng lạnh dường như ít hơn bình thường một chút, nhăn trán một hồi thì hai mắt phát sáng.

- “Tiểu Hầu, mau, trả lại cho ta có chuyện gấp”.

Tiểu Hầu nghịch ngợm hoài cũng đâm chán, lại còn phải làm thân tùy tùng giữ đồ mệt nhọc, mừng rỡ nhanh chóng liệng cho hắn.Tiểu Minh lần này ngồi đúng một canh giờ, hắn đoán không sai, chính là hòn đá này tạo nên điều kì lạ.

- “Ta hiểu rồi, không phải là hòn thạch này có thể tị hay sử nước, chỉ là nó làm cho dòng nước chảy nhanh hơn, đồng thời cũng giúp ta chạy nhảy, tu luyện cũng tốt hơn”.

Chuyện này vô tình giúp giải đáp tất cả tình tiết vô lý mà hắn thoát nạn.Tiểu Minh mở miệng cười ha ha, hắn tâm trạng đang rất vui vẻ, hắn may mắn gặp được sư tỷ cao quý, gặp được thần tiên lão sư, vô duyên vô cớ lại lượm được bảo vật, đời này đâu còn mong chuyện gì tốt hơn thế, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ rất nhanh chắc đường thành đại tiên rồi.Hắn thoải mái ngồi hưởng thụ một chút rồi lại cất bước lên đường.

Hai ba ngày sau, Tiểu Minh đang muốn uống một ngụm nước, một bước đi tới thì hai mắt hắn hoa lên, khung cảnh hoàn toàn thay đổi.Hắn không khó liền nhận ra cảnh sắc thân thuộc trước mắt, xa xa còn thấy bóng dáng đả tọa của lão sư phụ, vui vẻ tung bước chạy một mạch đến quỳ gối bái kiến.

- “Đồ nhi bất kính bái kiến sư phụ, người bấy lâu nay có mạnh giỏi hay không?Đồ nhi ham chơi, không hiểu thế nào lại mắc nạn nơi bìa rừng, đến hôm nay mới có cơ hội được tái ngộ người.Xin sư phụ trách phạt”

Lão Bồ Đề không trả lời câu hỏi của hắn, mở hai mắt sắc lẻm nhìn hắn một lượt rồi chậm rãi lên tiếng:

- “ Hai ngày sau, ngươi đi về phía Nam, tìm giết Hồ Bá Xương cho lão phu”.

- “Hồ Bá Xương?Sư phụ?Người kêu con đi giết người sao?Con vừa mới trở về người liền bảo con đi giết người sao?Sư phụ, sư phụ”.

Mặc hắn kêu réo đủ thứ, lão Bồ Đề không mảy may bận tâm, cuộc hội ngộ không như Tiểu Minh đã tưởng, chẳng có một chút tình cảm, chẳng có một chút trách phạt, chẳng có một chút dạy dỗ.Lần này hắn bất mãn thật sự, lão sư phụ này quả thật hết sức khó ưa, đối xử với hắn mặt ngoài tỏ rõ vẻ khinh mạn chán ghét, lão nhận hắn làm đồ đệ rồi vẫn mặc hắn tùy thời sống chết, công sức dạy dỗ hoàn toàn là con số không.Tiểu Minh không phục thì không phục, trong lòng chỉ nghĩ thế thôi, hắn nhăn một chút rồi gắng lấy lại bình tĩnh.Hắn vẫn còn tâm thái kính trọng, công sức lão viết lại cho hắn quyển công pháp đã có thể nói là công ơn như trời bể rồi, tất cả đều là do hắn ngu muội không lãnh ngộ được.Tiểu Minh thầm nghĩ cái tên Hồ Bá Xương kia, hẳn là một tên cùng hung cực ác, người muốn hắn đi hạ sát ai đó ắt hẳn có đạo lý riêng của mình.Còn về vấn đề hành xử, có lẽ người chỉ là không giỏi bộc lộ tình cảm của mình thôi, cũng như hắn vậy, rất khó mở miệng.Hắn tự nhận mình sai, hối hận đến trước khoảng đất trống, bái mấy bái tạ tội.

- “Sư phụ, đồ nhi bất kính, con biết lỗi rồi.Nhiệm vụ người giao cho con sẽ cố gắng hoàn thành.Nhưng mà về vấn đề công pháp, đồ nhi tu luyện không thấy kết quả, người có thể chỉ bảo cho con vài vấn đề được không.Tạ ân đức của người..”.

Dập đầu mấy cái nhưng không có kết quả, hắn thất vọng vân vê hòn đá trong túi, định lấy ra rồi thôi.Không phải là Tiểu Minh muốn giấu, hắn chỉ là muốn cho lão sư phụ sau này có một điều bất ngờ, có thể tự hào nói với người ta về một tiểu đồ như hắn.Một phần ích kỷ sợ bị người chiếm mất, chắc chắn là có một chút, nhưng mà hắn tự lừa dối chính bản thân mình, tránh nghĩ đến việc đó mà thôi.Hắn y lời sư phụ, thay mấy bộ y phục cũ trong nhà rồi ra đả tọa trước mắt lão, cho lão thấy được một tâm thành ý, cần cù trong tu luyện, hi vọng người xúc động mà chiếu cố hắn nhiều hơn nữa.Hai ngày trôi qua rất nhanh, hắn nghỉ ngơi cũng có vẻ đầy đủ.Trong đầu còn đang thắc mắc về chuyện làm cách nào rời khỏi đây, phía Nam hắn ở chẳng phải là vách núi cụt sao, chẳng lẽ còn phải nhảy xuống?Nhưng không để hắn phải bận tâm hơn nữa, Tiểu Minh thấy hai mắt hoa lên, một trận cuồng phong từ trên trời hiện ra cuốn hắn bay mất.Tiểu Hầu ngoài ý muốn hẳn nhiên bị bỏ lại, rất may là tiểu tử này còn nghe lời hắn, không có làm loạn, sống rất đúng mực.Hắn lo lắng thì lo lắng, nhưng mà chuyện cũng đã lỡ làng rồi, chỉ thầm mong đừng xảy ra cái chuyện gì đáng hối tiếc.Tiểu Minh bội phục cái loại di chuyển nhanh chóng này, hơi chóng mặt ù tai một chút, nhưng mà công nhận là rất nhanh, rất tiện lợi.Hắn bị thả rơi nơi bìa rừng, mọi thứ đều từa tựa giống nhau không có điểm nhấn, hắn không biết đây là nơi nào, đành xác định kỹ càng hướng nam rồi cất bước.Gặp thành thị, Tiểu Minh bỡ ngỡ trước mọi thứ, hắn đã quên mất cái nhịp sống hối hả thường ngày, ồn ào và náo nhiệt, có kẻ hàng rong cất lên tiếng rao thánh thót, người bán kẻ buôn, hàng ăn tấp nập, sặc sỡ với biết bao màu sắc; rất nhiều, rất nhiều điều làm hắn cảm thấy hứng thú, nhưng câu hỏi là tiền đâu?Hắn hận phận mình hẩm hiu, đường đường sở hữu công pháp tu tiên số một, trong tay lại có bảo bối vô giá, nhưng một cắc cũng không có mà ăn.Hắn qua được cổng thành là nhờ ngoại hình “bán rau” của mình, lẩm nhẩm lại vài câu giao tiếp cơ bản, hỏi thăm mấy đại tẩu về lý lịch cơ bản của thành này.Để tránh người ta nghi ngờ mà báo quan binh đến bắt, qua ba bốn người ẩn ý dò la, hắn mới rõ.Thành này chỉ biết gọi là Kiến Dương, thuộc nước Bách Nhiên, châu lục gì đấy người ta còn không rõ định nghĩa, tất nhiên là chẳng biết gì Nam Việt Quốc rồi.Hắn đề cao cái bụng của mình trước, tất nhiên là tìm kiếm đến quán ăn mà xin việc.Một mặt giải quyết vấn đề tiền nong, một mặc hắn có thể thỏa mãn sự háu ăn của mình.Người ta thấy hắn lễ phép, da thịt lại có chút rắn chắc thì bằng lòng cho nhận việc.Hoàn hảo không có gì đáng trách, hắn nửa tháng sau ổn định rồi mới đi tìm hiểu về Hồ Bá Xương.Tiểu Minh nhận ra là :hắn không còn cái vẻ đáng ghét người ta thường thấy như trước nữa, cái này hắn cho là tu tiên huyền diệu, mặc dầu hắn còn chưa ra gì, nhưng điều ấy chỉ càng làm tăng thêm sự thần kỳ của tiên giới.Hồ Bá Xương, người này khi xưa xưng hùng chốn võ lâm trung nguyên, một thân ngạo nghễ đứng trên đỉnh thiên hạ, công phu thượng đẳng nhất tuyệt, một mình từng đối chiến ba bốn vị đại cao thủ, cao thâm khó lường.Tiếc là người này bỗng dưng biến mất không biết lí do, có rất nhiều lời đồn đại, nhiều nhất chính là vị nhất tuyệt cao thủ này vì độc cô cầu bại, nên lánh đời kiếm chỗ tu luyện tâm cảnh, một lòng hướng đến tiên cảnh, đại đạo tối cao.Hắn còn nghe được, người này một đời hành thiện tích đức, tuyệt chưa có làm điều gì tổn hại đến thanh danh của mình.Tiểu Minh nghe tiểu sử của Hồ Bá Xương mà phát lạnh, hắn thứ nhất không dám giết người, thứ hai lại càng không phải giết người vì một lí do nhảm nhí nào đấy, thứ ba hắn chỉ cần nhìn thấy gươm đao sắc lạnh thì ba hồn bảy vía bay hết, nào có dũng khí mà đánh, đừng nói đến chuyện tước đi tính mạng của người ta.Chưa nói là hắn chẳng tinh thông bất kỳ loại binh khí nào, hắn hiểu được mình cần thêm những điều kì diệu.Tiểu Minh rơi vào thế bí, cuối cùng đành chấp nhận là chuyện đâu còn có đó, không phải là hắn một hai bữa là có thể kiếm được thượng sách, ngày tháng quả thực còn dài, đường tu tiên của hắn chỉ mới bắt đầu thôi, sư phụ thần thông tính toán hết cả rồi.Không chừng Hồ Bá Xương một ngày lâm bạo bệnh mà chết, hắn hưởng thời chẳng cần phải ra tay nữa.Hắn nghĩ cũng không sai, đời hắn còn trẻ, nhưng mà nếu vướng mắc, nhập nhằng quá giữa phàm và tiên, thì hắn không những không có cơ may đắc đạo, còn đói khổ chẳng có miếng cơm ăn, quặc quẹo chết nơi đất khách quê người.Hơn nữa nếu hắn thông suốt được điều này, thì cũng còn nhiều vấn đề để hắn cần thận trọng từng bước hành sự.Tiểu Minh ban ngày chỉ biết cặm cụi làm việc, đến tối bỏ thời gian ra tu luyện, ăn chơi dạo mát tất có khoảng riêng.Cuộc sống tất bật khiến hắn thấy mệt; hắn chịu đói, chịu lạnh kém hơn trước rất nhiều, lúc nào cũng thấy thiếu thốn về vật chất.Thân lui cui một mình không ai thân thích, hắn giữa đời đói khát lại mang thêm trọng trách nặng nề trên lưng, lúc nào tâm tình cũng không được tốt, luôn trăn trở về quyết định quay về từ cổ lâm của mình.Ăn dầm ở dề kho củi khách điếm, hắn cần chăn mền đủ thứ mới sống được, bao nhiêu ngân lượng làm ra đều tiêu tốn lặt vặt đến hết, nhàm chán như thế lay lắt qua ngày.Một hôm, đang bưng bê thì có tranh chấp ầm ĩ, nói ra thì Tiểu Minh luôn chú tâm để ý mấy chuyện này, hắn thân là tiểu nhị, công việc cũng bao hàm giải quyết mâu thuẫn của khách nhân, hơn nữa buồn tẻ quá không có gì làm, lắm lúc hắn đều dỏng tai nghe lén người ta nói chuyện (@@ vãi); việc này diễn ra từ lâu, kỹ năng thành chuyên nghiệp rồi.Đại khái dường như hai vị hiệp khách giang hồ không quen không biết lại ngồi cùng bàn mà trò chuyện…

- “Này ngươi có từng thấy Dịch Thiên Bình công chúa chưa?”.

Một vị hiệp khách mặt mày thanh tú mở miệng bắt chuyện.Tiểu Minh lần đầu tiên thấy có kẻ lại điển trai, xinh đẹp đến như thế.Hắn gượng ép xài chữ xinh đẹp thì quả thật không đúng để mô tả một nam nhân, chỉ là hắn không tìm được lời nào thay thế.Mặt trắng, mắt môi tinh xảo, thậm chí hơn hẳn mấy phần tứ hoàng tử Lăng Vân.

- “Ngươi là ai?Chúng ta quen biết nhau?Cơ mà nhắc đến Thiên Bình công chúa, ngươi nghĩ ai ai mà không biết cơ chứ, nói thêm ngươi nghe, ta khẳng định ta chính là kẻ “si” công chúa nhất cả cái kinh thành này”.

Vị hiệp khách còn lại, diện mạo không chút đúng đắn, hơn nữa còn có chòm râu dê trên mặt, vừa nhìn là đã biết hạng người xấu.Hắn thấy diện mạo kẻ kia đẹp đẽ, sinh ra chút hảo cảm, lại nhắc đến mỹ nhân yêu thích, miệng tuôn xối xả không ngừng…

Bạch diện hiệp khách cười híp cả mắt, tay châm rượu, miệng liên tục khen :

- “Hắc hắc, huynh đài quả thật rất có mắt, chúng ta thế mà lại có chung sở thích cao quý thế này, không bằng kết thành bằng hữu, lâu lâu có thể…”đàm đạo” cho vui.Không biết ý lệnh huynh thế nào?Đệ họ Lý, danh tự chỉ có một chữ Tịnh, đại ca đây là?”

Râu dê hiệp khách được khen thì mặt mày rạng rỡ cười toe toét, cầm lấy vò rượu ra mời một tiếng xem như đồng ý lời đề nghị, nốc ừng ực, tửu lượng rất khá.

- “ Ta?Haha, Khương Sắc.Hảo đệ đệ, lần đầu gặp mặt ta không có kịp chuẩn bị lễ ra mắt.Hay là lệnh huynh cho đệ biết về sở thích của Thiên Bình công chúa nhé, có muốn hay không?Đây là tâm huyết của lão huynh đấy nhé.Ta nói đệ nghe, công chúa thích nhất là màu hồng nhé, thích ăn nhất là Trạch ngư vùng Hiến Kim, thích phong cảnh an tĩnh nhất là nơi Tề Hán Tự,……..Nhưng mà ta nói đệ nghe, Thiên Bình công chúa là của ta, đệ có điển trai hơn nữa cũng vô dụng, biệt hiệu của ta còn là Kiến Dương Đệ Nhất Đại Đạo Hái Hoa.Thế nào?Đã từng nghe qua chưa?Hahahaha”.

Mặc cho Khương Sắc thỏa sức hoe hoang, Lý Tịnh chen ngang vào một câu cãi với hắn :

- “Nhưng mà đệ thấy hình như công chúa ngực…hơi nhỏ, đệ thì không thích nữ nhân ngực nhỏ một chút nào, rất là…không vừa tay”

- “Mẹ kiếp, ngươi điên à?Ngươi có biết số đo ba vòng của nàng là bao nhiêu không?Chín nhăm – Sáu mươi – Chín hai đấy.Dám mở miệng chê bai lần nữa xem chừng ta chặt cái đầu chó của ngươi”.(Đừng hỏi vì sao nó biết thuật ngữ lẫn con số kiểu này, ta không biết đâu ~.~)

Bạch hiệp vẫn chống cằm uống rượu, tỏ vẻ rất là sảng khoái về cuộc tranh luận này, đưa ngón tay lên chắn trước miệng.

- “Lệnh huynh bình tĩnh, nơi đây là khách điếm đông người, có lẽ là nên thu liễm một chút chăng?Cơ mà đệ từng được sờ, ầy, hình như là trên một trăm thì phải.Hắc hắc, may mắn, chỉ là may mắn thôi”.

- “Con mẹ ngươi, chọc giận ta xem như ngươi chán sống rồi, xem như ngươi cũng là người trong giang hồ, không bằng canh ngọ ngày mai đến nơi Trúc Thanh Đình, ta quyết lấy mạng chó của ngươi.Đừng nghĩ đến việc chạy trốn vô ích, ngươi không thoát nổi đâu.Còn ngươi, tên tiểu nhị kia, nghe hết rồi thì biết điều giờ ngọ cũng cút đầu đến cho ta.Một tên cũng đừng mong thoát”.

Vừa mắng, tay hắn vận công thổ một phát làm chiếc bàn bằng gỗ nổ tung, sử khinh công bắn nhanh ra cửa chính đi mất, bỏ lại Tiểu Minh vo đầu bứt tóc chết điếng một chỗ.Hắn không ngờ chuyện này lại còn liên lụy đến mình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK